Nó đi qua cởi cái áo khoác ngoài ra đưa cho hắn.
- Được rồi Khương mặc đi. Quân không sao mà.
- Mặc đi, tui vô nhà lấy áo khác. – nói rồi nó đi vào nhà.
Khi đi ra thấy hắn đã mặc cái áo của nó, có vẻ cũng vừa đấy dù hơi ngắn.
- Tui lấy xe đạp đi được rồi, ông cứ đi trước đi.
- Đi với Quân luôn đi, khỏi dẫn xe ra.
- Thôi.
Nó nói dứt khoát cắt đứt nụ cười của hắn, khuôn mặt buồn của hắn làm nó cũng thấy mình quá đáng, nhưng đi chung với hắn thế này thì ... hôm trước đã hạ quyết tâm lúc nói chuyện với nhỏ Ngọc rồi mà sao giờ lại khó thế không biết.
- Vậy ... - Hắn ngần ngừ.
Nó quay vào đẩy cửa nhà lại rồi đi đến ngồi phía sau xe hắn.
- Rồi, đi. Lạnh lắm chạy từ từ thôi nhé. – Nó nói.
Hắn quay lại nhìn nó mắt lộ rõ nét vui mừng, rồi rồ xe chạy đi.
Hắn chạy từ từ nhưng gió vẫn lạnh, không khí hơi ẩm làm gió thổi nhẹ qua cũng mang hơi sương rét buốt, chắc đầu hôm có mưa hay sao giờ này đường lại ướt.
Nó dựa đầu vào lưng, tay vòng qua ôm ngang người hắn. Thế này có lẽ ít lạnh hơn nhỉ, đường lại vắng, ít người chắc không sao. Nó thầm nghĩ.
Khi nó ôm, người hắn cứ như hóa đá vì ngạc nhiên. Cảm giác được yêu thương thế này làm hắn hạnh phúc quá, giờ nghĩ lại sự yêu thương là cái gì đó quá xa xỉ với hắn, chỉ với một cử chỉ nhẹ nhàng thế này đã đủ cho hắn hạnh phúc hơn cả những gì hắn nhận được từ trước đến giờ.
Đưa tay xuống các ngón tay của nó nằm gọn trong lòng tay của hắn, nắm chặt lại nó cảm nhận hơi ấm từ hắn truyền qua.
- Này ...
Tiếng nhỏ Ngọc gọi từ phía sau làm nó giật mình quay lại, buông người hắn ra nó nhìn nhỏ bối rối.
- Sáng nay trời lạnh. - Nhỏ chạy sát hai đứa.
- Ơ, ừ ...
- Lộ liễu quá.
- ... Tao ...
- Người khác thấy thì sao.
- Có sao đâu chứ. – Hắn nhìn nhỏ cười.
Vào tới trường hắn đi qua nhóm con trai đang chuẩn bị dựng trại để phụ chúng, nó đứng đó với Ngọc nhỏ chỉ im lặng không nói gì, thấy hơi căng thẳng nó cũng định qua kia để phụ lớp thì nhỏ kéo nó lại.
- Mày nói với nó chưa?
- Chưa ... - Nó lắc đầu.
Lúc đó Loan cũng vừa tới kéo Ngọc đi trang trí lều trại với nhỏ, nó cũng đi về phía hắn để phụ.
Tiến đứng kế nhỏ Loan đang cãi nhau về bảng trại của lớp. Nó phụ tụi thằng Nam dựng khung trại lên, hắn vừa làm vừa nhìn nó cười.
- Khương nghỉ đi, Quân làm cho. - Hắn lấy khúc cây ra khỏi tay nó.
- Tui làm được, ông tránh đi. – Nó giành lại.
- Hai đứa mày tình tứ quá, sao thằng Quân không giành làm tiếp tao. - Nam đang trang trí bảng trại nói chọc hai đứa.
- Tránh ra đi, người ta thấy. – Nó nói nhỏ đủ cho hắn nghe.
- Ừ, ừ ...
Cuối cùng lều trại của lớp cũng hoàn chỉnh nhưng cuộc cãi nhau của Loan với Tiến vẫn chưa xong, cô Nhiên đi về phía tụi nó gật đầu ra vẻ thích thú lắm về thành quả của tụi nó. Mà thật tình thì ... cũng đẹp chứ. Hắn quệt mồ hôi cười nói với tụi kia, ừ nãy hắn cũng làm nhiều lắm hầu như những việc nó định làm thì hắn toàn giành hết, thành ra đứng không chẳng làm gì cũng khiến nó ngại.
- Tỉnh, ăn sáng ... - Nhỏ Ngọc vỗ vai nó.
Ngồi xuống cạnh nhỏ Ngọc với Loan, nó mở hộp xôi ra, máu mũi nhỏ xuống.
- Chết ...
Nó lấy tay che mũi lại, mắt nhìn quanh sợ rằng ai đó sẽ thấy, nhìn sang hắn đang tiến lại phía nó nhưng có lẽ không nhận ra. Nó quay ra sau, đi về hướng nhà vệ sinh.
Sao kì cục vậy sáng đã chảy một lần rồi mà, nó nhìn vào gương hắn đang đi vào. Đưa tay tát nước lên mặt cho máu trôi đi, nó liếc chừng hắn đứng phía sau.
- Vào đây làm gì?
- ...................................
Nó đi thẳng vào phòng kế bên cài cửa lại, ngồi bên trong mà không rõ hắn đã đi chưa. Chừng khá lâu sau đó, thấy im lặng nó mới đi ra, hắn không còn đứng đó nữa, nó nhìn vào gương máu cũng hết chảy. Yên tâm là không có bất cứ vệt máu nào dính lại cho hắn bắt bẻ, nó đi về phía lớp.
Thấy hắn đang ngồi chỗ nó lúc nãy, nó tiến lại gần thì thấy Hằng đang ngồi kế hắn. Lấy hộp xôi của nó lúc nãy để đấy đi ra chỗ thằng Nam ngồi, hắn nhìn theo nó ánh mắt buồn.
.................................................. ................................
Sau màn chấm điểm trại là các cuộc thi nhảy bao bố, chuyền chanh, kéo co, tìm vật lạ v.v… mà phải công nhận về khoản học tập lớp nó chẳng thua ai nhưng về mảng trò chơi thì tệ hết cỡ. Cô Nhiên ngồi bàn giám khảo mà răng cứ nghiến trèo trẹo làm tụi nó khớp chẳng dám nhìn.
Phần thi học tập của lớp nó thì khả quan hơn, mà nói khả quan thì hơi khiêm tốn có lẽ phải nói là thắng toàn diện thì chính xác nhất.
Phần thi Toán nó với hắn thắng bốn trên năm câu hỏi do trường đặt ra so với các lớp khác. Nhỏ Ngọc thì một mình hạ sát mười ba lớp khác trong phần thi Hóa với thời gian suy nghĩ của mỗi câu chỉ chừng hai giây sau khi câu hỏi được đọc xong. Mà phải hiền hậu gì, các lớp khác toàn hai đến ba đứa tham gia. Cô Nhiên cười mà cứ che miệng lại làm các giáo viên khác nhìn kiểu ghét bỏ.
Đến trưa là phần thi nấu ăn của lớp, nhỏ An với Trâm và Hằng ra tay tháo vát trang trí món ăn nhìn rất bắt mắt, Cô Nhiên cứ đi lên đi xuống để xem tụi nó trang trí thế nào, dù nằm trong ban giám khảo nhưng cô cứ bảo nhỏ Hằng phải đẩy cái bông qua đây hay xếp món ăn ngay chỗ này đến khi thầy hiệu phó đi ngang cô mới chịu quay đi.
Giờ nghỉ trưa lớp nó kéo hết ra sân để chơi trò chơi, riêng nó vì quá mệt nên nằm trong trại của lớp để nghỉ, lấy cái khăn vắt ngang mặt nó định chợp mắt chút cho khỏe, có tiếng động gần đó, chắc có đứa vào để lấy đồ nó cũng không lấy khăn ra làm gì.
- Này, làm gì vậy. – Nó bật dậy, có bàn tay ai mới sờ vào mặt nó.
- Nãy Khương ra máu mũi nữa à? - Hắn hỏi nó.
- Không có. – Nó nhìn quanh trại.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài bỏ nó ngồi đó. Tiếng một vài đứa ngoài trại làm nó cũng phải đi ra ngoài để chuẩn bị cho vở kịch sắp diễn.
73.
- Lớp mình sẽ diễn lúc hai giờ rưỡi chiều sau 10A9, giờ mọi người vào thay trang phục được rồi, xem lại lời thoại mà mình sẽ nói lần cuối đi. - Nhỏ Trâm nói.
- Tao không muốn, huhu. - Nhỏ Ngọc nói khi đang vận bộ trang phục của nhỏ.
- Được rồi, cứ đứng đó mà khóc đi. Này, hai ông kia tranh thủ nhanh lên dùm coi nào.
- Trời ơi, cái gì vậy nè. - Thằng Tiến la ơi ới.
- Trang phục hầu gái chứ gì. - Nhỏ trả lời mà không liếc nhìn một cái.
- Hix, bỏ cái bông hướng dương ở giữa áo được không vậy. - Thằng Nam nói.
Giờ nó nhìn qua mới thấy trang phục “hầu gái” của hai đứa, cái áo giúp việc có viền ren xung quanh ở giữa ngực là bông hướng dương to “khủng bố”.
- May quá , vú già cũng không đến nỗi tệ lắm. - Thằng Linh vừa vận cái áo vừa vui mừng nói muốn khóc.
Lớp xôn xao cười đùa chọc ghẹo bọn “hầu gái” lẫn “ông bố”, trang phục của hắn thì bình thường nhưng cái nét điển trai của hắn vẫn làm tụi con gái trầm trồ thán phục xen lẫn tiếng huýt sáo bực tức của thằng Tiến. Hằng thì rực rỡ trong bộ áo cô chủ, mà nó cũng công nhận nhỏ đẹp thật nhìn lại thì nó thô cứng trong vai cái cây, chán chết được.
Lớp 10A9 sắp diễn xong, tụi nó tuy còn chọc ghẹo nhau nhưng vẻ mặt đứa nào cũng căng thẳng thấy rõ, dù gì phòng thể dục cũng khá đông người, mấy hôm rồi luyện tập chẳng có khán giả đến hôm nay mới thực sự thấy khớp.
- Này, mọi người ra đi sân khấu trang trí xong rồi, nhớ rằng khi sắp đến lời thoại của mình mà lỡ quên thì quay sang bên phải nhé, có người nhắc tuồng. - Nhỏ Trâm nói với theo.
Sân khấu tối đen, nó là cây ... là cây, tự nhẩm trong đầu nó bước ra. Vở diễn bắt đầu.
Mà phải nói người xem đông thật, cô Nhiên ngồi ngay hàng ghế đầu chú mục vào sân khấu, học sinh lớp khác kéo vào khá đông. Nhỏ Đào cũng có xem nữa, biết nó là cây nhỏ giơ tay chào.
Tiếng cười vang dội khắp phòng vì diễn xuất của nhỏ Ngọc, nhỏ tuy phản đối về vai diễn nhưng nhập vai rất tốt, diễn vai ác cùng với bà cô khó tính ra sức hành hạ hắn (chắc uất ức mấy ngày qua không có chỗ trút nên nhỏ Ngọc diễn đạt hơn hẳn).
- Dạ, ông gọi con. - Thằng Tiến đi ra mặt đỏ như gấc.
Cả khán phòng ồ lên như vỡ chợ tiếng vỗ tay rần rần, Tiến là đứa khá đẹp trai thân hình lại cao lớn mà vận bộ trang phục “hầu gái” làm tụi lớp nó với những lớp khác cười ngặt nghẽo, cả cô Nhiên cũng ngồi ôm bụng cười chảy cả nước mắt ra.
Những cảnh hắn diễn thì không khí xung quanh yên lặng hơn, khuôn mặt hắn khi nghiêm túc càng làm mọi người chú tâm theo dõi, Nó nhìn thấy Đào ngắm hắn diễn mà khuôn mặt lộ vẻ yêu thương không giấu đâu được. Đúng là Đào vẫn còn yêu hắn.
- Em muốn trốn đi với anh.
- Cô chủ nói gì thế, tui không xứng với cô đâu.
- Nhưng mà ... - Nhỏ xúc động làm nhỏ càng đẹp hơn.
- Ông chủ có ơn với tui, tui không thể đối xử như thế được.
Hắn quay đi, để lại nhỏ Hằng đứng đó. Chuyển cảnh giữa vở kịch, hội trường ồn ào.
- Ê tụi mày cái cậu diễn vai anh giúp việc có phải lúc sáng thi học tập không?
- Đúng rồi, sao mà điển trai đến thế không biết lại học giỏi nữa chứ. Ôi người gì mà hoàn hảo quá chắc tao đổ rồi.
- Chút nữa tới gặp làm quen đi. Chẳng biết có người yêu chưa.
- Con nhỏ diễn vai cô chủ chắc là bồ cậu ấy chắc nhìn diễn ăn ý lắm.
Ừ, ăn ý lắm chứ, đến nó cũng thấy vậy mà. Tình cảm của Hằng dành cho hắn chính nó cũng thấy được, Hằng còn có lợi thế hơn hẳn nó là Hằng có thể bộc lộ tình cảm của mình và được mọi người công nhận, còn nó thì ... nó chạnh lòng. Chẳng thể làm gì được.
Cảnh diễn tiếp theo bắt đầu là hắn sẽ nói ra tình cảm của mình dưới gốc cây. Hắn đi đến chỗ nó, giờ tất cả ánh mắt đang hướng về hắn và nó(hay cái cây). Hắn bước ra tay đặt lên cây, nó cảm nhận người đang rung động vì hắn, dù hội trường bên dưới nhóm con gái đang xao xuyến cả lên.
“Tui ước gì ...”
“Tui có thể thoải mái nói ra tình cảm của mình ...”
Nó tròn mắt ngạc nhiên, hình như lời thoại không phải như vậy. Nhỏ Trâm đứng trong ra hiệu sai lời thoại nhưng hắn vẫn không để ý. Mọi người vẫn chú ý vào hắn.
“Em yêu tui ... tui cũng yêu em ... những cử chỉ thường ngày tuy nhỏ nhặt đơn giản nhưng đó là lý do tui không thể chối đi tình cảm của mình được”.
“Nhưng bức tường ngăn cách của tui với em quá lớn, phải chăng khi nó đến sẽ làm tình cảm của em tan biến đi ...”
“Lúc đó liệu tui và em có thể gặp gỡ nhau bình thường không … hay tui sẽ mất em mãi mãi …”
“Nhưng trên hết, tui muốn cho em biết rằng … tui yêu em hơn chính mình và hơn tất thảy điều gì khác”.
“... ”
“Cây có nghe rõ tình cảm của tui không ...”
Nó xúc động, lời nói này phải chăng là hắn nói riêng cho nó, phải thế không? Không khí xung quanh phòng im lặng, nó nhìn xuống phía dưới sân khấu mọi người ở dưới có lẽ đều đồng cảm với lời hắn nói. Nhưng có bao