- Nhưng sao Khương không nhìn Quân mà cứ tránh hoài. - Hắn đi trước mặt nó.
- Làm gì phải nhìn ông chứ.
- Thế hôm trước ... Khương làm vậy để làm gì?
Nó chựng lại, đúng hôm trước nhất thời không suy nghĩ nó đã hôn hắn, giờ thấy mình quá nông nỗi để giờ hắn có lý do để hỏi.
- ...............................
- Đúng không? Khương làm vậy để gieo thêm hi vọng cho Quân hay làm cho Quân đau lòng thêm? - Hắn hỏi nó mắt buồn thăm thẳm.
- ...............................
- Trả lời đi.
- Xin lỗi. – Nó nói nhẹ nhưng lòng đau như cắt.
- Xin lỗi? - Hắn hỏi nó giọng khó hiểu.
- Hôm trước Khương không tỉnh táo chỉ muốn Quân về nhà nên làm thế. Khương có lỗi. – Nó nói nhưng không ngẩng mặt lên nhìn hắn chỉ sợ hắn biết nó nói dối.
- Khương nhìn mắt Quân này. Nói lại lần nữa xem. - Hắn cầm vai nó lay nhẹ, nó cứng đầu quá hắn thừa biết nó thế nào.
- Tôi xin lỗi. – Ánh mắt kiên định của nó được thiết lập làm gia tăng thêm trọng lượng của câu nói khi nhìn vào mắt hắn.
Nhìn nó như thế hắn cũng chẳng biết nói thêm được gì, lòng tin của hắn lại lung lay sau khi được củng cố trong những ngày qua. Sao nó cứ làm hắn đau lòng thế chứ, ích lợi gì cho cả hai đứa đâu. Chỉ toàn đau khổ.
- Thôi, Quân không muốn chúng ta căng thẳng thêm, Khương suy nghĩ đi, làm thế chỉ cho mình khổ thêm thôi. - Hắn buông vai nó ra.
- Tui suy nghĩ kĩ rồi và dù có suy nghĩ thêm nữa thì câu nói vẫn là vậy, Quân ... tìm hạnh phúc thật cho mình đi.
- Hạnh phúc của Quân chỉ được một người đem đến thôi, nhưng tiếc rằng ... ước gì, Quân có thể chọn lại hạnh phúc cho mình. - Hắn nói rồi quay đi, nó đau xót khi nghe từng lời hắn thốt ra. Nó lựa chọn thế sai lầm hay không chứ.
Nó quay đi, Ngọc đứng trước mặt nó. Ánh mắt nhỏ không tinh quái như mọi ngày, một ánh mắt nghiêm túc.
- Mày có đi làm bên shop chị tao không?
- Có, đang định về nhà rồi qua đấy. – Nó lo lắng không hiểu nhỏ có nghe đoạn đối thoại của nó với hắn không.
- Mày ... nghỉ một bữa đi, hôm nay đi với tao. Tao muốn tâm sự với mày.
- Mày ... sao tự dưng lạ vậy, tao không nghỉ nữa đâu, hôm trước nghỉ rồi hôm nay nghỉ nữa chị Trân trừ lương thì chết. – Nó giả bộ tươi tỉnh không muốn nhỏ thấy ánh mắt lo lắng của nó.
- Mày nghỉ hôm nay, nhất định phải đi với tao.
- Sao ... tự dưng mày nghiêm túc thế, có chuyện gì thì từ từ được mà. – Nó lúng túng khi thấy nhỏ không như mọi ngày.
- Mày có xem tao là bạn thân không? Nói đi. - Nhỏ trừng mắt nhìn nó, nhỏ không hề đùa chút nào, nó biết thế.
- Tao ...
- Có không? - Nhỏ quát nó.
- Có. Thân nhất của tao.
- Ừ, qua bên quán nước bên kia, hôm nay chắc sẽ có nhiều chuyện mày cần phải nói lắm. Tao gọi xin cho mày nghỉ một hôm. – Nói rồi nhỏ rút máy gọi cho chị Trân.
Nó bước theo nhỏ, tự nhủ rằng không thể giấu gì được nữa rồi. Nó quyết định nói hết tất cả mọi chuyện mà nó biết rằng có thể khi rõ việc nó sẽ mất đi đứa bạn thân này vĩnh viễn.
70.
Ngồi xuống ghế, nó vẫn ngại ánh mắt của nhỏ khi cứ chiếu vào người nó dò xét từ đầu tới chân. Sao nó ngán khi thấy nhỏ thế này quá chẳng tự nhiên được như ngày thường chút nào.
- Mày ngồi đi, tao chẳng ăn thịt đâu.
- Tao có gì để mày ăn chứ. – Nó cười nhạt.
- Để xem tao ăn kem socola, với đĩa mì xào còn mày chắc trà đá hả?
- Mày ... thiệt là. – Nó cũng thấy đỡ căng thẳng hơn khi nhỏ đùa với nó.
- Đùa vậy thôi. Giờ mày nói đi.
- Nói gì bây giờ.
- Được rồi vậy tao hỏi. Mày với thằng Quân thế nào với nhau?
- ...Thế nào ... – Nó lặp lại lời nhỏ Ngọc.
- Đúng. Thế nào có nghĩa là tình cảm ấy.
- ....................................
- Sao? Nói đi chứ.
- ....................................
- Mày có yêu nó không?
Tim nó thót một nhịp khi nhỏ hỏi.
- Có hay không? Trả lời tao.
- Tao ... có.
Thấy im lặng nó nhìn lên thì thấy nét mặt nhỏ nhăn lại khó chịu cùng nét bàng hoàng cứ như nhỏ không tin lời vừa rồi của nó thốt ra.
- Mày giấu tao bao nhiêu chuyện rồi, nói nghe xem?
- Tao xin lỗi. Nhưng thật sự tao không biết nên nói thế nào với mày vì trước kia tao chưa xác định rõ tình cảm của mình.
- Giờ mày thật sự ... yêu nó ?
- Ừ .
- Mày có biết tình cảm của mày xã hội không chấp nhận không?
- Tao biết.
- Mày có biết cái thế giới đó đau khổ nhiều hơn hạnh phúc không?
- Tao biết.
- Mày có biết có thể một ngày Quân nó sẽ yêu một cô gái và bỏ mày không?
- Tao biết.
- Mày có biết Dì Dượng mày, anh Tuấn và cả tao sẽ thất vọng thế nào khi biết mày thế không? - Nhỏ nói giọng khàn đi.
- Tao biết. – Người nó run lên, thật sự nó không thể nhìn mặt nhỏ, giờ nó như một đứa tội phạm đang bị tra hỏi và chỉ mong chờ cuộc thẩm vấn sẽ mau kết thúc.
- Thế sao mày vẫn chọn nó chứ? - Nước mắt nhỏ rớt ra.
- Vì ... tao yêu Quân. – Nó nhìn thẳng vào mắt nhỏ.
- Đó không phải là lý do. - Nhỏ gắt với nó.
- Nhưng đó là câu trả lời duy nhất của tao và sẽ mãi mãi. – Nó khẳng định dù không giấu nỗi xót xa khi nhìn nhỏ khóc.
- Mày ... sao lại thế?
- Tao cũng không thể biết vì sao tao lại như thế, nhưng tao không hối hận. – Nó quả quyết.
- Nhưng thằng Quân thì sao? Nó có nói với mày chưa?
- Chưa, nhưng tao mong là Quân sẽ không nói, tao chỉ muốn giữ tình cảm ấy của riêng mình thôi. Vì đúng như mày nói chúng tao đến với nhau cũng chỉ thêm đau khổ.
- Nhưng ngoài Quân ra mày có cảm giác với đứa nào khác không?
- Không, tao chỉ ... vậy với nó thôi, thế cũng đã đủ đau khổ lắm rồi.
- Được rồi vậy thì tốt, nếu vậy thì mày hãy cố gắng quên nó đi được không? Rồi thời gian sẽ giúp mày.
- Tao sẽ cố gắng. – Nó đáp mà giọng nghẹn lại, nó không hiểu nó có thể quên được hắn không.
- Tao biết đó không phải lỗi của mày vì tình yêu không có tội nhưng … bản chất đó là tình yêu không thể chấp nhận.
- .....................................
- Giờ điều mày cần làm là không nên nhớ tới nó nữa và gạt nó ra khỏi đầu mày, tao sẽ giúp mày, được chứ?
- Giúp? Mày định làm gì? – Nó hỏi nhỏ.
- Yên tâm, rồi mày sẽ biết thôi.
Nó nhìn nhỏ với vẻ biết ơn nhưng cũng không khỏi cảm giác hụt hẫng, biết ơn vì nhỏ đã thông cảm và không xa lánh hay ghê tởm mà vẫn bình thường và giúp nó, nhưng hụt hẫng vì nó biết nhận lời nhỏ sẽ thêm xa cách hắn hơn. Phủ định tình cảm của hai đứa.
71.
Hắn ngồi đấy, mắt nhìn ra đướng nhớ lại những ngày nó đối xử dịu dàng với hắn mà lòng buồn thắt lại, sao nó lại thay đổi nhiều đến thế chẳng lẽ nó thực sự muốn kết thúc thế này sao. Hôm trước Ngọc xin cô Nhiên đổi chỗ của nó qua ngồi chung với nhỏ, hắn ngạc nhiên khi chính nhỏ đề nghị thế với lý do là gần tới ngày thi nên muốn cùng Khương trao đổi dễ hơn và càng bất ngờ hơn khi nó cũng không phản đối hay nói gì thêm mà chỉ im lặng bước qua chỗ Ngọc. Loan qua ngồi kế hắn chỉ làm tăng thêm vài tình huống cãi nhau với thằng Tiến ngồi bàn sau.
Vậy là nó đã muốn dứt khoát với hắn thật rồi. Hắn lắc đầu.
- Sao u sầu thế em trai?
- Không có gì. - Hắn đáp lại lời anh Luân mà đầu không ngẩng lên.
- Nước cam sao? Để anh gọi thứ khác cho em.
- Thôi được rồi, hôm nay em chỉ muốn uống vậy thôi.
- ....................................
- Em muốn ngồi một mình.
- ... Vậy à? Thôi, em ngồi chơi đi.
Luân bước đi cảm thấy thằng nhóc này hôm nay có gì kì lạ lắm, mặc dù biết nó ít nói nhưng trước giờ anh mới thấy nó như thế này. Để nó thế cũng không ổn. Nghĩ thế anh rút di động ra tay dò đến danh mục bà xã rồi bấm nút gọi.
- Rảnh qua bên anh xíu đi em.
- “Chi vậy? Em đang bận bên này lắm, nhớ em à.”
- Không phải anh, thằng Quân nó bên này nhưng anh thấy có gì đó không ổn lắm, anh thì không giỏi việc an ủi.
- “Nó ở bên đó à? Không ổn là không ổn thế nào?”
- Em cứ qua chút đi.
- “……………………….”
- Nhanh đấy. Không nó về.
- “ Rồi, anh đừng nói nó là em đến, chút nữa em tới liền”.
- Ok. Anh chờ em.
Hắn nằm xuống bàn, mí mặt nặng trĩu cứ như muốn phản đối việc làm của hắn vì đã thức từ đêm qua đến giờ, mà thực ra làm sao hắn có thể ngủ được chứ khi nhắm mắt lại thì càng thêm nhớ nó mà nhớ càng nhiều chỉ thêm khắc sâu cái tư tưởng : “Nó không còn quan tâm đến hắn nữa, hai đứa không thể đến với nhau thật rồi.”
Tiếng ly đặt nhẹ lên bàn làm hắn phải mở mắt ra mà nhìn lên, ra là chị Tiên. Hắn nằm xuống tiếp mắt nhắm lại.
- Này uống thử đi. – Chị đẩy ly Cocktail về phía hắn cảm giác lành lạnh của ly chạm vào tay buộc hắn phải ngồi dậy.
- Chị tới làm gì ? - Hắn uể oải nói đẩy cái ly ra xa.
- Tới chơi sẵn tiện gặp em, không được à?
- Chậc ... - Hắn lại nằm dài xuống bàn.
- Chị biết em đặc biệt muốn uống cam, nhưng nếu không thích thì thay đổi khẩu vị cũng được chứ.
- Em không thay đổi được. - Hắn nói lòng buồn vô hạn.
- Nếu không thay đổi được thì sao em không cố gắng tiếp nhận.
- Không phải do em ... không phải tại em ... - Hắn quát.
- ................................