mà nó dám làm thế thì nó quả là to gan nhất rồi. Ôi, có cái lỗ nào cho nó chui vào không đây.
Hắn nằm đó khuôn mặt ngạc nhiên như vừa thấy một con khủng long thời cổ đại mới chạy ngang qua mặt rồi mất hút, nhỏm dậy hắn đưa tay sờ môi như muốn kiểm chứng đó có phải là chuyện do tưởng tượng ra hay không, đôi mắt thì nhìn xuống bãi cỏ nhưng cái đầu thông minh của hắn hẳn đã kiểm tra tới 1001 cách để chứng minh việc vừa rồi là thật.
- Vừa rồi ... - Hắn quay qua nó nói mà nét ngạc nhiên vẫn còn lấp đầy mặt.
- Không ... Không được nói ... - Nó quay qua chỗ khác hét lên khi nghe hắn chực hỏi.
- ……………………..
- ……………………..
- ……………………..
- Sao không nói gì đi, im lặng thế. – Nó không muốn thế này, yên lặng càng làm nó thêm xấu hổ.
- Cái hôn vừa rồi có phải ...
- Không nói chuyện đó ... nói chuyện khác. – Nó nhảy ngang vào không cho hắn nói hết.
- Khương khó quá. Nhưng Quân muốn nói vừa rồi chỉ là nụ hôn bạn bè thôi hả?
- Đúng, đúng chỉ là bạn bè thôi không hơn không kém ... - Nó đáp mà vẫn không nhìn hắn. Dù rằng câu trả lời là câu khác.
- ..............................
- ..............................
- Vậy … Quân về. Khương có về không. – Hắn đứng dậy, thấy nó lúng túng dễ thương thật.
- Về chứ.
- Bạn bè ... như thế cũng hay ... - Hắn vừa đi vừa nói mà miệng thi hơi nhoẻn cười làm nó càng thêm xấu hổ.
- Đồ ... nhớ chạy xe cẩn thận, phải về nhà đấy. – Nó chạy vù ra bãi giữ xe.
- Ừ.
Hắn nhìn nó chạy đi mà lòng cảm giác hân hoan vui vẻ, có lẽ hắn vẫn chưa hết hi vọng với nó. Hắn mỉm cười bước ra bãi xe mà không quên nhắc nhở trong đầu mua Barbie cho đứa em gái dễ thương của mình ở nhà.
.................................................. ..................................
Nó dẫn xe vô nhà trong đầu vẫn đầy ấp cảm xúc lúc nãy giữa nó với hắn. Ôi, chỉ một tích tắc nhỏ bé đã phá hỏng quyết tâm của nó mấy ngày qua rồi. Dì ngồi đó nhìn nó.
- Khương, con vào đây Dì có chút chuyện nói với con. – Dì đứng dậy đi vào phòng.
- Dạ. – Nó nghe nhưng không thắc mắc thêm vậy là cuối cùng việc ấy cũng tới, nó không mong chờ nhưng cũng muốn biết. Việc có thể liên quan đến ba nó.
Nó bước vào phòng kéo cửa lại ngồi xuống ... ngoài trời tối đen, ở góc đường nào đó hắn đang ghé mua cho em gái món đồ chơi, không biết cái hạnh phúc nhỏ nhoi mới đây sẽ chóng phai đi vì những sự việc sắp xảy ra liên quan đến cuộc đời của hai đứa.
66.
- Ba con có đến đây. – Dì nói.
Vậy là nó đã đoán đúng, nhưng dù đã chuẩn bị trước thì nó chẳng thấy dễ chịu gì khi nghe việc này.
- Tìm hôm mùng hai tết lúc con đi thăm mộ mẹ.
- Sao ... – Hôm ấy nó về đã thấy Dì rất lạ nhưng không nghĩ là chuyện này.
- Ông ấy muốn Dì để con lại cho ông ta chăm sóc.
- Sao ạ? – Nó như không tin vào tai mình.
- Giờ ông ấy có cuộc sống khá ổn định nên muốn chuộc lỗi với con.
- Không ... không thể nào. – Nó lắc đầu.
- Ông ấy đưa cho Dì Dượng một số tiền gọi là công nuôi dưỡng con.
- ............................
- Nhưng ta không đồng ý. – Dì khẳng định mạnh mẽ nhìn thẳng vào nó.
- Dì ... - Nước mắt nó rớt ra, nó vui mừng vô cùng khi nghe Dì nói thế.
- Con ... Dì xem con như thằng Tuấn, hay có thể nói con cũng là con của Dì, Dì không muốn trả con cho ông ấy, con biết không?
- Con hiểu, con hiểu. Con cám ơn Dì lắm .... – Nó chồm tới gối đầu vào lòng Dì khóc nức nở. Nước mắt vui sướng của nó tuôn rơi.
- Dì không muốn xa con ... dù Dì không sinh ra con, không có quyền gì giữ con lại nhưng Dì vẫn muốn con ở với Dì. Con hiểu không. – Nước mắt Dì rớt vào mặt nó, hai tay xoa lấy đầu nó.
- Con biết mà ... Dì không cần nói , con sẽ không bao giờ xa Dì đâu .... - Giọng nó nói lạc đi trong nước mắt.
- Nhưng ... con có thật sự không muốn ở với ba con không hả Khương? – Dì nhìn xuống nó đôi mắt hiền hậu, nó nhớ tới mẹ.
- Không, con chỉ có Dì Dượng là gia đình của con, ngoài mẹ của con ra con không chấp nhận thêm ai hết. – Nó ngẩng lên nói van xin.
- Ông ta có thể sẽ nhờ pháp luật bắt lấy con khỏi Dì, lúc ấy ... - Dì nói giọng run run nước mắt chảy dài trên má.
- Con sẽ không chấp nhận, con đã lớn con có quyền tự chọn. – Nó nói chắc chắn.
- Được rồi, ông ấy sẽ còn tới, lúc đó con với Dì sẽ ngồi đối diện nói chuyện, khi ấy chọn ai sẽ là quyền của con, con đồng ý không?
- Dạ con biết, dù là gì đi nữa con vẫn sẽ chọn Dì, đến khi nào Dì đuổi con đi thì thôi. – Nó ôm lấy Dì nói nức nở.
- Con khờ quá, Dì làm sao đuổi con đi được chứ. – Dì vuốt đầu nó nụ cười mãn nguyện.
Ngoài cửa phòng, Tuấn đứng đấy bất động, Khương ơi nếu thực sự em không còn ở nhà này thì anh không biết sẽ sống thế nào. Ngồi phịch xuống anh thấy mắt cay cay.
.................................................. ............
Nó bước lên phòng, đôi mắt giờ đã sưng lên vì khóc nhiều, ngồi xuống bàn nó nhớ tới mẹ, không biết mẹ sẽ thế nào khi nó không chọn ba nhưng nó biết lựa chọn này là không sai và nó nghĩ rằng mẹ sẽ tha thứ cho nó.
Anh Tuấn đang ở phòng bên, nó muốn trò chuyện với anh ấy. Gõ cốc cốc vào miếng vách ngăn cách phòng. Nó chờ anh đáp lại.
- Gì vậy em? Ngủ đi mai đi học chứ.
- Em muốn tám chuyện với anh.
- Vậy em nói đi, anh nghe.
- Anh còn nhớ mẹ em không?
- Nhớ chứ. Út thương anh lắm, lần nào anh qua út cũng bế hết.
- Em lúc ấy hình như ganh tỵ lắm á, mẹ bế anh em khóc lóc mè nheo lên hết.
- Anh thấy thế càng đeo út không rời, để chọc em đấy. – Anh cười.
- Giờ nghĩ lại thấy con nít thật . – Nó cười.
- Anh vẫn xem em là nhóc con của anh đấy thôi. Em không biết hả? - Nói rồi anh cười khoái trá.
- …………..........................
- ……………........................
- Anh còn giận em việc quyển nhật kí không?
- .............................
- Hả anh?
- Hết rồi. Anh không giận lâu ai được hết. – Thật ra với nó là anh chẳng giận thế nào được.
- Anh Tuấn ... anh ... nếu như em rời khỏi nhà này anh buồn không? - Nó hỏi anh.
- ..............................
- Hả anh?
- ..............................
- Cộc cộc. – Nó gõ vào vách.
- Không – Anh trả lời ngắn gọn.
- Vậy à. – Nó cười buồn.
- ... Anh đùa đấy ... nhưng cũng đến lúc em phải có gia đình và rời đây chứ.
- Em chỉ có anh và Dì Dượng là gia đình thôi.
- ... Anh ngủ đây. Em cũng ngủ đi.
- ... Dạ, anh ngủ ngon.
Không gian im lặng, Tuấn nằm đó nhưng vẫn trằn trọc không sao ngủ được vì câu hỏi của nó, anh không muốn xa nó dù chỉ chốc lát chứ đừng nói chi việc nó sẽ rời khỏi đây, nhưng nếu có thể quên được nó thì ... anh yêu em lắm, em có biết không Khương.
67.
Gỡ bỏ cái tâm trạng nặng nề như đeo đá nó lê người một cách mệt nhọc vào lớp, hắn vẫn chưa vào không rõ có bớt bệnh chưa đây. Lúc này nó nhớ hắn quá, muốn nhìn nụ cười của hắn để xua đi những suy nghĩ mệt nhọc suốt đêm quá, bực thật máu mũi lại ra nữa rồi. Nó che đi nhanh kẻo nhỏ Ngọc thấy lại lo. Nhỏ đang ngồi với Loan bàn chuyện 26/03 cho lớp.
Rút trong cặp ra bịch khăn giấy rồi đi nhanh vào tollet, nó xả nước hết cỡ cho sạch hết máu ở tay rồi ngẩng mặt lên cho mũi ngừng chảy máu, sao nó cứ ra máu hoài vậy không biết, chắc phải đi khám nhưng đi khám ở đâu đây, nói cho Dì thì sợ Dì lại lo nữa.
Nghe chuông reng vào tiết vang lên nó tranh thủ lau sạch mặt và nhìn vào gương chắc mẫm là đã sạch sẽ nó đi về lớp, hắn vào rồi chắc chờ nó hay sao mà cứ nhìn ra cửa.
- Khương đi đâu vậy?
- Làm chuyện nhỏ. – Nó nói mà không nhìn hắn.
- Chuyện nhỏ hả? – Hắn cười toe toét nhưng mắt bỗng đanh lại khi nhìn vào tay áo nó.
- Sao, có gì à? – Nó ngạc nhiên khi hắn chăm chú nhìn nó.
- Sao máu ở đâu mà nhiều vậy, Khương té à? - Hắn chỉ vào cái tay áo.
Nó nhìn xuống chỗ hắn chỉ thì thấy một lằn máu đỏ dài trên tay áo. Chết rồi nãy không cẩn thận nên bị dính lại.
- Không có gì đâu. – Nó che đi.
- Máu mới chảy đây thôi, còn đỏ lắm. – Hắn nói.
- Đã nói không có gì mà, Quân nhiều chuyện quá.
- ............................
Vừa lúc đó nhỏ Loan đang phổ biến trước lớp về các sự kiện của trường sẽ diễn ra vào ngày 26/03 và lớp nó sẽ diễn một vở kịch để tham gia hoạt động văn nghệ của trường vào ngày đấy. Nhỏ đọc tên những người được chọn tham gia vở kịch và khi tan học giờ chiều sẽ ở lại để bắt đầu tập. Cả nó và Hắn cũng tham gia.
Suốt buổi học hắn cứ liếc nhìn nó với ánh mắt muốn nó giải thích máu dính ở cái tay áo, nhưng đáp lại hắn nó cứ như không biết gì hết mặc cho hắn muốn hỏi nhưng không dám.
Hắn đẩy qua cho nó tờ giấy, nét chữ rõ ràng lại cứng cáp dù chỉ vỏn vẹn có mấy từ.
“Có phải máu mũi chảy không?”
“Không phải, đừng đoán mò” – Nó ghi lại cho hắn.
“Sao Khương lại giấu?”
“Đã nói không phải, đừng đoán mò”
“Có biết máu mũi ra thường xuyên là có vấn đề không?”
Nó tức hắn muốn chết, không thèm để ý lời nó viết thì hắn ghi giấy làm gì chứ. Nó chẳng thèm trả lời. Mặc cho hắn chờ.
“Ra máu ngày bao nhiều lần?”
..............................
“Khương phải đi khám”