Lời hứa Trang 24

“ Nắng tắt trên con đường dài
Kí ức hôm qua mệt nhoài…
Nước mắt anh rơi rơi trong cơn mưa lúc em ra đi trong một chiều thu
Dẫu biết xa nhau thật rồi,vẫn muốn ôm em một lần,hãy nói câu em yêu anh dù là gian dối…

Khẽ nấc nhưng không thành lời
Khẽ thấy con tim bồi hồi
Muốn trách em sao vô tâm nhưng không thể hé môi dẫu chỉ là 1 câu
Bởi chính anh đây hiểu rằng, chỉ có riêng anh ngộ nhận, những phút giây anh bên em giờ này hoàn toàn xa tay với…

Ngày ngày tháng tháng như là trong mơ từng dòng kí ức tìm về bên anh…
Ánh mắt dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng, những phút bên em thật lòng làm sao quên
Vì người bên anh, như làn mây trôi, một ngày gió đến sẽ cùng mây đi…
Phút cuối ngậm ngùi, bóng tối…riêng anh mà thôi…

Giờ đây khi thời gian giúp anh nhận ra rằng trái tim em chưa bao giờ yêu anh…
Là khi anh chôn kí ức bên em….

Phút cuối hiểu rằng, chỉ có anh yêu em mà thôi."

64.

Vài ngày sau đó hắn không đi học chỉ nghe Loan nói lại là do bị bệnh nên xin nghỉ, nó ngồi trong lớp nhưng mặc cảm tội lỗi cứ ngập tràn trong nó. Những câu kết tội cứ ào tới trong đầu, vì nó, vì nó …

Sờ tay lên chỗ ngồi của hắn nó muốn tìm cảm giác được chạm vào hắn, nó sao thế này cảm giác xót xa khi nhớ tới hắn ngày mưa ấy vẫn không phai được sao. Nó quyết đinh đi đến nhà để thăm hắn, nếu không thể là một tình yêu thì phải chẳng tình bạn vẫn có thể được, nó lấp liếm che dấu cái suy nghĩ nó nhớ hắn vô cùng.

- Mày có thể đi thăm nó mà. – Giọng nhỏ Ngọc nói bên tai làm nó giật mình.

- Thăm ... thăm gì, mày nói gì vậy? - Nó hoảng hồn vì nhỏ nói ngay chóc suy nghĩ của nó.

- Thì nó nghỉ học ba ngày rồi, mày ngồi chung bàn cũng thấy buồn thôi, không phải hả? – Nhỏ nói.

- Không có. Tao không có. – Nó khẳng định rồi quay đi.

- Đây địa chỉ nhà nó, tập của tao đây mày đem đến cho nó mượn để chép bài, còn nếu chê chữ tao xấu hơn mày thì đem tập mày cho nó mượn. – Nhỏ đặt lên bàn mấy quyển vở.

- Việc gì tao phải đem đi nó chứ. – Nó từ chối mà mặt vẫn không nhìn nhỏ.

- Ừ, để nó chậm bài mất kiến thức thì liệu mà quay lại kèm nó tiếp nhé. Tao chỉ nói thế thôi. – Nhỏ quay đi mà lắc đầu, nó giấu nhỏ nhiều chuyện quá.

Nó cầm tập của nhỏ lên, thực sự nếu nhỏ không nhờ thì nó cũng lấy lý do này để đến thăm hắn.

.................................................. ........................................

Theo địa chỉ của nhỏ Ngọc ghi, nó đang đứng trước nhà hắn, mà thật ra gọi là nhà thì không đúng phải gọi là biệt thự thì chính xác hơn. Cánh cổng cao ngất nó đứng trước mà cũng thấy ngại khi muốn gọi. Nó giơ tay định bấm chuông.

- Ở nhà đi con. Con còn sốt mà, nghe mẹ đi Quân. – Giọng một người phụ nữ bên trong nói.

- Bỏ con ra, vú giữ mẹ con lại dùm. – Hắn cộc cằn nói.

- Con còn bệnh mà ở nhà đi đừng để mẹ con lo mà Quân. – Giọng một người già lên tiếng, có lẽ là vú của hắn.

- Cả vú cũng nói vậy sao? Con không muốn. – Hắn mở cổng ra thấy nó đứng đó.

- Ơ, ưm … Khương. Chắc tới không đúng lúc .- Nó nói khi nhìn thấy hắn.

Hắn thấy nó thì mở tròn mắt ra ngạc nhiên, nét mặt cau có bỗng trở nên vui mừng nhưng rồi sắc mặt lại thay đổi.

- Khương … Tới đây làm gì? – Hắn gắt nó giọng không khác khi nãy nói với mẹ và vú hắn.

- Ơ, Khương … đem tập cho Quân mượn. – Nó chìa ra quyển tập mà mắt chăm chăm ngó hắn, mặt hắn còn đỏ quá, mồ hôi thì bịn rịn trên trán. Hắn vẫn còn bệnh.

- Cháu, cháu là bạn của Quân hả? Vào nhà … vào nhà đi cháu. – Mẹ hắn đứng sau lưng hắn nét mặt vui mừng khi thấy nó.

- Không ... Quân cám ơn, Khương không cần vào nhà. Khương … về đi.

Nó bất ngờ khi nghe hắn nói thế, nhưng nó cũng hiểu nên quay vào chào mẹ hắn.

- Dạ, con chào cô con về.

- Khoan, cháu cứ ở lại chơi, khuyên Quân dùm cô. – Mẹ hắn nói mà giọng khổ sở.

- Con không cần ai khuyên hết. – Hắn nói.

- Quân đang bệnh đừng đi được không? Ở nhà đi. – Nó nói với hắn.

- Khương … Khương đi đây với Quân. – Hắn vỗ tay nhẹ vào trán, đầu hắn đau quá chẳng chịu được.

- Quân à, ở nhà đi con, chút nữa Dượng con cũng về mà, ở nhà một ngày đi, con cũng còn bệnh mà. – Mẹ hắn nói mà cứ như chực khóc.

- Không. Nhà này không dành cho con. – Hắn nói cay nghiệt rồi quay đi.

- Anh hai, anh hai không ở nhà chơi với bé Ân hả? Anh hai đi đâu vậy? – Đứa bé gái rất dễ thương chừng năm sáu tuổi chạy từ trong nhà ra nói với hắn theo sau là hai chị giúp việc.

- Anh hai đi rồi tối về chơi với Ân nha. Ngoan nào. – Hắn ẵm đứa bé lên nét mặt thay đổi tức khắc, dịu dàng như trước đây với nó.

- Ưm, em muốn anh hai chơi với em, mấy hôm rồi anh hai không chịu chơi gì hết ấy. – Giọng đứa bé nũng nịu.

- Ân không nghe lời anh hai sao? Ngoan nào anh hai còn bệnh không bế Ân lâu được. – Hắn nói rồi thả bé xuống.

- Ân nghe lời anh hai, nhưng anh hai đi rồi mua Barbie về cho Ân nha.

- Rồi, anh hai hứa. Chị Linh bế Ân vào đi, ngoài này gió lắm. – Hắn quay qua nói với chị giúp việc mà không để ý gì mẹ nó.

- Quân, nghe mẹ đi, con còn sốt mà. – Bà nói mà mắt đã rớm nước.

Hắn dẫn xe ra mà không thèm để ý tới lời mẹ đang nói với hắn, rồi quay qua nhìn nó.

- Khương đi với Quân, nhanh. – Hắn nói.

- Ơ, dạ thôi con chào cô, con sẽ để ý Quân cho. – Nó gật đầu chào mẹ hắn.

- Vậy ... vậy nhờ con nha. Cô cám ơn con nhiều lắm.

Nó đạp xe theo, hắn tuy chạy trước nhưng vẫn giữ tốc độ vừa phải để chờ nó, dù vậy nó vẫn đạp muốn hụt hơi.

- Chạy ... chạy từ từ thôi. Mệt lắm này ... - Nó nói theo.

Hắn không để ý lời nó nói mà chỉ nhìn theo chiếc xe hơi trắng sang trọng mới đi ngược chiều về phía nó và hắn với ánh mắt ghét bỏ. Chiếc xe chạy về phía nhà hắn.

65.

- Mệt thiệt đấy nha, Quân … - Nó gọi với theo hắn, trời ơi hắn đi xe máy mà cứ chạy kiểu ấy thì xe đạp theo đường nào.

Đáp lại lời nó là hắn chỉ im lặng chạy đi, khuôn mặt chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: “lạnh lùng”.

- Quân … tui về đấy nha. – Nó nổi quạo vì hắn chẳng ừ hử gì khi nghe nó nói.

- Thì Khương cứ theo Quân đi. – Hắn quay lại nói với nó mà giọng nói có chút cáu giận.

- Ơ …

Trời đất, hắn nghĩ sao mà bắt nó chạy theo hoài vậy chứ, nó đang nhớ là mình phải cách ly hắn ra mà, gần gũi thế này chỉ thêm mòn ý chí thôi. Suy nghĩ thế nhưng nó vẫn đạp xe theo hắn mà không hiểu tại sao lại làm thế chỉ vì lời nói của hắn làm nó phải … ngán, không dám trái ý.

Hắn dừng xe trước cổng một công viên của thành phố, gởi xe xong hắn quay qua nhìn nó.

- Sao Khương không gởi xe. – Trán hắn nhăn lại tiến về phía nó định lấy xe để gởi.

- Gởi làm chi? Ông còn bệnh sao không lo về nhà nghỉ mà vô đây làm gì chứ. – Nó vẫn đứng đó tay dẫn chiếc xe không cử động.

- Tùy Khương. – Hắn chững lại một vài giây rồi đi thẳng vào công viên mất hút để nó đứng đó.

Nó đứng lần ngần chẳng biết làm thế nào, giờ vô theo hắn hay đi về đây, mà nãy lỡ hứa với mẹ hắn rồi về cũng không được, nghĩ thế nó cũng gởi xe rồi đi vào.

Công viên này rộng thiệt không rõ hắn đi chỗ nào mà chẳng thấy, hắn muốn trốn tìm với nó chắc. Nhìn thẳng qua bãi cỏ bên hồ hắn đang nằm dài trên ấy ngửa mặt lên trời.

Nó tiến lại gần ngồi kế bên hắn, nó không hiểu mình có máu đạo tặc trong người hay không nhưng những lúc cần thì chắc chắn ít ai mà nhận ra nó tiến đến gần và hắn cũng không ngoại lệ.

Ngồi một hồi lâu, nó nhìn trộm qua hắn, tay hắn đang đeo cái đồng hồ nhìn có vẻ hợp lắm làm nó vui vui. Hơn sáu giờ rồi trời tối dần công viên lại vắng quá làm nó cũng hơi ớn trong người. Quay qua thấy hắn vẫn nằm tư thế đó tay gối đầu mắt vẫn nhắm không biểu lộ gì việc nó đang ngồi kế bên. Ây da, ngồi đến khi nào đây chứ.

- Sao Khương đến nhà Quân ? – Hắn hỏi nó nhưng mắt vẫn nhắm.

- Thì đến để cho Quân mượn tập chứ đâu. Sợ Quân trễ bài. - Nó đáp.

- Không phải Khương đã nói chúng ta không thể tiếp tục sao?

- … Đúng vậy nhưng chúng ta vẫn là bạn, như thế vẫn được chứ?

- Bạn à? ... Ừm. – Hắn ngồi nhỏm dậy mắt nhìn nó giọng nói hơi buồn.

- ....................................

- Mà … tập đâu? - Hắn gãi đầu suy nghĩ.

- Ý, nãy có đưa ông rồi nha, tập của nhỏ Ngọc đấy, mất là nó xé xác ra.

- Quên ở nhà, vú chắc cất dùm Quân rồi, không sao. – Nói rồi hắn lại nằm xuống với tư thế cũ.

Nó sờ trán hắn, sao mà nóng đến thế này chứ, vậy mà ra đường lỡ nặng thêm thì làm sao. Hắn gạt tay nó đi mà mắt vẫn nhắm tịt không thèm mở ra nhìn nó một xíu. Nó cũng không giận gì hắn, vì chính nó cũng đã nói chúng chỉ là bạn bè thôi mà nếu là bạn bè thì không thể thân thiết nhiều hơn được.

Ngắm hắn nằm mà nó thấy hắn cô đơn quá, chứng kiến cảnh lúc nãy với mẹ mà nó nghĩ, với gia đình hắn đã ít tình cảm rồi, giờ đến nó cũng xa cách thế này chẳng phải giờ hắn sẽ chẳng còn ai hết sao. Nhưng nó biết làm thế nào đây xã hội không chấp nhận những người như hai đứa bên nhau, nếu tiếp tục sẽ chỉ làm đau khổ thêm thôi, chẳng có cách gì hết. Nó lắc đầu.

- Khương yên tâm, Quân không bỏ học đâu, một khi Khương còn chấp nhận Quân dù chỉ là bạn thì Quân vẫn còn niềm tin để tiếp tục. – Hắn nói mắt vẫn nhắm.

Nghe lời hắn, nó cảm thấy mình quá nhẫn tâm, nó có được tình yêu thương của Dì Dượng và anh Tuấn, còn hắn thì thế nào: Không chấp nhận tình yêu của mẹ, căm ghét người Dượng kế của mình, đến nó là người mà hắn tin tưởng yêu thương thì giờ cũng không can đảm để đối mặt.

- Tối rồi. – Nó nhìn trời rồi nói.

- Ừ.

- Về thôi Quân, trễ rồi. – Nó nói.

- Không, nhà đó không dành cho Quân.

- Mẹ ông thương ông lắm mà, phải không?

- Giả dối. – Hắn đáp gỏn lọn.

- Tui thấy đó là tình thương thật sự không phải giả dối, với lại ông còn có đứa em gái rất dễ thương mà, nhớ không?

- .................................

Hắn mở mắt ra khi nghe nó nhắc tới em hắn. Có lẽ người mà hắn quan tâm nhất bây giờ chỉ có đứa em gái ấy.

- Vậy thì về đi nha, nãy Ân nói muốn ông mua Barbie đấy. – Nó thấy có vẻ tiến triển nên tấn công .

- Không. Khương về đi. – Hắn nằm xoay qua phía kia không quan tâm lời nó.

- Ông … - Nó tức cái tên này quá, cứng đầu ghê thiệt ấy.

Rồi như có gì thôi thúc bên trong một ý nghĩ khác lạ vang trong đầu : “Làm đi”. Nó lấy tay xoay đầu hắn qua, hai tay giữ mặt, môi nó chạm vào môi hắn, cảm giác như có một luồng điện chạy ngang người khác lạ hơn lần trước lúc ở nhà nó.

Nó hôn hắn, chỉ chừng vài giây nhưng với nó thời gian cứ như đóng băng, nó không muốn dừng lại vì cái cảm giác lạ kì này nhưng khi hắn đáp lại thì nó giật mình bật dậy, nếu có một vật không cần đun lên mà vẫn đỏ nhanh trong tích tắc thì đó chính là khuôn mặt nó lúc này. Nó không thể tin mình dám làm thế, lần trước hắn ngủ thì không tính còn lúc này hắn tỉnh như thế

Loading disqus...