- …………………………..
Nó không đáp lại chỉ im lặng ngồi xem lại bài, tối qua chẳng học tí nào lỡ chút lên trả bài thì chết.
Thấy nó hơi lạ nhưng hắn cũng thôi bởi tiếng chuông vào giờ học vang lên. Từng tiết học trôi qua chậm rãi, chốc chốc hắn lại nhìn, nhưng chẳng thấy nó đáp lại, hôm nay nó lạ quá, có việc gì sao?
- Khương khoan về, Quân có cái này muốn nói. – Hắn nói với nó khi lớp chỉ còn lại vài đứa.
- Ừm. - Nó ngồi xuống nhưng không nhìn hắn.
Khi lớp chỉ còn nó và hắn, thì hắn bắt chuyện.
- Khương này, hôm nay sinh nhật Quân nhưng có lẽ Quân không tổ chức mà …
- Hôm qua Quân ở đâu? – Nó cướp lời hắn.
- Hôm qua … hôm qua Quân … ở nhà – Hắn nói.
- Ở nhà à ... - Nó cười cay đắng, đến giờ cũng nói dối nó thì còn nói gì nữa.
Nó móc trong cặp ra gói quà hôm qua nó mua tặng hắn, đưa cho hắn nó nói.
- Chúc mừng sinh nhật nha. Xem như Khương trả lại cái đồng hồ hôm trước Quân tặng cho Khương.
Hắn nhìn nó khó hiểu không biết vì sao nó lại nói thế, nhưng tay cũng lột gói quà ra, nhìn cái vật đặt gọn trong hộp vẻ mặt hắn ánh lên vẻ bất ngờ, nhưng khi thấy vẻ mặt của hắn như thế nó lại suy nghĩ khác.
- Chắc đồng hồ của Hằng chọn cho Quân đẹp hơn cái này, nếu Quân không thích có thể không dùng, không sao đâu. – Nó nói cứ như đang có một con người khác bên trong.
- Hằng? – Hắn ngạc nhiên, không ngờ nó lại tặng hắn quá, vui mừng không kể hết được thì sao nó lại nhắc tới Hằng chứ.
- Thôi, Khương về. Quân không cần bận tâm nhiều. Chúc sinh nhật vui vẻ. – Giọng nó lạc đi.
- Khoan, Khương chờ đã sáng giờ Quân thấy lạ lắm. – Hắn quát.
- Khương lạ nhưng Khương không nói dối. – Nó nói mà mắt vô cảm.
- Nói dối? Rốt cuộc Khương muốn nói chuyện gì? – Mắt hắn nheo lại.
- Hôm qua Quân đi với Hằng. Cớ gì phải dấu.
Hắn nghe nó nói cũng bất ngờ, vậy là nó biết.
- À … là chuyện đó. Vậy Khương thấy Quân à, thật ra thì … - Hắn cười, nét mặt giãn ra, có vậy mà sáng giờ nó cứ làm mặt lạnh với hắn. Cái này có lẽ là ghen rồi ,đáng yêu quá.
- Nếu vậy Quân cũng nên trân trọng Hằng, đừng đùa giỡn tình cảm nữa. Với tư cách một người bạn thân Khương muốn khuyên Quân thế. - Nó nói rồi toan bước đi.
- Bạn thân? … Khương đừng giận mà, chuyện thật ra không có gì đâu, để Quân giải thích. – Hắn nói nhưng nụ cười đã tắt.
- ………………………
- Thật ra chuyện hôm qua là có lý do.
- Lý do gì cũng có thể nói dối sao? – Nó hỏi.
- Quân xin lỗi vì nói dối Khương, nhưng Quân chỉ muốn cho Khương bất ngờ.
- Giờ thì Khương cũng bất ngờ nhiều lắm rồi. Quân thành công rồi đấy.- Nó bước đi.
- Đứng lại. Khương chưa nghe Quân giải thích. - Hắn chộp tay nó, sao nó cứng đầu thế không biết nữa, ghen gì quá mức thế này.
- Hai người nam nữ hạnh phúc bên nhau thì phải giải thích cho đứa bạn thân nghe à? – Nó nói nét mặt bình thản.
- Bạn thân? – Hắn gằn giọng hỏi nó, sao nó cứ dùng từ bạn thân mãi thế có phải là muốn chọc tức hắn không chứ. Chẳng lẽ chỉ do hắn tự nghĩ ra nó ghen sao? Hắn đã lầm à.
- …………………………………
- Đúng là Quân đã đi với Hằng đấy nhưng không lẽ Khương không có cảm giác gì sao mà giờ nói câu nói bạn thân.
Hắn mím chặt môi, giờ hắn không cần giải thích chuyện kia nữa,nó chẳng có cảm giác gì khi thấy hắn đi với Hằng hay sao, mà giờ nét mặt bình thản thế, hắn chỉ muốn biết nó thể nào với hắn thôi.
- Cảm giác? Cảm giác gì. – Nó thừa hiểu câu nói nhưng vẫn hỏi lại.
- Không có gì là tức tối hay … ghen sao? – Hắn hỏi nó mà nét mặt không đổi thầm mong nó sẽ nói là có.
- Ghen? Đó có phải là từ dùng cho hai đứa con trai không? Không có. – Nó đáp.
Thì ra hắn muốn cho nó ghen à, nhưng lòng nó chấp nhận … nó đang ghen thật sự.
- Khương ... Chẳng lẽ Khương vẫn chưa hiểu được Quân đối với Khương thế nào à? – Hắn nói giọng khổ sở.
- Hiểu nhiều lắm. Mười phần thì bảy phần là Quân nói dối.
- Quân nói dối. Đúng, nhưng có đáng để Khương phủ nhận tình cảm của Quân không, có đáng không? – Hắn lay người nó, nó đứng nhìn hắn hồi lâu vẫn im lặng.
- Chúng ta không có gì đến nỗi phải gọi là phủ nhận, có chăng chỉ là tình bạn thân hơn những người khác thôi.
Hắn thả tay ra khỏi người nó, mắt nhìn nó như không tin được điều nó vừa nói. Sao nó toàn nói những câu làm hắn phải đau lòng đến chết mới được.
- Quân hãy để chúng ta là những người bình thường có được không? – Nó nói dứt khoát.
- Khương ...
Hắn như chết lặng giữa lớp, lời nó nói như xuyên thủng vào tim hắn, thế từ trước nay chỉ có hắn là cố tìm kiếm cái gọi là tình yêu sao? Nó bước ra khỏi lớp bỏ lại hắn đứng đó tay cầm gói quà của nó thân hình bất động.
63.
Đã hai ngày rồi nó tránh mặt hắn chỉ đến sát giờ vào học mới vô lớp, còn khi đi làm ở shop chị Trân thì nó đạp xe về thẳng mặc cho hắn chạy theo xin được giải thích nhưng nó vờ như không nghe. Bỏ mặc hắn lòng nó đau xót vô cùng nhưng đã suy nghĩ kĩ trong những ngày qua nó cảm thấy nếu tình cảm này cứ tiến tới sẽ chẳng thể nào có kết quả được, chi bằng từ dịp này nó có thể chia tay hắn có lẽ sẽ tốt hơn.
Ngồi làm bài tập, tay nó bấm viết canh cách rồi lắc đầu sau một hồi suy nghĩ hình ảnh của hắn cứ trong tâm trí làm nó không thể tập trung được, nó thấy hối hận vì những ngày qua đã đối xử với hắn như thế nhưng đã làm được đến thế này nó không muốn bỏ ngang, nếu thực sự có kết quả thì có lẽ hai đứa sẽ có cuộc sống khác tốt hơn, rời bỏ cái thế giới thứ ba đầy đau khổ này.
Trời không sao, u ám quá chắc sắp mưa rồi. Nó nhìn ra cửa sổ phòng xuống dưới đường, hắn đứng dưới đang nhìn lên. Nó đi vào trong không cho hắn thấy, sao giờ này lại đến đây làm gì. Nó lắc đầu, chỉ làm nó thêm nhớ hắn và lung lay cái ý nghĩ vừa nãy còn tồn tại mạnh mẽ trong đầu.
Nó thừa biết chắc hẳn có lý do hắn mới nói dối, nhưng nó biết khi nghe hắn nói ra thì nó sẽ mềm lòng mà không rời xa hắn được nó muốn vịn vào cái cớ ấy để củng cố thêm quyết tâm, quyết tâm chia tay hắn.
- Bạn em tới đấy Khương. – Tiếng anh Tuấn nói ngoài của phòng.
- Anh nói em ngủ rồi, hôm nay em mệt lắm. Gọi hoài em không dậy nha anh. – Nó nói qua cánh cửa phòng.
- ..............................
- Anh Tuấn?
- Ừ. – Anh đáp rồi nó nghe tiếng bước chân anh đi xuống.
Nó nhìn lén xuống đường hắn đứng đó thất vọng khi nghe anh Tuấn nói đầu ngẩng lên nhìn về phòng nó. Nó ngồi xuống nằm dài lên bàn, thôi về đi Quân đừng tới đây nữa hãy tìm hạnh phúc khác đi, nó không can đảm để có thể giữ lấy cái tình yêu của hai đứa, nó hèn lắm không xứng đáng đâu. Nó buồn ngủ rồi chợp mắt lúc nào không hay.
.................................................. .....................................
Tiếng mưa rớt lên bàn học và mặt làm nó tỉnh giấc, vậy là mưa rồi. Nó nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ, thôi lên giường. Nó đứng dậy kéo cửa lại để mưa không tạt vào. Chợt nó nhìn thấy hắn vẫn ngồi dưới, trời ơi giờ này vẫn chưa về sao? Mưa rồi mà, nó lắc đầu rồi đi tắt đèn lên giường nằm.
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn mới tháng này mà mưa lớn quá, nó vẫn không ngủ được không biết hắn đã về chưa ... mong là về rồi, mưa lớn đến thế mà.
Nó xoay trở người tiếng mưa ngoài trời át tiếng tíc tắc của đồng hồ, nó nhìn lên cái cái vật hắn tặng, nhìn thấy vết máu lòng nó nhói một cái rõ rệt. Nó quá nhẫn tâm, hắn không đáng để nó đối xử thế.
Nó đứng dậy ra ngoài cửa sổ nhìn xuống đường, nó thấy run cả người mặc dù trong phòng vẫn ấm áp. Hắn vẫn ngồi dưới mưa không về. Sao thế Quân, sao lại hành hạ mình đến vậy, nó không đáng để hắn làm thế mà. Nước mắt nó rớt xuống như những hạt mưa nặng nề rớt vào người hắn dưới kia.
Không được, nó phải xuống. Không suy nghĩ thêm nó bước xuống nhà, lấy cây dù trong góc nó mở cửa đi ra đứng trước mặt hắn. Hắn nhìn lên thấy nó, vẻ mặt như vừa thấy ánh sáng trong đường hầm. Hắn cười với nó.
- Sao không về mà lại hành hạ mình như thế hả? – Nó ngồi xuống che dù cho hắn.
- Quân biết Khương không bỏ mặc Quân. - Hắn cười dịu dàng với nó.
- Quân làm vậy để làm gì? – Nó lắc đầu xót xa không chịu nỗi.
- Quân muốn giải thích cho Khương nghe.
- Không cần thiết. Khương có biết cũng vẫn sẽ như vậy thôi, cơ bản chúng ta không thể. - Nó nói mà mắt đã ướt.
- Vì sao? Vì sao không thể? – Hắn cầm chặt hai tay nó nổi buồn giăng kín mặt.
- Vì sao thì Quân hiểu mà. – Nó không muốn nhìn hắn lúc này, chỉ thêm đau lòng.
- Quân không hiểu. Không muốn hiểu. Khương thật lòng như thế sao? Trả lời Quân đi. – Hắn bỏ tay nó ra.
- Ừ, Khương không thể tiếp tục nữa. – Nó nói mà mặt dán chặt xuống mặt đường.
- Vậy à? – Hắn cười đưa tay vuốt mặt đã ướt sũng nước mưa và có thể có cả nước mắt.
- ...............................
- Cho Quân giải thích được không? Giải thích rồi Quân sẽ không đòi hỏi gì nữa đâu. – Giọng hắn nhẹ lại và hơi khác lạ.
- ...............................
- Hôm ấy Quân nhờ Hằng đi mua với Quân cái … Khương đợi Quân đã. – Hắn đi về xe bật cốp lên lấy trong đó ra một gói quà.
Nó nhìn gói quà trước mặt, hắn bóc ra đưa cho nó. Là cái kim từ điển nó đã nhìn trong tiệm đồng hồ hôm trước, sao lại ...
- Quân có nghe Ngọc nói là Khương thích cái kim từ điển lâu rồi mà chưa mua được để khi nào làm đủ tiền mới mua. Nên Quân có nhờ Hằng đi tư vấn dùm cái này vì Hằng rành hơn với lại Quân muốn Khương bất ngờ nên đã … nói dối. – Hắn đưa cho nó.
- Không, cái này mắc lắm, Khương không nhận đâu. – Nó lắc đầu, suy nghĩ vẫn còn đầy ấp.
- Khương nhận đi, cái này Quân làm từ tiền riêng của Quân chứ không phải của ba mẹ, nhé. – Hắn dúi vào tay nó nài nỉ.
- Tiền riêng? Nhưng Khương cũng không thể nhận được. – Nó kiên quyết không lấy.
- Lấy đi Khương, xem như lần này là vì Quân, thực sự Quân không muốn đem nó về. Vì Quân lần này nữa thôi, được không?
Ánh mắt khẩn thiết của hắn nhìn khiến nó không thể chối gạt đi, nhận gói quà lòng nó như tan nát, vì sao hắn lại tốt đến như thế với nó, hắn làm nó chỉ cảm thấy thêm tội lỗi.
- Khương … có nói gì với Quân nữa không?
- Không. – Nó lắc đầu. Giờ nó chẳng biết nói gì thêm, chỉ đứng bất động.
- Vậy … Quân về. Khương vô nhà đi, coi chừng ướt. - Hắn nói rồi quay chân bước về phía chiếc xe, mưa vẫn rơi ầm ĩ.
- Khoan, áo mưa ,để Khương lấy áo mưa cho Quân.
- Thôi, cũng ướt rồi. Chạy về cũng phải thay đồ thôi. – Hắn mỉm cười với nó rồi rồ xe chạy đi.
Nó đứng đó, cảm thấy người không đứng vững trên đôi chân nó run run ngồi xuống, nước mắt rớt. Trời ơi nó phải làm sao đây, câu hỏi không có lời đáp chỉ có những hạt mưa vô tình rơi trên mặt đường trắng xóa - phố khuya vắng người. Đêm buồn nhất.