Lời hứa Trang 22

xuống cho hắn.

Hâm lại đồ ăn của Dì chuẩn bị, ăn cơm chung với hắn chắc cũng vui nhỉ.

- Xong chưa? Ăn cơm này. – Nó gọi.

- Rồi – Hắn đẩy cửa phòng tắm bước ra, mặc đồ anh Tuấn vừa y.

- Ngồi bên kia cho rộng, có hai người chui vô đây chi. - Nó nói khi thấy hắn định đi qua ngồi kế bên.

- Nhìn hấp dẫn thật. - Miệng khen nhưng vẻ mặt còn tiếc khi nó không cho hắn ngồi gần.

- Khỏi nịnh, Dì tui nấu, ngồi vào ăn đi.

- Ngon thật, Quân không có nịnh đâu. - Hắn vừa ăn vừa nói.

- Ở nhà chẳng lẽ mẹ ông không nấu cho ăn sao? – Nó hỏi.

- … Không … chỉ có vú nấu. - Hắn đáp nhẹ rồi ăn tiếp.

Nó cũng im lặng không nói gì thêm, không ngờ hắn lại thiếu thốn tình thương đến vậy. Nhưng nhìn hắn ăn ngon lành thế nó thấy vui lắm, hạnh phúc là thế này sao? Nó cười.

- Quân muốn xem phòng của Khương. – Hắn nói khi nó đang chuẩn bị rửa chén.

- Có gì mà xem chứ, chỉ có cái bàn học với giường ngủ thôi mà. – Nó quay qua nói với hắn.

- Quân đi lên đấy nha, không có gì bậy bạ cần phải giấu chứ? – Hắn không đợi nó nói thêm mà bước lên gác.

- Có cái con mắt ông ... - Thiệt là, cái tính ngang như cua chẳng nghe ai nói gì hết, vậy mà nó thích mới lạ chứ.

Rửa chén xong nó quay qua quét dọn nhà cửa, mà cái tên này sao lâu thế không xuống, ngủ luôn trên ấy rồi chắc.

- Đâu rồi … ngủ rồi hả. – Nó mở cửa phòng ra.

Nằm trên giường, tay thì gối đầu mắt nhắm nghiền thở nhè nhẹ, hắn ngủ thật rồi. Nó thấy hắn ngủ nên cũng thôi không gọi chắc do mệt lắm sáng chạy quá mà. Nó thấy trong tất cả những đứa trên sân có lẽ hắn là người hoạt động năng nổ nhất.

Nó ngồi vào bàn học lấy vở bài tập ra làm. Tranh thủ giờ nào rảnh thì làm, dạo này đầu nó hay nhức để tối làm chỉ sợ không kịp. Còn chừng hơn tháng nữa là thi vòng thành phố rồi, tới giờ nó cũng chưa ôn được gì hết mà độ khó của kì thi này thì hơn lần thi vòng trường nhiều lắm. Nó ngồi cắn viết tự dưng nhớ lại giấc mơ tối qua, á xấu hổ.

Tên này ngủ say thật đấy, đã gần hai giờ rồi. Nó quay lại, nhìn thấy cái chân bị thương, thế mà sáng vẫn cố mà đá lỡ mà trúng vào nữa thì sao. Vậy mà cũng gắng ra vẻ cứng rắn, có đau thì cũng phải nhăn mặt chứ đồ ngốc.

Nó đi qua chỗ hắn nằm, miếng băng dán vết thương bị lỏng nó đưa tay kéo cho dính lại, rồi ngắm hắn ngủ. Lúc ngủ mặt hắn đáng ghét quá, mà mi của hắn cũng dài thật nó tự hào mi của nó cũng dài đấy nhưng còn kém hắn, con trai mà sao mi dài đến thế không biết, mũi thì lại cao, chẳng có chỗ nào trên khuôn mặt hắn mà gọi là xấu cả, đến cái miệng đang thở nhẹ khi ngủ cũng dễ thương, có lẽ chỉ có lúc này là nó nhìn hắn với ánh mắt như vậy chứ mọi khi hay gắt gỏng với ăn nói cộc lốc với hắn là chủ yếu.

Lòng như có gì thôi thúc mạnh mẽ, đưa mặt vào sát, hơi thở của hắn phả nhẹ vào, nó hôn lên môi, hắn cựa quậy. Nó giật mình bật dậy, trời đất nó vừa làm gì thế. Lấy tay vỗ nhẹ vào mặt. Không ngờ nó bạo thế dám làm chuyện này. Mặt nó đỏ lên. Ôi sao thế Khương.

Hắn mở mắt ra thấy nó đang ngồi lúng túng, không hiểu việc gì, nhìn nó chốc lát hắn dụi mắt. Chỉ nằm chơi thôi mà cũng ngủ quên mất, do giường nó mang lại cho hắn cảm giác bình yên quá, lúc ở nhà hắn cũng chẳng ngủ dễ đến thế. Hắn thấy nó cứ tự vỗ mặt liên hồi, không biết lại vụ gì đây.

- Khương sao vậy? Khó chịu hả.

- Đâu … đâu có, không có, đừng nhìn. – Thấy hắn tỉnh nó giật mình, không biết hắn thấy nó làm việc đó chưa.

- Thế sao vỗ mặt hoài vậy, mà mặt đỏ quá rồi. – Hắn cười nói vô tư.

- Đỏ … đỏ thì kệ tui, đồ con khỉ . – Nó mắng hắn.

- Khương gọi Quân là cái gì. – Mặt hắn giãn ra miệng chực cười khi nghe nó nói.

- Đồ con khỉ chứ gì. – Nó quay đi, mặt nó lúc này chắc chỉ có che lại mới giấu được vẻ xấu hổ.

- Ha ha, vậy hả. Đó giờ chẳng ai gọi Quân thế cả. – Hắn cười lớn làm nó cũng có vẻ yên tâm, vậy là chuyện lúc này hắn không biết.

Nó đứng dậy ngồi vào bàn học, giả bộ cầm viết lên để làm bài, giờ mà trong đầu nó có chữ nào là … chết liền.

- Sáng Khương bị trúng quả bóng vào mặt có đau không? - Hắn đứng kế bên hỏi.

- Đau chứ sao không. Xây xẩm mặt mày.

- Đâu cho Quân xem xem. – Không đợi ư a, hắn đưa hai tay nâng mặt nó lên xem xét.

- …………………….............

- Máu chảy nhiều lắm đúng không?

- Ừ ...

- Mà Khương này? – Hắn vẫn giữ mặt nó.

- Gì ...

- Sao ... mặt đỏ hoài vậy, bộ lúc Quân ngủ có gì hả? – Hắn hỏi vô tư.

- Bỏ, bỏ ra coi ... – Nó lóng ngóng đứng dậy đi qua tủ sách đưa tay tìm quyển Toán, mà quyển Toán hiện giờ đang nằm trên bàn Khương à.

- Khương này … - Hắn đứng sau lưng nó.

- Gì nữa … - Quái lạ, quyển Toán mới thấy đâu đây mà. Nó thầm nghĩ, tay thì lật tung.

- Cho Quân … ôm cái được hông?

- Không. – Nó quay lại dứt khoát.

- Hôm trước Khương … - Hắn nói chưa dứt lời.

- Im, cấm nhắc lại. – Nó đi qua bàn, cái quyển Toán chết tiệt nằm ở đây mà để tao tìm.

- Hôm trước … - Hắn lặp lại trêu nó.

- Tin tui đập ông phát chết tươi không? – Nó nói mà không quay lại.

Hắn ngồi lên giường, miệng phì cười. Không biết nãy có vụ gì mà giờ nó lại lúng túng thế không biết, mà thiệt nó quá đáng yêu, hắn chỉ muốn ngắm nó thế này mãi thôi. Hắn nàm dài lên giường hướng cái nhìn dịu dàng vào lưng nó. Chắc mặt của nó giờ này đang đỏ lên đây. Hắn thầm nghĩ rồi tiếp tục cười.

61.

“ Rồi ta sẽ bước chới với khi người khuất xa chân trời.
Sẽ hấp hối trong đêm mù khơi.
Sẽ thấy bóng tối vây từng nỗi đau xanh ngời.
Xa vắng rồi những khi bên người. "

Đường xưa

Vừa làm bài tập vừa lắng nghe lời bài hát vọng qua từ nhà bên cạnh, nó thích nhất bài này, hay ... nhưng lại buồn quá, lỡ như một người mà nó yêu thương nhất mà mất đi trên đời thì nó sẽ sống thế nào nhỉ, nó nghĩ tới hắn. Chắc lúc đó nó cũng như nhân vật trong bài hát này thôi, nó lắc đầu vì cái suy nghĩ bậy bạ mới hiện ra trong đầu nó.

Nghe tiếng ở phòng bên chắc anh Tuấn mới về, cả tuần này anh Tuấn giận không nói chuyện với nó – nói là giận nhưng cũng có thể do nó tự tưởng tượng ra chỉ vì anh không bắt chuyện nói với nó như mọi khi nữa, lý do cũng chẳng đâu xa, hôm hắn ghé nhà nó thôi.

Chiều ấy hắn về nhà rồi anh Tuấn về tới, sau khi lên phòng, anh liền đi xuống nhà đứng trước mặt nó hỏi.

- Em có vào phòng anh? – Anh hỏi mà nét mặt anh lạnh lùng khác hẳn vẻ dịu dàng mọi khi.

- Dạ, em có mượn anh một bộ đồ cho bạn em mặc đỡ, đồ nó hơi dơ …

- Anh không hỏi chuyện đó. Anh muốn hỏi em có thấy quyển sổ trên bàn anh không? - Tuấn quát làm nó giật mình, nó chưa thấy anh giận thế bao giờ.

- À, cái quyển Nhật Kí … em có thấy …

- Sao em biết nó là Nhật Kí? Em có đọc không?

- Không. Em chỉ đọc được dòng cuối thôi, vì em lỡ nhìn chứ em không biết đó là nhật kí của anh, nếu em biết em không đọc đâu.

- Thật? – Anh hỏi nó mà cau mày lại.

- Dạ, thật mà, em không có đọc.

- Nếu em có đọc thì nghe anh nói: "mọi chuyện trong đó đều là sự thật " – Anh nhấn mạnh từng chữ.

- Chuyện gì? – Nó hỏi lại anh mặt tỏ vẻ khó hiểu.

- Thôi, em không đọc thì thôi vậy – Anh nói rồi đi lên phòng để nó ở lại ngẩn ngơ.

Chỉ vậy thôi mà cả tuần anh Tuấn im lặng không nói chuyện với nó, không hiểu quyển nhật kí anh ghi gì mà nghiêm trọng thế. Nó thấy hối hận khi bước vào phòng anh vào hôm đấy. Nhìn vào quyển lịch để bàn ngày 06/03 – sinh nhật hắn. Chỉ hai hôm nữa thôi là tới rồi, nó muốn mua gì tặng hắn tất nhiên chỉ trong khả năng thôi (học sinh nghèo mờ). Sáng vào gặp hỏi hắn vậy.

…………………………………………� �............................................

Bước vào lớp, hắn đang ngồi với nhóm thằng Linh bàn về chuyện bóng đá, nghe có vẻ vui lắm chốc chốc hắn lại nhìn lên và cười. Nó qua ngồi với nhỏ Ngọc và Loan ghi điểm vào sổ học tập cho lớp. Ngạc nhiên nhất là điểm trung bình của hắn chỉ kém mỗi nó và Ngọc, tên này chịu học rồi cũng khá quá đấy chứ. Nhỏ Loan thì cứ nhìn sổ học tập của thằng Tiến mà chê lên chê xuống thế này thế kia, mà điểm của thằng Tiến có yếu kém gì đâu, đúng là con gái.

- Chiều nay ông có rảnh không? Qua nhà đi với tui xíu được chứ. – Nó hỏi hắn.

- Chiều nay … Quân mắc bận việc ở nhà rồi. Chi vậy?

- Vậy à, định nhờ một chút thôi. Vậy để lần khác. – Thôi, tự đi mua tặng hắn cho bất ngờ hơn là rủ hắn đi.

- Ừ … - Hắn nhìn nó nghi ngờ.

…………………………………………� �……........................................... ........

Nó đạp xe tới tiệm đồng hồ hôm trước, nó nhớ lúc trốn hai tên kia trong này, đã thấy cái đồng hồ đơn giản nhưng có lẽ hợp với hắn lắm, nó muốn mua để tặng vì thấy hắn không có đeo đồng hồ chứ ngoài ra nó chẳng biết tặng món gì. Trong thời gian nhờ gói lại nó đi qua dãy kim từ điển để xem, từ lâu nó thích quyển kim từ điển này lắm nhưng vẫn chưa có đủ điều kiện để mua, để cố làm thêm vài tháng rồi bỏ ống heo mua vậy.

Sách gói quà ra xe nó về nhà, vừa mới đi một đoạn nó thấy hắn chở ai đấy đi ngược chiều lại, hôm nay hắn nói ở nhà bận việc mà sao giờ lại đi với ai. Nghĩ thế nó vòng xe lại thì thấy hắn ghé vào tiệm đồng hồ lúc nãy và người ngồi sau hắn là Hằng. Hắn với nhỏ cười nói vui vẻ lắm, nhỏ còn nắm tay hắn đi vào tuy là hơi lừng khừng nhưng hắn cũng để yên tay cho nhỏ nắm lấy.

Đứng nhìn hắn với Hằng như thế, nó có cảm giác hụt hẫng lạ thường đâu đó trong người nó tồn tại ý nghĩ ghét bỏ không màng việc gì nữa hết, nó không thích Hằng và hắn. Nhưng nó cũng cay đắng thừa nhận rằng hai người quá đẹp đôi. Nó đạp xe về, nhưng một nửa con người nó như vẫn còn đứng tại đó để hòng muốn hỏi hắn câu hỏi: "Tại sao?"

62.

Tối đó, nó chẳng muốn học gì hết, người cứ mệt mỏi uể oải, cứ nhớ lại cảnh Hắn với Hằng nắm tay đi là thấy không chịu nỗi, rồi nó suy nghĩ thực ra mình có là gì của hắn đâu, những ngày qua hắn đối xử tốt với mình thế chẳng qua chỉ là tình cảm bạn bè, trước kia hắn cũng đã từng nói thế rồi. Vậy thì nó còn mong chờ gì hơn nữa chứ.

Nghĩ thế nhưng sao nó lại khóc, tình cảm lâu nay chỉ là do đơn phương của nó thôi. Dù gì nó cũng nên để hắn làm một người con trai bình thường vẫn tốt hơn,tốt cho hắn và tốt cho nó, hằng với hắn đẹp đôi lắm. Nó nhìn ra bầu trời - u ám không có sao.

Đầu nó lại đau, máu cam lại chảy tiếp, dạo này cứ suy nghĩ nhiều là lại thế. Nó tắt đèn rồi ngủ.

.................................................. ....................................

Bước vào lớp mà mệt mỏi cả người, tối qua mũi nó ra máu nhiều lắm, từ dạo bị tên kia đánh vào mặt cho đến nay thì hầu như chảy máu cam là chuyện thường, nó cũng chẳng bận tâm chi cho thêm đau đầu.

Hắn ngồi chỗ kia với Hằng trò chuyện hăng say, nó cũng không nhìn làm gì lặng lẽ ngồi vào chỗ, chứng kiến nhiều chỉ thêm đau lòng.

Hắn thấy nó vào thì đi lên ngồi vào bàn, hôm nay mặt nó xanh quá. Hắn lo lắng.

- Nhìn cái gì? - Nó hỏi hắn.

- Không … thấy Khương hơi xanh, học bài khuya lắm sao?

Loading disqus...