Lời hứa Trang 21

- Nhưng … dù có giống thì cũng đâu giữ được những kỉ niệm xưa.

- Quân biết là như thế nên sáng nay Quân có lấy một ít đất cát gần mộ mẹ Khương để chà lên nó, như vậy thì cũng có thể tính là mẹ Khương đã có chạm nó rồi chứ?

Nó nhìn hắn như nhìn vật lạ, không biết nói như thế nào để đáp lại lời hắn, vậy ra sáng nay hắn vô trễ do đi đến tận mộ của mẹ nó sao? Vết dơ này là hắn làm vì nó … còn vết máu khô này.

- À, cái vết máu đó do lúc mãi chà đất cát lên nên ngón tay Quân va vào góc đồng hồ hơi bén nên bị sướt. Để Quân lau cho. – Hắn nhoài tới.

- Không … để thế này đi. – Nó giựt ra không cho hắn lấy vì nhận thấy tình cảm hắn dành cho nó quá lớn trên chiếc đồng hồ này. Nó không muốn xóa đi bất cứ thứ gì trên này cả.

Có vẻ ngạc nhiên vì thấy nó như thế, nhưng vì vẻ mặt hạnh phúc của nó nên hắn cũng im lặng không nói gì thêm. Chỉ đứng ngắm nó.

- Mình … vô học hả? - Hắn hỏi.

Nó ôm choàng lấy hắn, có lẽ bất ngờ nên hắn không kịp phản ứng và đông cứng tại chỗ, nghe nhịp tim của hắn và nó đập như hòa chung với nhau. Nó muốn ôm hắn mãi như thế này, người hắn toát lên một mùi đặc trưng kích thích nó kề mặt vào vai hắn và hít sâu vào, nó yêu hắn nhiều lắm. Rồi hắn lấy hai tay ôm người nó, cả hai đứng yên, không gian như dừng lại. Mặc dù tiếng chuông báo hiệu giờ vào tiết học vang lên, nhưng có lẽ còn lâu lắm mới tới được tâm trí hai đứa. Vì lúc này chúng chỉ biết có nhau.

59.

Bật dậy, nó hoảng hồn mồ hôi ra ướt cả lưng áo. Mơ gì mà kì quái thế không biết, giấc mơ chỉ có nó với hắn. Nhớ lại cũng còn thấy ngại nữa, kì cục thật. Hắn với nó cứ xxx rồi yyy cuối cùng là zzz, thiệt tình xấu hổ chẳng chịu được mà, nó lắc đầu quầy quậy.

Chồm lên xem giờ từ cái đồng hồ hắn tặng. Hơn sáu giờ rồi, hôm nay lớp nó thi đá bóng với trường T, hắn dặn đi dặn lại nó phải đi. Chậc, không cần nói thì nó cũng sẽ đi thôi, mặc dù không để lộ ra mặt cái ý định “chắc chắn đi” khi hắn nói với nó.

Nó đứng dậy, đầu choáng váng làm suýt ngã, chắc tối quá thức khuya để học bài quá nên thế. Bước xuống nhà, nó nghe chuông điện thoại reo.

- Đi chưa, lớp mình đá trận đầu đấy. – Nhỏ Ngọc nói vọng qua.

- Ừ, được rồi, mới dậy mày đi trước đi.

- Ok, tao vào tìm chỗ ngồi trước.

Nó thay đồ, làm vệ sinh cá nhân rồi xử luôn tô cháo trắng với tép rang. Dì làm ngon ghê, anh Tuấn mới thức dậy xuống ngồi đối diện nhìn nó ăn say sưa, khi ngước lên thì anh nhìn đi chỗ khác. Dạo này anh Tuấn làm nó thấy không được tự nhiên lắm chắc vì việc hôm trước.

- Đi đâu hả Khương? - Anh hỏi nó.

- Dạ, cổ vũ lớp em đá bóng.

- Cậu kia có đá không?

- Cậu nào anh? – Nó hỏi mà lòng nghĩ tới hắn.

- Cậu hôm trước.

- Dạ có. Có gì không anh?

- Không. Anh chỉ hỏi vậy thôi. – Nói rồi anh đứng dậy bước vào nhà tắm.

Nó nhìn theo anh khó hiểu, rồi tiếp tục xử tô cháo.

.................................................. ..........................................

Vừa vào tới sân, mắt nó tìm chỗ Ngọc ngồi. Kìa, nhỏ đang ngồi ở hàng ghế đầu, kế bên là một chỗ trống chắc nhỏ dành cho nó vì có đứa tới đứng nói gì đó thì nhỏ lắc tay rồi đứa kia đi. Loan với Tiến thì ngồi sau lưng, mỗi đứa quay một hướng làm nó thấy muốn bật cười.

- Mày uống không? – Ngọc đưa nó chai nước.

- Không, uống đi. – Nó nhìn nhỏ hôm nay mặc đồ trông nữ tính lắm, đẹp có thua ai đâu, chỉ do con gái mà ít chịu làm đẹp quá, riết rồi nó quen với hình tượng con Ngọc tính tình chỉ như đứa con trai chứ ít nghĩ có lúc nhỏ lại dễ thương như vậy.

- Lớp mình ra kìa. Ôi, Quân đẹp trai quá, hí hí. – Nghe nhỏ nói mà nó thấy tiếc vì vừa rồi mới khen chỉ chưa đầy hai phút. Nó lắc đầu mà cười.

Lần trước hắn cũng mặc đồng phục như vậy nhưng lúc đó nó chưa thấy hắn đáng yêu như lúc này, nó ngắm hắn mà miệng thì cứ mỉm cười. Hằng nhìn qua nó khó chịu.

Trận đấu bắt đầu, theo nó thì với trình độ của học sinh mà đá vậy thì cũng khá rồi, tuy là trường T đá nhỉnh hơn lớp nó chút tạo nhiều cơ hội nguy hiểm nhưng do thằng Linh chụp gôn hay nên tỷ số vẫn chưa được mở, vì vậy hết hiệp một vẫn chưa có bàn thắng.

Hắn đứng với lớp bàn chiến thuật cho hiệp hai, vừa cầm chai nước uống hắn nhìn thấy nó, nở nụ cười tươi hết cỡ, cả đám con gái trường T phía sau nó rộ lên quay sang nói với nhau rì rầm : “Cậu ấy cười với tao kìa” , “Người đâu đẹp trai dễ sợ” , “Chết rồi, chút lỡ cậu ấy ra xin làm quen với tao thì sao”, … nó phì cười, tội lỗi quá nếu biết sự thật hắn cười với nó chắc nhóm con gái chết sốc.

Hiệp hai bắt đầu, hiệp này lớp nó có vẻ đá hay hơn, hắn làm tụi bên trường T mấy lần thót tim, thấy vẻ mặt hắn hớn hở tranh cướp bóng nó cũng thấy vui lây. Cứ vậy mà đá nhé Quân.

- Á á á á , tránhhhhhhhhhhhhhhhhhhh raaaaa ... – Nhỏ Ngọc ngồi kế bên la thất thanh.

Bốp, tiếng quả bóng đạp thắng vào mặt nó một cú trời giáng ... nó xây xẩm mặt mày, đưa tay vuốt mặt, trời đất chảy máu cam nữa rồi, sao dạo này xui quá vậy. Nhỏ Ngọc thì la inh ỏi với Loan tìm bông nhét mũi nó. Nó chỉ thấy hắn đứng như trời trồng với khuôn mặt lo lắng hiện lên rõ rệt. Nó gắng cười một cái cho hắn bớt lo.

Trận đấu tiếp tục, nhưng kém sôi động đi vì lớp nó đã bị dẫn trước, hắn vẫn quay vào nhìn nó nét mặt không còn vui như lúc đầu. Trời ạ, lo đá đi tui không sao đâu, cố mà gỡ. Nó muốn hét lên nhưng không dám, vì dù gì dư chấn của quả bóng bay với tốc độ cao đập thẳng vào mặt nó vẫn còn, máu vẫn còn chảy mặc dù có bớt chút ít, đầu thì đau inh ỏi.

Một cú va chạm giữa hắn với một đứa của trường T, nó thấy có vẻ nặng lắm, hắn giơ tay ra hiệu không sao nhưng nó để ý hắn đi hơi khó khăn còn mặt thì vẫn giữ vẻ bình thản.

Vậy là trận đấu kết thúc trường nó bị thua với tỷ số 0 – 1, tuy thua nhưng tụi nó không thấy buồn vì đã chơi hết mình, hắn bắt tay giao hữu với đội bạn xong thì đi về phía tụi nó. Chân hơi khập khiễng.

Hằng đứng dậy chào và đưa khăn cho hắn, nhỏ Ngọc đứng kế bên cứ ố ồ làm Hằng cũng đỏ cả mặt. Nó thì vẫn còn choáng váng vì cú va chạm lúc nãy nên ngồi đó. Hắn đứng nhìn nó chẳng nói gì, nó thấy hắn như thế cũng bối rối sợ những đứa khác nhận ra nên nó tránh đi.

- Về chứ. - Hắn hỏi nó.

- Ơ, ừ về, tui đi xe đạp ... - Nó biết Hằng đang nhìn nó và hắn.

- Quân đi với Khương về.

- Thôi, tui đạp xe được mà. – Nó đứng dậy.

- Quân đưa Hằng về được hông? Hằng không có đi xe. – Hằng nói với hắn.

- Hằng nhờ ai được không? Quân định kè Khương về, nãy Khương bị trúng vào mặt mạnh quá, chạy xe nguy hiểm lắm.

Hằng im lặng, môi mím lại, nó thấy có cái gì đó rất giận dữ trong mắt nhỏ. Từ chối thẳng thừng như thế thì đến nó cũng thấy bực nói chi là nhỏ Hằng. Tên này chẳng dịu dàng gì cả.

- Thôi để tao đưa mày về, tao định kè thằng Khương về mà sợ không nổi, lỡ dọc đường có gì thì đỡ không được. Để Quân đưa thằng Khương về đi. – Ngọc nói xen vào.

- Vậy nhờ Ngọc đưa Hằng về dùm Quân nhé. – Hắn cười với nhỏ.

- Rồi, rồi, ê tao về nha mày. – Ngọc gọi nó, nhỏ này cũng có vẻ lạ kì nữa. Chẳng lẽ nhỏ cũng nghi ngờ hay sao.

Hằng bước theo Ngọc mà vẫn không quên nhìn lại nó và hắn, được rồi đây chưa chịu thua đâu ... Nhỏ thầm nghĩ.

60.

- Đạp xe được không? – Hắn hỏi khi đi với nó ra bãi giữ xe.

- Được mà.

Hắn chạy kế bên mà mắt cứ chăm chú nhìn nó. Trời ơi, chạy xe mà không nhìn đường, bộ đường in trên mặt nó hay sao ấy. Tên này muốn đi thăm ông bà sớm đây này.

- Ngó đường mà chạy, nhìn tui làm gì. – Nó gắt.

- Khương thấy mệt thì dừng lại nhé.

- ………………………………

- Đừng cố chạy đường đông nguy hiểm lắm, tới lúc chóng mặt không dừng kịp đâu.

- Được rồi, nhìn đường chạy dùm đi. Quái xế. – Nó quát, nhớ lại lúc trước mới gặp hắn ghê, nó cười.

Tới nhà, cửa ngoài bị khóa. Chắc Dì đi đâu rồi, có tờ giấy ghi trên cửa: “Khương có về thì qua nhà Cô Tư lấy chìa khóa nha con, Dì Dượng đi đám cưới, cơm làm để trên bàn, anh Tuấn con trưa nay không về vì còn bận làm đồ án gì đấy”.

Vậy là Dì không có nhà, nó quay qua nhìn xuống thì nhớ chân hắn lúc nãy đi hơi khập khiễng. Thấy nó ngó xuống chân, hắn cũng che đi.

- Này, đứng đó, đợi tui đi lấy chìa khóa đã.

Nói rồi nó chạy qua nhà kế bên.

- Vào đi, đứng đó làm chi? Trước giờ chưa vào nhà lần nào phải không? - Nó hỏi.

- Chưa. – Hắn lắc đầu.

- Dẫn xe vào đi. Vô tui có ăn thịt ông đâu.

Hắn cười với câu nói của nó rồi dẫn xe vào nhà.

Nó vào phòng Dì lục tìm bịch bông băng với chai oxy già, đâu rồi ta? Chắc hết rồi, nó đi ra quầy lấy một chai mới.

- Cởi ra. – Nó nói với hắn.

- Cởi ... cởi cái gì. – Hắn nhìn nó mà mặt thoáng bất ngờ.

- Không hiểu bậy, cởi vớ ra. – Nó ngồi xuống.

- À à ... – Hắn lại cười.

Trời ơi, một vết rách khá sâu máu đã hơi khô lại, máu thấm đỏ mặt trong của chiếc vớ, nó lắc đầu xót xa. Sao từ lúc bị vậy mà mặt hắn vẫn giữ bình thản như không có gì thế không biết.

- Sao nãy không băng bó, để tới giờ này nhiễm trùng thì sao?

- Sợ Khương lo.

- Giờ cũng đã lo rồi. – Nó cộc cằn đáp, đang tức hắn muốn chết.

- Quân xin lỗi. – Hắn gãi đầu nhìn nó đang thấm oxy già lau xung quanh vết thương.

- Không dư lỗi đâu mà xin, chán thiệt. – Thấy hắn thế này cảm giác như chính nó cũng bị thương.

- Ui, rát ... – Hắn suýt xoa.

- Rát hả. – Nó lau nhẹ lại.

- Mà ... vui lắm. – Hắn nói.

Nó ngước lên nhìn hắn trán nhăn lại, nghĩ sao vậy mà vui.

- Quái dị, thích được hành hạ hả? – Nó vừa lau vết thương vừa hỏi.

- Đâu có, chỉ vì ... thấy vui thì vui thôi. – Hắn nói.

- Rồi đấy ... - Nó dán băng keo ngang miếng bông bịt vết thương của hắn lại.

- Vậy, Quân cám ơn Khương, Quân ... về nha. – Hắn đứng dậy mà nói có vẻ luyến tiếc rồi quay ra cửa.

- Này, đi đâu vậy, ở lại ăn cơm rồi về. Cơm nhiều lắm ăn không hết.- Nó nói với hắn.

- Được không? – Hắn hỏi với vẻ hớn hở.

- Được, nhưng mà ... mùi mồ hôi nhiều quá, tắm đi cái đã. – Nó kê sát người hắn hít một hơi rồi nói.

- Hôi lắm à, mà Quân đâu có đem đồ … - Hắn đưa tay lên mũi ngửi.

- Để tui lấy đồ anh Tuấn cho mượn, chắc ông mặc vừa đấy.

Tới phòng anh Tuấn, mở cửa ra nó hơi ngạc nhiên, phòng anh ngăn nắp lắm, cũng khá lâu rồi nó không vào. Đi lại tủ đồ, nó thấy trên bàn học của anh có quyển sổ, tò mò tó mó nó nhìn vào.

“Em ấy lại đi… tui còn có thể kìm nén tình cảm của mình bao lâu nữa đây?”.

Mắt nó nhìn sơ qua mấy dòng cuối của quyển sổ, chết nhật kí. Nó quay đi, mém nữa thành kẻ xem trộm nhật kí rồi. Mà anh ấy ghi “em ấy” là ai thế, chẳng lẽ bạn gái chia tay anh ấy sao. Nó ngó quyển nhật kí nửa muốn đọc tiếp nửa muốn dừng lại, và cuối cùng con người lương thiện trong nó đã chiến thắng, nó chọn một cái áo thun màu nâu với một cái quần dài đem

Loading disqus...