- Tránh ra, không tui la lên đấy, hai đánh một không thấy hèn à. – Nó nói nhưng sự sợ hãi đã bắt đầu lan tỏa khắp người.
- Tao đánh mày làm gì, chỉ làm cho mày nhớ đến tao mỗi đêm thôi, haha. - Nói rồi tên này nhảy sổ vào nó, tên kia ngồi trên xe nhìn mà cười khoái trí.
Bốp, nó đấm thẳng vào mặt tên này khi đang chực lao tới, có lẽ bị bất ngờ vì không nghĩ nó có vẻ thư sinh thế mà lại dám đánh trả trước tiên. Tên kia cười khoái trá vì thấy thằng bạn bị nó đánh.
- Hahaha, cho mày chết, chủ quan đấy.
- Mày ... – Mặt tên này đỏ lên vì quê độ và tức giận, hắn gầm lên như con thú rồi nắm chặt hai tay đè người nó xuống.
Bị khóa hai tay, tên này lại khỏe hơn nhiều nên nó chẳng cựa quậy nổi, chân đạp túi bụi nhưng chẳng trúng được vào người đối phương. Nó sợ đến mức muốn la lên.
- Để tao xem cặp mày có gì đã. - Tên kia cầm balo của nó lên mở ra lục lọi.
- Không ... không ... – Nó mơ hồ lo cho cái vật trong balo.
Nhưng nó im bặt, miệng của tên này đã khóa chặt giọng nói của nó, lưỡi hắn đưa thẳng vào miệng, ghê tởm muốn phát khóc nó muốn vùng dậy, tay của tên này lần xuống quần. Nó như bừng tỉnh, lấy đầu đập mạnh vào trán tên côn đồ, rồi vùng ra, nhưng nhanh như cắt tên này chẳng vừa chụp mạnh người nó lại, nó nằm úp mặt xuống đường.
- Chẳng có gì xài được, tiền không có, chẳng có gì, mày làm cho lẹ đi rồi xem người nó có tiền không? – Tên kia vừa lục đồ của nó vừa quăng xuống đất, cái đồng hồ rớt xuống vỡ mặt kiếng cây kim chỉ giờ gãy văng ra ngoài, bụng thắt lại nó như thấy cả không gian trước mắt vỡ ra.
- Đừng, đừng mà ...
Nước mắt rớt xuống, mắt dán chặt vào cái đồng hồ bị vỡ nằm trên đất. Nó thấy như tim bị con dao đâm thẳng vào. Chẳng còn tâm trí nào để tâm đến việc làm của tên đang nằm đè lên người đang ra sức thỏa mãn cái lạc thú điên cuồng bệnh hoạn, ánh mắt nó chỉ nhìn đến cái vật đã vỡ ra nằm chỏng chơ dưới đất.
Mắt nó bị ánh đèn xe làm chói phải né đi, một bóng người phóng xuống bỏ mặc chiếc xe quá đà. Nó nhắm mắt lại, tiếng xe quen thuộc, thân thương.
- Mày ... - Kèm theo tiếng nói của tên đang đè lên người nó là một cú đấm nghe kêu rõ rệt, bị văng ra chừng một khoảng, nó ngoảnh lại thì thấy tên này vẫn chưa hết bàng hoàng vì bị đấm. Hắn đứng đó, quay lại tên kia đang cầm balo của nó đứng ngạc nhiên vì có đứa dám xen vào chuyện của bọn chúng.
Đá một cú thẳng vào bụng, tên kia té nhào về sau. Nắm cổ áo của tên kia lên bồi thêm vài cú đấm liên tục vào mặt, nó chỉ nhìn thấy dáng vẻ của hắn từ phía sau, nhưng biết chắc hắn đang giận vô cùng. Nó nhìn qua cái đồng hồ, bỗng có một bàn tay chụp lấy cái đồng hồ vỡ nát, nó giật mình, là tên này đang cầm tiến về phía hắn.
- Quân, quân ơi ... - Giọng thều thào nói không ra tiếng, nó chồm lên chụp lấy chân của tên này không cho đi về phía hắn.
- Mày ... mày muốn chết mà, buông ra ... - Tên này rít lên ngó xuống chân đang bị giữ lấy, đá thẳng vào bên đầu và mặt của nó, nó thấy tối sầm cả mặt, đầu ong ong cả lên. Nhưng nó nhất quyết không buông ra. Mặc cho tên này đá tiếp vào đầu.
- Khốn nạn, mày dám ... - Hắn gầm lên quay qua đấm vào mặt của tên này, té chúi nhủi lết về phía sau, có lẽ vì thấy vẻ mặt đáng sợ của hắn. Nhìn hắn lúc này nó cũng sợ ...
- Ơ, mày mày, liên quan gì mày mà ... - Lời nói của tên này chưa dứt thì đã bị im bặt vì liên tục bị hắn đấm vào giữa mặt.
- Khốn nạn, khốn nạn, lũ chúng mày chết đi ... – Vừa đấm hắn vừa la lên như chính hắn bị thương.
- Đừng Quân, đừng ... coi chừng chết người. - Nó nói với hắn khi thấy tên bị đấm đã chẳng cử động gì như bị ngất đi, lúc này đầu nó đau kinh khủng.
Hắn nghe giọng nó thì như bừng tỉnh, mặt hắn giãn ra nét lo lắng bàng hoàng lấp đầy khuôn mặt, tay hắn thấm đầy máu tên kia đang nắm chặt cũng thả lỏng ra.
Chạy qua,hắn nhìn nó như chẳng còn tha thiết điều gì, cứ như chính hắn đang chịu nỗi đau, miệng mím chặt lại.
- Đau, đau lắm hả Khương? Sao Khương không chờ Quân hả? - Hắn đỡ nó ngồi dậy, một tay sờ mặt nó, máu mũi đang chảy ra. Hắn lắc đầu như đang trách mình, cứ như hàng ngàn mũi tên cứ từng nhát cứa vào tim hắn.
Nó lắc đầu nhẹ, không muốn để hắn lo. Nhưng thực sự cả người ê ẩm không chịu nổi, liếc xuống nhìn cái đồng hồ. Nó chỉ cho hắn, nước mắt rớt xuống.
- Lấy lại cho Khương đem về, vỡ rồi ... – Nó nói mà không cầm được nước mắt, tuy đau thể xác nhưng tinh thần nó còn tổn thương gấp trăm lần.
Hắn nhìn cái đồng hồ vỡ, rồi nó thấy mặt hắn lại hằn lên nổi tức giận, nhìn về phía hai tên côn đồ đang lay tỉnh nhau, tay hắn nắm chặt lại.
- Đừng Quân, bỏ đi ... bỏ đi mình về. - Nó nói không ra hơi, giờ nó thấy mệt lắm.
Hắn cầm cái đồng hồ lên tiến lại gần bế nó lên, nhìn thấy mắt hắn hơi đỏ và ướt. Nó thấy mệt lắm đầu cứ như có ai gõ vào, trước mắt tối sầm lại rồi nó ngất đi.
54.
Nó mở mắt ra ngó nhìn trần nhà mới biết đang nằm trên ghế salon trong shop chị Trân, hắn với chị nhìn nó lo lắng, chị vắt khăn lau mặt cho nó rồi đứng dậy ra ngoài.
- Khương ra máu mũi nhiều quá nên ngất. - Hắn nói với nó mà khuôn mặt cứ như ngày tận thế.
- Khương không sao rồi, Quân đừng bận tâm nữa. - Nó nói với hắn khi chỉ còn hai đứa.
- Không bận tâm được sao? Phải chi ... phải chi Quân tới sớm chút. Lũ khốn nạn, Quân vẫn chưa hả giận. – Vẻ mặt hắn cau lại giận dữ.
- Thôi, nó cũng te tua rồi, mà Quân đánh cũng hay thật đấy. – Nó cười chọc hắn.
- Vậy mà còn cười được sao? Khương có biết Quân đau lắm không?
- Đau gì? Quân bị đánh trúng chỗ nào sao? - Nó nhỏm dậy nhưng thấy choáng cả đầu.
- Chậc, không có trúng chỗ nào hết chúng đánh được Quân cái nào đâu. - Hắn đẩy nhẹ đầu nó nằm xuống mà vẫn bực cái đầu chậm hiểu đến mức đáng yêu của nó.
- Vậy sao Quân nói đau. – Nó nói mà vẻ mặt không hiểu nổi.
- Ngốc ... – Hắn nhoẻn miệng cười đưa tay xoa đầu nó.
- Sao mà Ngốc? Khương không hiểu thật mà.
- Mà chúng định làm gì Khương sao? – Hắn hỏi, vẻ mặt thay đổi.
Nó chực nhớ lại, đưa tay ngang miệng, tự dưng thấy ghê tởm kinh khủng, nhớ lại lúc tên kia đưa lưỡi vào miệng. Nó muốn nôn hết những chất dơ trong miệng ra, chẳng muốn sót lại thứ gì.
- Lũ khốn này ... - Hắn nắm tay lại thành nấm đấm, khi thoáng thấy vẻ mặt của nó, giờ nghĩ lại lúc nãy chỉ xử thế thì còn nhẹ cho chúng quá.
- Thôi, bỏ đi. Xem như Khương gặp xui vậy. Mà cái đồng hồ của Khương đâu.
- Đây. - Hắn lấy cái vật bên mặt bàn đưa cho nó vẻ tức giận vẫn chưa dứt.
Đã biết là có nhìn lại thì cái đồng hồ vẫn không thể lành lặn như xưa, nhưng nó không khỏi luyến tiếc, cả ruột gan nó như thót lại. Món đồ chung nhất của nó và mẹ đã hỏng hoàn toàn, chẳng thế sửa được, mặt kiếng đã vỡ, cây kim giờ đã tách biệt chia rẽ hoàn toàn với cây kim phút và giây. Nó thấy mắt ươn ướt. Nhìn nó đau lòng thế hắn chẳng thể chịu nổi.
- Khương ... – Anh Tuấn đi vào, vẻ mặt hoảng hốt, anh nhìn qua hắn cau mày lại. Hắn cúi gầm mặt xuống cứ như lỗi do hắn gây nên.
- Anh Tuấn, em không sao đâu, chẳng liên quan gì Quân cả ... - Nó lắc đầu nói với anh, khi thấy anh chiếu ánh mặt giận dữ vào hắn.
- Về thôi. - Anh bế nó lên, nó hơi bất ngờ, nó cũng đâu tới nỗi nhẹ lắm, thế mà anh ẵm cứ như không.
- Thôi, Khương về nha, mai gặp. - Nó quay lại cười với hắn.
- Ừ ... - Hắn gật đầu, ánh mắt nhìn nó đau xót.
- Trời ơi, sao thế này hả? – Nhỏ Ngọc hỏi khi thấy Tuấn bế nó ra.
- Không sao mà, tao ổn. – Nó nói cho nhỏ yên tâm vì lúc này mặt nhỏ như chẳng còn giọt máu.
- Về đi ... rồi tao qua thăm. – Nhỏ nói với nó.
- Ừ, em chào chị em về. – Nó nói với chị Trân.
- Về đi em, cứ nghỉ khi nào khỏe rồi hãy đi làm lại. – Chị nói.
Anh Tuấn gật đầu chào nhỏ với chị rồi lên xe cho Dượng chở nó với anh về. Nhỏ với chị đứng nhìn theo mà thấy đau xót cho nó, thật chẳng biết nên nói gì.
- Chị ... - Nhỏ với Hắn đồng thanh gọi, hắn lúc này đã đứng kế bên hai người.
- Sao? Chị biết ý của hai đứa rồi. Thế em có nhớ số xe của hai đứa đó không Quân? – Chị hỏi hắn.
- Nhớ, chủ yếu để giải quyết chuyện này cho xong mà. - Mặt hắn lạnh lùng chỉ có nỗi tức giận trào ra trong mắt hắn.
- Em cũng muốn xem mặt mũi mấy thằng này đẹp đẽ thế nào mà dám đánh Khương của em. – Nhỏ Ngọc thêm (mà nói thật, mặt mũi tụi kia cũng tan tành với Quân rồi).
- Được thôi, để chị nhờ anh bạn chị làm bên sở giao thông thì vài ngày là tra ra xem tụi nó ở đâu liền, dễ lắm.
- Chị làm dùm em, còn lại để em xử lý, em vẫn chưa nguôi cơn giận này đâu. – Hắn nói trong chất giọng có chút tàn nhẫn.
Đêm đã khuya, ở một nơi nào đó có lẽ hai tên côn đồ cũng đã hối hận vì lỡ chọc trúng Khương, rồi chúng sẽ còn hối tiếc dài dài vì hành động ngu xuẩn mà chúng mới gây ra hôm nay.
55.
Việc xảy ra đã hai ngày rồi mà như vừa mới tức thì, nó vẫn không dứt nỗi hình ảnh của gã ấy ra khỏi đầu, mỗi lần nhớ tới nó thấy như lỡ ăn trúng phải cái gì dơ hay ghê tỡm lắm.
Hôm anh Tuấn đưa nó vào nhà Dì thấy mà hoảng cả lên, anh đưa nó lên phòng lấy đồ thay cho mà chỉ im lặng không nói một lời, nó muốn xin lỗi anh, xin lỗi Dì Dượng nhưng chẳng thể nói được. Tối đó nó không ngủ được vì phát sốt, chỉ nhớ là Dì hay anh Tuấn đã ngồi cả đêm nắm lấy tay nó, trong cơn mê nó thấy ba.
Hôm nay nó vẫn phải nghỉ học vì Dì nhất quyết không cho nó đi, mặc dù nói là nó khỏe và vẫn ngồi dậy được nhưng vẫn phải nghe theo lời Dì không dám cãi, còn anh Tuấn thì vẫn đem cơm lên phòng nhưng anh không nói chuyện nhiều, chỉ hỏi những câu đại khái như: “em uống nước không?”, “cần anh đút không?” hay “ngủ đi" ...
Nó cầm cái đồng hồ lên, nỗi buồn lại kéo đến. Phải chi chỉ đau đớn được rồi, nó không muốn như thế, cầm cây kim bị gãy nó buồn muốn khóc….
- Sao rồi Khương? Khỏe chưa. – Nhỏ Ngọc hỏi.
- Khỏe rồi, hôm nay tao định đi học nhưng Dì không cho.
- Mặt mày còn xanh quá, hôm bữa tao nghe chị Trân nói mày mất máu nhiều lắm. – Nhỏ sờ trán nó.
- Ừ, không sao, tao chỉ hơi bị choáng thôi. Mà sao … - Nó định hỏi hắn đâu nhưng thôi, vì hắn mà tới đây chỉ sợ làm cho Dì thêm nghi ngờ. Thôi kệ, để hôm đi học gặp cũng được.
- Mấy đứa trong lớp hỏi thăm mày lắm, định tới thăm nhưng tao thấy thôi để mày nghỉ cho khỏe.
- ……………………….
- Còn thằng Quân thì mấy hôm nay đang bận việc này việc kia nên … - Nhỏ nở một nụ cười kì quái trên mặt làm nó thấy bất an.
- Việc gì mà sao mày lạ vậy, Quân định làm gì à? – Nó hỏi giọng nghi ngờ.
- Không, đâu có gì. Đây tao chép bài hết cho mày rồi đấy. – Nhỏ tránh qua việc khác.
- Ừ, để đó cho tao đi.- Nó bận suy nghĩ không biết hắn đang định làm gì, chẳng lẽ là ...
- Vậy tao về đây. Hôm qua giờ không gặp anh Tuấn được, hehe. – Nhỏ nói mà che miệng lại cười.
- Ngọc, thằng Quân định làm gì phải không? – Nó hỏi thẳng không sợ nhỏ nghi ngờ.
- Hô hô, chút này chút kia thôi, mày yên tâm. – Nhỏ đóng cửa phòng lại để cho nó nằm đó với nỗi lo lắng bất an dành cho hắn.
…………………………………………� �................................................. .
- Ăn cơm đi em. – Tuấn đặt mâm cơm xuống rồi quay lưng định đi ra.
- Anh Tuấn, cho em xin lỗi. – Nó nói theo.
- Xin lỗi? – Trán anh nhăn lại khó hiểu.
- Anh đừng giận em nha. Thấy anh buồn em khó chịu lắm.
Anh tiến lại gần ngồi xuống nắm lấy tay nó.
- Anh không giận em, em không có lỗi gì cả, anh chỉ giận chính mình chẳng
làm gì được cho em để em phải chịu đau đớn. – Anh nói mà ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng.
- Chuyện đó đâu khác được em cũng đâu ngờ là xảy ra như thế, anh trách mình làm gì chứ. – Nó thở phào khi biết anh không giận.
- Nhưng anh vẫn trách mình.
- Nhưng mà ...
- Anh không muốn tha thứ cho mình ... - Mắt anh nhìn nó tràn đầy yêu thương.
- Anh ...
- Mãi không tha thứ được. - Anh quả quyết.
- Anh làm thế em buồn lắm, mấy hôm rồi em cứ nghĩ anh giận em.
Anh khẽ lắc đầu, tay anh sờ vào môi nó, ánh mắt anh nhìn nó sao khác lạ quá. Nó có cảm giác y như khi hắn nhìn nó vậy. Nó không cử động được, chỉ nhìn anh như bị thôi miên. Mặt anh tiến gần mặt nó, nhẹ nhàng, nó cứng cả người muốn né qua nhưng không thể làm gì được, anh Tuấn định làm gì vậy? Anh hôn vào trán nó.
- Thôi, ăn rồi ngủ ngoan, nếu khỏe thì mai đi học, chắc em nhớ trường lắm rồi. – Anh cười với nó, anh giống với mọi ngày rồi.
- Dạ, em ăn đây. - Nó mừng vì giữa nó và anh không có gì xảy ra.
Tuấn bước ra khỏi phòng nét mặt thay đổi anh vò đầu, mày định làm gì vậy Tuấn nó là em mày mà, mày … mày không còn giữ bình tĩnh được sao, chỉ chút nữa anh đã không kìm chế được hành động của mình rồi? Anh trách mình rồi bước xuống nhà dưới để lại trong phòng một kẻ vô tư không mảy may suy nghĩ chút gì.