Lời hứa Trang 17

không lớn nhưng có một sức mạnh đủ để nó im lặng.

- Nhưng ...

- Không nhưng gì cả, với Quân lúc này không phải là Đào mà là Khương. - Hắn quả quyết và dẫn Khương đi tiếp.

- Nhưng … tay đau lắm, để tui đi được rồi, không bỏ đi đâu.

- Đau hả? - Hắn nhìn lại thấy tay nó hằn lên những vết đỏ. Hắn lắc đầu tự trách mình, nhiều lúc chẳng biết kiềm chế sức lúc nào cũng làm nó đau, hắn xót xa.

- …………………...........

- Quân xin lỗi, Quân tự dưng thật là ... Kì quá.

- ...Thôi lên đi, có lẽ tui cũng nên gặp Đào …

Bước khỏi bậc thang cuối cùng, một không khí ồn ào đập vào mắt nó, phong cảnh trên này được trang trí tương tự như bên dưới nhưng mát mẻ hơn nhiều do ở ngoài trời. Đúng là đông thật, mắt nó tìm xem Đào ngồi ở đâu.

- Khương qua đây. - Hắn chỉ vào góc bàn bên phải nơi có ba người đang ngồi trong đó có Đào.

- Ủa? Anh Quân. Có anh Khương nữa à? - Đào cười khi nhìn thấy hai đứa.

Có lẽ hơi bị bất ngờ vì thái độ của Đào, nhưng hắn vẫn nói.

- Hết bàn rồi, anh với Khương ngồi chung với em nhé.- Hắn gãi đầu cười nói với Đào.

- Được, được mà. Này này hai ông được giải phóng qua quán anh Luân đi, đi đi, nhanh.- Đào nói với hai đứa ngồi chung bàn.

- Thật à, sụt sịt ... Cám ơn mày nha Quân, nhờ mày. Thôi hai đứa tao đi. - Một trong hai đứa nói như là thoát nạn.

- Sao không ngồi đây luôn mà đi đâu? - Hắn hỏi.

- Thôi cho hai ổng đi đi anh, thích bên kia hơn đấy. - Nhỏ nói với hắn.

- Ừ, vậy à? - Hắn gật đầu nhìn theo hai đứa kia đi khuất.

- Anh Khương ngồi đây đi, đứng chi mỏi chân vậy. - Nhỏ đưa tay chỉ vào cái ghế trống.

- Đào … - Nó ngồi xuống định nói.

- Thôi, anh không cần nói gì hết. Em đã hạ quyết tâm rồi, em không có suy nghĩ gì nữa hết. - Nhỏ giơ tay chận lại khi nghe nó nói.

- Nhưng ...

- Em chỉ muốn giữa em với anh Quân sẽ có một tình cảm như là anh em thôi, mọi chuyện mong anh bỏ qua cho em và xí xóa hết nhé. - Nhỏ nói với giọng điệu thành thật.

- Nhưng cái tay áo em đụng vào ly café rồi. - Nó chồm qua đẩy ly nước ra.

- Ui trời chết rồi, anh không chịu nói sớm với em ... - Nhỏ lúng túng sờ cái tay áo.

- Hahaha. - Hắn ngồi ôm bụng cười theo dõi nó và Đào nói chuyện, thật chẳng nhịn cười nổi.

- Anh xấu. Cười trên nỗi đau của em. - Nhỏ liếc hắn rồi nhìn lại cái áo.

- Thật tình thì anh cũng vui lắm khi thấy em suy nghĩ như vậy. Anh không đáng để yêu em. Cho anh xin lỗi. - Hắn nói với nhỏ mà đầu cúi nhẹ.

- Nếu nói bỏ hẳn không thể không yêu anh thì em làm chưa được, nhưng … em mong anh có thể xem em là một người em gái với tư cách của một anh trai được không anh Quân? - Nhỏ nói mà mắt hơi buồn.

- Anh … thật không xứng đáng … anh đùa giỡn tình cảm của em. - Hắn nói mà vẫn không ngước lên nhìn nhỏ.

- …………………………..

- Quân, Đào đã nói vậy thì hãy chấp nhận đi. Đào đã tha thứ cho ông rồi mà.

- Nha anh Quân. Anh đừng tránh mặt em, chỉ cần đối xử bình thường với em là được rồi. - Nhỏ nài nỉ.

- Anh … nếu em không chê anh nhận em là em kết nghĩa vậy. Được không?

- Vâng ... Em cám ơn anh. - Nhỏ nói mà mắt hơi đỏ lên có vẻ như sắp khóc. Tuy buồn nhưng cũng hạnh phúc, nếu được hắn nói chuyện dịu dàng thế này thì dù là gì nhỏ cũng đồng ý.

- Mà … dạo này anh với anh Khương tiến triển thế nào rồi. - Nhỏ hỏi mà mắt nhìn nó với vẻ láu lỉnh.

- Ơ, tiến triển gì đâu ... em ... đừng nói thế ... chẳng có gì cả. - Nó đáp lời Đào.

- Vậy à ... em không tin. - Miệng nhỏ huýt sáo, tay chống cằm mắt nhìn vào cái áo khoác nó đang mặc.

Hắn ngồi nhìn hai đứa nói chuyện với nhau mà miệng thì cười lòng thấy thật hạnh phúc, một người là cô em gái mới nhận và một người hắn yêu thương nhất, với hắn mong rằng cái khoảnh khắc này sẽ mãi mãi, chỉ sợ cái bức tường đó sẽ tiến đến gần để chia cắt hắn và nó ra thôi. Một buổi tối cuối cùng của năm se lạnh nhưng lòng hắn ấm áp đến mức khó tả.

49.

Nếu có một điều ước cho năm mới, nó mong rằng cái thân thể nhức mỏi này sẽ biến đi nhanh để nó còn phải đi thăm mộ mẹ vào hôm nay, lồm cồm bò khỏi giường tay vẫn vỗ nhẹ vào cái vai nhức ê ẩm.

Ngày hôm qua mùng một, hắn chấp hành lời nói một cách văn bản - qua nhà rước nó đi từ hai giờ trưa cho đến tận mười giờ tối mới về tới nhà, lúc nó về nhà thì Dì Dượng đi chúc tết nhà bạn vẫn chưa về tới. Mà có phải khỏe gì lắm, hắn dẫn nó vào khu công viên lớn ở thành phố vui chơi nhưng do đông quá nên chẳng chơi được gì, lại do chen chúc nên cuối cùng hắn đổi ý, hai đứa đi xem phim. Mà nói là xem phim, chỉ có nó xem phim còn hắn thì xem … nó. Mắc chứng gì chốc chốc hắn nhìn qua nó, đến khi nó bắt gặp thì hắn lại hỏi một câu: ”hay chứ” rồi cười, hay khỉ gì, hắn làm nó chẳng tập trung xem được gì hết.

- Thế ông không về nhà hay sao mà cứ đi với tui mải thế, còn mẹ với ba ông nữa mà?

- Không, không thích ... - Hắn trả lời mà có vẻ buồn lắm. Nó chỉ hỏi thế rồi cũng thôi, cái khoảng cách giữa hắn với gia đình vẫn còn lớn lắm.

…………………............................. .................................................. .

- Khương, em dậy chưa? Dì gọi em dưới nhà đấy. - Giọng anh Tuấn nói trước phòng.

- Dạ, em xuống liền.

Mặc cái áo vào cho ấm, nó đi xuống nhà, trời mới sáng nên vẫn còn hơi lạnh. Chỉ mới hơn 6h.

- Hôm nay Dì phải đi chúc tết bên nhà Dượng con, vậy hôm nay con về viếng mộ mẹ trước, mai Dì Dượng sẽ đi sau nha con.

- Dạ, được mà Dì, hôm nay có bạn con đi với con. Dì Dượng cứ đi đi.

- Bạn à? Cậu bạn hôm bữa phải không? - Dì hỏi nó mà nét mặt Dì có vẻ suy nghĩ.

- Dạ, phải ... - Nó tránh ánh mắt, không muốn Dì thêm bận tâm về mối quan hệ của nó và hắn.

- Hai đứa đi xe phải không? Đường hơi xa nên cẩn thận đấy. Dì có chuẩn bị trái cây để mộ mẹ con rồi.

- Dạ, anh Tuấn hôm nay có đi đâu không? - Nó quay qua hỏi Tuấn, nãy giờ anh vẫn chăm chú nghe nó với Dì nói chuyện.

- Có, anh đi với bạn, không về viếng mộ Út được, để khi khác nha em. - Anh nói nhưng mắt không rời khỏi nó, mắt anh buồn.

- Dạ, không sao đâu anh. Năm nào anh cũng đi với em hết, cũng phải đi chơi chứ. Hihi.

Nó quay đi, vào tollet rửa mặt, anh nhìn theo nó, còn Dì nhìn anh. Mỗi người có một tâm trạng riêng. Chỉ nó là vô tư nhất.

…………………………………………� �…………..................................... ..........

- Khương biết đường chứ. - Hắn hỏi nó khi cả hai mới rời khỏi nhà.

- Biết chứ, nghỉ sao mà hỏi tui câu đó.

- Quân hỏi cho chắc thôi mà. - Hắn nói rồi cười.

Dựa nhẹ đầu vào lưng hắn, năm nào nó cũng về thăm mộ mẹ, sao cái cảm giác buồn day dứt không hết được, mẹ mất hơn mười năm nhưng chưa bao giờ nó hết cái cảm giác tức mẹ anh ách trong bụng, nhiều khi nghĩ lại thấy mẹ bỏ nó sớm thế là nó không ngừng trách.

Hắn thấy nó dựa đầu vào lưng thì hạnh phúc lắm, mặt vui vẻ miệng không ngừng huýt sáo, cái tết này chắc là đẹp nhất của hắn đây. Thấy nó im lặng khá lâu, hắn hỏi.

- Sao vậy Khương? Ăn sáng chưa ?

- ………………………………..

- Mình vào ăn sáng tí nhé. Quân cũng chưa ăn.

- ……………………………….

- Khương à?

- Sao cũng được, tùy Quân. - Nó nói nhưng đầu vẫn dựa vào lưng hắn.

Để vào ăn sáng mà bỏ mất dịp nó dựa vào người, hắn cũng tiếc lắm chứ, nhưng thấy nó buồn nên hắn cũng tạt vào một quán cơm ven đường nhằm muốn thay đổi tâm trạng của nó.

- Gì cũng được. - Nó trả lời khi hắn hỏi nó muốn ăn gì.

- Cho con hai cơm gà, vâng. Hai ly cam luôn. - Hắn nói khi nhìn xong cái thực đơn.

Sao hắn lại muốn đi với nó về thăm mộ mẹ nhỉ? Nó thầm nghĩ.

- Ăn đi Khương. Sao như mất hồn vậy?- Hắn hỏi nó.

- Sao ông muốn đi với tui về đây? - Nó hỏi nhưng mắt nhìn vào dĩa cơm không nhìn hắn.

- Quân muốn đi với Khương, đó được xem là lý do chứ? - Hắn nhìn nó nói nghiêm túc.

- ………………………….......

- Khương đừng hỏi mấy câu như thế, Quân không thích.

- Khương xin lỗi ...

Hai đứa im lặng chẳng nói gì, một câu hỏi kèm một câu trả lời cũng đủ làm cho chúng thêm hiểu và gắn bó với nhau thêm. Ngoài trời hơi buồn.

50.

Tính tiền xong cả hai đứa lên xe đi tiếp, đi được chừng nửa giờ cảnh vật thôn quê bắt đầu hiện ra hai bên đường, sắp tới rồi.

- Tới đó Quân dừng lại đi. – Nó chỉ vào ngã ba trước mặt.

Dựng xe xong hắn quay qua định nắm tay nó đi vào, nhưng đoán biết ý định nó tránh đi, nó không muốn mẹ thấy cảnh này.

Hắn có vẻ hơi buồn khi thấy nó thế, nhưng rồi cũng im lặng hắn đi theo trên con đường dẫn vào nghĩa trang. Cũng có khá đông người đi viếng mộ vào hôm nay, năm nào cũng vậy, cứ ngày này là đông đúc như thế, những nén nhang thơm khói bay lan tỏa, những dĩa đồ cúng đầy ắp trái cây. Giọt nước mắt của những người có thân nhân mới mất. Làm không khí nghĩa trang tuy đông người nhưng vẫn giữ nét tôn kính và trang nghiêm.

- Sao ... - Nó ngạc nhiên khi thấy có bó hoa đặt trước mộ mẹ.

- Sao vậy Khương?

- Ông ấy có tới đây. – Nó nói nhưng hắn hiểu ngay tức khắc.

Mắt hắn dáo dác nhìn quanh nghĩa trang. Vẻ mặt hơi lúng túng.

- Chắc cũng tới lâu rồi. Cây nhang sắp hết. – Nó nhoẻn miệng cười, hai năm rồi, năm nào ông ấy cũng tới đây, sao không can đảm ở lại gặp mặt nó chứ. Không đáng để nó bận tâm.

Nó và hắn mỗi người đốt cho mẹ một cây nhang, lòng nó buồn rười rượi lại càng đau xót hơn khi biết ông ấy tới, nó không cần và chắc chắn nó biết mẹ cũng không cần ông ấy tới đây. Nước mắt của nó rớt xuống, không chỉ vì nhớ mẹ mà còn vì hận ông ta, nó muốn quăng cái bó hoa của ông ấy đi, nhưng nếu làm thế mẹ sẽ buồn lắm.

Hắn giơ tay lên định lau nước mắt của nó, nó tránh đi. Làm ơn đi, chỉ trước mặt mẹ là nó không muốn hắn làm thế. Có vẻ hiểu ý nó hắn cũng không làm gì thêm. Chỉ đứng nhìn.

- Thôi, mình về. – Nó chỉnh lại cây nhang với dĩa trái cây rồi ngẩng lên nói với hắn.

- Ừm. – Hắn đáp.

- Quân ghé nơi này chút được không, Khương muốn đến đó cho yên tĩnh xíu. - Nó nói khi đã lên xe ngồi.

- Được mà, hôm nay Quân làm tài xế cho Khương . – Hắn trả lời.

Dừng lại ở một thửa ruộng, ngồi trên một con dốc nhìn xuống nó nhớ lại lúc trước khi mẹ nó mất, ông ấy ôm tay mẹ siết chặt và khóc, mẹ dặn dò nhiều lắm, nhưng quan trọng nhất là phải chăm sóc cho nó nên người đàng hoàng, ông ấy đã thực hiện đúng lời nói với mẹ chưa, nó không cần ông phải chăm

Loading disqus...