Tuấn.
- Đứa nào cũng đập hả mẹ? - Tuấn ranh mãnh liếc qua ba.
Dượng thấy Tuấn nhìn qua ông khi nói câu đó cũng bật cười rồi lắc đầu.
- Anh Tuấn tắm rồi hả, mém nữa hai năm không tắm nha.- Nó chọc anh.
- Yên tâm, yên tâm, anh mà hai năm không tắm thì cũng vẫn thơm như thường thôi. - Anh nói mà mặt cười gian thấy rõ.
- Ừ thơm lắm, nhớ lúc nó còn nhỏ có hôm gần tết, Dì bận quá quên không tắm cho nó, năm ấy nó hai năm không tắm đấy con. - Dì nói rồi cười làm Tuấn ngượng cả mặt.
- Mẹ ... chuyện xưa đâu đâu mà giờ kể. - Anh nói rồi đi lên phòng.
Nó thấy anh đỏ cả mặt, hihi anh Tuấn lúc xấu hổ dễ thương thật, lúng ta lúng túng, nhỏ Ngọc nói cũng đúng chứ.
Chín giờ, ăn uống no nê, khi nghe hai đứa bắt buộc thì Dì nó được Dượng chở đi chơi. Dì làm quanh năm suốt tháng chẳng khi nào lại được nghỉ ngơi. Thấy hai người đi rồi nó vui lắm.
- Nào ngồi xuống, cho em phục thù đấy, thù cũ nợ mới tính luôn một lượt nhé. - Tuấn bày cờ ra rồi nói.
- Được rồi, cười nữa đi anh, cười người hôm trước hôm sau người cười thôi.
- Ok, một xe, em muốn lấy xe nào.
- Ừm ... xe bên Hậu. - Nó phải để xe bên Vua để nhập thành gần cho kiên cố hơn, đấu với anh Tuấn không nhập thành mà chỉ tấn công bừa thì đã thua trước khi khai cuộc rồi.
- Rồi, bắt đầu ... - Anh nói rồi đi nước đi đầu tiên.
Khoai thật, chẳng hề xuống tay tí nào, thậm chí còn mạnh hơn trước nữa. Con tượng với mã của anh án ngữ chận đường đi của con hậu, và phong tỏa nước đi của Vua nó. Nó gãi đầu, chấp một xe mà vẫn thua sao? Chẳng thấy được lối ra.
- Em có biết trên bàn cờ con nào mạnh nhất không Khương? - Anh hỏi nó khi nó đang suy nghĩ.
- Dạ, tất nhiên là Hậu rồi. Hậu đi bao quát cả bàn cờ mà. - Nó đáp.
- Ừ, đúng nhưng em có nghĩ con Vua là mạnh nhất không?
Vua mạnh ư? Mạnh thì cũng có nhưng yếu thì cũng không sai, bởi mất nó xem như ta thua cuộc, anh hỏi chắc có ý gì.
- Ừm ... nhưng em cũng nghĩ Vua vẫn không mạnh bằng Hậu. - Nó trả lời.
- Vậy à? - Anh cười nhẹ hơi buồn.
- Em thua, chán quá, nước đi kéo xe qua là quá sai lầm.
- Hì hì, đúng, sai lầm của em khi kéo xe qua, trống mất khoảng đó anh mới đưa chốt lên chặn Hậu của em. Hậu em không cử động được thì Mã, Tượng anh giải quyết ngay. - Anh vừa cười vừa nói lại ván cờ.
- Ừm, chỉ khi anh kéo chốt lên em mới thấy. - Nó nói mà tiếc rẻ.
- Sao, ván nữa hả? - Anh hỏi nó.
Tiếng xe quen thuộc trước cửa trả lời cho câu hỏi của anh. Hắn tới, hôm nay hắn ăn mặc đơn giản chỉ với chiếc áo thun xanh với quần jean. Nhìn hắn lúc này thấy đẹp trai gì đâu á.
- Qua đây chi giờ này vậy. - Nó nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi.
- Qua rủ Khương đi xem bắn pháo bông. - Hắn nói mà không quên quay vào gật đầu chào Tuấn.
- Thôi, đi chen chúc mệt lắm, tui không đi đâu.
- Vậy thì không đi chỗ đông, tìm chỗ vắng thôi. - Hắn nói.
- Nhưng mà, đang đánh cờ với anh Tuấn. - Nó quay vào nhìn anh.
- Khương rủ anh Tuấn đi luôn đi, mình qua quán chị Tiên uống nước. - Hắn nói.
- Khương đi với bạn đi em, anh ở nhà được rồi, giờ anh lười lắm. - Anh đứng ngay cửa nói với nó và hắn.
- Anh đi với hai đứa em luôn cho vui, mình đi quán nước uống cũng được, em có biết một quán ngồi trên sân thượng xem bắn pháo hoa được đấy. - Hắn nói với Tuấn khi nghe anh nói.
- Được rồi, cứ đi đi, đừng bận tâm anh. Chạy xe cẩn thận đông lắm đấy. - Anh nói với hắn.
- Nhưng mà anh ở nhà một mình buồn lắm. - Nó nói với Tuấn.
- Chắc Dì Dượng sắp về tới rồi. Đi mau đi, kẻo anh đổi ý không cho đi thì mệt. - Anh cười rồi nói.
- Thôi, nếu vậy thì hôm khác, em chào anh. Ngồi lên đi Khương. - Hắn nói.
- Ơ ... vậy em đi nha. - Nó ngồi lên một cách máy móc.
Hắn gật đầu chào Tuấn rồi chạy xe đi. Tuấn quay vào nhà, nhìn bàn cờ anh lắc đầu, nếu thật sự cuộc đời là ván cờ, thì có lẽ anh đã mất vua trước khi xuất trận.
47.
- Hơi bị lạnh, hihi. - Nó chà hai tay vào nhau khi hắn đang chở nó.
- Khương lạnh hả? - Hắn quay qua hỏi nó.
- Hơi hơi thôi.Không sao đâu.
- …………………………….
Hắn dừng xe tấp vào lề, bật cốp lên lấy cái áo khoác trong xe ra đưa cho nó.
- Mặc vào đi, Không thôi cảm đấy.
- Thôi, ông chạy lạnh hơn, ông mặc đi.
- ……………………........
Hắn vòng áo qua khoác vào cho nó, nó giật mình.
- Ê, thôi để tui tự làm. - Nó giằng ra, tên này chẳng bao giờ nghe ai nói cả chỉ thích là làm.
Hắn nhìn nó lúng túng mặc áo vào mà muốn bật cười. Hắn thích chọc cho nó đỏ mặt lắm, vì lúc xấu hổ mặt nó nhìn rất vui.
- Nào, mình đi tiếp.
Áo của hắn có mùi đặc trưng làm nó thấy ấm áp quá. Hôn nhẹ vào cái tay áo nó thấy yêu hắn vô cùng.
- Sao ông quan tâm tui thế. - Nó hỏi nhỏ khi đã ngồi lên xe.
- Vì … là bạn bè phải quan tâm nhau chứ. - Hắn chọc nó.
Nó nghe mà muốn đập hắn một phát chết tươi, chẳng hiểu sao nó lại muốn thế. Nó im lặng.
- Khương còn lạnh không?
- ……………….................
- Khương còn lạnh không?
- Không.
- Có lạnh thì … ôm Quân nhé, miễn phí đấy. - Hắn vừa nói vừa cười làm nó bực không tả được.
- Bạn bè mà ôm nhau thì ra cái gì chứ. - Nó nói mà mặt lạnh tăm.
Ủa, sao giận rồi? Chẳng lẽ nãy do mình nói thế sao?
- Thôi, đừng giận mà, Quân đùa thôi.
- Tui không thích đùa. - Nó nghiêm túc.
- Vậy thì không phải bạn bè mà là bạn hơi đặc biệt nha.
- Không. - Nó đáp cộc lốc.
- Cho Quân xin lỗi mà.
- ..................................
- Cho Quân xin lỗi đi. - Hắn dừng xe lại nhìn vào mắt nó.
- Chạy đi. Dừng lại làm gì?
- Đừng giận thì Quân chạy tiếp. - Hắn nhìn nó với ánh mắt buồn buồn làm nó không chịu được.
- Chạy đi, không giận.- Nó nói mà không thể không nín cười được.
- Thật nha. Rồi, giờ Khương muốn tới quán chị Tiên không? Có thể ngắm pháo hoa được đấy. - Hắn nói với vẻ hí hửng rồi rồ ra chạy tiếp đợt ba.
- Cũng được. Nhưng ngắm ở đâu?
- Trên sân thượng, chắc hôm nay đông lắm, nhưng Quân nhờ chắc chị Tiên sắp xếp được.
- Ừm, tùy Quân.
…………………………………………� �…….......................................
- Ý, hôm nay thằng nhóc tới quán chị hả? Có Khương luôn à. Vô đi em. - Chị Tiên mặc bộ váy màu trắng đẹp rực rỡ đứng ngay cửa vào bắt chuyện với nó và hắn.
- Dạ, chào chị.
- Khương ngoan quá, gặp chị là gật đầu chào làm chị xấu hổ ghê, chẳng bù có thằng em ... - Chị nói mà liếc qua hắn.
- Chào chị, đủ vui chưa ạ? - Hắn chào mà không quên thọt một câu.
- Ê, Quân, sao không qua quán anh mà qua đây? Chị Tiên dụ à. - Giọng một người đàn ông từ quầy rượu đi lên.
Nói sao nhỉ, ấn tượng đập vào mắt nó là người này trông có vẻ hơi bị quậy, dáng cao nhìn manly vô cùng, tuổi ngoài ba mươi. Đeo cặp kiếng đen, mặc dù trời tối mò, mặc bộ vest đen với áo sơ mi trắng. Giọng nói hơi trầm nhưng rất ấm. Nhìn cứ như một tài tử điện ảnh.
- Này, khách em đấy nhé. Anh muốn gì? - Chị Tiên thụi nhẹ vào anh ấy.
- Ui da, Anh hỏi vậy thôi mà. Anh sao dám dành khách của em chứ. - Anh cười với chị .
- Hôm nay anh Luân không trông quán bên kia sao? - Hắn hỏi anh ấy.
- Phải đón giao thừa với bà xã chứ em. - Miệng nói còn tay thì anh vòng qua ôm lấy người chị.
- Này, này khách nhìn đấy. Thả dê ở đây là em tiễn à. - Chị nói ngoái lại sau.
- Khó quá ... bạn em hả. - Anh đưa tay ra bắt tay nó.
- Dạ, em tên Khương. Em chào anh. - Nó bắt tay anh.
- Hai đứa lên sân thượng đi, chút anh chị lên. Mà bàn trên ấy còn trống không em?
- Chậc, hết rồi. Nãy em không biết nên đâu có chừa lại. - Chị nói mà giọng luyến tiếc.
- Thôi, tụi em ở dưới này ngồi cũng được mà, đúng không Quân? - Nó quay qua nói với hắn.
- Không, chị sắp dùm em xem thêm một bàn nữa được không? - Hắn nói mà không để ý đến nó.
- Chen thêm một bàn nữa à? Này, Lộc ơi, tới chị nhờ xíu. - Chị ngoắc một anh tiếp viên.
- Sao chị Tiên?
- Ừ, em xem trên sân thượng thêm một bàn nữa vô được không? Thêm vô ấy.
- Chật rồi chị ơi. Giờ chen vô là khỏi đi luôn. Nãy giờ em chen vào hai bàn rồi.
- Hình như anh thấy Đào trên ấy đấy, hay em ngồi chung bàn với Đào đi. - Anh Luân đề nghị.
- Đào à ... - Giọng hắn ngập ngừng, nghe tới Đào làm nó nhớ tới chuyện cũ.
- Sao? Này Lộc dẫn hai em này lên sân thượng đi. - Anh Luân nói.
- Thôi, để em với Khương tự lên cũng được. - Hắn nói.
- Nhưng mà ... - Nó nhìn hắn như nhìn vật lạ, nghĩ sao mà hắn với nó lại ngồi chung với Đào được.
- Được mà, theo Quân. - Hắn nắm tay nó kéo đi.
- Ê, được rồi để tui đi, này ... - Nó không quên ngó lại nhìn chị với anh Luân, vẻ mặt anh Luân có vẻ hơi khác lạ khi thấy thái độ của nó và hắn như thế.
48.
- Quân, bỏ tay ra. - Nó nói khó chịu khi hắn nắm tay dẫn đi.
- Không, bỏ ra Khương chạy mất như lúc trước thì tìm mệt lắm. - Hắn đáp.
- Thế sao Quân còn muốn ngồi chung với Đào chứ? Khương thì không thể, Đào khổ lắm rồi. - Nó cố dứt tay, nhưng hắn nắm quá chặt.
- Quân không muốn Khương ôm cái mặc cảm tội lỗi vì Khương mà Quân chia tay Đào. Hiểu không? - Hắn dừng lại nhìn vào nó và nói, giọng hắn