tức điên.
- …………………………..
- Cám ơn Khương.
Hắn nắm lấy tay nó, dù hoàn cảnh lúc này cũng khá là kì cục. Nó quay mặt hẳn vào trong, còn tay nó thì hắn nắm giữ.
- ... Ừ ... - Nó đáp nhẹ. Vẫn để tay đấy.
- ……………….………..
- …………………………
- Quay lại Quân nhìn cái nào.
- Không. - Nó đáp tức thì.
- Vậy thôi, mai nhìn. - Hắn buông tay ra rồi đi về phía trước, vẫn không quên quay lại cười với nó.
Bàn tay hắn to và ấm quá,có lẽ không cần phải chia tình huống như nhỏ Ngọc nói với nó lúc nãy, với nó lúc này chỉ có một tình huống duy nhất. Nó đã yêu hắn rồi.
44.
- Các em nhận sổ điểm rồi về, nhớ là trong những ngày tết có đi chơi cũng cẩn thận việc xe cộ, ngày nhập học phải đi đầy đủ, tui không chấp nhận cho em nào nghĩ quá thời gian trường cho đâu đấy. - Cô Nhiên nói trước lớp.
- Vâng ạ.- Lớp đồng thanh trả lời.
- Loan, phát cho các bạn đi em.
- Này, mày có đi đâu chơi trong mấy ngày tết không? - Nhỏ Ngọc hỏi nó.
- Không, tao ở nhà chứ đi đâu. Mày đi chơi với gia đình à? - Nó nói mà mắt liếc nhìn hắn đang chăm chú theo dõi sổ học tập.
- Chẳng biết nữa, năm trước đi về mệt quá. Vô học oải lắm.
- Hay năm nay ở nhà đi, tụ tập lại nhà đứa nào chơi rồi đi thăm thầy cô. - Nó đề nghị.
- Đâu có được, nói là mệt chứ tao vẫn muốn đi, tết mấy chỗ du lịch xa trai đẹp nhiều lắm. - Nhỏ nói với vẻ e thẹn.
- Ờ, rồi tao hiểu. Nhớ mua quà. - Nó chẳng buồn bắt bẻ nhỏ nữa.
- Của Nam này, học kì này khá ghê đấy, tiếp tục phát huy nha.- Nhỏ Loan cười với thằng Nam.
- Dạ dạ, chị bảo thì em nào dám sai. - Nam chọc.
- Này, chưa đóng tiền quĩ định thiếu hai năm hả. - Nhỏ Loan đặt sổ của thằng Tiến xuống bàn.
- Chậc, sao biết nhiêu người bà không đòi mà đòi mình tui thế.- Tiến gãi đầu ngao ngán. Người khác thì nói chuyện khác, chỉ với nó là thế này đây, Tiến thầm nghĩ.
- Còn mình ông thôi. Đừng đánh đồng người khác với ông. - Nhỏ nói.
- Đây. - Tiến móc tiền ra đưa cho nhỏ Loan rồi chống cằm quay đi chỗ khác.
- Sao dễ thế, có gì không vậy? - Loan ngạc nhiên.
- Sao? Giờ đóng cũng nói, không đóng cũng nói hả? - Thằng Tiến cự lại.
- Không, không có ... tui xin lỗi. - Nhỏ Loan giật mình, chắc không ngờ thằng Tiến phản ứng thế này. Rồi nhỏ thất thểu bỏ đi về chỗ ngồi với nhỏ Ngọc.
Tiến nhìn Loan mà hối hận. Sao nó nóng với nhỏ vậy, thiệt là.
Ánh mắt Tiến quét trúng nhỏ Ngọc đang chăm chăm trừng nó với ý “dám nạt cái Loan của tui hử?”
Chà cặp này coi bộ cũng khó khăn đây. Nó lắc đầu rồi quay lên.
- Điểm thế nào? Khá hông?
- Ừ, tạm tạm được. - Hắn nói mà mắt vẫn theo dõi quyển sổ.
Về nhà nó phải phụ Dì với Dượng dọn dẹp nhà cửa, làm món ăn cho nhà những ngày tết. Năm nào cũng vậy, nó không thích tết lắm, vì cứ đến tết là không thấy vui. Nó già quá rồi sao.
- Khương rảnh ngày nào trong mấy ngày tết? - Hắn hỏi nó mà mắt vẫn không rời quyển sổ.
- Ngày nào cũng rảnh, chỉ có mùng hai thì đi thăm mộ mẹ thôi. - Nó đáp.
- Khương không đi đâu chơi với ai à?
- Không. Ở nhà vẫn thích hơn.- Nó nói sao được khi Dì Dượng cũng đâu dư giả gì để mà đi chơi.
Đặt quyển sổ xuống hắn nhìn nó hỏi.
- Vậy thì đi chơi với Quân nhé.
- Đi đâu? Khi nào?
- Thì đi chỗ này chỗ kia trong thành phố thôi, còn khi nào thì Quân qua lúc đó mình đi. - Hắn nói.
- Tui không biết nữa ... để khi ấy rồi tính.
- Rồi, quyết định vậy nhé, trừ mùng hai ra những ngày còn lại Quân qua rủ Khương đi. - Hắn nói mà chẳng cần để ý lời nó.
- Này, không nghe tui nói gì sao? Tui không biết có đi hông. - Hai đứa con trai đi chơi tết kì chết được. Nó thầm nghĩ.
- Không, việc gì phải nghe, nãy Khương nói rảnh hết những ngày tết mà. - Hắn nói với nó giọng thản nhiên.
- Nhưng có thể tui vướng chuyện khác thì sao?
- Thì xếp chuyện khác qua một bên. Nãy Quân rủ Khương trước rồi .
- Ông ... - Cái tên này độc tài dữ thật, không cần để ý người khác nói gì hết.
- Sao? Khương định gì nữa hả? Muốn rủ Quân đi thêm ngày nào nữa à? - Hỏi nó mà mặt hắn vẫn tỏ ra không có vẻ gì là bận tâm đến lời nó.
- Tui ...
- Rồi vậy thôi ... quyết định thêm. Mùng hai Quân đi với Khương thăm mộ mẹ Khương.- Hắn gục gật đầu.
- Cái ... cái gì?
- Đi thăm mộ mẹ Khương. - Hắn lặp lại.
- Ông ... - Trời ơi nó tức tên này quá, mặt dày ghê thiệt á.
- Khương muốn đi với Quân thêm nữa hả? Mà Quân thấy chắc không còn thời gian trống đâu, có rảnh thì Quân qua đi với Khương hết rồi. - Hắn nói lắc đầu tiếc rẻ tay thì tính ngày tháng.
Thôi mặc kệ, chẳng hơi đâu để ý, nhưng sao nó lại thấy vui vui nhỉ. Sự quan tâm của hắn dịu dàng và độc tài đến mức làm nó thấy tự dưng ... ghét hắn thật. Có lẽ năm nay sẽ khác mọi năm chăng?
- Thôi, các em về, ăn tết vui vẻ, cho cô gởi lời thăm đến gia đình các em. - Cô Nhiên đúng dậy nói với cả lớp.
Tụi nó ào ra khỏi lớp, chỉ còn lại hắn và nó.
- Nhớ đấy. Quân qua rủ phải đi đấy. - Hắn nắm tay nó rồi nói, khuôn mặt nam tính với vẻ điển trai chết người làm nó thấy choáng ngợp.
- Tui, tui … không biết nữa. Để xem lại đã. - Nó rụt tay lại rồi bước ra cửa lớp. Hắn theo sau mà miệng cứ tủm tỉm cười có vẻ thích thú lắm.
Ngoài sân trường, Tiến đang chạy theo Loan. Nó phát cười, nó yêu cái thời khắc học trò này, ấm áp và dễ thương đến mức kì lạ. Nó tự nhủ khi nhìn qua hắn đang huýt sáo yêu đời, hắn nhận ra nó đang nhìn thì gãi đầu lúng túng rồi cười, nó quay đi và … cũng thấy yêu cả hắn nữa.
45.
- Xong chưa Tuấn? Xong rồi thì ra phụ thằng Khương lau cửa đi con. - Dì nói khi đang ngồi lau nhà.
- Dạ, chờ xíu nữa. Con đang dọn, sắp xong rồi. - Tuấn nói vọng xuống.
- Thôi để ba làm, con lo dọn dẹp cho sạch phòng đi. - Dượng nói rồi xoắn tay áo lên cầm giẻ lau đi ra trước.
- Ông này, cái lưng đang đau thì nghỉ ngơi đi, để thằng Tuấn làm, chiều riết nó hư. - Dì trách.
- Thôi mà em, con trai mà bắt nó làm quá cũng không được. Con vào dọn dẹp phòng con đi Khương, để Dượng lau được rồi. - Dượng nói với nó.
- Dượng vào nghỉ ngơi đi, con làm được mà, phòng thì con dọn hết rồi.
- Để Dượng làm tiếp cho nhanh, con làm một mình thì biết khi nào cho xong. - Dượng vắt nước rồi bắt đầu lau cửa.
- Khương ơi, em còn nhớ cái này không? - Tuấn cầm cái đồng hồ cũ đưa trước mặt nó.
- A ... anh tìm đâu vậy? - Nó vui mừng ra mặt khi thấy cái đồng hồ.
- Anh thấy nó ở trong tủ quần áo của anh. - Anh nói mà hơi ngại.
- Em tưởng mất nó rồi chứ. Vậy mà ... em cám ơn anh Tuấn. - Nó nói mà nét vui sướng hiện lên khuôn mặt của nó.
- Dượng nhớ lúc con mất cái đồng hồ này thì chẳng chịu ăn uống gì, suốt ngày làm Dì lo lắm đấy.
- Dạ. - Nó đáp nhẹ.
Nhìn cái dồng hồ nó nhớ lại, vật này trước khi mẹ nó mất, hai mẹ con cùng thức dậy vào buổi sáng là nhờ nó, tuy là lần nào cũng tắt chuông reo rồi nướng thêm nhưng với nó cái đồng hồ này có quá nhiều kỉ niệm, nó nhớ mẹ có nói cái này do ba mua cho mẹ. Chỉ không nhớ là sao lại mất đi, chỉ nhớ khi mẹ mất, nó về nhà rồi lục túi đồ thì không thấy, lúc đó nó khóc dữ lắm, chẳng chịu làm gì cả.
- Mà sao nó lại trong tủ áo anh? - Nó hỏi Tuấn.
- Ơ, anh cũng không biết nữa.
Làm sao Tuấn dám nói khi chính anh giấu cái đồng hồ đi sau một trận đánh nhau với nó, thua cuộc nên Tuấn tức lắm, thấy nó quí cái đồng hồ nên Tuấn đem giấu, đến khi nó khóc lên kiếm không thấy thì Tuấn mới hối hận nhưng lúc đó thì sao dám đem ra, nát đít như chơi với ba mẹ liền. Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của nó Tuấn thật hối hận khi xưa sao lại làm thế.
- Nó hết hoạt động rồi, nhưng em sẽ đem đi sửa lại. - Nó cầm mà nâng niu cái vật như thể sinh mạng mình.
- Để anh đem đi cho, gần chỗ anh học có tiệm sửa đồng hồ.
- Thôi, phiền anh lắm, em làm được rồi, em muốn tự sửa nó.
- Vậy thì tùy em. Ba để con làm cho, ba vô nghỉ đi. Lưng đau mà còn làm chi.
- Vậy thôi con làm tiếp em đi, cái lưng nó nhức quá. - Dượng lấy tay vỗ vào lưng rồi đi vào nhà.
Tuấn nhìn theo mà thấy đau lòng, ngồi chờ để chạy những cuốc xe hơn hai chục năm qua đã làm ba già đi quá.
- Tối nay anh Tuấn có đi đón năm mới không? - Nó hỏi anh.
- Không, ở nhà. Năm nào cũng đi chen chúc mệt lắm. Thế còn em?
- Không luôn. Tối nay đem cờ vua xuống đánh, hai anh em mình chờ đón giao thừa ha.
- Ồ, hôm nay rủ anh đánh cờ nữa hả? Chậc, chắc mới học thêm nghề rồi.
- Tất nhiên, em tự tin vô cùng nếu anh chấp em một xe.
- Trời đất, một xe cũng như cũ rồi, thôi đánh đồng thử xem em có lên tay tí nào không.
- Hông. Đánh đồng chẳng khác nào chưa chơi có kết quả rồi. - Nó vừa lau cửa vừa đáp.
Nó đánh cờ vua cũng rất khá, khi đi thi đấu cho lớp thì đánh bật hầu hết những đối thủ khác và giành giải nhất của trường, thế mà khi về đấu với anh bao nhiêu tự tin hoàn toàn biến mất, thua tơi tả. Nó ghét nhất cặp mã với con Hậu của anh, đi những bước mà nó không tính nổi, dù nó đã đọc trước ván cờ hẳn vài nước.
- Rồi, em thích thì anh cũng chiều thôi, mà chấp thì anh không nhường đâu, thẳng tay sát phạt đấy. - Anh cười mà nói.
- Tất nhiên rồi, em cũng không nhường đâu. - Mặc dù nó biết nó hơi xạo, chẳng lần nào nó thắng được anh cả. Lúc này nó nhớ tới hắn. không biết hắn có đánh cờ vua không nhỉ. Nó mỉm cười.
46.
- Khương, con lấy mấy lon bia vô đây Dì dọn đồ ăn lên cho Dượng cháu uống.
- Dạ thôi Dì ơi uống nước cũng được rồi mà.- Nó nói.
- Thôi mà, lâu lâu có một ngày, có phải ngày nào cũng uống, lấy đi Dì cũng uống nữa.
- Dạ. - Nó đáp rồi đi ra nhón lên kệ lấy bia.
- Nhiều nhiều Khương ơi, không say không về. - Tuấn mới tắm xong đi ra nói theo chọc nó.
- Say cái gì mà say, uống cho vui, không phải uống như uống nước đâu, đứa nào say tao đập chết, còn đi học không được như hủ hèm đâu. - Dì mắng anh