- Em chỉ hỏi thế thôi, chứ em cũng không chắc giúp được gì đâu.
- Ừ. - Chị nói nhưng nụ cười của chị lại cho nó thấy chị không nghĩ vậy.
Nó sẽ xin chị Trân cho nó nghĩ làm ngày hôm đó. Nó quyết định trong đầu.
39.
Ngày hôm đó hắn vào lớp, khuôn mặt vui vẻ, bắt chuyện với một số đứa, điều nó chưa hề thấy trong suốt từ đầu năm tới giờ.
Giờ ra chơi, hắn cùng nhóm thằng Linh, thằng Phát ra sân đá cầu, nhiều đứa thấy hôm nay hắn lạ, cũng thấy vui vì lâu nay hắn hơi khép kín với tụi nó.
Nhỏ Ngọc thì cứ ngồi đoán già đoán non về sự thay đổi này, nào là hắn chắc mới cua được con bồ mới (nhỏ Hằng liếc Ngọc, nó thấy nhưng chẳng đứa nào thấy) hay có thể lúc tới trường có vật gì trúng đầu làm hắn thay đổi tính cách tạm thời.
Chỉ có nó biết cái tâm trạng vui vẻ của hắn lúc này là do đâu. Chỉ là do hắn cố gượng.
Chiều đó tan học, nó thấy hắn bước đi nhanh về phía bãi đỗ xe. Nó định sẽ về nhà rồi ghé qua chỗ chị Tiên nói xem hắn có ở đó không.
- Khương, chút bảy giờ tối đi với nhóm tụi tao không? - Thằng Tiến hỏi.
- Đi đâu?
- Qua nhà thằng Linh, tụi tao định overnight, nhậu mệt nghỉ.
- Thằng Khương có việc rồi, không có rảnh đi đâu. Phải không mày, hẹn với em nào hả. - Nhỏ Ngọc quay vào cười với thằng Tiến.
- Bà này nhiều chuyện, tui rủ nó chưa từ chối thì bà từ chối rồi. Bộ thích nó hả, hay bà hẹn nó thì nói đại đi.
- Loan ơi, thằng Tiến đóng tiền quỹ chưa vậy? - Giọng nhỏ Ngọc chát chúa gọi Loan.
- Chưa, có việc gì à? - Mắt nhỏ Loan quay lại lóa sáng lên khi nhìn Tiến. Rồi bước dần xuống.
Thằng Tiến bị ép thấy rõ, nhìn phát tội.
- Thôi, tụi mày đi đi, tao phải trông nhà cho Dì tao rồi.
- Ờ ... vậy lần khác. - Tiến đi mà liếc xéo nhỏ Ngọc lẫn Loan với thái độ vừa bực vừa chẳng nói được.
- Trời vậy tao tưởng mày có show nên xin nghỉ chứ, bộ trông nhà thiệt hả? - Nhỏ Ngọc hỏi.
- Ừ, mà mày có đi đâu không? - Nó hỏi, không nên đề cập việc này kẻo nhỏ nhận ra nó nói dối thì mệt.
- Không, tao ăn giáng sinh với gia đình, định rủ mày qua nè.
- Thôi, chỉ gia đình mày tao qua kì lắm. - Nó nói.
- Kì gì mà kì, bạn thân mà nói thế đấy. Có mày qua thì vui thêm, mà nếu có việc thật sự ... tao cũng không ép được. - Nhỏ Ngọc nhìn nó nghi ngờ.
- Ừ ... ừ, thôi tao về. - Đứng một hồi nó bị lộ là chắc.
Vừa tới nhà, nó thấy Tuấn đứng sẵn trước cửa, có lẽ chờ nó hay sao mà anh nói liền.
- Chút có đi đâu với bạn không? Nếu không có thì đi với anh và nhóm bạn của anh.
- Dạ ... có, mà không. - Không được, nó đã hứa không nói dối anh Tuấn nữa.
- Sao lại là dạ có mà không? Vậy là có hay không? - Anh hỏi nó.
- Dạ có, em có việc gặp đứa bạn em. - Nó nói.
- Đi chơi hả? Ai vậy, cô nào à? - Anh hỏi mà miệng cười ghẹo nó.
- Dạ không, bạn em mất ba vào ngày này, em muốn ở bên cạnh an ủi nó. - Nó nói.
- Có phải đứa hôm trước chở em đi phải không? - Anh nói nhưng không còn cười.
- Dạ. - Nó gật đầu.
- Khương của anh tốt quá. - Anh xoa đầu nó rồi cười.
- ……………………………………….
- Vậy anh không ép em nữa, đi sớm về sớm.
- Dạ.
Nó chào anh rồi lên phòng. Anh nhìn theo, đôi mắt không giấu được nỗi buồn vô biên.
40.
Mới hơn sáu giờ, trời se se lạnh. Nó đạp xe qua góc đường T.C.V như chị Tiên đã nói. Không cần phải tìm nó thấy hắn ngay, vẫn bộ đồng phục chưa thay đi, dựng chiếc xe máy trên hành lang đường, hắn ngồi bệt dưới đất, nhìn ra khoảng không trước mặt.
Nhiều người đi đường nhìn hắn, chỉ trỏ, ngạc nhiên vì sao một anh chàng đẹp trai đến thế lại ngồi giữa phố như bị thất tình. Nó đứng bên kia đường nhìn qua, cảm thấy xung quanh hắn được bao bọc bởi một khối cầu tròn, mà hắn đang thu người chui vào giữa trái cầu để tránh cái không gian náo nhiệt vui vẻ của người người trên con đường tấp nập.
Làm gì đây? lúc ở nhà nó suy nghĩ là một chuyện nhưng giờ tới đây lại là một chuyện khác, nó chưa đủ can đảm để qua đó mà phá vỡ khối cầu để kéo hắn ra khỏi cái không gian hắn tạo ra. Nếu không cẩn thận chỉ khiến hắn thêm tổn thương trầm trọng.
- Vậy là em cũng tới hả? - Chị Tiên vỗ nhẹ vào vai nó.
- Chị … - Nó cũng bất ngờ không hay chị đến lúc nào.
- Nó vẫn vậy, như năm trước. - Chị nhìn qua hắn mà lắc đầu.
- Em không biết phải làm gì để giúp Quân hết. - Nó nói.
- Nếu em muốn thì sẽ giúp được mà. - Chị nói như chuyện đó là hiển nhiên.
- Sao được chứ.
- Sáng giờ nó đi học rồi ngồi đây chẳng về thắp cho ba nó một cây nhang nữa, năm trước cũng thế. - Chị nói mà không chú ý đến nó.
- Chị phải ghé qua quán chút đây, giờ này chắc đông lắm. - Nói rồi chị quay đi.
Giờ nó phải làm thôi, không thể để hắn thế này. Nghĩ xong nó bước qua đường, hắn ngồi đó chẳng thấy nó.
- Ông ... nó la lên. - Ngón tay chỉ thẳng vào hắn.
Như chợt tỉnh giấc hắn ngước lên nhìn theo hướng giọng nói mới phát ra. Hắn thấy nó.
- Đứng dậy mau, đứng dậy. - Nó vẫn nói lớn mặc kệ vài người đi đường chú ý tụi nó.
Hắn tròn mắt nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên, như chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Đứng dậy. - Nó thét lên.
Giật mình, hắn đứng dậy theo lời nó. Mắt vẫn không ngừng nhìn như thấy một vật gì lạ lắm.
- Sao không về nhà mà ngồi đây? - Nó hỏi hắn, khoảng cách hai đứa chừng vài bước chân, nhưng giọng nó nói với hắn cứ như cách xa vài khu phố.
- ……………………………..
Mắt hắn vẫn không rời nó.
- Nói? Vì sao?
- ... nhớ. - Hắn trả lời.
- Nhớ sau không về nhà ,ở đây để làm gì?
- Quân không muốn thấy …
Nó thừa hiểu hắn không muốn thấy gì.
- Có biết ba ông đang chờ để đốt cho ông ấy một nén nhang không?
Hắn như hóa đá tại chỗ, nó nói tiếp.
- Ba ông đã chờ nén nhang ông hai năm rồi, về đi Quân. Đừng để ông chờ thêm.
Nó nói nhưng không biết vì sao khóe mắt lại cay cay, không được lúc này nó không được mềm yếu trước hắn.
- Sao Khương … ? - Trán hắn nhăn lại, vẻ khó hiểu xen lẫn ngạc nhiên.
- Về đi, Khương biết hết, Khương hiểu nỗi đau của Quân, Khương không muốn Quân phải ôm nó suốt đời, và trên hết chắc chắn ba Quân cũng không muốn.
Hắn nhẹ hẫng người, chiếc còng đá đeo chân hắn muốn tháo ra gần hai năm trời vẫn chưa xoay sở được, nhưng chỉ vài lời nói nó đã giải thoát cái gông cùm cho hắn.
- Lại đây. - Nó đưa tay ngoắc hắn.
Hắn bước tới, giọt nước mắt của hắn chảy xuống má, gục đầu trên vai của nó, nước mặt hắn thi nhau tuôn ra. Nước mắt của hai năm trước, của ngày hôm nay và sẽ khóc về những ngày sau.
- Quân không muốn tin ... không muốn. - Hắn nói nhạt nhòa trong nước mắt.
- Ừ, Quân không cần tin, vì ba Quân luôn luôn ở bên Quân mà.
Đưa tay đặt lên vai hắn, vỗ nhè nhẹ, nước mắt của nó cũng rơi ra, nhưng chỉ lần này thôi nhé, lần này nó sẽ làm điểm tựa cho hắn. Khóc đi, cho nhẹ người nha Quân.
Những người đi đường dừng lại nhìn hẳn vào hai đứa, có người ngạc nhiên còn hỏi nhau chúng đang đóng phim hả. Nó mặc kệ, với nó lúc này chỉ còn nghĩ đến hắn mà thôi.
41.
- Sao Khương biết Quân ở đây? - Hắn hỏi nó khi hai đứa đang đứng dựa vào xe.
- Chị Tiên cho Khương biết.- Nó nói mà mắt nhìn ra đường.
- Khương biết chuyện gì rồi?
Hắn hỏi, cũng không ngạc nhiên mấy, vì hắn biết chị Tiên thương hắn lắm, chuyện chị muốn nói hẳn do chị lo cho hắn thôi.
- Biết nhiều lắm, về học tập của Quân, về ba Quân, rồi … - Nó không thể nói việc mẹ Quân lấy người đàn ông khác. Nó im lặng.
Thấy nó ngần ngừ, hắn hỏi tiếp.
- Thế chị Tiên có nói cho Khương ...
Không, không thể nào, chuyện ấy chị Tiên không thể biết được, chắc chắn hiện giờ chỉ hắn mới biết thôi, nếu biết có lẽ nó cũng không tới tận đây mà an ủi hắn đâu. Hắn thầm nghĩ.
- Sao? - Nó hỏi .
- Không, không có gì. Quân đưa Khương về nhé.
- Thôi, Khương để xe bên kia, Khương về một mình được rồi, giờ việc Quân cần làm là về nhà đi, và làm việc Quân phải làm. Biết không?
- Ừm. - Hắn nhìn nó và gật đầu, nó thấy mắt hắn đã khác nãy nhiều lắm, có một sức sống mới được sinh ra từ trong đấy.
- Khương chạy xe cẩn thận, Quân về đây. - Hắn nói rồi quay qua định dắt xe xuống đường.
- Quân. - Nó gọi.
Hắn quay lại, tay của nó vỗ nhẹ vào má hắn.
- Không được buồn nữa, biết không? Phải vui vẻ lên, Quân còn có chị Tiên, còn mẹ và còn có ... - Nó không nói thêm, mặt đỏ lên mà nhìn xuống vạt áo hắn, nó không thể nhìn vào mặt hắn lúc này, xấu hổ quá.
- Có Khương. - Hắn chụp lấy bàn tay của nó siết nhẹ. Tiếp lời nó.
- Thôi, về đi, cẩn thận đấy. - Nó rụt tay lại, sợ người đi đường thấy. Mặt đỏ như gấc chín.
- Ừ. - Hắn ngồi lên xe và chạy đi sau khi cười với nó một nụ cười làm tim nó lạc mất một nhịp.
Nó yêu hắn rồi sao. Một suy nghĩ vang lên trong đầu, nhìn theo bóng hắn chạy dần dần rồi mất hút.
Còn sớm quá, giờ làm gì đây, thôi về nhà chơi với Dì, mọi năm hai Dì cháu cũng ở nhà tám chuyện với nhau, Dượng với anh Tuấn thì năm nào cũng đi với bạn.
Về tới nhà, nó thấy xe anh Tuấn vẫn còn đậu, vậy anh Tuấn không đi chơi sao? Nó vào nhà, anh ngồi đó với Dì.
- Anh Tuấn không đi chơi hả?
- Ừ anh mới về. - Do hơi mệt trong người.
- Vậy à, anh bệnh hay sao?
- Không. Không sao đâu em.
- Con lên phòng thay đồ đã. - Nó quay qua nói với Dì.