Nó thay đồ, nằm phịch lên giường, chẳng sức đâu mà đi xuống nhà để tắm nữa, sáng dậy sớm tắm vậy, nó buồn ngủ với mệt lắm rồi. Trước khi chìm vào giấc ngủ nó vẫn nghe văng vẳng lời chị Tiên : “hãy giúp Quân”.
36.
Nó bước vào lớp, thấy nhỏ Loan đang đứng trên bảng ghi lịch thi học kì. Ừ còn khoảng hai tuần nữa thi rồi. Đón giáng sinh xong là thi, hắn bước vào, ngồi bên nó, vẫn vẻ mệt mỏi không màng đến ai.
- Sao mấy tuần nay mày không đi đá bóng hả Quân? - Thằng Linh đứng kế bên hỏi.
- Tao không đi nữa đâu, tụi mày cứ đi đi.
- Sao không đi, qua tết là phải đá với trường T rồi, không có mày thì đá thế nào, mày cứ giỡn.
- Tao nói tao không đi nữa, tụi mày đi đi.
- Vì sao? Đã tới đây mà mày muốn bỏ ngang sao? Bỏ mặc anh em à?
- Tao đã nói tao không đi mà. - Hắn đứng dậy nhìn Linh rồi quát.
Nó giật mình khi thấy hắn phản ứng như thế, cả lớp cũng im lặng, nhỏ Loan cũng ngừng chép lịch thi, mọi người nhìn hắn.
- Mày ... - Giọng Linh có vẻ cũng cáu.
- Cái ông Linh này, Quân nó đáng mệt mà cứ nheo nhéo bên tai nó quạo đúng rồi, vài bữa nó đi đá lại, về chỗ về chỗ, tới giờ sinh hoạt lớp rồi, nhanh. - Nhỏ Ngọc nói phá vỡ cái bầu không khí căng thẳng.
Hắn ngồi xuống, gục mặt xuống bàn, lớp ồn ào như cũ, nó nghe giọng Linh nói khi đi về sau thoang thoáng như ... không hiểu nổi.
Có lẽ nó phải nói chuyện với hắn, không thể để mặc hắn thế này được.
- Quân ... tui nói chuyện với ông chút được không? - Nó nói khi giải lao giữa giờ.
- Khương muốn nói gì? Quân chẳng có gì để nói với Khương cả. - Hắn ngẩng mặt lên rồi lại tiếp tục gục đầu xuống.
- Không cần Quân phải nói, Quân chỉ nghe là được rồi.
- Không, phiền lắm. - Hắn đứng dậy rồi bước ra khỏi lớp.
Chắc hắn lại ra ghế đá ngồi nữa rồi. Nó thầm nghĩ. Nhưng không thấy, hắn đi vòng ra sau bãi gởi xe. Nó chạy ra theo hắn, nhỏ Ngọc nhìn theo có vẻ khó hiểu.
Ngoài sau bãi gởi xe của trường có một cây bàng lớn, lá xum xuê, che mát cả một góc sân, ở đây ít học sinh nào ra, là một nơi cũng khá yên tính so với sân trường nhộn nhịp.
Hắn nằm trên một cái bàn cũ, tay gối đầu mắt nhắm nghiền, nó không tới gần chỉ đứng xa nhìn lại. Sao nó thấy lúc này hắn cô đơn quá.
Nó tiến lại hắn đi nhẹ như một con mèo, dù sân có lá vàng rụng đầy nhưng bước chân của nó không chạm vào lá nào để phát ra tiếng động tránh cho hắn biết.
Nó muốn nói gì đấy, nhưng không nói được, đứng bên ngắm hắn mà nó thấy trong lòng dậy lên một cảm xúc khó tả.
Một cảm xúc mà nó không dám nghĩ tới. Nó đưa tay vuốt tóc hắn.
Hắn mở mắt ra nhìn, nó giật mình rút tay lại, nó làm gì thế, sao lại ...
- Khương làm gì vậy? - Hắn ngồi dậy nói mà mặt không biểu lộ cảm xúc.
- Có … lá rớt trên đầu Quân.
Hắn nhìn nó nghi ngờ, rồi ngó xung quanh ... chẳng có lá nào, hắn hỏi:
- Nãy Khương muốn nói gì?
- Khương muốn xin lỗi Quân.
- Vì chuyện gì?
- Vì ...
Nó thấy tình cảnh lúc này y như lúc hắn xin lỗi nó hôm trời mưa, giờ nó mới hiểu cảm giác của hắn lúc đó là thế nào.
- Vì … Khương quá ích kỉ không nghĩ đến cảm xúc Quân mà bắt Quân phải làm lành với Đào dù Quân không muốn.
- Sao Khương biết Quân với Đào không hạnh phúc mà nói thế? - Hắn hỏi.
- Khương biết, Khương thấy Quân không có gì là vui vẻ trong những ngày qua, và ...
Nó định nói thêm về việc gia đình hắn, nhưng chực nhớ không nên, vì nói ra lúc này chẳng khác nào lại cắt thêm một nhát vào trái tim đã chịu quá nhiều đau thương của hắn.
- Và sao? - Hắn nhìn nó.
- Và ... Khương cũng không muốn thế.
Nó thấy khó hiểu ... không ngờ mình nói thế, nó chỉ định nói một cái gì khác, nhưng sau lại nói ra cái suy nghĩ nằm tận sâu trong lòng nó.
- Không muốn thế là không muốn gì? - Hắn hỏi mà vẻ mặt tò mò.
- Cái đó thì … Quân không hiểu thì thôi. - Nó chạy đi, cảm thấy nóng cả mặt. Nó thật lòng không muốn thấy hắn quen với Đào.
Hắn nhìn nó chạy đi, với đôi mắt khó hiểu, nhưng cũng có lẽ đã thoáng đoán được suy nghĩ của nó, hắn nằm xuống tay gối đầu, miệng mỉm cười. Đã bao lâu rồi hắn không cười nhỉ, hơn hai tuần thôi mà hắn cảm giác như đã không cười từ hai năm trước. Hắn lại cười, không phải nụ cười giả tạo khi tiếp xúc với người khác mà là một nụ cười hạnh phúc, nụ cười của hắn dành cho nó, cho ngày ba hắn còn sống.
37.
Những ngày gần thi xôn xao nhộn nhịp, cái lịch học ở lớp với học bồi dưỡng và làm thêm chật hết thời gian của nó. Nó và Ngọc đã đậu kì thi tuyển vòng trường với số điểm ngang nhau cùng là 19/20 điểm, bám sát nó là một đứa của lớp 11A5 với 18.75, vậy là cả ba đứa sẽ dự vòng thi cấp thành phố diễn ra vào tháng tư năm sau, cũng lúc đó nhỏ Ngọc nhận thêm tin vui thứ hai nhỏ cũng qua môn Hóa với số điểm tuyệt đối 20/20 và đứng đầu toàn trường, thế là nhỏ phải căng mình học hai môn nhé, cho chết luôn ai biểu tham.
Nói là thế nhưng nó cũng rất phục nhỏ, cái vẻ ngoài lanh chanh, hoạt bát, nhưng lại rất chịu khó học làm nó thêm quí nhỏ, tuy vẫn còn cái tật mê trai thì chưa sửa được, mà có lẽ sẽ chẳng sửa được.
Cô nhiên thì khỏi nói vui thế nào, trong lớp có năm học sinh dự thi cấp thành phố là nó, Ngọc, Hằng với Loan ( môn anh Văn ), Cát ( cán sự lý ). Hắn thì có vẻ đã có chút thay đổi, nó cảm giác thế, hắn hay nhìn nó nhưng giờ nó không cảm thấy khó chịu mà giả bộ như không biết gì cứ để mặc, hắn cũng nói chuyện nhiều hơn với bạn bè trong lớp và đã đi đá bóng lại với tụi thằng Linh.
- Anh Khương gặp em chút được không? - Nhỏ Đào nói với nó giọng hơi buồn khi nó đang lấy xe ra.
- Có gì thì Đào nói đi. - Nó nhìn quanh cũng thấy chẳng có ai trong bãi, vì học sinh đã về gần hết.
- Em thấy ... em không tiếp tục được với anh Quân, em thật sai lầm khi cố níu kéo chuyện này, có lẽ em không hợp với anh ấy.
- ……………………………….
Nó không biết nói gì hơn, không biết nên an ủi gì cho nhỏ vì nó hiểu lúc này im lặng là tốt nhất.
- Em thấy anh ấy khi đi với anh lại vui vẻ hơn lúc đi với em, tuy anh và anh ấy không thể, nhưng ... em thật sự muốn anh ấy được hạnh phúc, em yêu anh ấy nhiều lắm. - Đào bật khóc, nước mắt tuôn như mưa, nó thấy mà hoảng hồn, trước giờ nó chưa chứng kiến con gái khóc bao giờ.
- ………………………..
- Em mong anh ấy sẽ hạnh phúc dù cho tình cảm của anh ấy không được … chấp nhận … anh hãy giúp anh ấy nhé.
Giúp, giúp cái gì? Đào muốn nó giúp hắn về mặt gì chứ, ý Đào là sao?
- Quân nói chia tay với Đào sao? - Nó hỏi.
- Không, lần này chính em chủ động đề nghị chia tay, em đâu thể nào để một người con trai đá hai lần. - Nhỏ nói mà le lưỡi cười gượng. Nụ cười đau khổ.
- Thế… Quân không níu kéo gì sao?
- Không, anh ấy chỉ ôm em rồi thôi, có lẽ đối với em đó là cái hạnh phúc lớn nhất khi quen với Quân rồi, em không thể đòi hỏi ảnh gì nữa được.
Nó đứng bất động, cảm thấy quá xót xa cho Đào, một cô gái xinh đẹp thế này mà lại phải chịu khổ như thế khi yêu.
- Em ... xin lỗi anh, lần trước là lời xin lỗi không thật vì khi đó anh Quân bắt em phải nói, còn lần này là em nói. Xin lỗi anh vì mọi chuyện đã qua.
- Vì sao Đào lại yêu Quân đến thế? Yêu ở điểm nào? - Nó hỏi.
- Có lẽ ... em không cần nói vì tình cảm tự tìm thấy thì nó mới ý nghĩa hơn với lại em nghĩ anh cũng biết rồi chứ. - Đào nói rồi bước đi để nó ở lại đó với quá nhiều điều trong suy nghĩ về những câu nói của nhỏ.
38.
- Vậy là ổn rồi hả mày? - Giọng Ngọc hỏi khi nó đang xếp áo quần khách đã thử.
- Ổn gì?
- Thì việc mày đang làm nè. Chắc quen rồi phải không?
- Ừ, mấy hôm đầu còn chậm chạp chưa rõ lắm, giờ đỡ hơn rồi.
- Nè, sắp thi rồi vẫn dành thời gian học nhe mày. Tuy biết nói với mày vẫn là bằng thừa.
- Ừ, tao biết. Học về tao tranh thủ làm cho xong bài tập với học bài hết rồi mới đi, hôm nào bài nhiều thì thức khuya chút.
- Mốt có đi chơi đâu không, tao xin chị cho mày nghỉ một hôm.
- Mốt?
Ừ, mốt là giáng sinh rồi, nhưng nó chẳng muốn đi đâu. Với nó giáng sinh cũng chẳng khác ngày thường là mấy.
- Chị Trân có đây không Ngọc. - Chị Tiên hỏi nhỏ.
- Ý chị Tiên mới qua. Chị Trân mới chạy về bên nhà, chắc sắp qua rồi chị, chị ngồi đây đi em gọi chị ấy qua.
Rồi nhỏ quay qua nó.
– Mày biết ai đây hông? Chị của thằng Quân đấy.
- Dạ, em chào chị.
- Ừ, làm tốt hả em? - Chị ngồi xuống mỉm cười với nó.
- Ủa, mày biết chị ấy hả? - Nhỏ tròn mắt hỏi nó.
- Thì … hôm trước chị ấy qua tìm chị mày nên tao biết.
- Ờ vậy à?
Nhỏ vừa nói vừa cầm điện thoại gọi cho chị nhỏ.
- Chị Tiên ngồi chơi chờ xíu nha, em về bên nhà rước bả qua nữa.
- Ừ, chị ngồi chơi chờ được mà.
Nhỏ phóng đi, để lại nó đứng đấy với chị. Giờ nó thấy ngại khi gặp chị, vì những lời chị nói hôm trước.
- Khương, mấy hôm nay, chị qua nhà Quân, thấy nó khác lắm.
- Dạ, sao ạ? - Sao chị lại nói với nó việc này chứ. Khác mà khác cái gì chứ.
- Có phải vì em không? - Chị nhìn nó.
- Nhờ em gì ạ, em có làm gì đâu.
- Nó chịu ngồi ăn cơm ở nhà vào buổi tối, chỉ nhiêu đó chị đã thấy nó khác rồi, tuy có mẹ và Dượng nó thì nó không ăn cùng.
- ……………………………..
- Ăn cơm tối thì có gì khác sao? Quân giận mẹ tới mức không ngồi ăn chung được à?
- Từ việc đó tới giờ nó đâu bao giờ ăn cơm tối ở nhà, cứ chừng chập tối là nó phóng xe ra đường tới tận khuya mới về.
- ……………………………..
- Ngày mốt này là ngày giỗ của ba nó. - Chị nói.
Nó sực nhớ, ừ đúng rồi. Nó có nghe chị nói về ngày ba hắn mất.
- Năm trước, nó ngồi cả buổi tối ở góc đường mà ba nó bị tai nạn. Chị khuyên mãi nó không về, chỉ ngồi đó tới tận khuya.
- ………………………….
- Em khuyên nó giúp chị được không? Chị sợ năm nay nó cũng làm thế.
- Em ...
Sao chị đánh giá nó cao thế, nó có phải là gì của hắn đâu mà khuyên. Nghĩ thế nhưng nó cũng hỏi.
– Ba Quân bị tai nạn ở đường nào hả chị?
- Ở đường T.C.V, góc cuối đường. - Chị nhìn nó mà vui mừng thấy rõ