Chính văn đệ thập nhị chương
Chỉ sau chốc lát Thập Nhi đã đuổi kịp Ứng Nhược Thiên, Ứng Nhược Thiên thầm giật mình, hai chân vẫn không ngừng nghỉ, hai người một người chạy trước một người đuổi theo sau, chỉ chốc lát đã đến cửa đá bên ngoài vách núi.
“Thiên ca ca! Huynh giận sao?” Thập Nhi thật cẩn thận quan sát sắc mặt của Ứng Nhược Thiên.
“Ta giận cái gì? Vì sao ta lại phải giận?” Ứng Nhược Thiên làm mặt lạnh, mở cửa đá ra.
“Thiên ca ca, huynh giận rồi, ta biết mà, huynh đang giận ta!”
“Sao ta lại phải giận ngươi?”
“Thiên ca ca, ta không giỏi ăn nói, ta biết huynh giận ta, huynh đừng giận, không tốt cho cơ thể huynh đâu, nếu giận thì cứ đánh ta đi!” Nói xong liền đi tới trước mặt Ứng Nhược Thiên.
“…”
Thấy Ứng Nhược Thiên đứng bất động, Thập Nhi cầm tay hắn lên, mạnh mẽ tát vào mặt mình.
“Ngươi làm gì a?” Ứng Nhược Thiên vật lộn kéo tay mình về, nhất thời cảm thấy tự khó chịu với bản thân. Vì sao nghe Tiểu Hồng nói Thập Nhi phải cưới vợ lại thấy mất hứng? Vì sao thấy Thập Nhi đứng trước mặt Tiểu Hồng, lại không muốn chứng kiến cảnh đó?
“Ta giận gì chứ? Ngươi muốn lấy vợ là chuyện của ngươi, Tiểu Hồng cô nương kia là ý trung nhân của ngươi chứ gì, ngươi muốn cưới nàng chứ gì? Coi bộ dạng ngươi đau lòng vì nàng kìa!” Ứng Nhược Thiên nhất thời không phát hiện ra trong lời lẽ của mình toát ra đầy ý ghen tuông.
“Thiên ca ca, ta không muốn lấy vợ gì hết, ta chỉ muốn được ở bên cạnh huynh, vĩnh viễn ở bên cạnh huynh, Tiểu Hồng cô nương kia căn bản không phải ý trung nhân của ta, ý trung nhân của ta là huynh, trong lòng ta chỉ có huynh, ngoài huynh ra không còn ai khác!” Thập Nhi liền gấp gáp giải thích, sợ Ứng Nhược Thiên hiểu lầm.
Nghe những lời ái ngữ hồn nhiên này, Ứng Nhược Thiên lập tức đỏ mặt, giận dữ mắng: “Phi phi phi! Ai là ý trung nhân của ngươi!” Nói xong liền quay người đi.
“Thiên ca ca, ta thật sự không muốn cưới vợ mà, ta chỉ muốn huynh thôi!” Nhìn bóng dáng Ứng Nhược Thiên, Thập Nhi khẽ nói một mình.
Lặng lẽ đem thuốc của đại phu đi sắc, đem đến trước mặt Ứng Nhược Thiên nói: “Thiên ca ca, mau thừa lúc đang nóng uống vào đi, uống xong sẽ không bị nôn nữa!”
Khó chịu nhìn thứ nước đen ngòm đặc quánh kia, nhìn là đã muốn nôn, nhưng lại nhìn gương mặt van xin của Thập Nhi, lại không đành lòng làm phật ý hắn, thôi thì thuốc an thai này, uống vào là không phải ngại gì nữa, liền nhịn xuống cảm giác buồn nôn, một hơi uống hết.
Thấy Ứng Nhược Thiên uống xong thuốc, Thập Nhi vui vẻ cực kỳ, nhớ lại những điều Trương đại phu nói về chứng bệnh của Ứng Nhược Thiên, liền nghi hoặc hỏi: “Thiên ca ca, Trương đại phu vì sao lại nói huynh mang thai a?”
“…” Ứng Nhược Thiên vẻ mặt xấu hổ, cũng không biết giải thích làm sao, thẹn quá hoá giận mắng: “Không được hỏi, cút ra chỗ khác!”
Thấy Ứng Nhược Thiên mất hứng, Thập Nhi dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cũng không dám hỏi nhiều, xoay người ra ngoài động, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm mát, thấy bên cạnh hồ nước nóng xuất hiện rất nhiều bông hoa nhỏ màu lam, toả ra một thứ hương khí mê người, thật dễ chịu. Cao hứng hái lấy vài bông, đi vội vào trong động, đưa cho Ứng Nhược Thiên.
“Thiên ca ca, huynh xem, mấy bông hoa này thơm quá!”
Nhận lấy chùm hoa, Ứng Nhược Thiên khẽ hít vào một hơi, hương hoa tươi mát kia khiến vẻ mặt hắn khí sảng, cảm giác ghê tởm vì uống chén thuốc ban nãy cũng lập tức bay đi mất, khẽ cười nói: “Ân, thơm lắm, cám ơn!”
Ngắm nhìn nụ cười nhẹ mê người kia, Thập Nhi lại say đắm, trong lòng thầm nghĩ: Người so với hoa còn đẹp hơn…
Bất tri bất giác hai ba tháng nữa lại trôi qua, Ứng Nhược Thiên không còn hay nôn nữa, nhưng lại ngủ rất nhiều, hơn nữa sức ăn cũng tăng, khiến Thập Nhi thấy vui vẻ không thôi.
Trong hai ba tháng này, Thập Nhi thường đến tiểu trấn mua vài thứ thức ăn cùng vật dụng hằng ngày, người trong trấn vừa kinh sợ vừa hâm mộ hắn, kinh sợ là vì Thập Nhi vốn sống một mình chốn hoang sơn dã lĩnh, không biết từ đâu chui ra một cô nương tử xinh đẹp như tiên. Nhìn thấy Ứng Nhược Thiên hôm ấy thi triển khinh công, mọi người đoán nương tử này nhất định là sơn tinh quỷ mị, bằng không sao lại biết bay?
Hâm mộ là vì, mọi người vốn nghĩ Thập Nhi bị sơn tinh quỷ mị mê hoặc, muốn hút hết dương khí của hắn, nhưng hiện tại lại thấy Thập Nhi chẳng những không một chút uể oải mệt mỏi, ngược lại thần thanh khí sảng, càng thêm phần tiêu sái phiêu dật, dung mạo tuấn dật như một vị tiên xuất trần.
Vì thế tin đồn Thập Nhi bị sơn tinh quỷ mị mê hoặc, hiện tại đã được sửa lại thành Thập Nhi cưới tiên thê. Người kể chuyện trong trà lâu cũng sáng tác ra một cố sự gọi là “Thập Nhi ngộ tiên ký” để mỗi ngày đem ra bình luận.
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều ngóng trông Thập Nhi mỗi tháng xuống núi một lần sẽ đem theo tiên thê để chiêm ngưỡng một phen. Tiếc rằng Thập Nhi kể từ lần trước xuống núi cùng Ứng Nhược Thiên, ghen tuông một trận, sau đó không bao giờ muốn cho Thiên ca ca xuất đầu lộ diện nữa.
Hôm đó, Thập Nhi lại đến tiểu trấn mua vật dụng, người trên đường hỏi: “Thập Nhi, hôm nay sao lại không đem nương tử đi cùng a?”
Người khác lại hỏi: “Thập Nhi, nương tử của ngươi thân mình vẫn khoẻ chứ?”
Thập Nhi đều trả lời từng người, trong lòng thấy ngọt ngào, thầm sung sướng: Thiên ca ca là nương tử của ta! Nhất thời vui vẻ vô cùng, khoé miệng hé ra một tia cười vui vẻ, khiến cả đám người xung quanh già trẻ, trai gái đều hoa mắt, mất hồn.
Đi đến trước thư quán, do dự không dám vào, lần trước Thiên ca ca giận hắn vì nói chuyện với Tiểu Hồng, dạo này xuống núi mua vật dụng cũng không dám đến thư quán, sợ Thiên ca ca lại tức giận. Nhưng sách lần trước mua đã xem xong hết rồi, giấy và bút mực cũng cần phải mua.
Đang không biết nên vào hay không vào, thư quán lão bản đi ra, thấy Thập Nhi đứng trước cửa, cười nói: “Thập Nhi, lại mua sách a?”
“Ân!” Lên tiếng, nhưng không dám đi vào.
“Tiểu Hồng tháng trước vừa xuất giá rồi!”
“A, cung hỉ!” Thập Nhi thở phào một hơi.
“Ha ha, so với tiên thê của Thập Nhi, Tiểu Hồng nhà ta quả thật kém cỏi, cũng khó trách Thập Nhi chướng mắt!” Lão bản chế giễu nói.
“. . . . .” Thập Nhi xấu hổ đỏ mặt, cũng không biết trả lời thế nào, vội mua sách và giấy bút rồi cáo từ.
Vội vàng trở về, chỉ chốc lát sau đã đến cửa đá, mở cửa đá ra, đi xuống theo thềm đá.
Ở dưới thềm đá, trong hồ nước nóng, một bức tranh mỹ nhân tắm hiện ra khiến hắn ngây ngất, nhịp tim rối loạn.
Một tia dương quang rực rỡ chiếu trên làn da trắng như tuyết của người trong hồ, phát ra vẻ đẹp rạng rỡ mị hoặc, mái tóc đen giống như lụa là phủ trên tấm lưng mượt mà, loé lên mị quang chói mắt.
Chỉ mới nhìn phía sau lưng của hắn, Thập Nhi đã thấy cổ họng khô khốc, một cỗ dục hoả bùng phát ở hạ thể.
Người trong hồ xoay người lại, nhìn Thập Nhi mặt mũi đầy mồ hôi, khó chịu nói: “Mau vào đây tắm đi, hôi muốn chết!”
Thập Nhi không trả lời, cởi hết y phục trên người, nhảy ngay vào hồ, đi đến trước mặt Ứng Nhược Thiên.
Thấy hắn đến trước mặt mình, Ứng Nhược Thiên nóng nảy mắng: “Cút ra chỗ khác!” Nói xong xoay người lại định lên bờ.
“Thiên ca ca!” Một tiếng gọi khẽ vừa u oán vừa có chút nũng nịu.
“Muốn gì?” Ứng Nhược Thiên dĩ nhiên biết Thập Nhi muốn gì, kỳ thật chính hắn cũng có dục vọng. Không tính những ngày trúng độc Tứ tình, trước kia đối với việc này cực kỳ lãnh đạm, cũng không biết cơ thể hắn sao lại thành ra thế này, từ khi có thai, dục vọng lại mãnh liệt hơn. Đặc biệt trong một tháng trở lại đây, thường nay mơ thấy cảnh hắn cùng Thập Nhi giao hoan. Nhất thời vừa thẹn vừa giận.
“Thiên ca ca!” Thập Nhi cũng không biết phải nói gì, chỉ đem hạ thân đang đứng thẳng không ngừng cọ tới cọ lui dưới thân Ứng Nhược Thiên. Một bộ dạng ngốc ngếch muốn lấy lòng cầu hoan.
Nhìn ánh mắt van nài của Thập Nhi, đôi môi kiều diễm khép hờ, ngọn lửa nhỏ phát ra lưu quang ma mị trên trán như nhảy múa, lấp lánh, đều vô cùng dụ hoặc, hấp dẫn tâm hồn của Ứng Nhược Thiên.
Lướt qua ngọn lửa nhỏ kia, nhẹ nhàng hôn lên, chủ nhân của ngọn lửa dường như rốt cuộc không chịu nổi, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, mạnh mẽ hôn lên làn môi anh đào mình đã ngày nhớ đêm mong, điên cuồng mà hút vào thứ mật ngọt của hắn, nụ hôn vừa kịch liệt vừa phóng đãng, giống như một ngọn lửa bừng cháy, khiến người ta tan chảy…
Ứng Nhược Thiên bị Thập Nhi ôm vào lòng mà hôn đến tối tăm mặt mày, hô hấp tựa hồ cũng đình trệ, thở dốc một chút, rồi lại thành một tràng rên rỉ dồn dập.
Hoá ra Thập Nhi từ môi của hắn tiến xuống hai khoả anh quả mê người trước ngực hắn, đầu lưỡi nghịch ngợm không ngừng đảo quanh hai tiểu quả màu hồng nhạt kia, khẽ liếm, mút vào, nhây cắn, khiến Ứng Nhược Thiên toàn thân muốn nhũn ra, cơ thể dường như không có xương cốt, yếu ớt ngã vào lòng Thập Nhi, mặc kệ hắn trên người mình làm bừa, lưu lại từng dấu ấn tình yêu của hắn…
Nhẹ nhàng dùng ngón tay khai thác hậu đình của Ứng Nhược Thiên, vừa ôn nhu vừa cẩn thận, đến khi trên mặt hắn không còn vẻ gì khó chịu, mới nhẹ nhàng đem ngọc hành của mình chậm rãi đẩy vào. Đột nhiên lại nhớ đến lời đại phu, nhất thời thấy do dự, đã vào bên trong nhưng không dám cử động chút nào.
“Thiên ca ca, có thể chứ?. . . . .” Có chút lo lắng hỏi.
“…” Người ở phía dưới hắn không trả lời, dùng cặp mị nhãn liếc hắn một cái, thân hình cũng như là bất mãn mà vặn vẹo.
Nhận được lời đồng ý ngầm, Thập Nhi rốt cuộc nhịn không được, dồn dập mà trừu động khiến cho người ở dưới thân rên rỉ không ngừng, khẽ nói: “Chậm một chút, nhẹ một chút…”
Thấy lời cầu xin của ái nhân, Thập Nhi liền giảm tốc độ, từ từ thong thả mà kiên định đưa đẩy. Sau một hồi lâu, Ứng Nhược Thiên lại thoải mái rên lên: “Chậm quá, nhanh hơn, sâu hơn nữa…” (Tác giả: hãn, rốt cuộc muốn nhanh hay muốn chậm a? Thật khó chiều a!)
Nghe thấy hiệu lệnh công kích của ái nhân, Thập Nhi không nhịn được dục vọng, nâng eo của Ứng Nhược Thiên lên, mở hai chân hắn ra tới cực hạn, điên cuồng đưa đẩy, khiến Ứng Nhược Thiên không ngừng hét lên, hạ thân không ngừng tuôn ra khoái cảm, sảng khoái như đằng vân giá vũ*, khoái cảm này dù dùng hết văn chương của nhân gian cũng vô pháp miêu tả.
Một tiếng rên nhẹ, sau khi người ở dưới thân mình đã phóng ra khoái cảm, Thập Nhi cũng đạt tới đỉnh cao dục vọng.
Ôm lấy thân thể xinh đẹp của Ứng Nhược Thiên, trong lòng cảm thấy thoả mãn, nếu cứ như vậy cùng Thiên ca ca làm bạn cả đời, còn mong gì hơn.
Nhẹ nhàng chà rửa thân hình mê người kia, hoảng hồn phát hiện kích thước vòng eo của Ứng Nhược Thiên đã lớn ra rất nhiều, bụng còn nhô ra một chút, nhất thời đứng sững, ngẩn người nhìn chằm chằm vào bụng của hắn.
Ứng Nhược Thiên từ từ tỉnh lại từ cơn kích tình, thấy Thập Nhi ngơ ngác nhìn bụng của mình, vừa thẹn vừa giận, giơ tay cho hắn một cái tát.
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Thiên ca ca, huynh béo lên hay sao vậy?”
“Cút ra chỗ khác!” Ứng Nhược Thiên tức giận mắng.
Vừa rồi mới nhìn thấy dáng vẻ khiêu gợi của Ứng Nhược Thiên, bây giờ lại giận dữ, lại thấy có một loại phong tình khác, nhất thời ngây ngốc nói: “Duyệt dịch nhược cửu xuân, khánh chiết tự thu sương, lưu hễ phát tư mị, ngôn tiếu thổ phân phương*.”
“Cút ngay!” Ứng Nhược Thiên đỏ bừng mặt, tên tiểu quỷ này, mới học được vài câu thơ đã đùa giỡn với hắn. Ngoài miệng dù lên tiếng mắng, khoé miệng lại lộ ra tia cười…
Ngày tháng lại ngọt ngào trôi qua, Thập Nhi mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc Ứng Nhược Thiên, còn đọc sách viết chữ, thường xuyên ra ngoài động săn mồi, công lực cũng gia tăng. Ứng Nhược Thiên đem các bí kíp võ công trong động cho hắn luyện, Thập Nhi ngộ tính rất mạnh, chỉ cần Ứng Nhược Thiên dạy qua một lần, liền có thể lĩnh hội nội dung chính của võ công đó, bất tri bất giác đã trở thành một tuyệt đỉnh cao thủ tương xứng với Ứng Nhược Thiên, đi ra ngoài săn thú dĩ nhiên là dễ như trở bàn tay.
Ứng Nhược Thiên cho dù hay hất hàm sai khiến với hắn, nhưng đối với những lần hắn cầu hoan cũng không cự tuyệt, khiến Thập Nhi hưng phấn dị thường. Thiên ca ca muốn cùng ta làm chuyện đó, có lẽ huynh ấy đã yêu ta!
Bụng của Ứng Nhược Thiên càng lúc càng lớn, Thập Nhi rốt cuộc tin lời đại phu, Thiên ca ca có thai! Nhất thời vừa lo lắng vừa hưng phấn. Lo lắng vì Thiên ca ca mang thai, không biết có hại với thân thể huynh ấy không, hưng phấn là vì, hài tử trong bụng Thiên ca ca nhất định là của hắn, hắn là cha của hài tử đó! Như vậy quan hệ với Thiên ca ca càng chặt chẽ! Trong lòng đã âm thầm tự xem Thiên ca ca là nương tử của mình.
Lo lắng nhìn cái bụng to lớn của Ứng Nhược Thiên, Thập Nhi lại càng chăm chỉ học tập, đọc y thư, ra sức tìm kiếm đủ loại y thư, đặc biệt là y thư về sinh sản của nữ tử, hy vọng hắn có thể giúp Thiên ca ca thuận lợi sinh sản.
Vỗ về cái bụng lớn của mình, Ứng Nhược Thiên cảm thấy đai lưng sắp muốn đứt ra, tháng sau sẽ sinh con, ngày mai là ngày mười lăm tháng tám, sinh nhật của hắn, cũng chính là ngày mất của phụ mẫu. Nhìn một vầng trăng sáng trên trời, một giọt lệ khẽ lăn xuống trên mặt, “Hai vị phụ thân, hai người ở trên đó vẫn tốt chứ?”
Từ phía sau, một đôi tay ấm áp xoa lên vòng eo hắn, nhẹ nhàng xoa bóp, Ứng Nhược Thiên thoải mái dựa người vào khuôn ngực ấm áp kia, hưởng thụ sự phục vụ mỗi ngày này.
“Thiên ca ca, dễ chịu hơn không?”
“Ân!”
Từ sau tai truyền tới một hơi thở nóng rực, khiến hắn ngứa ngáy, Ứng Nhược Thiên quay đầu nhéo mặt Thập Nhi, liếc mắt một cái, phát giác tiểu tử này đã cao lên nhiều, đã cao hơn hắn nửa cái đầu.
“Thiên ca ca, vào trong nghỉ ngơi đi, ta xoa bóp cho huynh!” Nói xong, liền ôm ngang người hắn. Ứng Nhược Thiên dù luôn khinh thường hắn, hắn cũng làm như không thấy, chỉ muốn vĩnh viễn được ôm lấy Thiên ca ca như thế này!
Sáng sớm hôm sau, Ứng Nhược Thiên đang ngủ say bị một hương hoa xông vào mũi làm tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy trên giường đặt mấy bông hoa nhỏ màu lam hắn thích. Đột nhiên có một cặp mắt như hắc bảo thạch đối diện với hắn.
“Thật đáng yêu a!” Ứng Nhược Thiên ngạc nhiên ôm lấy con vật nhỏ màu trắng trông như con mèo ở đầu giường. Đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Thập Nhi đang đứng bên giường cười, vẻ mặt thâm tình nhìn hắn.
“Thiên ca ca, huynh thích con bạch hổ này không?”
“Bạch hổ?” Hoá ra là một con tiểu bạch hổ, Ứng Nhược Thiên thích thú vuốt ve bộ lông con tiểu hổ.
“Đúng thế, ta mấy hôm trước đi săn thú nhặt được, mẹ của nó không biết bị con gì cắn chết! Nó nằm sát bên thi thể của mẹ nó không nhúc nhích, thật đáng thương a!”
“Mấy hôm trước đã nhặt được? Vì sao ta không biết a?”
“Hôm nay là sinh nhật của huynh, ta muốn cho huynh ngạc nhiên, nên mới bắt nó đem giấu đi.” Thập Nhi ngượng ngùng cúi đầu nói.
“Làm sao ngươi biết hôm nay là sinh nhật ta?”
“Mấy tháng trước huynh đã nói với ta mà!”
“…” Ứng Nhược Thiên trong lòng thấy cảm động, cũng không nhớ đã nói lúc nào. Nhẹ nhàng nói: “Cám ơn!”
“Thiên ca ca, món quà này huynh thích không?” Thập Nhi ngại ngùng nói: “Thiên ca ca, ta không biết huynh thích cái gì, nếu huynh không thích, lần sau sẽ cho huynh cái khác!”
“Ta thích!” Ôm tiểu hổ, ngẩng đầu, khẽ cười với Thập Nhi.
Nhất thời, người trước mắt hoá thành tượng đá, Ứng Nhược Thiên ôm tiểu hổ, thong thả bước đi, khẽ cười một mình.
===============
*đằng vân giá vũ: cưỡi mây lướt gió.
*Duyệt dịch nhược cửu xuân, khánh chiết tự thu sương, lưu hễ phát tư mị, ngôn tiếu thổ phân phương: trích trong “Vịnh hoài thi” của Nguyễn Tịch.
Dịch bừa: Vui mừng như chín xuân, tiếng khánh như sương thu, ánh mắt liếc nhìn lại phát ra tư mị, nói cười đều toả hương thơm.
Nói túm lại là Thập Nhi khen Thiên ca ca dù giận dữ cũng vẫn đẹp ấy mà X”3.
Chính văn đệ thập tam chương
Kinh thành.
Hoàng cung thâm viện, hoàng đế tẩm cung Bàn Long điện.
Một vị hoàng đế trẻ tuổi khoác trên người long bào vàng óng đang ở trong điện không ngừng bước tới bước lui, giống như đang chờ đợi ai đó. Bỗng nhiên nội thị tiến vào, hoàng đế vội nghênh đón hỏi: “Lục Vương gia đã đến?”
“Vâng, thưa Hoàng thượng, Lục Vương gia đang đợi ở ngoài điện!”
“Mau truyền!”
Trong chốc lát, một người vội vã đi tới, định quỳ xuống hành lễ, hoàng đế liền ngăn hắn lại, “Nhị đệ, đều là huynh đệ trong nhà, không cần đa lễ!”
“Hoàng thượng…!” Vừa mới gọi một tiếng Hoàng thượng, thấy hoàng đế thay đổi sắc mặt, liền sửa lại lời nói: “Đại ca!”
Hoàng đế thở dài nói: “Nhị đệ, đệ thấy trẫm trảm sát bọn tiện chủng kia, trong lòng oán hận trẫm sao?”
“Loạn thần tặc tử, chết cũng không hết tội!” Lục Vương gia cúi đầu nhẹ nhàng nói, trong lòng thầm thở dài: tra tấn tàn nhẫn đến như vậy, trảm sát tất cả huynh đệ tỷ muội, Hoàng thượng lúc này có còn là vị đại ca trước kia hắn vẫn kính ngưỡng?
Trên vẻ mặt hoàng đế hiện ra vẻ hận thù mãnh liệt, “Năm đó nếu không phải bọn tiện nhân này dùng kế hại chết mẫu hậu của chúng ta, mẫu hậu sao lại chết thảm? Tiểu đệ sao lại lưu lạc đến dân gian, đến nay sống chết không rõ? Ta và đệ sao lại ba lần bốn lượt bị người ta mưu hại? Đệ coi bọn chúng là huynh đệ, bọn chúng liệu có coi đệ là huynh đệ?”
“Nhưng Cửu đệ, Thập đệ, bọn họ tuổi còn nhỏ, chẳng qua bị Đại hoàng tử che chắn nên mới kết thành một đảng với họ, còn có mấy công chúa kia, căn bản không biết chuyện gì cả, đại ca, huynh ngay cả bọn họ cũng trừ bỏ, bọn họ dù sao cũng là huyết mạch của phụ hoàng giống như chúng ta mà!”
“Cửu đệ, Thập đệ?” Hoàng đế khinh miệt cười cợt, “Lục Vương gia, đệ gọi thật là thân thiết a!”
“Thần biết tội!” Lục Vương gia vội quỳ xuống.
Hoàng đế nhất thời mềm lòng, oán trách nói: “Nhị đệ, đệ làm gì vậy, không phải đã nói huynh đệ một nhà không cần quỳ sao? Huynh đệ của trẫm chỉ có đệ và tiểu đệ, bọn tiện chủng này không đáng!” Hoàng đế tràn ngập thù hận nói. “Ai bảo bọn chúng không may đầu thai không đúng chỗ, chỉ cần là nghiệt chủng của bọn tiện nhân kia, chết cũng không hết tội.”
“…”
“Phải rồi, Nhị đệ, đệ nói có tin tức của tiểu đệ, là như thế nào?”
“Ảnh vệ phái đi thăm dò đã truyền về tin tức, trong một tiểu trấn cách xa kinh thành nghìn dặm, từng xuất hiện một thiếu niên có cái bớt hình ngọn lửa trên trán.”
“Thật sao?” Hoàng đế kích động nắm lấy tay Lục Vương gia, thanh âm run rẩy nói: “Đúng là Diệm Nhi sao? Là Tiểu Diệm Nhi của chúng ta sao?”
“Căn cứ vào báo cáo của ảnh vệ, rất có thể là như vậy!” Thanh âm của Lục Vương gia cũng có chút run rẩy.
“Diệm Nhi, bảo bối của ta…” Trong khoé mắt của hoàng đế tràn ra một dòng nước mắt kích động, “Trẫm muốn đích thân đi đón đệ ấy về, người đâu!”
“Hoàng thượng! Người có gì muốn phân phó?”
Trầm mặc một hồi, hoàng đế phất tay ý bảo đi xuống.
“Nhị đệ, trẫm vốn muốn tự mình đi tìm Diệm Nhi, nhưng trẫm vừa mới lên ngôi vua, căn cơ vẫn chưa ổn định, không kể quan hệ rắc rối của bọn tiện nhân kia vẫn chưa trừ tẫn được hết, nếu tin tức của Diệm Nhi bị lộ ra, sợ bọn dư nghiệt này sẽ tấn công đệ ấy. Người ngoài trẫm không yên tâm, hay đệ thay đại ca đi một chuyến, lần này nhất định phải tìm Diệm Nhi về!”
“Đại ca, huynh yên tâm, lần này đệ nhất định sẽ tìm Diệm Nhi về, tiểu bảo bối của chúng ta ở bên ngoài nhất định đã chịu không ít khổ sở.” Nói xong, Lục Vương gia tim như bị dao cắt, thần sắc u ám.
Hoàng đế cũng đau lòng không thôi, trong lòng càng phát sinh thù hận với bọn tiện nhân đã khiến Diệm Nhi chịu khổ. Trên gương mặt âm trầm vương lệ khí, khiến người ta không lạnh mà run.
Xoa xoa lên khối noãn ngọc trên ngực, rơi vào một hồi ức thật sâu.
Ngày này mười sáu năm trước, bên ngoài cửa Phượng Nghi cung của hoàng hậu có hai hài tử đang đứng sốt ruột chờ đợi, đó chính là Nhị hoàng tử Hiên Viên Liễm Trần mười tuổi, Lục hoàng tử Hiên Viên Liễm Âm tám tuổi.
“Đại ca, huynh nói mẫu hậu sẽ sinh hoàng tử hay công chúa a?” Hai người cùng là mẫu hậu sinh ra, bởi vậy Lục hoàng tử thường gọi Nhị hoàng tử là đại ca, mà Nhị hoàng tử cũng gọi Lục hoàng tử là nhị đệ.
“Đương nhiên là tiểu hoàng tử! Ta thích có đệ đệ!”
“Đại ca có thích đệ không?” Lục hoàng tử lấy lòng.
“Đương nhiên thích, các đệ đều là đệ đệ của ta, đương nhiên ta thích!” Nhị hoàng tử ra vẻ “ta đây là lão đại”.
Một tiếng khóc trong trẻo của trẻ con vang lên từ bên trong, cả hai hưng phấn chạy vọt vào trong, chỉ thấy mẫu hậu nằm trên phượng sàng mặt tái nhợt nhưng lại nở ra một tia cười yếu ớt.
“Trần Nhi, Âm Nhi, mau tới đây xem đệ đệ.”
Cả hai chen nhau đến bên cái tiểu sàng, chỉ thấy một tiểu bảo bảo* trắng trẻo nằm bên trong, Liễm Trần cau mày nói: “Mẫu mậu, đệ đệ xấu quá a!”
Lúc này hoàng đế ở bên cạnh cười nói: “Nói bậy, con nít lúc mới sinh đều như thế, mấy ngày sau sẽ thay đổi, lúc đó sẽ thấy đặc biệt đáng yêu!”
Tuy rằng cảm thấy đệ đệ rất xấu, nhưng trên trán của đệ đệ có một cái bớt hình ngọn lửa thật thú vị, “Phụ hoàng, người xem trên trán đệ đệ có ngọn lửa nhỏ đẹp quá.”
Hoàng đế gật gật đầu nói: “Đúng vậy, cái bớt kỳ lạ này cũng thật xinh đẹp, hài tử này gọi là Liễm Diệm đi!”
Từ đó về sau, hai hoàng tử mỗi ngày đều đến thăm đệ đệ, sau một tháng, Liễm Trần liền hối hận lời mình đã nói, đệ đệ không xấu chút nào, đệ đệ thật sự đáng yêu a!
Mỗi lần Nhị đệ với hắn giành chơi với tiểu đệ, đều giành tiểu đệ làm bảo bối của mình. Phụ hoàng cũng hay đến tranh tiểu đệ với hắn, thật tức chết đi được!
Hoàng hậu vừa thấy bực mình vừa buồn cười. Hai huynh đệ này lại xem Liễm Diệm là vật tư hữu của mình.
Liễm Trần cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều được ở bên đệ đệ, là chuyện vui vẻ hạnh phúc nhất trên đời!
Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, đến ngày trảo chu* của Liễm Diệm, cũng chính là sinh thần của hoàng hậu, đúng là song hỉ lâm môn. Hôm đó trong cung đều nhộn nhịp, mọi người đều lộ sắc mặt vui mừng, không cần biết có phải là thật lòng không, tóm lại lúc này đều biểu hiện ra một bộ dạng cao hứng phấn chấn.
Ngày trảo chu của hài tử, lại là sinh thần của mẫu thân, hoàng hậu lẽ ra phải sớm xuất hiện rồi mới phải? Có điều đợi một hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng hoàng hậu đâu. Hoàng đế có chút kỳ quái, muốn phái người đi gọi. Đức phi được sủng ái nhất bước lên nói: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày vui, người nên tự đi mời hoàng hậu mới phải.”
Vừa khen Đức phi suy nghĩ chu đáo, liền vui vẻ vào Phượng Nghi cung, vừa vào trong, thấy một cung nữ đang hoang mang rối loạn muốn chạy đi. Hoàng đế thấy kỳ quái, liền gọi nàng lại hỏi, “Hoàng hậu đâu?”
Cung nữ kia kinh hãi nói: “Hoàng hậu người…”
“Hoàng hậu đang ở đâu?” Hoàng đế nhất thời thấy nghi ngờ, giận dữ nói.
“Hoàng hậu đang nghỉ ngơi trong điện…” Cung nữ kia quỳ trên mặt đất run rẩy không ngừng.
“Lúc này mà còn ngủ?” Hoàng đế cũng không nói thêm, lập tức đi vào nội điện. Còn chưa vào trong đã nghe thấy một tràng thở dốc đáng xấu hổ, rõ ràng là thanh âm đang giao hoan.
Nhất thời máu nóng dồn lên đầu, âm thầm rút ra trường kiếm, nói với các nội thị phía sau: không cho ai vào trong!
Nói xong liền vào nội điện, chỉ thấy trên phượng sàng, màn trướng khẽ mở, chăn màn lộn xộn, hoàng hậu của hắn lại đang cùng một nam nhân khác mây mưa.
Tiến lên một bước, giơ kiếm ra định đâm, nam nhân kia liền một cước đá hoàng đế ra, sau đó nói với hoàng hậu trên giường: “Liên Nhi, ta đi trước, sinh nhật vui vẻ, ta sẽ đến xem Diệm Nhi sau!”
Đợi lúc hoàng đế đứng được lên, người nọ đã hoàn toàn biến mất. Chỉ nhớ trên trán người nọ có một cái bớt hình ngọn lửa, nhất thời khí huyết dâng lên, đi tới phượng sàng, thấy hoàng hậu trên giường vẫn còn vẻ mặt động tình không chịu nổi, liền kéo nàng dậy, tát vào mặt mấy cái, muốn lấy kiếm đâm chết nàng, nhưng rồi nghĩ kỹ lại, thân tộc của hoàng hậu là trụ cột của triều đình, ca ca của nàng khống chế hơn phân nửa binh mã trong triều, phụ thân của nàng chính là Tả tướng đắc lực nhất của mình.
Thôi thì, ngày mai bắt nàng vào lãnh cung, sau này không muốn gặp tiện nhân này nữa. Lại nhớ lại lời nói của tên gian phu kia trước lúc bỏ đi, lại còn cái bớt ngọn lửa của hắn, còn cả hài tử trên trán có cái bớt hình ngọn lửa giống vậy, tức giận đến cả người run lên, trong lồng ngực như có độc xà cắn. Gọi ám vệ, ra lệnh cho hắn đen tiểu hoàng tử Liễm Diệm ra ngoài bóp chết rồi vứt đi.
Sáng sớm hôm sau, hoàng hậu treo cổ ở Phượng Nghi cung, mà tiểu hoàng tử Hiên Viên Liễm Diệm cũng mất tích, hoàng đế sắc mặt tiều tuỵ tuyên bố, tối hôm qua trong cung có chuyện, tiểu hoàng tử bị kẻ gian hãm hại, hoàng hậu nhất thời nghĩ quẩn mà tự vận!
Cả triều văn võ đều cả kinh, gia tộc của hoàng hậu lại bi thống không thôi, đều đề nghị phải nghiêm trị hung thủ, hoàng đế xanh mét mặt, lãnh đạm phái người đi điều tra, mấy ngày sau qua loa kết án, giết một người bị coi là hung thủ. Hoàng hậu cùng tiểu hoàng tử cũng được hạ táng rất đơn giản.
Từ sau khi hoàng hậu tự sát, ngày tháng của Liễm Trần cùng Liễm Âm hai hoàng tử đều không trôi qua yên bình, thường xuyên bị Đại hoàng tử cười mắng là hạng thấp hèn của người ngoài sinh ra, trong cung nhiều thái giám thị vệ cung nữ cũng nhìn họ bằng con mắt khác, trước kia là con cưng của trời, giờ đã trở thành loại thấp hèn, hai người cũng không biết bị người đánh bao nhiêu lần, mỗi lần muốn tìm hoàng đế khóc lóc kể lể, hoàng đế cả gặp họ cũng không muốn. Đại hoàng tử lại càng làm tới ức hiếp bọn họ, mỗi ngày đều đánh họ đến mặt mũi bầm dập.
Thật may ngoại công* của hai người, Tả tướng thấy bọn họ tội nghiệp, muốn đích thân nuôi nấng hai vị hoàng tử. Hoàng đế cũng không muốn gặp lại bọn họ, thấy bọn họ là lại nhớ tới mẫu hậu không biết xấu hổ của họ, liền đáp ứng. Từ đó về sau hai người theo ngoại công và cữu cữu sống.
Từ khi hoàng hậu gặp chuyện không may, Tả tướng vẫn không tin nguyên nhân cái chết của hoàng hậu, hơn nữa hai vị hoàng tử trong cung bị người cười nhạo, càng gia tăng nghi ngờ của ông. Liền phái người âm thầm điều tra, không ngờ lại tra được hoàng hậu có gian tình với người ngoài, bị hoàng đế phát hiện nên nhục nhã mà tự sát. Điều này càng khiến Tả tướng thấy khó tin, con gái ông chẳng những dịu dàng hiền thục, lại còn rất yêu hoàng đế, làm sao có thể có gian tình với người ngoài? Trong đó tất có ẩn tình. Vì thế dùng trăm phương nghìn kế để điều tra, đến tận mấy năm trước mới tra ra, nguyên lai là Đức, Nghi, Hiền, Thục tứ phi đồng mưu hãm hại hoàng hậu. Trong đó Đức phi là chủ mưu, ba vị phi tần kia là đồng mưu, các phi tần khác cũng biết mà không báo.
Sinh thần của hoàng hậu, Nghi phi buổi chiều hôm đó tới Phượng Nghi cung ăn mừng, còn hiến tặng một loại hương liệu rất dễ chịu, kỳ thực là một loại xuân dược, hoàng hậu không biết ngửi vào, sau đó, Thục phi mua chuộc một võ lâm cao thủ ẩn nấp trong cung của Hiền phi, rốt cuộc trong lễ sinh thần của hoàng hậu, điểm huyệt đạo của hoàng hậu, rồi ô nhục nàng. Người trong cung của hoàng hậu cũng đều bị Đức phi trừ bỏ, mua chuộc.
Tên võ lâm cao thủ được Thục phi chỉ điểm kia, trên trán lại có cái bớt hình ngọn lửa, diễn một màn hay trước mặt hoàng đế, đáng buồn là hoàng đế lúc ấy giận dữ đến không phát hiện ra hoàng hậu lúc ấy miệng không thể nói, thân không thể cử động. Chỉ nghĩ người kia có cái bớt giống Diệm Nhi, lại không nghĩ gương mặt Diệm Nhi lúc đó có nhiều phần giống hắn.
Đức phi dùng mưu kế ác độc để mưu hại hoàng hậu, cũng chỉ để con trai nàng có thể lên ngôi hoàng đế. Nếu hoàng hậu còn tồn tại một ngày, thì con của Đức phi, chính là Đại hoàng tử sẽ không thể lên ngôi hoàng đế, vì Liễm Trần, Liễm Âm, Liễm Diệm mới là hoàng tử đích thực. Mà nếu hoàng hậu gặp điều xấu, Liễm Trần và Liễm Âm sẽ thất sủng với hoàng thượng!
Quả nhiên quỷ kế của họ đã thành công, chẳng những hại hoàng hậu, còn thuận đường trừ bỏ một hoàng tử Liễm Diệm. Thật may, thị vệ phụ trách việc bóp chết Liễm Diệm, nhất thời không đành lòng, đưa hắn vứt bỏ vào trong rừng, mặc dù sinh tử không rõ, cũng vẫn còn một tia hy vọng sống sót.
Tra ra được việc này, Tả tướng lão lệ tuôn rơi, mà ca ca của hoàng hậu, Đại tướng quân đương triều cùng hai vị hoàng tử trong cơn giận dữ muốn rút kiếm tiến cung giết hết bọn gian phi kia.
May mà Tả tướng ngăn họ lại, bình tĩnh phân tích tình thế. Mặc dù họ đã điều tra xong sự việc, nhưng chuyện này đã qua hơn mười năm, rất nhiều chứng cứ đã sớm mai một, cho dù còn một hai nhân chứng, nhưng chỉ lời nói không thể làm bằng chứng, bọn gian phi này hoàn toàn có thể phản công.
Chưa kể hiện giờ hoàng đế bị gian phi mê hoặc, đối với gia đình họ đã không còn tin tưởng, hai hoàng tử cũng ba lần bốn lượt bị bè đảng Đức phi hãm hại. Cũng may nhờ Tả tướng nhạy bén nên không thực hiện được. Trước mắt thân mình của hoàng đế ngày càng không tốt, phỏng chừng đã sắp tới đại hạn. Việc phải làm trước mắt là toàn lực tranh ngôi hoàng đế, chỉ cần ở vị trí quyền lực cao nhất là có thể chi phối hết thảy, không cần chứng cớ, không cần lý do, có thể báo thù cho hoàng hậu.
Ba người đành nhịn xuống ý định báo thù, vừa toàn lực triển khai đấu tranh để tranh đoạt hoàng vị, vừa bí mật phái người đi điều tra nghe ngóng tin tức của Liễm Diệm.
Rốt cuộc lúc tiên hoàng băng hà, sau khi trải qua một hồi huyết vũ tinh phong, Hiên Viên Liễm Trần đúng như ý nguyện đi lên ngai vàng.
Ngay sau ngày lên đại bảo, Hiên Viên Liễm Trần bắt đầu thực hiện việc báo thù rửa hận đã chờ đợi từ lâu. Đem tứ phi vào thiên lao, Hiên Viên Liễm Trần âm trầm nói với tứ phi: “Các vị thái phi, chắc là đang nhớ các nhi tử nữ nhi lắm phải không?”
Một tên thị vệ đem Đại hoàng tử người bê bết máu tha ra, Đại hoàng tử trong miệng không ngừng mắng: “Liễm Trần, tên tiện chủng này!” Bốp bốp, thị vệ liên tiếp cho hắn mấy bạt tai, nhất thời trong miệng phun ra một búng máu tươi cùng mấy cái răng bị rụng ra.
Đức phi thấy thế định tiến lên, bị thị vệ ngăn lại, Hiên Viên Liễm Trần cười lạnh một tiếng, “Đức thái phi, nhìn cho kỹ ái nhi của ngươi đi! Người đâu! Bẻ gãy một cánh tay của Đại hoàng tử!”
Chỉ nghe một tiếng “rắc”, cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cánh tay trái của đại hoàng tử đã là huyết nhục mơ hồ, một mảnh xương trắng hếu lộ ra từ chỗ gãy, máu phun ra, thập phần kinh dị hung ác. Đức phi chết ngất ngay tại chỗ. Ba vị phi tần kia mặt không còn chút máu.
Hiên Viên Liễm Trần thờ ơ phân phó: “Người đâu, đem Đại điện hạ lôi xuống, hầu hạ cẩn thận, không được để hắn chết, ngày tháng còn dài, trẫm còn muốn thân thiết với hắn một chút! Bây giờ đến phiên Tam vương gia, Hiền thái phi, ngươi cũng nhớ hắn lắm phải không?”
Hiền phi dập đầu quỳ trên mặt đất, vừa dập liên hồi, vừa khóc lóc hô to: “Hoàng thượng, xin hãy tha cho hoàng nhi của nô tì! Hoàng thượng, để cho nô tì thay thế hoàng nhi đi, người muốn đánh muốn giết cứ tự nhiên, cầu xin người!”
“Hừ!” Hiên Viên Liễm Trần hừ lạnh một tiếng, thị vệ kéo Tam vương gia đến trước mặt Hiền phi, ở trước mặt nàng một gậy đánh gãy chân trái của hắn. Hiền phi tóc tai hỗn loạn, trên đầu đổ máu vì dập đầu, lớn tiếng la thảm: “Ngươi giết ta đi! Hoàng thượng xin ngươi giết ta đi!”
Thục phi cùng Nghi phi cũng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin chết. Hiên Viên Liễm Trần cười nói: “Các vị thái phi, trẫm sao lại giết các ngươi chứ? Trẫm phải đáp ứng lời dặn của phụ hoàng, phải đối đãi tốt với các ngươi mà! Ha ha! Yên tâm, trẫm sẽ đối xử thật tốt với các ngươi! Trẫm muốn các ngươi nhìn con của mình từ từ bị tra tấn tới chết, còn các ngươi vẫn sống rất tốt! Ha ha ha!”
“Ma quỷ! Ngươi là ma quỷ!” Đức phi đã tỉnh lại, rít lên chói tai.
“Ma quỷ! Ha ha!” Trên mặt Hiên Viên Liễm Trần lộ ra nụ cười tàn nhẫn mà đáng sợ. “Các người đã cướp đi mẫu hậu cùng tiểu đệ của trẫm, trẫm sẽ là ma quỷ, trẫm sẽ cho các ngươi thưởng thức mùi vị mất đi hết thân nhân, từng người từng người một!”
Ba vị phi tần kia mặt mũi đầy máu và nước mắt, lết đến dưới chân hắn, lớn tiếng khóc lóc: “Bọn họ cũng là huynh đệ tỷ muội của ngươi mà! Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Tiên hoàng sẽ không tha cho ngươi!”
Không kiên nhẫn ra lệnh cho thị vệ lôi bọn họ xuống, lạnh lùng gằn từng tiếng: “Trẫm chỉ có hai huynh đệ là Liễm Âm và Liễm Diệm, không còn huynh đệ tỷ muội nào khác, về phần tiên hoàng, chờ một trăm năm sau trẫm sẽ tự nói rõ với người! Không cần các vị thái phi quan tâm! Người đâu, cẩn thận hầu hạ các thái phi, không được để họ tự vận, nếu họ chết, các ngươi cũng không được sống!”
Nói xong ha hả cười bỏ đi, phía sau truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết cùng rên khóc thê lương.
Mấy ngày sau, nội thị báo lại, hơn mười vị hoàng tử cùng công chúa đều không chịu nổi tra tấn mà chết hết, các vị thái phi cũng đều phát điên rồi!
Hiên Viên Liễm Trần ngước nhìn một vầng trăng sáng trên trời, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, bọn tiện nhân kia đã bị trừng phạt! Người ở trên trời có linh, phù hộ ta tìm được Diệm Nhi, tìm được tiểu bảo bối của ta!”
===========
* trảo chu: tục lệ xưa của người Trung Quốc, vào ngày đầy tháng của con nít, cho nó chọn đồ vật để đoán tương lai
* ngoại công: ông ngoại