Chính văn đệ bát chương
Ngày tháng lại trôi qua trong yên bình, ngoại trừ cứ ba ngày lại cùng Ứng Nhược Thiên làm chuyện Thập Nhi cực kì thích, còn cùng với Ứng Nhược Thiên học đọc học viết. Ứng Nhược Thiên ban đầu nghĩ Thập Nhi khờ dại như vậy, ắt hẳn sẽ ngu dốt dị thường. Lại không ngờ Thập Nhi không đần độn như hắn nghĩ, trái lại dạy một còn có thể suy ra ba, thông hiểu mọi chuyện.
Kỳ thực Thập Nhi vốn rất thông minh, chẳng qua vì ở vùng hoang sơn, ít giao tiếp với người bên ngoài, thoạt nhìn có vẻ ngu đần, thực chất chỉ là chất phác đơn giản mà thôi.
Lại nhờ hắn ăn vào âm dương chu quả, mỗi ngày vào lúc nhàm chán đều lấy cuốn "sách tranh" kia luyện lung tung chơi một lượt, luyện tới luyện lui khiến cho dược lực của chu quả có thể phát tác. Trí tuệ cũng nhờ vậy mà được khai phá, bởi vậy so với người thường lại thông minh hơn rất nhiều. Không đến hai mươi ngày, Thập Nhi đã học xong tất cả tri thức trong Tam tự kinh, Thiên tự văn, sách Luận ngữ. Mỗi khi rảnh rỗi còn xuống núi mua thêm sách, mong mỏi một ngày có thể trở nên học rộng tài cao như Thiên ca ca.
***
Một vầng trăng sáng ẩn ẩn hiện hiện đầu cành, Ứng Nhược Thiên đứng lặng ở cạnh hồ nước nóng hơi nước lượn lờ, thở ra một hơi muộn khí trong lồng ngực, hôm nay đã là ngày cuối cùng, sau hôm nay, độc Tứ tình đã được giải, hắn sẽ không bao giờ phải cung phụng ở dưới thân người khác nữa.
Thập Nhi dựa người ở cửa động, nhìn bóng người đang khuất sau làn sương lượn lờ, trong lòng đột nhiên trào dâng xót xa. Thiên ca ca giống như vầng trăng sáng ở trên trời kia, đẹp đẽ đến chói mắt, rõ ràng tựa hồ ở ngay đầu cành, thế nhưng khi muốn đưa tay hái xuống, lại vĩnh viễn không thể nào chạm tới được.
Mong muốn không thể đạt được, đúng là như vậy. Đột nhiên nhớ tới một câu trong Kinh thi, "Triển chuyển phản trắc, cầu chi bất đắc*!"
"Cầu chi bất đắc. . . . ." Thập Nhi khẽ mấp máy môi.
"Lại đây, cởi!" Một lời ra lệnh lạnh như băng.
Thập Nhi không nói gì, cởi bỏ y phục. Sau gần ba tháng, Thập Nhi cũng đã hiểu Thiên ca ca vì nguyên nhân nào đó mới cùng hắn làm chuyện này, bằng không vì sao rất có quy luật cứ ba ngày một lần. Bình thường Thập Nhi phát sinh dục vọng với hắn, hắn chưa bao giờ đồng tình, thậm chí còn la rầy Thập Nhi. Ban đầu cứ nghĩ hai người cùng làm chuyện thân mật như vậy, hẳn là Thiên ca ca yêu hắn, hiện tại đã minh bạch, không phải như vậy.
Chậm rãi hướng về phía Ứng Nhược Thiên đã trần trụi trong hồ, sau hơn hai tháng qua, vóc dáng của hắn đã phát triển đặc biệt nhanh, cơ hồ đã cao gần bằng Ứng Nhược Thiên. Hắn nhìn thẳng người được mình coi là thần tiên, trong lòng phát sinh một loại thống khổ không nói nên lời, muốn hướng đến cặp môi anh đào đã từng hôn qua vô số lần trong mộng, in lên đó, nhưng lại thất bại!
Một giọt lệ tràn ra từ khoé mắt Thập Nhi: Quả nhiên, huynh ấy không muốn ta hôn huynh ấy, huynh ấy chưa bao giờ muốn ta hôn huynh ấy.
Nhìn gương mặt vương lệ của Thập Nhi, Ứng Nhược Thiên không hiểu sao lại thấy phiền muộn, nương ánh trăng, chăm chú quan sát tên nhóc đã quan hệ thân mật với mình gần ba tháng qua.
Hoảng hồn phát hiện ra Thập Nhi đã trắng trẻo hơn trước rất nhiều, cặp lông mày bay xiên xiên trên trán, đôi mắt phượng loé ra lưu quang tựa như hai viên hắc diệu thạch, cánh mũi cao thẳng, làn môi mỏng hồng nhuận. Đây chính là tên nhóc hắn từng quen biết sao?
Cái bớt hình ngọn lửa trên trán nhờ ánh trăng chiếu rọi có thể thấy rõ, ngọn lửa đỏ tươi nho nhỏ cỡ đầu ngón tay kia, ở trên vầng trán ngọc lại có vẻ xinh đẹp dị thường. Tựa hồ lấp lánh, nhảy múa, mị hoặc người trước mắt...
Như bị ma xui quỷ khiến, Ứng Nhược Thiên nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt vương lệ kia, thật nhẹ, thật ôn nhu, liếm đi hàng lệ. Liếm lên ngọn lửa nhỏ mê người, đầu lưỡi xoay vòng trên ngọn lửa, chậm rãi đi theo cánh mũi cao thẳng đến làn môi đang khẩn cầu được hôn kia, nhẹ nhàng lướt trên đường cong duyên dáng của nó, cuối cùng khẽ liếm lên đó, hôn, quả không khác với những gì hắn tưởng tượng, thật ngây ngô, thật ngọt ngào.
Đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm lên cặp môi đỏ, không tốn chút sức lực tách ra hai cánh môi, khẽ liếm, vẽ lên phần chân răng mẫn cảm, một tiếng rên khẽ phát ra từ khoé miệng Thập Nhi...
Thập Nhi chiếm lấy thế chủ động ôm chặt lấy Ứng Nhược Thiên, một tay nâng hông, một tay nâng đầu hắn, đem lưỡi của mình tiến vào bên trong đôi môi mình đã mong mỏi từ lâu, tận tình hút vào thứ dịch ngọt như mật kia...
Nụ hôn cuồng dã mà lại đầy cám dỗ khiến Ứng Nhược Thiên cảm thấy linh hồn tựa như muốn bay lên chín tầng mây, trong miệng tràn ra tiếng rên khe khẽ cùng ngân ti của kích tình...
Chấm dứt nụ hôn dai dẳng, hai người tựa hồ thở không ra hơi cùng run rẩy, gắt gao níu chặt lấy thân thể của nhau, tựa hồ phải như vậy mới không ngã xuống hồ.
Ứng Nhược Thiên có chút hoảng hốt, hắn chưa bao giờ hôn lên môi người khác, vì sao hôm nay lại hôn môi hắn, là ngọn lửa nho nhỏ kia quyến rũ hắn? Hay là giọt lệ kia khiến hắn rung động?
Cơ thể Thập Nhi run lên, "Huynh ấy hôn ta, huynh ấy để cho ta hôn, không lẽ huynh ấy yêu ta!"
Ý nghĩ đó nhất thời khiến hắn huyết mạch khuếch trương, hạ thể vốn héo hon lập tức dựng thẳng đứng, khẽ cọ vào giữa hai chân Ứng Nhược Thiên.
Qua làn nước ao, ngón tay Thập Nhi nhẹ nhàng vươn đến hậu đình của Ứng Nhược Thiên, nhẹ nhàng mở ra mật động hắn đã vô số lần ghé thăm, chà xát phần nội bích trơn dính, kích thích chỗ hưng phấn kia.
Cơ thể đã ửng hồng của Ứng Nhược Thiên vặn vẹo, miệng khẽ rên: "Ưm... Dừng lại..."
"Thiên ca ca, thực sự muốn dừng lại sao? Nó lại hút lấy ta không chịu buông a!" Thập Nhi bướng bỉnh đem ngón tay thứ hai tiến vào đoá phấn hồng kia, một tay nâng chân Ứng Nhược Thiên đặt lên vai mình, khiến hắn có thể nhìn thấy ngón tay đang ở sâu trong mật động của hắn, nghịch ngợm khuấy động, "Huynh xem, nó còn muốn nữa a!"
Toàn thân bủn rủn, nhìn hành động đáng xấu hổ của Thập Nhi, nhất thời tức giận cắn lên vai hắn, van xin: "Mau tiến vào đi, ta ngứa ngáy quá rồi!"
Không muốn tra tấn thêm Thiên ca ca của hắn, Thập Nhi rút ngón tay ra, đem dương vật đặt trước mật động kia, lập tức cúi người trực đảo Hoàng Long*, nhất thời khiến Ứng Nhược Thiên không kịp hô hấp, trước mắt tối sầm. Thiếu chút nữa là ngất đi.
Còn chưa kịp hít vào một hơi, Thập Nhi đã đặt hắn dựa vào cạnh hồ, hai tay giữ lấy hai chân hắn, mạnh mẽ tiến lên, không ngừng sáp lộng luật động, khiến Ứng Nhược Thiên chỉ có thể xụi lơ người mà nghênh đón từng đợt khoái cảm không ngừng đột kích.
Phối hợp với nhịp điệu của Thập Nhi, Ứng Nhược Thiên cũng tự mình chuyển động hông, để mỗi lần thâm nhập vào đều đạt tới chỗ tiếp xúc sâu nhất, sảng khoái nhất, miệng vô ý thức thoát ra những tiếng rên rỉ, hét to, rít lên!
Lúc này chỉ nhờ bản năng mà theo đuổi những khoái cảm nguyên thuỷ nhất, không rảnh bận tâm những thứ khác, cái gì là tôn nghiêm của nam nhân, cái gì là võ công thiên hạ, hết thảy những thứ này trước khoái cảm của hiện thực toàn bộ đều không còn nghĩa lý gì, hắn chỉ biết là giờ phút này, hắn muốn nam hài này, muốn hắn thoả mãn dục vọng của mình.
Cuồng hoan suốt một đêm, ôm lấy Ứng Nhược Thiên đã ngất đi, Thập Nhi nhẹ nhàng đưa đẩy dương vật vẫn còn trong cơ thể hắn, tha thiết hôn lên đôi môi anh đào mềm ngọt đang hé ra, liếm lên những tia tinh tế đọng lại trên trán hắn, vuốt ve da thịt nõn nà, hôn lên hai khoả tiểu tiểu anh hồng trước ngực, liếm nghịch. Một cơn gió nhẹ lướt qua, hai đoá tiểu hoa màu anh đào run rẩy, người đang ở dưới thân hắn từ từ hồi tỉnh, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, một sự gợi cảm biếng nhác không nói nên lời. Mặt trời vừa mới nhô lên, chiếu trên người hắn những điểm vàng óng ánh, cùng với sương mù của khí trời, giống như huyền ảo, hư huyễn đến không giống một tồn tại chân thực...
Thập Nhi nhất thời như bị nhiếp hồn, mãnh liệt muốn nắm bắt lấy cảm giác chân thực này, khiến hắn tăng tốc trừu động hạ thể, người ở phía dưới trong làn sương mù lại đạt tới cao trào, thanh âm sớm đã khản đục không thể phát ra thành tiếng rõ ràng, chỉ phát ra tiếng hô hấp dồn dập.
Thập Nhi gừ nhẹ một tiếng, mạnh mẽ khua thêm mấy chục lần, rốt cuộc phóng ra dục vọng. Ứng Nhược Thiên cũng một lần nữa phóng ra lửa tình ít đến đáng thương.
Ứng Nhược Thiên mệt đến nỗi không mở mắt ra được, sau một đêm bị dày vò đến tinh tẫn nhân vong, cũng không biết tên Thập Nhi này có bị điên hay không, đã cầu xin hắn tha thứ, hắn vẫn không buông tha.
Ôm lấy Ứng Nhược Thiên, cẩn thận tẩy trừ thân thể hắn, giống như một thứ trân bảo.
Đưa Ứng Nhược Thiên đến giường ngọc, phủ chăn gấm lên người hắn, nâng mặt hắn lên, khẽ in lên đó một nụ hôn, trìu mến nói: "Thiên ca ca, ngủ đi! Ngủ dậy ta sẽ nấu cơm cho huynh ăn!"
Ừm! Vô ý thích hừ một tiếng, Ứng Nhược Thiên liền tiến vào mộng đẹp.
Thập Nhi loả thân tiến vào trong hồ, tẩy trừ cơ thể, sau hơn hai tháng, thân thể hắn quả đã có biến hoá lớn, không những cao lớn hơn, da thịt trên người cũng trở nên trắng trẻo, cúi đầu vươn tay ra, chỉ thấy trắng trắng mềm mềm, ngay cả lỗ chân lông cũng nhỏ đi rất nhiều, hai bàn tay trước kia đầy chai sạn cũng trở nên trơn tru mịn màng, nhẵn nhụi như một thiếu gia nhà giàu sang, thiếu chút nữa là bằng Thiên ca ca! Nhất thời ảo não không thôi, con mẹ nó, càng ngày càng giống đàn bà à!
Thập Nhi không rõ vì sao hắn lại biến hoá như vậy, kỳ thực một nửa nguyên nhân là nhờ hắn ăn vào âm dương chu quả, chu quả có thể thay đổi căn cốt thể chất của người ăn vào.
Một nửa phần công lao là nhờ hồ nước nóng này, hồ nước nóng này vốn là từ mạch nước nóng dưới lòng đất trào lên, rất giàu có các thành phần dưỡng nhan mỹ dung, hơn nữa ngọc dịch quỳnh tương trong động cũng chảy tới hồ nước nóng này, ngọc dịch quỳnh tương này ngoại trừ tiêu trừ bách bệnh còn có thể bồi bổ sắc đẹp.
Thập Nhi vì không muốn Thiên ca ca ghét mình dơ bẩn, chỉ cần lưu chút mồ hôi là nhảy ngay vào hồ tắm rửa, một ngày không biết tắm đi tắm lại bao nhiêu lần, thiết nghĩ không biến đổi cũng khó.
Thấy sắc trời còn sớm, liền ngồi trên bàn đá ở ngoài động nghỉ ngơi một lát. Bất tri bất giác, đã đến giữa ngày, liền vội đi nhóm lửa nấu cơm, làm thức ăn ngon, vừa mới chuẩn bị vào động gọi Ứng Nhược Thiên, thấy hắn đã dậy, liền hào hứng hỏi:
"Thiên ca ca, đói bụng chưa? Cơm đã nấu xong rồi!"
"Ân!" Hừ lạnh một tiếng.
Hai người yên lặng không nói cùng nhau ăn.
Sau khi ăn xong,
"Ta phải luyện công, trong một canh giờ không làm phiền ta!" Ứng Nhược Thiên lạnh lùng nói.
"Dạ!" Thập Nhi có chút thất vọng, Thiên ca ca này chỉ có lúc cùng hắn làm chuyện đó mới để lộ ra phong tình khác thường, còn bình thường đều lạnh như băng, cả thanh âm cũng có thể khiến người ta thấy lạnh lẽo.
Ứng Nhược Thiên ngồi trên giường ngọc, trên đầu bốc lên một luồng khói trắng, gương mặt trắng bệch như tuyết, sau một nén hương, luồng khói từ từ tan đi, liền vận công, có chút mừng rỡ, độc Tứ tình đã được giải, hàn khí tích trữ trong cơ thể cũng đã tan đi hết. Hai mạch nhâm đốc cũng đả thông, chân khí tràn đầy trong cơ thể, hiện giờ tên Tiết Thần Y kia mà so với hắn, chỉ là hạng tôm tép! Nghĩ vậy, khoé miệng Ứng Nhược Thiên lộ ra một tia cười khinh miệt.
Ngồi trên giường ngọc, nhìn bốn phía, hắn ở nơi này cũng đã lâu, đã đến lúc rời đi, mắt nhìn chằm chằm vào Thập Nhi đang ngồi trên bàn đá viết chữ ở ngoài động, vẻ mặt lại thâm trầm: Có nên giết hắn hay không?
Trên đời không có bức tường nào không thể phá vỡ, để Thập Nhi này sống, biết đâu một ngày nào đó sẽ lộ ra chuyện mình hầu hạ dưới thân hắn. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hình ảnh mình ở dưới thân hắn khoái hoạt dâm khiếu lại hiện ra trước mắt, nhất thời mặt chuyển màu xanh mét, xung quanh vô ý thức tản ra sát khí lạnh băng.
Thong thả đi đến cửa động, rồi dừng lại.
Giết hắn? Theo lý mà nói, Thập Nhi đối với hắn có ơn, chẳng những giải độc Tứ tình cho hắn, còn hái được nhiều dị thảo linh dược cho hắn ăn, nhờ vậy hắn mới có thể đả thông hai mạch nhâm đốc, công lực lại tăng thêm vài lần. Hắn hiện tại, nếu ở trong võ lâm xưng đệ nhị, sợ là không ai dám xưng đệ nhất. Mà hết thảy, có thể nói đều là nhờ Thập Nhi mới có được. Chưa kể Thập Nhi đối đãi hắn rất tốt.
Trong khoảnh khắc đó, không biết nên giết hay không nên giết Thập Nhi, Ứng Nhược Thiên phân vân, vẻ mặt thâm trầm bước tới bước lui ở trong động.
================
* Triển chuyển phản trắc, cầu chi bất đắc: Trằn trọc ngủ không yên, có muốn cũng không có được.
* Trực đảo Hoàng Long: thẳng tiến phủ Hoàng Long. Ý là tiến thẳng vào sào huyệt địch
Chính văn đệ cửu chương
Bên ngoài động, Thập Nhi ngồi trên bàn đá viết chữ, đột nhiên trong người thấy nóng như bị lửa đốt, cả gương mặt đỏ bừng, trong miệng khô khốc dị thường, liền uống vào vài hớp ngọc dịch quỳnh tương nhưng vẫn thấy cơ thể nóng không chịu nổi, thầm nghĩ hay là luyện theo đường màu lam kia, trước đây đều hữu dụng. Liền lấy ra sách tranh luyện theo đường màu lam, chỉ chốc lát sau, cơn nóng không còn, nhất thời lại lạnh, giống như bị nhốt vào hầm băng.
Đột nhiên trong cơ thể có hai dòng khí lưu một lạnh một nóng chạy tán loạn, nhất thời như bị nướng trong lửa, nhất thời như bị đông trong băng. Hắn luống cuống chạy ngay vào trong động, nói với Ứng Nhược Thiên đang trầm tư suy nghĩ: “Thiên ca ca, ta bị bệnh rồi!”
Ứng Nhược Thiên vẻ mặt điềm tĩnh, xem mạch môn của hắn, một lúc lâu sau, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, trong cơ thể của Thập Nhi này có hai luồng âm dương chân khí rất lớn. Hỏi: “Ngươi luyện võ công gì vậy?”
“Ta đâu có a?” Thập Nhi cảm thấy lạ lùng.
“Nói bậy, bằng không vì sao trong cơ thể ngươi có âm dương chân khí?”
“Không lẽ cuốn sách tranh kia chính là võ công?” Thập Nhi ngờ vực hỏi.
“Sách tranh gì?”
Thập Nhi ra ngoài động lấy cuốn sách tranh kia, đưa cho Ứng Nhược Thiên.
“Ngươi đã luyện thứ võ công trong cuốn sách tranh này?”
“Ta thấy mấy người trong này chơi thật vui, nên mới chiếu theo những mũi tên này hấp khí thôi mà!” Thập Nhi có chút uỷ khuất.
“Ngươi luyện như thế nào?”
“Luyện tuỳ tiện, nóng thì luyện theo mũi tên màu lam, lạnh thì theo mũi tên màu đỏ.”
Ứng Nhược Thiên thầm giật mình, quyển sách này chính là một lối luyện chân khí cấm kị, bình thường chiếu theo mà luyện đã là nguy hiểm dị thường, vô ý một chút có thể tẩu hoả nhập ma, kinh mạch bạo trướng mà chết. Mà Thập Nhi này lại không làm theo từng bước, luyện lung tung, chẳng phải là tự tìm đến chỗ chết sao? Xem mạch tượng của hắn đã cực kỳ nguy cấp, theo lý hẳn đã mất mạng, cho dù không chết, cũng sẽ phải lăn lộn trên mặt đất, không thể nói chuyện. Thế nhưng hắn tuy có đau đớn, nhưng vẫn có thể nói chuyện, thậm chí còn có thể đi lại bình thường! Quả thật quái lạ!
Chẳng lẽ là nhờ dị thảo linh dược kéo dài tính mạng của hắn? Nhớ lại trước kia Thập Nhi nói hắn từng uống máu của Địa tiên hoả long, có lẽ là nhờ máu của con rắn kia giữ mạng của hắn.
“Thiên ca ca, bệnh ta có chữa được không?” Thập Nhi lo lắng hỏi, lỡ đâu hắn chết, Thiên ca ca ở đây một mình trong cốc sẽ cô đơn lắm a, cũng không thể giặt quần áo nấu cơm cho Thiên ca ca, tới lúc đó ai sẽ chiếu cố hắn đây?
“Có thể chữa!” Trong lòng Ứng Nhược Thiên nhất thời thấy u ám, trong cơ thể Thập Nhi này có hai luồng âm dương chân khí không thể cùng nhau dung hoà, cũng không ngừng tăng trưởng, chỉ có bản thân dùng hết chân khí trong người mới có thể hoá giải, cứu hắn một mạng.
Nhưng dĩ nhiên sẽ không có khả năng này, vì một người không chút liên quan mà làm võ công của mình mất hết, việc ngu ngốc như vậy hắn sẽ không làm. Chưa kể Thập Nhi chết đi, đối với hắn cũng là chuyện tốt, việc bản thân hầu hạ dưới thân hắn sẽ không có ai biết! Hắn cũng không cần khó xử nữa.
Cho dù tiểu tử này hiện tại chưa chết, trải qua chừng một hai tháng nữa, âm dương chân khí tăng vọt đến không thể tiếp nhận thì cũng sẽ chết, không bằng để cho hắn chết trước khi mình bỏ đi, như vậy không cần tự tay giết hắn, cũng không bị coi là lấy oán trả ơn. (hãn, cái tên xấu xa này!)
Vì thế nở một nụ cười mê người nói: “Không phải lo, ta sẽ dạy cho ngươi luyện đường màu xám này, cũng chính là kỳ kinh bát mạch, ngươi sẽ không sao!”
Thập Nhi tin là thật, vui vẻ không thôi, nghĩ có thể chữa được là tốt rồi, hắn có chết cũng không sao, chỉ là không nỡ để Thiên ca ca một mình đơn độc.
Ứng Nhược Thiên dạy cho Thập Nhi phương pháp luyện kỳ kinh bát mạch cùng khẩu quyết trong sách tranh kia.
“Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ!” Thập Nhi vui sướng không thôi, vui vẻ nói: “Thiên ca ca, thật tốt quá, ta hết bệnh rồi sẽ không chết, như vậy có thể ở cùng huynh, nếu ta chết, một mình huynh sẽ cô đơn lắm, tội cho huynh!”
Ngực Ứng Nhược Thiên nhói lên.
Đứng ngây người một lúc lâu rồi nói: “Ngươi lên vách núi luyện đi!”
“Vì sao phải lên vách núi luyện a?” Thập Nhi thấy chút kỳ quái.
“Ở trên vách núi có thể hấp thụ linh khí của thiên địa, bệnh cũng sẽ mau khỏi!” Kỳ thực là không nỡ nhìn cảnh hắn cực kỳ khổ sở mà chết đi.
“Vậy ta đi đây, Thiên ca ca, ta sẽ trở về ngay, làm cơm chiều cho huynh, huynh đói bụng thì ăn trái cây trước đi!” Thập Nhi cao hứng, tung tăng đi ra ngoài cửa đá.
“…” Nhìn bóng Thập Nhi khuất dần, muốn lên tiếng gọi hắn lại, rốt cuộc lại không mở miệng. Thập Nhi này vốn chỉ có thể sống thêm một hai tháng, hắn lúc này dạy Thập Nhi luyện kỳ kinh bát mạch, giống như một nhát đao đòi mạng.
Rảo bước tới thềm đá ở cạnh hồ, đi lên mấy bậc, rồi lại quay trở lại, nếu lúc này không để cho Thập Nhi luyện kỳ kinh bát mạch, hắn cũng chỉ có thể sống thêm một hai tháng, chẳng lẽ bản thân sẽ thực sự hy sinh toàn bộ công lực cứu hắn một mạng?
Trong lồng ngực như có một hơi muộn khí không thể thoát ra, nhất thời dâng trào, tung một chưởng phách, lại khiến cây đại thụ to lớn ở bên cạnh chặt đứt làm đôi, chưởng phong vung lên, phần bị chặt đứt liền vỡ nát ra.
Nhất thời không hiểu rõ suy nghĩ của mình, đứng lặng ở đó không nhúc nhích…
Thập Nhi ra khỏi cửa đá, tìm một tảng đá ở vách núi phía nam có thể ngồi được, dựa theo lời dạy của Ứng Nhược Thiên, ngồi xếp bằng, toàn thân thả lỏng, hai tay đặt trên đùi, khéo hờ hai mắt, tiến hành điều tức hô hấp, luyện hai mạch nhâm đốc.
Giống như lão tăng ngồi thiền, cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên thấy trong cơ thể lại phát ra hai luồng khí lưu, một luồng từ dưới bụng từ từ dâng lên, chảy về phía ngực, một luồng lại từ phía sau lưng trào lên, chảy về sau đầu. Đột nhiên một luồng giống như muốn nhảy ra ngoài, một bên thân thể cực kỳ lạnh, một bên cực kỳ nóng, toàn thân co giật, miệng không thể nói, thân không thể cử động, đây đúng là đại hung đại hiểm của quá trình luyện công, nếu là người bình thường, giờ phút này đã trên đường tới suối vàng rồi.
Nhưng Thập Nhi nhờ được âm dương chu quả cùng xà huyết bảo vệ tâm mạch, bắt đầu có tác dụng khởi tử hồi sinh. Có điều tạm thời lâm vào một trạng thái chết giả, giống như tượng đá không nhúc nhích.
Đến lúc Thập Nhi tỉnh lại, toàn thân mồ hôi đầm đìa, y phục đã ướt đẫm. Nhìn lên, bầu trời đã đầy sao, trong lòng cả kinh, cử động tay chân, tựa hồ cảm thấy một trận sảng khoái, nhất thời vui vẻ không thôi, xem ra phương pháp chữa bệnh của Thiên ca ca dạy thực sự hữu dụng.
“Ai nha, chết chưa, cơm chiều còn chưa làm, không biết Thiên ca ca có bị đói không!” Thập nhi chạy vội đến tảng đá lớn, kéo cửa đá xuống, đi thẳng xuống các bậc thang, vừa đi vừa la lớn: “Thiên ca ca, ta hết bệnh rồi!”
Vốn đang nằm trên giường ngọc bực dọc bất an, ngủ không yên, Ứng Nhược Thiên nhảy dựng lên, giống như gặp quỷ, “Ngươi…”
“Thiên ca ca, biện pháp huynh dạy quả thật hữu dụng a, ta tốt hơn nhiều, không nóng cũng không lạnh!”
“…”
Thấy Ứng Nhược Thiên sắc mặt tối sầm nhìn mình, nhất thời như là đã hiểu ra, bẽn lẽn cười nói:
“Thiên ca ca, xin lỗi, ta chưa tắm rửa đã chạy tới, trên người hôi như vậy, huynh đừng giận nha, ta đi tắm liền đây!” Nói xong liền cởi quần áo vào hồ tắm rửa.
Sao lại thế này? Ứng Nhược Thiên ngồi trên giường ngọc nghĩ ngợi, Thập Nhi sao lại không chết? Thật là kỳ quái a!
“Thiên ca ca, huynh ăn chưa? Có đói không?” Thập Nhi vừa lau khô tóc ướt vừa hỏi.
“Ân, ăn một ít trái cây!” Ứng Nhược Thiên thấp giọng trả lời, lập tức lại mở miệng hỏi: “Ngươi hôm nay luyện công có thấy gì kỳ lạ không?”
Thập Nhi kể tình hình luyện công cho hắn nghe, Ứng Nhược Thiên vẫn thấy kỳ quái, nghĩ kỹ, phỏng chừng là tác dụng của máu Địa tiên hoả long.
Hôm sau, bệnh ‘lúc nóng lúc lạnh’ của Thập Nhi lại phát tác, vì thế giống như hôm qua, lại đến chỗ tảng đá lớn luyện công, luyện xong lại trở về sơn động, giặt quần áo nấu cơm, hầu hạ Ứng Nhược Thiên.
Qua hơn nửa tháng, ban đầu Ứng Nhược Thiên muốn sớm rời đi, nhưng lại cảm thấy tò mò muốn ở lại xem tình hình luyện công của Thập Nhi, liền ở lại quan sát hắn. Mỗi ngày đều nghĩ hôm nay hắn sẽ không sống sót trở về, có điều mỗi ngày đều có thể nghe hắn vui vẻ gọi: Thiên ca ca này, Thiên ca ca nọ.
Qua hơn nửa tháng, Thập Nhi bị lạnh nóng dày vò vẫn cắn răng chịu đựng, sau mỗi trận thống khổ, đều có một khoảnh khắc thoải mái ngắn ngủi, liền thừa dịp thoải mái này giặt giũ nấu cơm cho Thiên ca ca, mấy ngày gần đây thời gian thống khổ càng dài, thời gian hắn luyện công cũng càng dài.
Hơn hai mươi ngày qua, kỳ thực Thập Nhi gần như luyện được bát mạch của kỳ kinh bát mạch, càng luyện gần càng nguy hiểm, càng luyện càng tiến đến gần cái chết thêm một bước.
Vẫn giữ vững tinh thần làm cơm trưa cho Ứng Nhược Thiên, cảm giác trên người vừa nóng vừa lạnh như thể tới địa ngục.
“Thiên ca ca, mau tới dùng cơm!”
“Ngươi cũng ngồi xuống ăn đi!” Nhìn Thập Nhi đứng cạnh bàn, ngực Ứng Nhược Thiên lại nhói lên.
“Ta không muốn ăn, chốc lát nữa sẽ đi luyện công, bệnh này phải mau chữa khỏi, bằng không sẽ không thể nấu cơm cho huynh ăn!” Thập Nhi cố nén đau đớn nói.
Ứng Nhược Thiên nhìn Thập Nhi vẻ mặt tiều tụy, trong ngực hình như có chút đau đớn, tâm phiền ý loạn vẫy vẫy đầu, không muốn để ý tới nguyên do của cơn đau ấy.
“Đi nhanh về nhanh! Ta chờ ngươi làm cơm chiều!”
“Dạ!” Thập Nhi tươi cười đáp, thân thể dù đau đớn không chịu nổi, trong lòng lại thấy vui rạo rực, Thiên ca ca chờ ta làm cơm chiều, được Thiên ca ca cần đến, đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ vô cùng a!
Ngồi trên tảng đá lớn, lại bắt đầu luyện công phu Ứng Nhược Thiên đã dạy, hôm nay muốn luyện tới trùng mạch trong kỳ kinh bát mạch, đột nhiên cả người cảm thấy đau đớn như bị hàng vạn thanh cương châm đâm vào, chân khí trong cơ thể kích động dị thường, tựa hồ mỗi kinh mạch đều muốn nổ tung! Một trận đầu váng mắt hoa, cơ thể liền té xuống khỏi tảng đá, rơi xuống khỏi vách núi, rồi lại rơi xuống vực sâu nghìn trượng…
Trăng đã lên cao, Ứng Nhược Thiên đứng bên bờ hồ ở ngoài động ngắm một vầng trăng sáng trên không trung, ánh săng khiết bạch như ngọc, cao khiết trong lành như vậy, tựa như trái tim của hài tử kia.
Hắn… Hắn hôm nay có thể sống sót trở về không? Mỗi ngày đều tự hỏi câu này, hôm nay sau giờ ngọ hắn đã đi luyện công, hiện tại đã là canh ba, vẫn chưa trở về.
Không hiểu rõ tâm tình của mình, là lo lắng? Trông ngóng? Khổ sở? Vui vẻ? Hay là cái gì?
Cũng không biết đã đứng bao lâu, bầu trời đã sáng dần lên, thân hình Ứng Nhược Thiên phút chốc như quỷ mị lướt trên thềm đá, kéo vòng nắm, đi ra bên ngoài.
Đứng trên vách núi bên ngoài cửa đá, nhìn về phía xa xăm, ở tận cùng núi xa, đột nhiên vạn đường kim quang loé ra, vọt lên trời cao, hoá ra ngày đã sáng hẳn, thoáng chốc một mảnh hào quang chói mắt, toàn bộ vách núi đều phủ một lớp kim trang.
Trên vách núi không có ai, không một bóng người…
Ứng Nhược Thiên cảm thấy lồng ngực tê dại, tựa như bị cương châm đâm vào.
Có chút hoảng hốt tìm dấu vết trên mặt đất, đột nhiên trên vách đá ở phía nam thấy có vài vết máu đã khô, khiến hắn ngây người!
Trong ngực như bị lửa đốt, bất an đau đớn…
Run rẩy đưa tay lấy ra miếng ngọc bội nóng rực đang đeo trên ngực.
“Thiên ca ca, ngọc bội này từ nhỏ đã đeo trên người của ta, đeo nó lên sẽ không sợ lạnh nữa, cơ thể huynh lạnh vậy, tặng cho huynh đó!”
“Thiên ca ca, huynh mau đeo vào, coi chừng lạnh.”
“Thiên ca ca, cơ thể huynh lạnh vậy, phải giữ ấm một chút.”
“Thiên ca ca, huynh xem giường đá này thật là ấm áp, cơ thể huynh lạnh vậy, nằm trên đây nhất định rất thoải mái!”
“Thứ tốt dĩ nhiên cho Thiên ca ca ăn!”
“Thiên ca ca, huynh đừng giận ta, ta thích mua quần áo cho huynh lắm, huynh mặc vào thật là đẹp, đẹp cực kỳ, ta rất thích huynh, thật mà, ta thích lắm, ta thích muốn chết!”
Tay Ứng Nhược Thiên nhẹ nhàng lướt trên miếng ngọc bội, dừng lại ở mặt có khắc tên, giống như muốn khắc nó vào lòng. Miệng khẽ mấp máy, “Liễm Diệm… Tiểu Hoả Diệm Nhi…”
Thất hồn lạc phác kéo xuống cửa đá, từng bậc từng bậc chậm rãi đi xuống bậc thang, chậm rãi đi vào sơn động, đổ người lên giường ngọc, một giọt lệ trào ra từ khoé mắt…
Bỗng thấy kỳ lạ vì giọt nước mắt này, hắn đã chết, không phải rất hợp ý ta sao? Thế nhưng tại sao trong ngực lại đau như vậy?
Bỗng nhiên một hơi toan khí tràn ra từ miệng, ghê tởm muốn nôn ra, nhịn lại một lúc, rốt cuộc không nhịn được, chạy vọt ra ngoài động nôn điên cuồng.
Ứng Nhược Thiên vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ: mỗi ngày đều uống ngọc dịch quỳnh tương, làm sao có khả năng sinh bệnh a! Chẳng lẽ…?
Biến sắc, tự xem mạch môn của mình, lập tức dường như hoá đá, sắc mặt như tro tàn.