Chính văn đệ nhị thập chương (Chính văn hoàn)
Sau hôm đó, hoàng đế vốn luôn chăm lo triều chính lại bãi triều, nghe nói là vô tình cảm phong hàn, nhưng khi hoàng hậu mời thái y đến bắt mạch, hoàng đế lại không cho. Khiến người trong cung đều nghị luận, nghe nói hôm qua Thập nhất Vương gia lại tiến cung, không lẽ bệnh của hoàng thượng là do hắn gây ra?
Hôm sau nữa, hoàng đế cuối cùng cũng thượng triều, nhưng sắc mặt tái nhợt, đi đứng cũng giống như rất bất tiện, hoàng đế tuyên bố, Thập nhất Vương gia Liễm Diệm ở dân gian đã lâu, không quen cuộc sống hoàng gia, đã cùng với người nhà đi vân du tứ hải, thuận tiện điều tra dân tình, làm cho văn võ bá quan vội vàng âm thầm viết thư cho các vị quan địa phương giao hảo, bảo bọn họ phải chú ý, kẻo lại bị Thập nhất Vương gia khó dễ.
Phong thành, Thiên Hàn xã biệt viện, trong hoa viên tràn ngập hơi thở mùa xuân, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người, đôi tay ôn nhu giống như một cặp tình nhân vuốt ve nhau thật thoải mái, dễ chịu. Trong căn đình nghỉ mát tinh tế xinh xắn, một nam tử xinh đẹp như tiên đang ngồi trên bàn trong đình, mỉm cười đưa nôi cho ba bảo bảo chừng bảy, tám tháng, đáng yêu giống nhau như đúc. Một trận gió nhẹ lướt qua, hắn ngẩng đầu, nhìn ra xa, miệng khẽ gọi: “Tiểu Hoả Diệm Nhi…”
“Thiên ca ca!” Một tiếng gọi hớn hở cấp bách, chỉ trong chốc lát bóng người đã vụt đến từ cách đó mấy chục trượng. Phía sau còn có một con mãnh hổ màu tuyết trắng theo sát. Người này thân hình tiêu sái phiêu dật giống như trích tiên, trên trán có một ngọn lửa đỏ tươi, như quỷ như tiên, đúng là tuyệt sắc nhân gian hiếm có.
“Tiểu Hoả Diệm Nhi!” Ứng Nhược Thiên đứng lên, khoé miệng không thể che giấu niềm vui, nhẹ nhàng đón tiếp.
“Thiên ca ca, huynh nhớ ta không?” Liễm Diệm khẽ ôm lấy Ứng Nhược Thiên, ghé vào tai hắn khẽ nói.
“Ừm!” Ứng Nhược Thiên sắc mặt ửng đỏ, khẽ gật đầu.
Liễm Diệm liền ôm lấy hắn, tìm đến làn môi anh đào đã mong nhớ, hôn vào thật sâu, sau một lúc lâu mới thoát ra khỏi cơn kích tình. Ứng Nhược Thiên hơi giãy ra khỏi ngực hắn, liếc hắn một cái, rồi oán trách nói: “Các bảo bảo thấy hết rồi kìa!”
Liễm Diệm cúi đầu nhìn, thấy ba bảo bảo đang nhìn hai người chăm chăm, còn thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười hi hi ha ha!
Không khỏi nở nụ cười, nói với các bảo bảo: “Các con ngoan một chút, cha và mẹ của các con còn chuyện lớn phải làm a!” Nói xong liền ôm ngang Ứng Nhược Thiên, lao vào trong viện.
“Các bảo bảo…” Ứng Nhược Thiên đỏ mặt giãy ra khỏi lồng ngực của hắn.
“Thiên ca ca, ta rất nhớ huynh mà! Không phải lo cho các bảo bảo, có Tiểu Bạch chiếu cố tụi nó rồi!” Liễm Diệm hôn lên vành tai của hắn nói. Nhất thời cơ thể Ứng Nhược Thiên giống như xụi lơ, vô lực trên người hắn.
Tiểu Bạch thở hổn hển vừa mới tiến tới đình nghỉ mát, ế? Chủ nhân đâu rồi? Tại sao chỉ có ba tiểu chủ nhân ở đây? Không thể nào! Lại vứt ba tiểu chủ nhân cho ta sao? Làm ơn đi! Ta là bạch hổ, không phải bảo mẫu! Ô ô ~~~ làm sao số ta lại khổ thế này! Hôm nào cũng phải đi tìm một con hổ mẹ để hảo hảo ái ái mới được!
Một lúc lâu sau, Liễm Diệm vẻ mặt khí sảng ôm lấy Ứng Nhược Thiên sắc mặt vẫn ửng hồng chưa tiêu tan chậm rãi bước tới, chỉ thấy trong đình nghỉ mát, ba bảo bảo trong nôi vẫn ngoan ngoãn ngủ say, con hổ trắng toàn thân tuyết trắng lười biếng nằm tựa vào, thỉnh thoảng móng vuốt vỗ nhẹ xung quanh đuổi côn trùng, không cho các con côn trùng quấy các bảo bảo ngon giấc.
Liễm Diệm vẻ mặt hớn hở vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, biểu hiện không tồi!” Tiểu Bạch thật khinh thường nhìn lướt qua hắn, nghĩ thầm: tên sắc quỷ, xem ngươi làm cho băng chủ tử đi cũng không vững kìa!
“Diệm, đại ca của ngươi…” Ứng Nhược Thiên cau mày nói.
Biết hắn lo lắng cho chuyện của mình và đại ca, Liễm Diệm cười nói: “Không có gì đâu, đại ca đối đãi với huynh như vậy, không cho hắn chịu chút khổ sở, ta cũng không cam lòng, huynh yên tâm, đại ca không làm gì chúng ta đâu, ta đợi trong phủ của nhị ca mấy ngày, muốn xem đại ca sẽ đối phó chúng ta thế nào, kết quả nhị ca nói đại ca không làm gì, còn tuyên bố lúc triều thượng là ta đi vân du dân gian nữa!”
“Ngươi làm gì với đại ca ngươi vậy?” Ứng Nhược Thiên nghi hoặc hỏi.
Phụt! Liễm Diệm nhịn không được bật cười, lắc đầu nói: “Phật viết: không thể nói!” Ứng Nhược Thiên liếc mắt, cũng không muốn hỏi nhiều nữa, nghĩ thầm: hẳn là không phải chuyện gì tốt, Liễm Diệm không nói, hẳn là có liên quan đến thể diện của hoàng thượng rồi.
“Thiên ca ca, chúng ta bao giờ sẽ về U Minh cốc với huynh?” Liễm Diệm vội hỏi: Thiên ca ca đã đồng ý cho mình và các bảo bảo về nhà huynh ấy, tức là đã thừa nhận bọn họ rồi, thật vui vẻ a!
“Đại ca ngươi đã không truy cứu chúng ta, chúng ta cũng không cần vội quay về cốc, Diệm, ngươi chưa từng đi đâu xa, hay chúng ta đi ngay đi, trên đường thuận tiện từ từ ngao du, thế nào?”
“Được! Chỉ cần được ở bên cạnh Thiên ca ca thì thế nào cũng được!” Liễm Diệm vẻ mặt ngọt ngào khẽ nhắm hai mắt. Thấy bộ dạng si ngốc của hắn, Ứng Nhược Thiên mỉm cười, đứa ngốc này, đúng là đáng yêu đến không bình thường.
Hôm sau, hai người chuẩn bị sẵn sàng, ngoài cửa, vài thuộc hạ cùng Ứng Nhược Thiên điều tra sinh ý cùng vài người đàn bà ăn mặc như phó phụ đều sớm chờ ở bên ngoài.
Ứng Nhược Thiên đeo lên mặt nạ bạc, ôm lấy Diệu Nhật, không ngờ Diệu Nhật nhìn hắn chốc lát, đột nhiên miệng cong lên, oà ra khóc, hai bảo bảo kia cũng khóc theo. Hai người tay chân luống cuống, dỗ đứa này, ôm đứa kia. Ba bảo bảo vừa thấy Ứng Nhược Thiên là khóc, Ứng Nhược Thiên nhăn mặt nhíu mày, gỡ mặt nạ xuống, ôm lấy Thần Tinh, Thần Tinh chớp chớp cặp mắt to tròn, vươn hai bàn tay mũm mĩm ôm lấy mặt hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, miệng khanh khách cười, hai bảo bảo khác cũng nhìn chằm chằm vào mặt Ứng Nhược Thiên, trên mặt còn vương nước mắt đã cười khanh khách.
“Diệm, xem ra các bảo bảo không thích ta đeo mặt nạ!” Ứng Nhược Thiên bất đắc dĩ cười với Liễm Diệm.
“Ầy, không đeo thì không đeo!” Nói xong trừng mắt nhìn các bảo bảo, các bảo bảo thấy bộ dạng dữ dằn của hắn, vừa muốn mếu máo, Liễm Diệm liền cuống cuồng nở nụ cười, hôn đứa này ôm đứa kia, vất vả lắm mới trấn an được các bảo bảo. Ứng Nhược Thiên ở bên cạnh che miệng cười khẽ. Xoay người đi ra khỏi cửa, mọi người ở bên ngoài đều nhất thời ngây người, cốc chủ sao lại đẹp như vậy? Đây là cốc chủ sao? Thân hình và khí thế này thì rõ là đúng rồi! Ứng Nhược Thiên hừ nhẹ một tiếng.
Tất cả mọi người sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, cùng hô to tham kiến cốc chủ.
“Lý Nhị, bảo ngươi đi tìm nhũ mẫu, đã tìm được chưa?” Ứng Nhược Thiên lạnh giọng hỏi, nhiều ngày qua vì muốn tránh tai mắt người ngoài, đề phòng hoàng đế, hắn phân phó không cho bất cứ ai vào nội viện, các bảo bảo đều ăn cháo do bọn hạ nhân làm, hiện tại hoàng đế không truy cứu bọn họ, đã có thể quang minh chính đại xuất hiện. Tìm một vài nhũ mẫu phó phụ chiếu cố cho các bảo bảo, cũng thuận tiện hơn cho hắn và Liễm Diệm.
“Khởi bẩm cốc chủ, muội muội của tiểu nhân vừa mới sinh đứa thứ tư, sữa rất nhiều, tiểu nhân sẽ đem nó đến. Người trong nhà, cũng yên tâm hơn.” Mặc dù không rõ cốc chủ muốn nhũ mẫu để làm gì, nhưng cũng không dám tìm về người ngoài không có chút liên quan. Nói xong liền quay qua một phó phụ trẻ tuổi nói: “Muội muội, còn không khấu đầu với cốc chủ?”
Ứng Nhược Thiên thấy phó phụ kia khuôn mặt đẹp đẽ, thân mình cũng khoẻ mạnh, hài lòng gật gật đầu. Quay lại trong phòng, chốc lát sau, hai người lớn ba đứa nhỏ bước ra, làm bọn thuộc hạ đều cả kinh tới mức như hoá đá.
Ứng Nhược Thiên cũng không nói gì, phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa cho cả nhà năm người ngồi, cùng với một nhóm mấy thuộc hạ và nhũ mẫu phó phụ nha đầu, đường đi từ từ thong thả, thuận tiện còn điều tra sản nghiệp của Thiên Hàn xã ở dọc đường, không kể ngoại hình của hai người khiến mọi người nhốn nháo, thì dọc đường đi cũng khá là yên bình.
Bất tri bất giác đã trôi qua hơn một tháng, đã đến địa giới của U Minh cốc. Đoàn người đang nghỉ ngơi ở khách điếm, đột nhiên từ trong cốc truyền đến một phong thơ, Ứng Nhược Thiên xem xong, nhíu mày. Liễm Diệm ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Thiên ca ca, trong cốc xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có!” Ứng Nhược Thiên hơi ngại ngùng trả lời. Lúc hắn quyết định đón Liễm Diệm cùng các bảo bảo về cốc, đã viết thư nói đại tổng quản của cốc là Dương bá đi phân phát hết cơ thiếp nam sủng trong cốc, nghĩ là sau hơn một tháng, những người này cũng đã đi sạch rồi. Không ngờ ban nãy nhận được tin của Dương bá, nói phần lớn cơ thiếp nam sủng đều đã đuổi đi, chỉ còn Nghiêm công tử của Thiên Kiếm môn và Phong công tử của Phong Vân sơn trang là không chịu đi, nhất định phải đợi cốc chủ tự mình nói với họ, họ mới chịu đi. Dương bá nói Thiên Kiếm môn và Phong Vân sơn trang dù sao cũng là những môn phái có danh tiếng trên giang hồ, U Minh cốc cho dù không sợ đắc tội với hai môn phái này, cũng phải tránh đối địch với bọn họ. Cho nên thỉnh Ứng Nhược Thiên về cốc nói rõ với hai người, để hai người rời đi. Ứng Nhược Thiên thở dài, nghĩ thầm nếu Liễm Diệm thấy hai người đó, e là sẽ lại suy nghĩ lung tung, muốn nói rõ cho hắn, lại sợ hắn suy đoán linh tinh, nhất thời không biết mở miệng làm sao.
“Thiên ca ca, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Liễm Diệm thấy Ứng Nhược Thiên chau mày, càng thêm lo lắng.
“Diệm, ta, ta trước kia có không ít cơ thiếp nam sủng, từ khi quyết định đem ngươi về cốc, đã em đem họ phân phát hết rồi, nhưng vẫn còn hai vị công tử ở trong cốc, ta không tự mình xử lý không được!” Ứng Nhược Thiên có đôi chút bất an, quan sát phản ứng của Liễm Diệm.
Liễm Diệm sửng sốt một lát, rồi khẽ giọng hỏi: “Thiên ca ca yêu bọn họ sao?”
“Ta yêu ai, ngươi không phải biết rõ nhất sao?” Ứng Nhược Thiên liếc mắt, “Còn hỏi cái chuyện ngu ngốc này nữa!”
Liễm Diệm nhất thời nhoẻn miệng cười nói: “Thiên ca ca, huynh không yêu họ là được rồi!”
“Bộ dạng ngu ngốc!” Ứng Nhược Thiên cười nhéo nhéo mặt của hắn, an ủi: “Hiện giờ bốn người các ngươi mới là người ta yêu nhất, lần này về cốc, có thấy hai người kia cũng sẽ không chút động lòng!”
“Ta chỉ hận ta sinh ra trễ mười năm, hiện giờ mới gặp huynh, nếu được gặp huynh sớm hơn, huynh đã không có nhiều cơ thiếp nam sủng như vậy rồi, ta thật ghen tỵ với bọn họ. Thiên ca ca, huynh nhớ kỹ đó, về sau chỉ được yêu một mình ta thôi, nếu huynh yêu người khác, ta, ta không thiết sống nữa!” Nói xong cặp mắt lại ửng đỏ.
Ứng Nhược Thiên nhìn thấy, nhất thời lại đau lòng kéo hắn vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi vài câu, an ủi xong lại kéo nhau lên giường, tự nhiên trên giường chính là nơi an ủi hữu hiệu nhất.
Liễm Diệm đang nằm trên xe ngựa ngây ngô cười, hồi tưởng về kích tình của đêm qua thì thấy Ứng Nhược Thiên xốc màn xe lên, bình tĩnh nói: “Tới rồi!”
Cái tên này, giày vò hắn tới nỗi hai chân run lẩy bẩy, ngẫm lại thì, hắn đường đường là chủ nhân của cốc, làm sao có thể để cho người này ôm hắn đi gặp cấp dưới! Đành trừng mắt nhìn Liễm Diệm một cái, rồi chậm rãi xuống xe ngựa, Liễm Diệm vội đỡ hắn, bị hắn gạt ra. Biết hắn trách mình đòi hỏi quá độ, Liễm Diệm có chút hối hận, rầu rĩ cúi đầu theo sau, không dám mở miệng.
Dương bá sớm đã nghe tin đứng đợi sẵn ở ngoài cốc, thấy Ứng Nhược Thiên xuống xe ngựa, vội đón tiếp. Thấy Ứng Nhược Thiên không đeo mặt nạ, có chút kích động nhìn gương mặt Ứng Nhược Thiên, hơn hai mươi năm qua, từ khi Ứng Nhược Thiên bắt đầu đeo mặt nạ năm sáu tuổi, không ngờ có thể thấy lại khuôn mặt này. Thật sự quá giống, Dương bá nghĩ thầm, thật sự giống hệt như Hoa Lạc Trần, nam tử giống như thần tiên kia, nam tử đã làm cho lão chủ nhân điên cuồng yêu kia, nam tử đã vì sinh ra chủ nhân mà hy sinh tính mạng kia.
Đột nhiên, Dương bá thoáng nhìn qua một vị công tử tuấn dật phía sau lưng Ứng Nhược Thiên, còn ôm một đứa nhỏ trên tay, hai phó phụ bên cạnh cũng ôm một đứa nhỏ, ba đứa nhỏ bộ dạng đều giống nhau, lại có bảy tám phần giống Ứng Nhược Thiên, trên trán có cái bớt ngọn lửa giống vị thiếu niên công tử kia. Nhất thời kinh ngạc không thôi, nhìn Ứng Nhược Thiên khẽ nói: “Chủ nhân, đây là…?”
Ứng Nhược Thiên mặt đỏ lên, khẽ gật đầu. Dương bá nhất thời lão lệ tuôn rơi, vọt tới trước mặt Liễm Diệm nhìn bảo bảo, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của bảo bảo, khẽ nói: “Lão chủ nhân, nhà chúng ta có thể có hậu rồi!” Dương bá này từng là thân phó bên người Ứng Thiên Hàn, biết Ứng Nhược Thiên kế thừa thể chất Oa tộc nhân của Hoa Lạc Trần, không thể làm cho nữ tử có thai. Nhưng lão chủ nhân đã cho hắn luyện võ công âm hàn, thể chất âm lãnh, cũng không thể có thai, cứ ngỡ là sẽ không thể có hậu.
Dương bá cũng không mong chủ nhân có thai, vì Oa tộc nam tử sinh con cơ hồ là một mạng đổi một mạng. Năm đó Hoa công tử vì sinh con mà chết, lão chủ nhân giống như tro tàn, chống đỡ đến năm Ứng Nhược Thiên mười sáu tuổi, đã cùng đi với Hoa công tử. Thảm cảnh ngày trước hiện rõ trước mắt, nếu Ứng Nhược Thiên vì sinh con mà có cơ sự gì, ông có xuống dưới lòng đất cũng không có mặt mũi nào gặp lão chủ nhân. Hiện giờ Ứng Nhược Thiên không chỉ sinh con, mà còn sinh ba đứa con, hơn nữa cơ thể có vẻ không có chút tổn thương nào, võ công còn tiến bộ nhiều.
Nhất thời Dương bá vừa kích động vừa sung sướng, lượn vòng tới tới lui lui quanh ba bảo bảo, nhìn nhìn Diệu Nhật, ngó ngó Hạo Nguyệt, ngắm ngắm Thần Tinh, miệng cười rạng rỡ.
“Dương bá, đây là ba con trai của ta, Diệu Nhật, Hạo Nguyệt, Thần Tinh.” Ứng Nhược Thiên cười, nhìn Dương bá nói.
“Hảo! Hảo! Hảo!” Dương bá nói liên tiếp ba chữ hảo, kích động đến nỗi không biết nói sao cho phải, muốn ôm ba bảo bảo mũm mĩm vào lòng mà hôn hít một phen.
Đưa Liễm Diệm đến trước mặt Dương bá, khẽ khàng nói: “Đây là cha của các bảo bảo.” Nói xong, mặt đã đỏ bừng.
Liễm Diệm ngây ngô cười với Dương bá: “Chào Dương bá, ta là Liễm Diệm!”
Dương bá cẩn thận xem xét Liễm Diệm, gật đầu hài lòng, nghĩ thầm: Tiểu công tử này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng phong thái tuấn dật như vậy, cũng miễn cưỡng xứng đáng với chủ nhân, hơn nữa dù sao hắn cũng là cha của các tiểu chủ nhân, nhìn vẻ mặt của các tiểu chủ nhân, cũng coi như thích hợp!
Càng nhìn các tiểu chủ nhân càng thêm cao hứng, hưng phấn đón mọi người mau về cốc, Nghiêm Thiên Vũ và Phong Dật Dương sớm đã chờ trong đại sảnh. Thấy Ứng Nhược Thiên cùng một thiếu niên tuấn dật xuất trần chậm rãi đi tới, hai người cả kinh, gương mặt của cốc chủ ra là đẹp như vậy, trong đầu đã vô số lần tưởng tượng ra, khát khao, nhưng không ngờ cốc chủ lại là thiên nhân chi tư đến như vậy! Hiện giờ vì thiếu niên này, cốc chủ lại lộ mặt thật, xem ra thiếu niên này có vị trí to lớn trong lòng cốc chủ.
Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ bi thương. Bọn họ đã thua, lẽ ra còn muốn ở bên cạnh cốc chủ thêm nhiều năm nữa, cốc chủ hẳn là có chút tình ý với họ, nhưng hiện tại, thấy cốc chủ yêu thương nắm tay hắn, mà thiếu niên này lại thoải mái tựa đầu lên vai của cốc chủ. Bọn họ đã thua hẳn rồi, cốc chủ bình thường không cho bọn họ tiếp xúc vào thân thể mình, ngay cả lúc hoan ái, cũng rất ít khi đụng chạm bọn họ. Lúc này lại dễ dãi với thiếu niên này như vậy.
Ứng Nhược Thiên âm thầm nhíu mày, Tiểu Hoả Diệm Nhi này, dáng người đã muốn cao hơn hắn một cái đầu rồi, còn có bộ dạng “chim nhỏ nép vào người” ngu ngốc này nữa, thật sự rất mất mặt, muốn giãy giụa khỏi hắn, nhưng tay mình lại bị tay của hắn nắm thật chặt, đành khẽ bấm ngón tay vào lòng bàn tay hắn, cảnh cáo.
“Thiên ca ca!” Một tiếng kêu vừa u oán vừa uỷ khuất. Ứng Nhược Thiên run rẩy rụng một đám da gà trên người, bất đắc dĩ đảo mắt, đành theo hắn đi.
Hai người cứ liếc mắt đưa tình, Nghiêm Thiên Vũ và Phong Dật Dương thấy cũng không dễ chịu, hai người đều có nguồn gốc danh môn, vốn đã rất cao ngạo, trước đây vì yêu phong thái của Ứng Nhược Thiên mà không quan tâm tới thể diện uỷ thân cho hắn, bây giờ cũng không muốn giải thích gì với Ứng Nhược Thiên nữa, chỉ cảm thấy ở thêm chỗ này một chút nữa thì càng rước thêm nhục.
Nghiêm Thiên Vũ mắt rưng rưng lệ nói với Ứng Nhược Thiên: “Cốc chủ, Thiên Vũ tự biết không xứng với người, hôm nay từ biệt, sau này không gặp lại nữa, chỉ mong cốc chủ có thể thỉnh thoảng nhớ tới Thiên Vũ, Thiên Vũ đã thoả mãn rồi!” Nói xong nước mắt đã không thể kiềm chế tuôn trào, xoay người chạy ra khỏi phòng. Phong Dật Dương chưa kịp nói gì, nước mắt đã tuôn rơi sau một hồi nhìn Ứng Nhược Thiên chăm chú. Rồi mới chắp tay nức nở nói: “Cáo từ!” đặng xoay người bỏ đi.
Ứng Nhược Thiên ngóng nhìn hai người bỏ đi, trong lòng cảm thấy chút áy náy, hai người này vốn là danh môn quý công tử, sáu bảy năm qua, đã tình nguyệt hầu hạ dưới thân mình, còn phải chia sẻ với bao nhiêu người, nếu không phải thực sự yêu hắn, làm sao có thể uỷ khuất như vậy, hít sâu vào một nơi, nhưng hiện giờ hắn đã có Liễm Diệm rồi, đành có lỗi với họ vậy.
Liễm Diệm thấy hắn thất thần nhìn về phía hai người kia bỏ đi, nhất thời vừa ghen tỵ vừa thương tâm: “Thiên ca ca, huynh còn muốn bọn họ sao?” Nói xong, trong mắt đã lập lờ tia nước.
“Đồ ngốc!” Ứng Nhược Thiên dịu dàng vuốt lên mặt hắn nói: “Ta chỉ cảm thấy một chút có lỗi với họ thôi, chẳng phải đã nói ngươi đừng đoán mò linh tinh sao?”
“Về sau huynh đừng nghĩ đến bọn họ, chỉ nghĩ đến ta thôi!” Liễm Diệm dẩu môi rúc vào lòng Ứng Nhược Thiên: “Thiên ca ca, huynh đáp ứng ta đi, đừng nghĩ đến bọn họ nữa!”
“Được được được! Không nghĩ đến bọn họ, chỉ nghĩ đến Tiểu Hoả Diệm Nhi của ta, được chưa?” Ứng Nhược Thiên cười cười an ủi.
Gương mặt Liễm Diệm lại tràn đầy tươi cười, gật gật đầu thật mạnh. Miệng khẽ nói: “Nguyện như đôi chim liền cánh, thề trước sử sách, trọn đời không quên!”
Hai người nhìn nhau cười, nở ra lúm đồng tiền tươi như hoa!
Toàn văn hoàn
***Phiên Ngoại***
Từ Diệm Vương thành Diêm Vương – 1
U Minh cốc, tia nắng mặt trời buổi sớm chậm rãi buông mình trên các song cửa Thiên Diệm các, Liễm Diệm xoa xoa mắt, thoả mãn vươn người. Đang định giống như mọi khi rúc vào lòng người bên cạnh mà nũng nịu, tìm đến những nụ hôn ngọt ngào, tay vừa sờ, lại đáp xuống một khoảng không, mày nhíu lại, giận dỗi đứng dậy, chạy vội đi tìm Ứng Nhược Thiên.
Bỗng nghe một hồi tiếng tiêu phiêu lãng theo gió như tơ nhện, du dương trầm bổng, dường như có thoáng chút sầu ý, liên miên không dứt. Đi lần theo âm thanh, thấy trong một tiểu đình trong hoa viên bên ngoài Thiên Diệm các, Ứng Nhược Thiên đang dựa mình vào lan can uốn khúc, cầm cây hắc ngọc tiêu thổi. Toàn thân ngân y như tuyết, gương mặt tinh tế, xinh đẹp như ngọc được ánh dương sớm chiếu vào, toát ra hào quang nhàn nhạt, làn tóc đen thật dài như thác nước bay loạn, một trận gió nhẹ thổi tới, tà áo bay bay, mái tóc cũng theo gió mà phấp phới, giống hệt như tiên tử lỡ làng giáng trần, giờ đây đang chuẩn bị bay lên.
Liễm Diệm ngây ngốc người, đứng sững không dám cử động, chỉ sợ hắn vừa cử động, tiên tử này sẽ không còn trước mắt nữa. Trong lòng khổ sở, khe khẽ nói: “Thiên ca ca!” Lệ đã tuôn xuống tí tách.
Tiếng tiêu chợt ngưng bặt, Ứng Nhược Thiên xoay người bước về phía hắn, thấy bộ dạng si ngốc nước mắt lã chã của hắn, biết bệnh si của hắn lại tái phát, trìu mến lau nước mắt cho hắn: “Sao lại khóc?”
“Thiên ca ca, ta…” Liễm Diệm nhất thời nói không nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
Biết hắn vì chuyện đêm qua mà mắc bệnh si, đêm qua lúc hai người hoan hảo, Ứng Nhược Thiên chợt nghĩ mình và Liễm Diệm cùng nhau hoan ái cũng một hai năm rồi, nhưng vẫn chưa lần nào được thượng hắn, nhất thời có chút muộn phiền, nghĩ dù sao hắn cũng là nam nhân, trước kia bao nhiêu là nam sủng, có ai không phải uỷ thân bên dưới hắn đâu? Hiện giờ lúc nào cũng phải ở dưới Diệm Nhi, cũng phải chấn chỉnh phu cương mới được! Vì thế liền đề nghị được thượng, Liễm Diệm ban đầu sửng sốt, rồi cũng bằng lòng, nằm ngửa người trên giường, xấu hổ e lệ nói: “Thiên ca ca, huynh tới đi!”
Ứng Nhược Thiên thấy bộ dạng đáng yêu này, sớm đã động tình không thôi, lấy thuốc bôi trơn nhẹ nhàng vẽ lên phấn hồng nhỏ bé chưa từng dùng qua kia, khẽ đưa một ngón tay vào trong mật động thăm dò, cái lỗ nhỏ liền thắt lại khiến ngón tay đau đớn, nghĩ thầm: Sao lại chặt như vậy? Đưa mắt nhìn Liễm Diệm, mặt đã trắng bệch ra vì đau, nhất thời có chút đau lòng, liền rút ngón tay ra.
“Thiên ca ca, ta không sao, ta chịu được mà!” Liễm Diệm vội vàng nói, sợ Thiên ca ca của hắn mất hứng. Thấy hắn cố chấp, Ứng Nhược Thiên lại khẽ đưa tay vào mật động nhỏ hẹp kia, thật vất vả mới vào được một ngón tay, ngón thứ hai lại không thể nào vào được, nhìn Tiểu Hoả Diệm Nhi chịu đau đớn vì mình, khuôn mặt cũng muốn xanh mét, đau lòng không thôi, rút ngón tay ra, Liễm Diệm vội la lên: “Thiên ca ca, huynh cứ vào luôn cũng được, ta chịu được mà!”
Ứng Nhược Thiên thở dài khẽ nói: “Diệm, ngươi trời sinh hậu đình nhỏ hẹp, nếu thực sự miễn cưỡng, sẽ làm ngươi bị thương, ta cũng sẽ không vui!”
Nói xong, khẽ ôm lấy hắn, ôn nhu hôn, Liễm Diệm bị nụ hôn này làm cho si ngốc, trong lòng vô cùng yêu thương, nhịn không được khẽ cọ cự vật vào đùi Ứng Nhược Thiên, Ứng Nhược Thiên mỉm cười ôm lấy hắn, trở mình xuống dưới thân của hắn, chợt mở ra một mảnh kiều diễm, một đêm hoan hảo mấy độ.
Sáng sớm, Ứng Nhược Thiên tỉnh dậy, thấy tiểu ái nhân ở bên cạnh, trong lòng dù cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, nhưng lại cũng có chút mất mát, nhất thời phiền muộn, liền lấy ngọc tiêu đến hoa viên thổi giải sầu. Không ngờ đứa si này nghe tiếng tiêu lại khóc! Nghĩ thầm: Tiểu Hoả Diệm Nhi với mình tình cảm sâu đậm, việc đêm qua đã khiến hắn trăn trở, hôm nay mình lẽ ra không nên thổi khúc ai oán kia, giờ thì khiến đứa si này mắc bệnh si rồi, không biết bao giờ mới dỗ được hắn đây.
Nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Diệm, ngươi trời sinh cơ thể như vậy, ta cũng không trách ngươi, đừng khóc!”
“Thiên ca ca, nhân sinh vốn vô thường, trăng sẽ khuyết, hoa sẽ rụng, tất cả những thứ xinh đẹp, tốt lành, cao, khiết, ở trên phàm trần này đều không thể giữ lại,” Liễm Diệm nói xong lại rơi lệ, “Thiên ca ca, huynh xinh đẹp như trích tiên như vậy, ta, ta làm sao có tư cách giữ lại, vừa rồi thấy huynh giống như sắp bay lên, ta… lòng ta đau đến muốn chết đi!” Liễm Diệm nghĩ mình không thể hầu hạ dưới thân Ứng Nhược Thiên, không chừng ngày nào đó Ứng Nhược Thiên sẽ ghét bỏ hắn, nhất thời cảm thấy thật khó chịu. Vừa nói xong, lại khóc rống lên.
“Đồ ngốc, ta có phải con chim đâu, làm sao bay lên được?” Ứng Nhược Thiên buồn cười, lấy tay chọc lên trán Liễm Diệm, quở mắng: “Cả ngày nghĩ ngợi gì trong đầu thế hả? Còn không mau đi xem Nhật Nguyệt Tinh? Suốt ngày giao hết tụi nhỏ cho Dương bá, ngươi làm cha kiểu gì vậy?”
“Dương bá không cho ta tiếp cận các bảo bảo mà, sao huynh trách ta?” Liễm Diệm vẻ mặt uỷ khuất trả lời, nghĩ đến các bảo bảo, cảm xúc đã tốt lên nhiều.
Thấy mình đã thành công chuyển sự chú ý của Liễm Diệm, Ứng Nhược Thiên nở một nụ cười nhẹ, oán trách: “Ngươi còn mặt mũi nào nói hả? Dương bá không cho ngươi tiếp cận các bảo bảo, còn không phải vì ngươi suốt ngày lấy tụi nhỏ làm thí nghiệm, cho uống thuốc bậy bạ sao?”
“Sao mà bậy bạ, ta vì muốn tụi nhỏ cường thân kiện thể, làm ra dược liệu đó cũng phí không ít tâm tư của ta đó!” Liễm Diệm dẩu môi, càng uỷ khuất.
“Vậy sao? Tháng trước các bảo bảo cả người xanh lè tắm cũng không trôi là thế nào?” Vừa nghĩ tới Dương bá khóc lên khóc xuống, ôm các bảo bảo cả người xanh lè đến báo cáo tình hình với hắn, Ứng Nhược Thiên phì cười.
Liễm Diệm ngại ngùng gãi gãi đầu: “Cái đó, là ta không cẩn thận lấy nhầm một vị thuốc, người ta đâu có cố ý!” Nói xong, nghĩ đến ba bảo bảo xanh lè, cùng với vẻ mặt như bị táo bón của Dương bá, nhất thời cũng không nhịn được bật cười ha hả. Hai tuyệt mỹ nam tử xuất trần như tiên, ở trong đình ôm nhau cười khanh khách, làm tôi tớ đi ngang qua đều mất hồn, nhìn cảnh đẹp trước mắt, si ngốc.
Đột nhiên, một thuộc hạ vội vàng tới báo cáo: “Cốc chủ, Vương gia, Lục Vương gia gửi một phong thư!”
“Nhị ca?” Liễm Diệm nhận lấy bức thư, vừa mở ra, sắc mặt trắng nhợt, Ứng Nhược Thiên lo lắng hỏi: “Diệm, trong thư nói gì?”
“Đại ca huynh ấy, huynh ấy sắp chết!” Liễm Diệm mặc dù có chút khúc mắc với hoàng đế đại ca, hận hắn từng lừa gạt mình, tra tấn Thiên ca ca, nhưng dù sao cũng là thân ca ca của mình, nhất thời trong lòng lo lắng vạn phần, lệ đã dâng lên trong mắt.
“Đừng vội, Diệm! Để ta xem!” Nói xong, cầm lấy bức thư trong tay Liễm Diệm, thấy Liễm Âm nói, hoàng đế đang bệnh nặng, dược thạch vô y, sợ là không sống qua nổi năm nay, bảo Liễm Diệm trở về nhìn mặt lần cuối. Ứng Nhược Thiên tràn đầy nghi ngờ, nửa năm trước cùng Liễm Diệm rời kinh thành, hoàng đế thân thể còn khoẻ mạnh, còn đang trong lúc tuổi trẻ thể tráng, làm sao mới nửa năm mà đột nhiên bệnh nặng, dược thạch vô y? Hơi trầm ngâm một lát rồi nói: “Diệm, chúng ta lên kinh thành xem đi!”
“Ừm!” Liễm Diệm gật đầu về phòng thu thập đồ đạc, rồi cùng Ứng Nhược Thiên thi triển khinh công, cấp tốc phóng về hướng kinh thành.