Tôi viết lá thư nho nhỏ để chào tạm biệt em, chúc em luôn hạnh phúc. tôi viết cho em một lá thư chúc em hạnh phúc. Chỉ ba ngày nữa là tôi đi rồi, tôi biết giờ này em cũng không có ỡ nhà nên tôi qua lấy vài thứ rối tiện thể đưa lá thư cho cô giúp việc luôn
_cô ơi, cháu sắp đi Anh rồi có ở lại mạnh khỏe nha!
_tại sao cậu đi Anh? Cậu Kay vẫn ………….
_Kay có người yêu chăm sóc rồi mà cần gì tới cháu nữa?
_cậu Khoa à, cậu đừng đi mà…
_tại sao vậy cô? Cháu không chịu nổi việc nhìn Kay hạnh phúc với người yêu mình đâu. Cháu lên phòng Kay lấy vài thứ.
_cậu Khoa đừng đi cậu mà đi là sai lầm lớn nhất đời cậu đấy
_vậy cô cho cháu một lí do cháu nên ở lại đây đi.
_cô không biết nói làm sao nhưng cậu đừng đi cậu Khoa à!
Tôi lên phòng em, lấy vài cuốn sách mà tôi hay đọc cho em nghe. Bỗng tôi làm rơi một cái hộp, bất ngờ trong hộp đó toàn là hình của tôi, tấm thì chụp lúc tôi đang cho kẹo mất đứa trẻ trong cô nhi viện, tấm thì chup ở KFC lúc tôi chạy bàn, tấm thì chụp lúc tôi đang nói chuyện với các cụ trong viện dưỡng lão… tất cả hình đều chụp về tôi. Sau lưng mỗi tấm hình ghi lại cách em nhìn tôi và tấm tôi ngồi tô những bong hồng trắng thành xanh em viết”nhìn anh cắm cụi làm, em biết tất cả những thứ này là anh làm đê chức mình sinh nhật em, em yêu anh nhiều lắm”. Nhưng bên cạnh hộp hình của tôi là một cái hộp nhỏ nhỏ bên ngoài viết”tất cả những lá thư mà người tôi yêu quý nhất gữi cho tôi”, mở thùng ra thì tôi thấy hình người em hôn em... đây mới là tình yêu thật sự của em sao? Buồn thật
Tôi lấy hộp hình về tôi về, tôi muốn xóa bỏ tất cả những gì về tôi, tôi muốn khi tôi đi thì tôi chỉ còn là quá khứ và nếu được tôi muốn tất cả những kí ức tôi và em biến mất, để em có thể sống thật hạnh phúc bên cạnh người em yêu………….
Tôi dọn dẹp mọi thứ và nhờ thằng Long dọn qua sống sẵn chăm sóc ngôi nhà của tôi luôn
Còn năm tiếng nữa là tôi lên máy bay, tôi đi dạo lần cuối trên con đường mà tôi vỡ ào trái tim khi nghe em nói: em yêu tôi… tôi khóc, tôi trách sao em không nói trước với tôi và chờ đến lúc tôi yêu em nhiều đến mức không ai thay thế được thì em lại nói: em không cần tôi………….
Còn ba tiếng nữa, tôi gọi taxi ra sân bay.. tôi nhìn điện thoại mãi, tôi chờ đợi điều gì nhi? Một cuộc gọi từ em ư? Không một thứ gì khác, một thứ gì mà để tôi có thể tiếp tục ở lại ViệtNam. Tôi đang suy nghĩ…..
_anh nè, đến sân bay rồi?
_ồ! Cảm ơn anh? Bao nhiêu tiền thế?
_ba trăm
_anh có thể giữ luôn tiền dư
Tôi nhìn điện thoại, tôi chờ đợi, dù tôi biết chắc chẵn sẽ không ai rảnh để níu kéo tôi ở lại đâu! Tôi ngồi ở hàng ghế, tôi nghĩ nghĩ và nghĩ, nói đúng hơn tôi chờ đợi…. tôi đứng dậy kéo vali vào thì điện thoại tôi reo lên….. tôi lôi nó ra, thì ra là tin nhắn khuyến mại của Viettel.. tôi qua lại nhìn một lần cuối xem có ai đang tìm tôi không? Lần hai điện thoại tôi rung, tôi lấy nó ra, một số lạ
_alo, ai vậy?
_cậu lên máy bay chưa?
_chưa? Ai vậy ?
_cậu vào bệnh viện nơi Kay đang nằm nhanh đi!
_ai vậy? Kay đã có người chăm sóc rồi mà