*****
-Anh Tân, em về trước nha!
Du lóc cóc dắt chiếc xe đạp vì bất đắc dĩ mà gởi lại ngày hôm qua ra. Đây là chiếc xe anh mua sau vụ tai nạn để đi làm buổi tối. Vừa mới dắt xe ra đường Du đã giật mình khi thấy Bảo ngồi chống chân trên con SH.
-Ê, nhóc bây giờ chưa về hả?
Bảo nhoẻn miệng cười:
-Thì tôi đã nói là tôi làm tài xế cho anh mà. Để xe đạp lại quán đi, tôi chở.
Bây giờ Du mới sực nhớ lại cái dụ hồi chiều, anh thở dài tỏ vẻ thông cảm “thằng này ngây thơ thật”:
-Thôi, coi như tôi ân xá cho cậu vậy.
Bảo hốt hoảng:
-Đâu có được, anh nói “không phải cứ làm sai rồi xin lỗi là xong”, tôi đang thành-tâm-thành-ý chuộc lỗi, anh mà tha bổng như vậy chẳng lẽ muốn tôi ray rứt suốt đời sao?
Du có nhận ra không nhỉ? Cái giọng gian thật là gian của Bảo(><)?Chắc là không rồi, bởi vì anh đang nhăn trán suy nghĩ xem nên xử trí cách nào để Bảo khỏi “ray rứt suốt đời”:
-Nhưng tôi thấy như vậy thật phiền cho cậu.
-Tôi thấy không sao.
-Tôi không cần cậu chở- Du dứt khoát
-Nhưng tôi…
-Đã nói không cần- Du bắt đầu quạu
Nhưng Bảo không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, thấy Du nhấn pêđan đạp xe đi, hắn liền rồ máy chạy từ từ bên cạnh.
-Tôi không muốn làm phiền ai cả.
-Đi xe đạp trong đêm khuya dễ gây tai nạn lắm, với lại tôi không thấy phiền.
Du quay phắt lại nhìn tên bên cạnh:
-Tôi bắt đầu thấy phiền.
-Tôi cần chuộc lỗi- Bảo giả vờ dở giọng đáng thương
-Ôi trời- Du chỉ biết kêu lên như thế.
Đưa Du về đến cổng, Bảo liền quay xe về sau một cái hẹn:
-Tối mai để xe ở nhà đi, tôi chở anh.
nếu Du không kịp nhớ bay giờ là một giờ sángvà những người hàng xóm thân yêu của mình cần 1 giấc ngủ ngon thì anh đã la toáng lên “Đồ phiền phức”
33.
Sự việc như thế cứ tiếp diễn trong ba ngày tiếp sau đó. À thì có nghĩa là buổi chiều Bảo chạy theo xe buýt mà Du lên về tận nhà, rồi 7 giờ tối chạy tò tò theo xe đạp của Du đến Rocky Linn và 12 giờ đêm ngược lại hành trình tới cổng nhà Du, sau đó mới về.
Thấy cái dây thần kinh hối hận của Bảo quá mãnh liệt, Du đành bó tay.
-Chưa thấy ai cứng đầu như cậu- Du thở dài ngao ngán.
-Đâu có, tôi chỉ là người biết “quay đầu là bờ” thôi- Bảo nói với cái vẻ thành tâm trên mức cần thiết. Có tài thánh Du mới nhận ra sự gian trá trong câu nói của Bảo.
-Tôi hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cậu-Du lại thở dài thêm lần nữa vì cảm thấy tội lỗi. Biết tên này “thật thà” đến vậy, Du đã không bắt bẻ cái dụ “không thể nói xin lỗi là xong” rồi.
-Không đâu, cũng giống như việc dạo quanh phố để thư thả tinh thần thôi mà.
-Thật hả?
-Tôi đâu có lợi gì khi nói dối.
-Đành vậy.
Khi Bảo vừa quay xe đi, mặt tươi roi rói, tay hắn bật ra dấu hiệu chữ V. May mà hắn đang chạy xe, nếu không hắn đã nhảy cẫng lên thành chữ Y như trong quảng cáo Yomost ấy. Hắn đúng là một con cáo.
34.
-Nhật ơi, chạy ra coi Hằng với Bảo về chưa?
Nhật, với gương mặt điển trai đang đầm đìa mồ hôi do bị Du kêu chạy ra cổng không biết lần thứ mấy ngàn, lên tiếng than vãn cho “nỗi thống khổ” của mình:
-Anh hai à, nếu hai người đó về tới cổng thì anh sẽ nghe tiếng xe mà.
Du đi đi lại lại:
-Vậy hả, sao giờ vẫn chưa về nhỉ?
Gia ngồi trên ghế và cứ “liếc con mắt sang phải, ngược lại sang bên trái” liên tục theo bước chân của Du cũng phải gào lên:
-Du, mày đứng yên một chỗ được không, tao mỏi mắt quá, hai đứa nó đi chỉ mới có 15 phút à!
-Bộ mày không lo hả? Mày là “gia sư” của tụi nó đó.
-Tao lo, nhưng mày còn làm tao sốt ruột hơn.
-Vậy à.- Du ngồi phịch xuống ghế, mắt cứ lo lắng nhìn ra cửa. Hôm nay là chủ nhật, Du được nghỉ ở nhà, nhưng đó không phải là sự kiện chính, bởi vì hôm nay sẽ có kết quả thi đại học, Du lo lắng, hồi hộp đến “rớt tim”.
Thấy Du bật đứng dậy.Gần như cùng một lúc, Nhật, Gia đồng thanh:
-Du
-Anh Du
Du quay phắt lại nhìn hai tên đang ngồi đối diện với vẻ mặt lo lắng không kém:
-Gì?
Đồng thanh tập hai:
-Đừng đi đi lại lại nữa, nhức đầu quá.
-Tao ra coi nồi chè đậu đỏ-Du quát.
Một lúc sau, thấy Du đi vào với 3 cây nhang. Gia ngạc nhiên hỏi:
-Mày làm đó?
-Thắp nhang cho ba má tao!
-Hôm nay đâu phải ngày giỗ.-Mắt Gia trợn tròn.
-Tao xin ba má phù hộ cho hai đứa nó thi đậu. Nhật, lại đây xin cùng anh, cả mày nữa.
Hai tên này chỉ còn nước chắp tay làm theo.
-Ba má, công sức học tập 12 năm trời cùa con Hằng hôm nay được quết định, xin ba má phù hộ cho nó, à còn thằng bạn trời đánh của con Hằng nữa, dù sao nó và con Hằng cũng đã cố gắng rất nhiều, xin ba má cùng phù hộ…
Vừa khấn đến đây, tiếng xe máy đỗ xịch ngoài cổng. Nhật lật đật chạy ra mở khoá còn Du chạy lấy hai lon nước ngọt cho Bảo và Hằng uống đỡ mệt. Xuất hiện lúc này là hai gương mặt hoàn toàn trái ngược nhau. Mặt Hằng: tươi roi rói, còn thằng Bảo mặt cau có như ông cụ.
-Sao, sao, kết quả ra sao?-Du hỏi vội.
Hằng chạy lại ôm chầm Du:
-đậu, đậu cao nữa đó anh hai.
-Thật sao?-Du mừng rỡ, anh quay sang nhìn Bảo, tên này đang ngồi phịch xuống ghế-còn thằng nhóc này?
-Anh hỏi nó đi.
Bảo vẫn im lặng và giữ bộ mặt cau có đó. Nhật vội vàng, giọng có vẻ lo lắng:
-Sao rồi anh Bảo?
Gia đoán được phần nào sự việc, anh nghĩ lúc này nên im lặng là tốt nhất. Du quay xuống bếp bưng nồi chè lên. Trong khi sửa soạn múc chè ra, Du nói, giọng rất nhỏ như muốn an ủi Bảo:
-Không sao, chỉ tại cậu không may mắn thôi mà, năm sau cố gắng nhất định cậu sẽ đậu. Tôi rút lại câu nói cậu là công tử vô tích sự. Thật ra, à, ừm… tôi thấy cậu cũng rất giỏi.
35.
-Nhìn anh Du kìa, hôm nay ảnh cứ cười suốt.- Loan vừa tính tiền cho khách vừa nói chuyện với chị Hoa.
-Ừ, em nó đỗ đại học mà nó làm như bắt được vàng ấy.
-Conngười ảnh dễ hài lòng quá ha, nhớ cái đợt chị tăng lương, ảnh cũng vui như tết ấy.
-Hai người nói xấu gì tôi hả?- Du bước tới, gương mặt tươi tỉnh và nụ cười chưa tắt- À, Loan nè, lát nữa đi uống nước với anh nha, có chuyện muốn hỏi.
Quan hệ giữa Loan và Du đã trở lại bình thường, thậm chí còn thân thiết nữa là đằng khác. Những người trong nhà sách cứ nhìn họ bằng ánh mắt “không thể nào hiểu nổi”
-Anh cần em tư vấn tình cảm hả?- Loan cười
-Đùa à? Chuyện khác cơ.
-Phải khao em cái gì đã chứ.
-Thì mời đi uống nước đó.
-Để xem mức độ của chuyện muốn hỏi, em sẽ tính thêm phụ phí đấy.
-Vâng, cô thu ngân kỹ tính- Du búng tay nhẹ vào trán Loan rồi tiếp tục công việc của mình.
Chị Hoa cười:
-Hai đứa bây làm thiên hạ khó hiểu.
****
Vừa tan ca, thấy Du đi ra cùng với Loan khiến mắt Bảo nổ đom đóm.
-Ủa, Bảo sao cậu ở đây?- Loan niềm nở chào Bảo.
-À, anh nhờ cậu ta có chút chuyện- Du trả lời thay– Loan đợi anh một tí nghe.
Nói rồi Du đi đến nói chuyện riêng với Bảo:
-Tôi có tí chuyện cần gặp riêng Loan, cậu có thể về trước, hôm nay tôi đi xe buýt về được.
Bảo phải khó khăn lắm mới nén được cơn tức giận đang bùng phát dữ dội:
-Không cần, tôi đợi được
Tiếng hắn gần như tiếng gầm. Nhưng Du không để tâm lắm-Thôi cũng được.
…….
-Sao anh không gọi Bảo vào đây uống nước luôn- Loan hỏi trong khi nhìn ra cái dáng Bảo ngồi tựa vào chiếc xe chờ đợi, phải nói sao nhỉ, nhìn từ góc độ nào hắn cũng rất tuyệt.
Du không biết trả lời sao cho phải, anh vốn là người không giỏi ăn nói:
-Cậu ta đứng đó được rồi, với lại cuộc nói chuyện này…à…ờ…không tiện có mặt cậu ta.
-Vậy anh muốn hỏi gì em?- Loan cười hỏi, Du có cảm giác như con gái bao giờ cười cũng đẹp, Du rất thích nụ cười của con em và giờ đây Du quyết định thích luôn nụ cười của Loan.
Du nhìn Loan có ý dò hỏi:
-Theo em, con gái…thích tặng quà gì?
-Cái gì?- suýt nữa Loan đã nuốt trọn cục đá nhỏ vào miệng- Anh có bạn gái bao giờ?
-Hả…ơ…a, đâu có, hiểu lầm rồi- Du xua tay- anh muốn mua quà tặng Hằng, mừng nó đậu đại học.
Loan thở phào:
-Anh làm em thót tim, mới chia tay với em xong mà anh dám lén phéng cô nào thì…
Du cười hiền. Loan ra vẻ nghĩ ngợi:
-Đồng hồ đeo tay?
Du gần như méo mặt:
_Anh phải suy nghĩ một đêm mới nghĩ ra món quà đó…vậy mà thằng Nhật nó dành tặng rồi.
-Khuyên tai.
-Hằng có rồi.