-Ngạc nhiên thật-Nhỏ hằng chép miệng sau khi tắt máy-Ê, Nhật, mày làm gì mà thằng Bảo xin hàng vậy.
Nét mặt Nhật thoáng chút thay đổi:
-Em có làm gì ảnh đâu? Mấy bữa nay ảnh trốn biệt tăm, tới vũ trường cũng chẳng gặp nữa là.
-Vậy tại sao?
-Sao biết được-Nhật gắt- Ảnh chỉ nói sẽ cưa em, thậm chí còn chưa “xuất chiêu” gì nữa là. Em đang tò mò muốn biết trình độ của ảnh tới đâu. Vậy mà,… tự dưng giở chứng.
Nhật tỏ vẻ không vui.
-Có cái gì lạ lắm-Hằng tự nhủ.
21.
-Ê, Bảo, có thua một chầu thôi mà làm gì mặt mày khó coi vậy, tao thua mày mấy chục lần có sao đâu-Nghĩa, tên có cái đầu nhuộm hai màu vàng và trắng vô cùng điệu nghệ lên tiếng.
-Còn Nhật nữa, mày thắng sao cũng uống nhiều thế -Hằng can Nhật
Nhưng vô ích, Nhật với Bảo cứ cụng ly nhau liên tục…
…Du sốt ruột nhìn đồng hồ, đã 12 giờ khuya, Hằng với Nhật vẫn chưa về, anh đi đi lại lại trong phòng khách. Chợt điện thoại reo lên:
-Alô, anh Du đó hả?-giọng của Hằng-Anh đến vũ trường Như Thanh đưa Bảo và Nhật đưa về giùm em.
-Ừ, em đợi đó, anh tới liền.-Du trả lời nhanh.
Gọi vội chiếc taxi bên hè phố, Du lật đật đến vũ trường Như Thanh. Mấy tên trong đám, đứa nào cũng ngà ngà say, riêng Bảo và Nhật thì say mèm, không biết trời trăng là gì. Phải khó khăn lắm Du mới đưa được hai tên chết bầm kia về nhà.
-Uống gì mà uống lắm thế không biết-Du phát cáu-còn Hằng nữa, đi với tụi nó mà không biết can hả?
-Làm sao em can được, hai thằng cứ như bạn “bợm” của nhau , cụng ly suốt
-Đi giã một ít gừng cho anh.
Nhật còn đỡ, say mèm, nó nằm ngủ như chết. Đưa nhóc Nhật về phòng nó đã là một kì công. Còn thằng Bảo ôn dịch, đưa lên phòng Du mà không chịu yên, cứ lảm mhảm gì suốt. Du phát bực cả mình.
-Hằng về phòng ngủ đi, đã hơn hai giờ sáng rồi, để thằng chết tiệt này anh lo.
Du nói khi đưa Hằng về phòng. Mồ hôi nhễ nhại trên trán Du, làm như kiếp trước Du có nợ với hắn hay sao ấy. Du đắp khăn lạnh trên trán Bảo. Bất chợt, Bảo nắm chặt cổ tay Du, rồi kéo Du xuống …
-Ưmh…ưmh…ưnh…Buông ra ,chết tiệt say rồi còn quậy .
Du đưa tay quệt môi ,mặt đỏ lừ .
22.
Bảo lơ tơ mơ tỉnh giấc .Bên ngoài, trời mờ mờ sáng .Chợt Bảo thấy Du nằm dưới sàn nhà, cơn buồn ngủ chợt bay biến đâu mất. Ba ngày đợi Du đủ để bảo tìm ra câu trả lời cho chính bản thân mình. Bảo đang nằm trên cái giường lạ hoắc, đây chắc chắn là phòng Du rồi. Hắn khẽ nhón gót đắp cho Du cái chăn duy nhất trong phòng rồi trở lại giường,nghiêng đầu nhìn dáng người gầy gầy đang nằm ngủ ngon dưới sàn…Bảo lại cảm thấy cần ngủ thêm tí nữa .
Khi Bảo thức dậy nhà cửa vắng hoe. Xuống dưới nhà bếp thấy hai đĩa cơm chiên và một tờ giấy nhắn ghi chữ “Bảo” to tướng ở ngoài ,hắn liền đọc thử xem :
“Cậu Bảo ,chiều nay rãnh thì đến cửa hàng chị Hoa ,tôi có việc cần nói sau giờ làm việc.”
Du nhắn hắn có việc gì nhỉ? Không hiểu sao tim Bảo đánh lô tô. Bảo nhớ rõ ràng là đã đắp cái mền cho Du ,vậy mà khi tỉnh giấc ,nó lại trùm lên người mình ,tự nhiên Bảo thấy Du cũng quan tâm đến mình. Rồi nghĩ lại ,Bảo nhớ ra một điều cực kì quan trọngu vừa mới có bạn gái. Ăn nhanh phần cơm Du làm bữa sáng, Bảo liền ra khỏi nhà sau khi khép chặt cửa.Nhật vẫn còn ngủ say trên gác .
23.
Bảo cứ lừng khừng mãi không biết có nên đi gặp Du hay không ,vậy mà cuối giờ Bảo vẫn cứ lê xác tới. Du vừa tan ca ,thấy Du bước tớ chỗ Bảo dừng xe, hắn liền hỏi:
-Bộ anh không đưa Loan về hả ?
-Không phải việc cậu, ra quán nước đằng kia nói chuyện.–cách noí chuyện thấy-ghét của Du vẫn không thay đổi
…
Khuấy đều tách cà phê nhưng chẳng có vẻ gì là muốn uống, Bảo hỏi giọng đùa:
-Anh gọi tôi ra đây chi vậy? Bộ tôi có đắc tội gì với anh hả?
-Tốt, rất thẳng thắn, vậy tôi vào đề ngay nhé. Hôm qua con Hằng đã kể cho tôi nghe về việc cá cược của hai người.
Bảo toát mồ hôi .
-Thật ra …thật ra …là…
Du vẫn nghiêm nghị:
-Rất may là chưa có gì xảy ra.
Bảo toan thở phào thì Du tiếp:
-Nhưng tôi rất mong từ nay cậu đừng đến gần thằng Nhật nữa, cậu với con Hằng là bạn, chơi thân với nhau tôi không cấm, nhưng nói trước, gia đình tôi không hoan-nghênh-cậu.
-CÁi GÌ?-Bảo hét lớn-Tụi tôi chỉ đùa thôi mà, bộ anh không biết đùa à?
-Bỏ thái độ đem tình cảm của người khác ra làm trò đùa đi- Du quát
-Nếu tôi không bỏ thì sao?- Bảo cười nửa miệng.
-Tùy cậu, chỉ cần không đụng đến em tôi là được, việc của cậu vốn không liên quan tới tôi –Du tỏ ra càng lúc càng bực.
Vế cuối của Du khiến Bảo cảm thấy nghẹn cả họng:
-Hừ, không liên quan việc gì anh phải xen vào.
-Được rồi, tôi chỉ lo cho em mình thôi , dạng công tử như cậu muốn làm gì mà chẳng được.
Nghe Du nói mỉa ,Bảo càng tức tối :
-Anh nói đúng ,tôi muốn làm gì cũng được ,tôi sẽ cho anh thấy anh bất lực thế nào,tôi sẽ thích nhỏ Hằng .
“Rầm”-Du đập mạnh đén nỗi những người xung quanh quay lại nhìn .Mặt đằng đằng sát khí ,Du chỉ ngón tay vào mặt Bảo để dọa:
-Cậu mà dám làm thế tôi sẽ không tha. Từ nay tôi cấm cậu bén mảng đến nhà tôi.
Du hầm hầm bước ra khỏi quán.
Mãi cho đến tận khuya ,sau khi suy nghĩ 7-8 giờ liền,Bảo mới nhận ra là mình ngu khi đi chọc tức Du.
24.
-Hằng , đây nè .
Bảo vẫy tay gọi khi thấy Hằng đang dáo dác tìm trước cổng quán cà phê .
-Mắt mày sao vậy, bị mất ngủ hả?
-Ừ,hôm qua tao không ngủ được.
-Mày gọi tao ra có chuyện gì, sao không vào nhà tao?
-Anh Du …
Bảo vừa mở miệng ,Hằng đã chặn họng, mặt đanh lại:
-Khoan, nghe tao hỏi, mày làm gì anh Du mà ảnh cấm tiệt tao qua lại với mày thế!
-Thì hôm nay tao gặp mày cũng vì chuyện đó, ông anh mày cấm tao bén mảng tới nhà mày .
-Có chuyện gì ,hôm qua đi làm về,tao thấy mặt ảnh đằng đằng sát khí.
-Rồi sao nữa? -Bảo tò mò .
-Tao nghe ổng rủa mày thậm tệ và còn …
-Sao?
-Muốn nghe tiếp không ?
-Nghe.
-Ổng chặt trái bầu để nấu bữa tối, vừa chặt ổng vừa lẩm bẩm chửi tên mày,
-…….
-Rồi ổng cấm tao qua lại với mày luôn.
Bảo thấy lạmh sống lưng .
-Bây giờ mày nói tao nghe nguyên nhân coi -nhỏ Hằng hỏi.
-Tao nói tao sẽ “cua” mày.
Suýt tí nữa nhỏ Hằng đã phun ra ngụm cà phê vừa mới uống :
-Mày dám nói vậy với ảnh?
-Ai biểu hắn cứ lên tiếng dạy đời làm chi .
Nhỏ Hằng tỏ vẻ cảm thương thằng bạn :
-Tội nghiệp mày, biết vậy bữa đó tao không lòi ra vụ cá cược cho rồi.
-Chuyện này có nghiêm trọng lắm không mày?
-Cực kì nghiêm trọng ,tao là cục cưng của ổng mà -Nhỏ Hằng nói nửa đùa nữa thật .
-Giờ làm sao ?
-Ai mà biết .
-Anh mày không cho tao tới nhà mày đó -Bảo biểu cảm bằng gương mặt đáng thương nhất mà hắn có thể,dẫu thế hắn vẫn đẹp trai mới ác chứ.
Nhỏ Hằng dửng dưng:
-Vậy đừng tới .
-Không cho mày chơi với tao nữa
-Vậy khỏi chơi.
-Mày có phải bạn tao không vậy? -Bảo thiếu điều muốn khóc .
-Ai bảo mày chọc giận ổng làm chi – nói rồi nhỏ nhìn thằng bạn ,thấy thương thương nên an ủi–mày yên tâm đi , ảnh giận ai thì nạt nộ vài cái chứ không sao đâu.
-Thật hả ?-Mặt Bảo tươi lên một chút .
-Cũng chưa chắc tùy theo mức đọ ảnh ghét mày.
Trông Bảo lúc này nên so sánh hắn với trái bóng xì hơi là đúng nhất.
Mặt Bảo quả là đáng giá, Hằng tự nhiên cảm thấy tên này cũng đâu “khó xơi” như nhỏ nghĩ, nhỏ cười ghẹo Bảo:
-Không ngờ tao quan trọng với mày đến thế .
Bảo cười mà bụng lo muốn chết, không biết bao giờ Du mới giở bỏ cấm vận đây.
-Sao hôm trước mày uống say quá vậy?
-Tao thất tình .
Lần thứ hai Hằng suýt phun cà phê ra ngoài :
-Cái gì ,mày “thích” thằng Nhật thiệt hả?
-không, người khác-Hằng vô tình chạm vào nỗi đau của Bảo .
-Ai?
-Hỏi làm gì ,muốn đánh ghen hả ?-Bảo đùa
Hằng trề môi :
-Xạo quá đi mày,mày có yêu ai đâu mà bài đặt thất tình ,cất cái bản mặt sầu lãng tử ấy đi,mày sắp làm được diễn viên rồi đó.
-Tao “thương” người ta thiệt.
-Tao không tin -nhỏ Hằng nói cương quyết dù mặt Bảo lúc này không có vẻ gì là nói
đùa.
-Tao cũng không tin nữa là.
Bảo thở dài, bây giờ Hằng mới dám khẳng định là thằng này nói thật. “Chà ,ai mà cao tay vậy ta”-Hằng không khỏi thắc mắc.