10.
-Anh Du đâu rồi Hằng ?-Bảo hỏi khi thấy Du không có ở nhà .
-Ổng đi làm rồi -Nhật nói vẻ bực bội -thật không hiểu nổi ổng ,mới bị tai nạn hôm trước ,vậy mà hôm nay đã lật đật đi làm ,tham công tiếc việc thế đấy .
-Tao và anh Gia nói mãi mà ảnh đâu chịu nghe ,tay ảnh còn đau thế mà , ảnh nói ảnh chỉ làm công việc nhẹ nhàng thôi, chậc -nhỏ Hằng chặc lưỡi
Thảo nào Bảo vừa mới đến đã thấy mặt mày Gia xám xịt thế .Bảo nghĩ có lẽ mọi người chưa biết Du thôi việc ở cửa hàng ,chắc là Du đi kiếm việc làm .
******
Bình thường dạy xong là Gia về liền ,vậy mà hôm nay anh ở lại .Bảo thấy Gia đối với Du có cái gì đó hơn cả tình bạn ,khẽ nhếch mép cười ,Bảo nghĩ “có cái gì là cái gì nhỉ ?”.
Tận 6 giờ tối Du mới về nhà ,anh lật đật vào trong hâm lại thức ăn , ở nhà ba anh em chỉ có mình Du biết nấu ăn ,khổ thế đấy .Du ngạc nhiên khi thấy trong nhà vẫn còn “hai mống” khác ngoài con Hằng và thằng Nhật:
-Sao giờ nnày còn chưa về -Du hỏi trong khi lau gương mặt mồ hôi mồ kê nhễ nhãi ,cố cầm cái khăn che đi miếng bông băng đã thấm máu nhưng Gia thấy cả Bảo ,Nhật ,Hằng cũng thấy ,chỉ là…không ai nói gì.
-Thằng kia (ý nói Bảo) ,ở đây không cho ăn chùa đâu ,còn mày nữa Gia ,tiền gia sư tao trả rồi ,không thết đãi gì ráo –Du vẫn vậy ,nói ngang xương ,che đi cái mệt nhọc trong người .
-Tao đã nói là không cần tiền gia sư ,mày cứ ép .
-Bộ mày làm không công à ?
-Tao với mày dù sao cũng là bạn mà .
-Tiền đó có phải của mình tao đâu ,thằng đó nữa chi (ý nói Bảo ).
“Thằng đó ,thằng đó ,cứ làm như bổn đại gia không có mặt vậy ,chết tiệt”-Bảo lầm bầm rồi đứng dậy :
-Tôi về
-Để em tiễn -Nhật nhanh chân đứng lên ,Nhật là đứa khá tế nhị và vui vẻ .
-Anh Bảo đừng giận ổng chi cho mệt -Nhật cười
-Anh mà giận ổng thì tội em lắm phải không ,cái gì chứ “bên hiếu bên tình em biết chọn bên mô” thì mệt lắm ,nhỉ ?-Bảo cười ghẹo Nhật .
-Anh quá tự tin -Nhật bật một ngón tay lên .
-Để rồi xem .
Gia cũng đứng lên về liền sau đó :
-Ê, Ê,tao nói giỡn mà mày tưởng thiệt hả ?-Du hỏi
Gia cười ,rất hiền :
-Tao thật thà vậy đó .
-Xạo quá đi mày ,hẹn cô nào thì nói đại đi.
-Sao mày biết .
-Ủa thật hả ?-Du tròn mắt ,cảm thấy thú vị -Bây giờ thì về lẹ đi cha nội ,sao còn ở đây tới giờ này .
-Thì tụi em mày với thằng Bảo còn vài điều chưa hiểu tao phải chỉ cho xong –Gia nói dối ,may mà nhỏ Hằng vừa mới lên phòng xong .
-Đa tạ mày đã tận tình dạy em tao , được chưa ,thôi về đi kẻo người ta đợi .Cuối cùng mày cũng cóp một cô-Du cười .
Gia lặng lẽ dắt xe ra về .Du chẳng hiểu gì cả . Đúng là ngốc thật .Gia cười buồn .
11.
11 giờ trưa ,trời nắng gắt ,tháng tư mà.
Hôm nay thứ bảy lớp nghỉ học nên buổi sáng Bảo vác cần câu đi câu cá để thư giãn tinh thần .Trưa về chạy long nhong qua những con phố lạ hoắc . Ừm ,và sẽ chẳng có gì đặc biệc nếu Bảo không thấy cái người đang vận chuyển mấy bao bột mì nặng chịch đó là Du .Giữa cái nắng đổ lửa thế này ,con người gầy gò ấy vác cái bao còn nặng hơn trọng lượng bản thân ,và đang đi xiêu vẹo . “Ra mấy hôm nay anh ta đi về trễ vì làm việc bốc vác ở đây”. Bảo dừng xe bên đường ,cảm thấy Du có cái gì đó không ổn .
“Phịch”
Bao bột cùng Du đổ ập xuống :
-Có vác nhiêu đó cũng không nổi ,có sao không -Giọng đàn bà eo éo .
-Xin lỗi ,không sao –Du định đứng dậy .
Du ngạc nhiên khi thấy một bàn tay đưa ra cho mình : là Bảo.
-Làm gì ở đây ?-Du hỏi trong khi Bảo đỡ mình dậy .
Bảo thấy mặt Du đỏ bừng vì nóng ,mồ hôi tuôn xuống như mưa, chiếc áo trắng ngà ướt đẫm dính sát vào lưng.Bảo quay sang nói với người đàn bà đang ngồi trên bàn cạnh đó :
-Xin lỗi ,cho anh ấy nghỉ một lúc rồi quay lại làm được không ?
Bà béo ngẫn một lúc trước nụ cười rất manly của Bảo , nhưng sau đó vẫn cất cái giọng như con heo bị chọc tiết :
-Nếu không kịp chở hàng đi ,bà chủ sẽ trách tôi .
Bảo đặt vào tay bà ta một ít tiền mà không để ý đôi mắt sững sờ của Du .Bà béo lại cười lởi xởi :
-Còn nửa tiếng nữa mới được nghỉ nhưng cậu Du có thể nghỉ trước .
Bảo kéo Du về phía quán nước gần đó ,gọi một ly chanh muối .Mặt Du vẫn còn đỏ bừng .Du vẫn im lặng .Bảo lên tiếng :
-Thật không tài nào hiểu nổi ,mấy công việc nặng nhọc vậy sao anh làm nổi,tiền công lại ít .
Bảo lấy khăn tay ra ,thấy Du ngồi im ,không hiểu sao Bảo đưa tay lau mồ hôi cho Du.Du hất mạnh tay Bảo ra,tức giận bây giờ mới bùng nổ:
-Đừng nghĩ có tiền thì làm gì cũng được.
Nói rồi ,bước đi sang chỗ bà Béo , cúi đầu xin lỗi rồi tiếp tục bốc vác. Bảo như ngồi chết trân một chỗ, hắn có cảm giác mình làm Du tổn thương lòng tự trọng. Nhưng hắn thấy mình chẳng có gì sai cả. Bảo cảm thấy bực mình vì bị nổi giận vô cớ. Chưa ai dám hành động như thế đối với Bảo. Nhưng Bảo vẫn không ghét Du, nói hắn thấy lo thì đúng hơn. Bảo nghĩ, với cá tính ương bướng đó, thế nào Du cũng có chuyện. Nhìn miếng bông băng trên tay Du, Bảo thấy chạnh lòng. Bảo gạ hỏi cô hàng nước:
-Làm bốc vác vậy mỗi ngày được bao nhiêu?
Cô gái thở dài:
-Làm thì cực như vậy chứ mỗi ngày chưa tới 50 ngàn .
Bảo cảm thấy xót xa, hắn là con nhà giàu tiêu mỗi đêm vài chục triệu là chuyện thường, còn Du…làm quần quật suốt ngày chỉ có nhiêu đó thôi sao. Bảo nhớ lại, Nhật và Hằng chẳng thiếu gì, còn vô tâm vô lo, chỉ có ăn học và còn chơi bời bạn bè, họ không biết Du phải cực khổ chắt góp từng đồng duới trời nắng gắt thế này sao ? Tự dưng Bảo thấy tim mình đau thắt. Không biết tự lúc nào , Bảo chú ý tới Du nhiều hơn cả Nhật, thằng nhóc Bảo đang đeo đuổi do cá cược.
-Du, anh có sao không?-Bảo hốt hoảng chạy về phía Du, Du đang nôn thốc ra những thứ gì có thể:
-Cậu vẫn còn ở đây à?-Giọng Du không hề tỏ ra thân thiện.
Du cảm thấy mặt mình dường như có lửa, khó chịu , chóng mặt… Du đứng không vững nữa…
Trước khi thân hình Du đổ ập xuống, Bảo đưa tay ra đỡ.
******
-Anh ta chỉ ngoan ngoãn những lúc như thế này.
Bảo lẩn bẩm. Bảo không muốn đưa Du về nhà trong lúc Du đang ngất đi như vậy, nhỏ Hằng và nhóc Nhật sẽ lo lắm, vì vậy Bảo chở Du về nhà mình. Bác sĩ nói Du bị say nắng.Người yếu thế mà làm những công việc nặng nhọc đến vậy. Du đỡ hơn sau khi uống một ít nước muối. Bây giờ anh đang nằm trong phòng Bảo.
Bảo đưa tay với cái điện thoại di động:
-Alô, Hằng hả, hôm nay xin phép anh Gia tao nghỉ một bữa.
-Sao vậy?
-À, tao hơi mệt.
-Có cần tao đến thăm không?
-Khỏi…khỏi…mày đừng đến làm tao tổn thọ.
Nói rồi Bảo cúp máy. Nhìn Du nằm bình yên như thế, Bảo không nỡ bỏ đi. bất chợt, Bảo đưa tay vuốt nhẹ má Du.
-Dễ thương thật.
Du lúc này giống như một tên nhóc ngủ say sau khi chơi đùa mệt, gương mặt Du thoáng một chút gì đó trẻ thơ, đáng yêu.
Vô thức, Bảo cúi xuống, chạm môi mình vào má của Du. Chợt, hắn giật nảy mình .“Mình đang làm gì thế này”, Bảo bước vào phòng tắm rửa mặt để tỉnh táo lại. Bảo nghĩ chắc tại nãy mình đi nắng quá nhiều. Nhưng khi trở lại,nhìn thấy Du, Bảo lại muốn một lần nữa chạm vào đôi má mềm mại ấy.
-“Chết tiệt”
Bảo cố đi nhanh ra khỏi phòng.
******
-Nè
-Gì vậy?- Du ngạc nhiên khi thấy Bảo đưa tiền cho mình, Bảo nghĩ nếu như đưa nhiều anh ta sẽ nghi ngờ ngay. Bảo thì lại không muốn Du làm việc cực nhọc vậy mà không có tiền công.
-Tiền công nửa ngày làm công của anh, bà béo đưa cho tôi.
-Cám ơn-Du cười, lần đầu tiên Bảo thấy Du cười, nụ cười không đẹp tuyệt như của Nhật nhưng có cái gì đó rất hồn nhiên , rất trong sáng, nụ cười làm tim Bảo đập mạnh - nhưng người ta không trả công nửa ngày.
Vậy là lộ tẩy, Bảo nghĩ , bình thường chắc Du giận lắm , ít nhất phải “quạt” Bảo một trận cho đã đời ,nhưng Du chỉ cảm ơn ,thật hiền .
…
-Nè , đợi tôi ,tôi chở anh về .
-Thôi khỏi .
Dù Du nói vậy ,Bảo vẫn dắt xe ra .
-Lên đi
-Tôi không muốn nợ ai quá nhiều-Du gắt , điều này chứng tỏ Du đã hồi phục .
-Nếu anh không lên tôi sẽ nói cho nhỏ Hằng biết cbuyện anh bị ngất .
Bảo đắc chí vì mình đã nắm được điểm yếu của Du .Du hậm hực ngồi lên xe Bảo .
-Nè ,nè chậm thôi chứ .
Bảo vờ không nghe ,rồi đột nhiên phanh lại trước đèn đỏ .Quá bất ngờ mũi Du đập vào gáy Bảo .
-Huề nhé - Bảo nói rất nhỏ.