-Bác sĩ, để cháu tiễn- Hằng nhanh nhẩu-À, mà bác phải gởi thư nhanh lên đấy, không thôi có người đợi thư trả lờ đến không ăn không ngủ được-Hằng xỏ ngọt anh hai mình.
-Rồi, rồi, bác biết mà-Ông nháy mắt với Du trước khi ra cổng.
Mấy năm nay, ông là người gởi thư cho Giang Bình thay Du vì cô bé ấy không muốn Du biết địa chỉ của mình. Nhiều lúc, ông thấy thắc mắc chuyện của Giang Bình lắm nhưng không tiện hỏi. Hơn nữa, ông chắc chắn một ngày nào đó, ông sẽ biết đáp số.
59.
-Anh hai nè, tháng sau anh Gia về đó.
-Sao em biết.
-Ảnh gọi điện thoại cho em.
-Sao nó không nói với anh?
-Hôm ảnh gọi về anh bận đến nhà xuất bản nên đâu có gặp được.
-Cái thằng! Ở bên đó không tốt sao về đây chi.
-Anh lúc nào cũng vậy, ảnh nhớ Việt Nam thì ảnh về, bộ về thăm một mình anh sao mà cấm.
-Con nhỏ này, anh cấm hồi nào?
Nhỏ Hằng cười. Du đã thay đổi rất nhiều nhưng cái cá tính bướng bỉnh hình như vẫn không đổi được.
-Không biết anh Gia có thay đổi gì không ha?-Nhỏ Hằng chống tay lên cằm ra vẻ nghĩ ngợi.
Mãi một lúc sau không nghe Du lên tiếng hưởng ứng, nhỏ gọi giật:
-Anh đang làm gì đó, em hỏi sao anh không trả lời.
-Nó thay đổi thế nào sao anh biết được, anh đang bận viết, em đừng có rảnh rỗi quá phá anh được không.
Nhỏ phụng mặt xuống:
-Thì tuần nào anh cũng nói chuyện với ảnh nên em mới hỏi vậy thôi.
Du khẽ cười, anh mặc kệ nhỏ Hằng nói gì. Cây viết trên tay anh đi nhanh trên trang giấy, có lẽ vì Du sợ vụt mất những cảm hứng vừa đến. Nhỏ Hằng biết ý nên không ồn ào nữa. Người ta nói đúng thật, tái ông mất ngựa không hẳn là điều xấu,sau tai nạn hồi đó, cũng nhờ người quen của Gia giới thiệu, Du tập tành viết lách, sau đôi chút ngỡ ngàng ban đầu, bây giờ Du đã là một cây bút quen thuộc của tờ tuần báo. Nghĩ lại, nhỏ thấy anh hai mình cũng có tài thật.
-Hằng, đọc giùm anh coi.
Nhỏ Hằng giật mình khi nghe Du gọi:
-Sao viết nhanh quá vậy.
-Truyện ngắn mà, với lại viết từ hồi tối lận, sáng nay mới có cảm hứng viết tiếp đoạn cuối.
-“Người phương xa”, sao anh lấy cái tựa chẳng hot tí nào.
-Có đọc không hả, cô hai.
-Ngu gì không đọc, em phải giữ kỷ lục chứ.
Kỷ lục mà Hằng nói ở đây là kỷ lục người độc giả đầu tiên đọc truyện của Du viết, nhỏ phải dành giật với thằng Nhật kịch liệt mới giữ được đến hôm nay.
Du ngồi im quan sát nhỏ Hằng. Một niềm vui nho nhỏ của anh là nhìn những biểu hiện của Hằng và Nhật khi đọc kiêm việc kiểm duyệt những tác phẩm của mình.
Một lúc sau, nhỏ Hằng gật gù:
-7/10. Trừ 1 điểm chưa xuất sắc lắm, trừ 1 điểm nội dung buồn, trừ 1 điểm viết chữ xấu.
-Em cho điểm rộng rãi quá rồi đấy-Du nheo mắt.
-Vậy thì em sẽ trừ thêm điểm dám ghẹo giám khảo.
-Thôi, anh hai chịu thua giám khảo rồi, em phải cho anh chút tự tin để đi nộp chứ.
Nhỏ trề môi:
-Em chỉ cho điểm đúng sự thật thôi. À,mà anh hai nè, truyện này anh viết cho anh Gia hả?- Rồi tự cho là mình nghĩ đúng, nhỏ chêm thêm một câu-Thảo nào anh Gia thương anh đến vậy.
Du không cãi lại, anh chỉ cười. Đúng là anh có lấy Gia làm mẫu cho nhân vật mình, nhưng, người đó không hoàn toàn là Gia, là một người khác nữa, là ai, anh tự biết rõ nhưng anh không muốn đáp án rõ ràng. Tất cả chỉ là quá khứ.
-Anh đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?-Hằng nhìn chằm chằm vào mặt Du.
-Nghĩ gì là nghĩ gì?-Du hỏi lại.
-Ôi trời, mấy ông nhà văn tâm hồn cứ để trên ngọn cây ấy-con nhỏ ra vẻ chán chường.
-Anh đâu phải nhà văn.
-Chứ gọi anh là gì.
-Người làm văn.
-Làm văn? Sao nghe nó quái quái thế nào ấy.
-Thì anh viết để kiếm cơm mà.
-Anh đúng là khó hiểu. Thôi, em đi dọn cơm đây, nói lý với anh chẳng bao giờ em thắng nổi.
Du lắc đầu nhìn cô em gái 22 tuổi rồi mà vẫn còn con nít quá.
-À, Hằng nè, lúc nãy Nghĩa nhắn chiều nay qua nhà chơi đấy.
Hằng nhún vai:
-Kệ hắn.
-Đỏng đảnh vừa thôi cô. Mà Gia nói chính xác lúc nào về vậy Hằng?
-Vài bữa ảnh gọi về thì anh hỏi đi, hôm trước em quên rồi-nhỏ nói với vào từ nhà sau.
Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, nhỏ đi vào:
-Anh hai, khi in xong anh nhớ lấy lại bản thảo “ người phương xa” cho em nha, em khoe anh Gia.
-Em định làm anh xấu mặt à?
-Đâu có. Anh không tin vào năng lực của mình à?
-Truyện anh viết cũng bình thường thôi, ai chả viết được.
-Vậy mà mấy cô bạn em cứ khen hoài đấy, tụi nó còn đòi gặp anh cho bằng được. Bữa nào em rủ tụi nó tới chơi nha, anh chấm cô nào em làm mai cho.
-Thôi, thôi, mới mấy tuổi đầu bày đặt làm bà mai.
-Chứ anh định ở vậy cả đời hả?
-Em ra dọn cơm đi, thằng Nhật sắp về rồi đó.
Thấy Du muốn đánh trống lãng, bụng nhỏ tức anh ách:
-Em dọn xong rồi, đợi nó về nữa thôi. Anh đừng cố tình lái sang chuyện khác.
-Rồi, em muốn nói gì nào.
Từ những lời nói đùa đã trở thành một cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa hai anh em.
-Em muốn biết tại sao anh cứ khép mình lại như thế, em thấy dường như anh không để cho người khác cơ hội tiếp cận mình.
-Anh hai vậy ai ưng.-Du cố tình nói bằng giọng đùa cợt.
-Anh đừng nói vậy, rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội, chỉ cần anh tiến tới một chút xíu…
-Rồi sao nữa?
Thấy Du cố tình làm khó mình, mặt Hằng nhăn nhó:
-Chẳng lẽ anh không biết thế nào là rung động-Hằng nhìn Du với vẻ mặt khó tin.
-Không biết nữa.
Thái độ không-có-gì của Du khiến Hằng khó chịu:
-Anh đừng khép mình vậy được không. Em biết chuyện của thằng Bảo đã gây cho anh một cú shock, nhưng. Á-nhỏ Hằng ngưng không kịp-Thôi em đi dọn cơm tiếp.
Từ ngày Bảo ra đi, giữa ba người có một quy ước bất thành văn là không nhắc về hắn nữa. Dĩ nhiên cái quy ước ngầm này không do ai đặt ra cả, nhưng nó như một vết thương không ai muốn chạm vào, sợ tổn thương những người còn lại. Hằng không hiểu vì sao Bảo lại đi đột ngột như vậy, ngay cả khi Hằng hốt hoảng gọi điện thoại báo tin Du cho Bảo biết khi hắn ở sân bay, Bảo vẫn ra đi, chỉ gởi lại cho nhỏ một câu duy nhất “Tao xin lỗi”. Lúc đó Hằng không biết phải làm sao, không phải chính Bảo nói rất yêu anh Du? Vậy hành động của Bảo là sao? Đến bây giờ Hằng vẫn không hiểu, nhưng Hằng không muốn đào sâu vào. Và, ngày hôm nay, Hằng đã vi phạm quy tắc của chính bản thân mình.
Du chỉ biết lắc đầu nhìn Hằng vội vã đi ra nhà sau. Anh không biết mình nên nói gì và phải nói gì với Hằng. Anh quay lại bàn viết với ý nghĩ sẽ viết một cái gì đó.
60.
-Nghĩa, dừng lại-Hằng vỗ vỗ tay vào vai Nghĩa.
Nghĩa phanh xe cái kít trước căn nhà khá quen thuộc:Nhà Bảo.
-Dừng ở đây làm chi. Bộ thằng Bảo mới vào hả.
-Ông ngốc vừa thôi, nó biệt tích mấy năm nay làm sao ở đây được.
-Vậy sao chúng ta phải dừng lại?
-Thăm người khác-vừa nói nhỏ vừa nguýt Nghĩa một cái thật ngọt.
Nghĩa vẫn trưng bản mặt hiểu-chết-liền y như thử đó là bộ mặt bảnh bao nhất của hắn vậy.
-Ai?
-Em họ thằng chết bầm đó.
-Lạc Nhi? Nó sống ở đây từ bao giờ?
-Từ hồi thằng Bảo vừa đi.
-Hả? sao tui không biết?
-Bộ ông thân với con nhỏ đó lắm à? Sao quan tâm dữ?
-Đâu , đâu có, không có đâu Hằng.
Nghĩa vội vã dắt xe theo Hằng trong khi con nhỏ giả bộ ngoe nguẩy bước vô.
-Ông quan tâm ai đâu liên quan đến tôi.
Mặt Nghĩa méo xệch:
-Tôi chỉ quan tâm mỗi mình Hằng hà.
Nụ cười tinh quái của Hằng khiến mặt hắn “đã méo nay lại càng méo hơn”, vậy mà tự dưng còn nhảy đâu ra thêm cái giọng con gái “thấy ghét”:
-Ai chẳng biết anh chỉ quan tâm một mình chị Hằng.
Con nhỏ tóc ngắn y hệt một thằng nhóc tinh nghịch sau khi thòng một câu chọc Nghĩa thì coi hắn như cục đất sét, ra vẻ hớn hở chào một mình Hằng:
-Lâu rồi chị mới ghé thăm em. Hôm nay chị ở đây chơi luôn nghe.
-Ừm.
Nghĩa nhăn nhó:
-Không phải Hằng nói hôm nay sẽ đi dự tiệc với tôi sao.
-Tôi đổi ý rồi.
-Làm gì ngang ngược quá vậy. Lạc Nhi, em đuổi chị Hằng đi.
-Anh nghĩ em có nghe lời anh không-Lạc Nhi vặn vẹo.
-Không.
-Thì là vầy đó.
Không biết có phải thấy Nghĩa đáng thương quá không nên Hằng đành lên tiếng:
-Nói vậy thôi chứ chị ghé đây tí rồi phải đi với anh Nghĩa, không thôi có người lại nói chị không giữ lời.
Lạc Nhi liếc Nghĩa:
-Tại anh đó.
Hắn chỉ biết cười hì hì, dù sao Hằng chịu đi với hắn là đủ mãn nguyện rồi.
***
-Dạo này anh Bảo có gọi điện cho em không?