I love you because you are you... Trang 20

-Cái gì mà vì anh chứ? Em lớn rồi, anh đừng coi em như con nít nữa. em tự chịu trách nhiệm về những hành động của mình. Anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng nhận lỗi của người khác về mình, anh tưởng làm như vậy là tốt hả? Anh làm như vậy sao em có thể trưởng thành được. Em lớn rồi, không còn là thằng nhóc quậy phá để anh chịu đòn thay nữa đâu, anh hiểu không?- Nhật nói lớn- Bây giờ em đã là người trưởng thành rồi, việc em làm sai, anh hãy để em tự chịu.

-Anh…- Du quá bất ngờ trước thái độ của Nhật.

-Còn nữa, em biết anh đã rõ mọi chuyện, cũng chẳng phải lỗi của ai cả, anh không, anh Bảo cũng không. Chỉ cần anh đừng luôn miệng tự trách mình thì anh chẳng có lỗi gì cả.

Du cười nhìn Nhật, thật khó mà đoán được Du có thể hiểu hết những điều Nhật vừa nói hay không.

-Cám ơn em đã nói vậy.

Nhật có cảm giác Du đang chơi khăm mình:

-Em không phải nói vậy để được anh cảm ơn.

-Nếu vậy sao còn uống rượu lái xe hả, người trưởng thành?

Nhật rụt cổ chống chế:

-Tuổi trẻ thì phải ăn chơi chứ, ai như anh, chưa chi đã giống ông cụ non.

-Câu nói này chứng tỏ cậu có lớn thêm miếng nào đâu.

-Dạ, em biết em sai rồi- Nhật cảm thấy nhẹ nhõm hơn đã nói hết những khuất mắc trong lòng.

….

….

-Anh hai này.

-Gì?

-Anh đừng yêu anh Bảo.

-Hả?- Suýt tí nữa Du phạm dao gọt trái cây vào tay mình- Anh đâu… đâu có.

-Em chỉ nói thế thôi, em không thích anh hai phải khổ, cũng không thích anh hai coi một người nào đó quan trọng hơn tụi em… Em xin lỗi.

Du khẽ hất mái tóc loà xoà trước trán Nhật:

-Nói gì lạ thế, anh hai thương hai đứa bây nhất mà.

-Vậy còn anh Bảo, anh biết tình cảm của ảnh rồi thì làm sao?

Du im lặng, anh không trả lời được. Câu hỏi của Nhật cũng là câu hỏi cứ mãi róng riết theo anh suốt đêm hôm qua.

-Anh chỉ coi ảnh như em út thôi mà, đúng không?

Nhật nhoẻn miệng cười.

-À, ừ. Em không ghét anh hai chứ ?

-Không phải ghét mà là rất ghét, tại sao có ông anh khờ như anh, làm người khác không thể giận được, làm người khác cứ phải lo lắng về những suy nghĩ ngốc ngếch của mình.

-Em rất yêu Bảo phải không?

-Không biết.

-…

-Có điều em yêu anh hai hơn.

-Thằng quỷ, mày chọc anh à.

Nhật thở phào nhẹ nhõm khi thấy Du tươi tỉnh trở lại. Nhưng, hình như Nhật vẫn chưa hiểu hết về ông anh của mình. Du không phải là loại người dễ tha thứ cho bản thân. Có những cái gút mà lòng Du cũng chưa thể nào gỡ được.

55.

Không cần biết em là ai

Không cần biết em từ đâu,

Không cần biết em ngày sau

Ta yêu em ban mây ngang biển rộng

Ta yêu em qua đông tàn ngày tận

Yêu em như yêu vùng trời mênh mông

Không cần biết đêm dài sâu

Không cần biết bao gầy hao

Ta ngồi đếm tên thời gian

Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi

Như xa xôi nay quay về gần gủi

Yêu em khi chỉ biết đó là em.

Để rồi từ đó ta yêu em không ngại ngần,

Để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn

Một ngày lại đến trái tim ta dại buồn

Rồi từng chiều lên mang nỗi buồn vô biên.

Cho dù biết em rồi đi

Cho dù biết không chờ chi

Nhưng lòng vẫn nghe cuồng si.

Nghe trong ta quên đi lòng sầu hận,

Ta yêu chưa bao giờ một lần.

Yêu em vì chỉ biết đó là em.

Tên con trai có mái tóc đen dài quá tai, trông rất lãng tử nhưng tai trái hắn không còn đeo khuyên nữa. Gương mặt hắn, ngoài nét bụi bặm của một chàng công tử đào hoa bây giờ còn có thêm cái vẻ buồn ẩn trong đáy mắt vốn đã sâu của hắn. Hắn vẫn giữ thói quen ngồi gác chân lên bàn, trông điệu bộ ngông nghênh nhưng vẻ mặt của hắn không còn bất cần như ngày nào. Mắt hắn đăm chiêu, hình như hắn đang suy nghĩ rất nhiều điều. Hắn đã giữ cái tư thế đó từ rất lâu, người mệt mỏi không buồn cử động. Có chăng hắn chỉ nhích tay nhấn nút replay nghe đi nghe lại bài hát này, hình như cả chục lần. Không hiểu sao hắn lại thích như vậy, dù rằng mỗi lần giọng hát Quang Dũng cất lên, hắn có cảm tưởng như có ai đó nện những nhát búa chát chúa vào tim hắn, đau. Hắn đang hy vọng điều gì đây? Không gì cả. Hắn hối tiếc? Không, nếu có thể làm lại từ đầu, hắn hy vọng mình có đủ can đảm để nói rõ tất cả như đêm hôm ấy. Hắn thật điên khùng, nhưng hắn không hối tiếc. Dù giờ đây, cái cảm giác đau nhói khi nghĩ về Du làm hắn khó chịu.

“Tỉnh táo lại đi”

Câu nói của Du như một gót giày lạnh lùng đạp nát lòng hắn. Du vẫn không hiểu ư? Hắn rất tỉnh táo, tỉnh táo đến độ hắn thấy ngạc nhiên. Những điều nghẹn ở trong cổ, hắn có thể nói ra được rồi, biết vô vọng, nhưng có sao đâu, hắn thấy mình nhẹ lòng hơn rất nhiều. Chưa bao giờ Bảo nghĩ mình sẽ hối hận vì yêu Du. Nếu có ai đó đủ quyền năng xoá sạch những yêu thương trong lòng Bảo để hắn lựa chọn lại một lần nữa, Bảo tin chắc mình sẽ lựa chọn Du. Nhưng Bảo vẫn ước đừng gặp gỡ con nguời ấy, vì hắn không muốn làm Du tổn thương.

Không kịp nữa rồi.

….

“Mày có định đến thăm thằng Nhật không”

Nhỏ Hằng gọi điện thoại réo hắn từ hôm qua đến nay, hắn nghĩ thế nào nhỏ cũng “xử đẹp” hắn khi gặp mặt. Tin Nhật bị tai nạn giống như lưỡi kéo lạnh lùng cắt đứt những hy vọng mong manh của Bảo về Du. Bảo thấy mình có một phần trách nhiệm đối với Nhật. Là hắn quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình chăng? Hắn lại làm Du phải bận tâm rồi. Cái con người ấy, trông có vẻ cứng rắn nhưng hắn lại thấy tên đó quá nhạy cảm, quá lo cho người khác. Vì vậy, hắn và Du nhât định sẽ không có kết quả gì đâu, nhất định là thế.

Hắn nhíu mày, mệt mỏi. Giọng hát Quang Dũng vẫn cứ cất lên một cách đau buồn.

“cho dù biết không chờ chi

Nhưng lòng vẫn nge cuồng si

Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi.”

Làm sao bây giờ, càng biết càng không thể, người ta càng ao ước. Mà hắn lại là một trong số người ta ấy. Có điều hắn vẫn chưa gàn bướng đến nỗi làm vướng bận Du trong giấc mơ của riêng hắn, phải, chỉ riêng hắn.

Bảo vớ tay lấy cái di động nằm chỏng chơ buồn rầu trên bàn, hắn bắt đầu bấm số.

<Alô>

Không cần người bên kia xưng tên, hắn vẫn biết người bắt máy là Du.

im lặng. Có lẽ hắn muốn thử thách sự kiên nhẫn của Du, mà cũng có thể hắn không đủ can đảm để lên tiếng.

<Alô>- tiếng Du đầy vẻ mất kiên nhẫn vang lên.

-Anh Du đó à?

Cuối cùng hắn cũng đã chịu lên tiếng. Và mở đầu cho cái sự lên tiếng ấy lại là một câu hỏi không cần thiết.

<Cậu Bảo>

-Anh khoẻ không?

im lặng, lần này, người không trả lời là Du.

-Nhật sao rồi?- Bảo khỏa lấp cái khoảng im lặng đáng sợ ấy.

Lần này, có tiếng Du trả lời:

<Nó không sao cả, chân chỉ khâu vài mũi thôi, khoảng hơn hai tháng nữa là có thể chạy nhảy được, nó không sao đâu, cậu đừng lo>

-Vậy còn anh?

<Tôi đâu có bệnh tật gì. Nếu không hỏi gì thêm thì tôi cấp máy đây>- Du có vẻ không tự nhiên khi nói chuyện với Bảo.

-Anh ghét tôi lắm hả?

<Không>- Giọng Du dứt khoát- <Thôi, tôi cúp máy đây>

-Vậy tại sao anh né tránh tôi.

<…>

-Tôi xin lỗi vì đã khiến Nhật phải bị tai nạn.

<Không phải lỗi của cậu>

-Chuyện đêm hôm đó…

<Chuyện qua rồi, không cần phải nhắc lại>- Du ngắt lời Bảo

-Hôm đó- Bảo không lùi bước- Những điều tôi nói đều rất thực.

<…>

-Tôi nghĩ chúng ta cần phải giải quyết chuyện giữa tôi và anh? Tôi có chuyện cần nói với anh.

<được>

Tít…tít…tít…

Bảo vẫn giữ nguyên điện thoại trên tai một lúc, như muốn níu giữ cái mối dây liên hệ còn sót lại sau cùng giữa Bảo và Du. Du vẫn thế, lạnh lùng quá. Nhưng Bảo còn mong gì hơn sau bao nhiêu chuyện xảy ra?

Bảo nhớ lại những ngày trước đây, những ngày hắn chở Du sau giờ tan ca, tiếng Du cười, giọng Du nói, những cái vỗ mạnh vai đau điếng mỗi khi hắn nói sẽ cưới con Hằng… những điều bình dị ấy giờ như mơ. Tựa hồ có một làn gió ấm áp thổi vào mảnh đất đầy phiền muộn của tâm hồn hắn. Nhưng đó cũng chỉ là một làn gió nhỏ mà thôi, hồn hắn không đủ ấm. Cuối cùng Bảo cũng chịu để điện thoại xuống. Hắn thở dài, hắn trông giống như một ông cụ.

……

Hắn lại bấm máy:

-Lạc Nhi đó hả, anh Bảo đây.

Lạc Nhi là con em họ của Bảo, nó mới từ Đà Nẵng vào đây thi đại học. Dù chưa gặp, nhưng nhỏ cũng biết Hằng và Nhật. Nghe Bảo kể, nhỏ khoái con Hằng phải biết. Tối nào hắn lên net là y như rằng tối đó nhỏ cũng ló mặt vào chat với hắn. Nhỏ nói muốn vào Hồ Chí Minh học cho gần Bảo, nhưng hắn biết tỏng nhỏ chỉ muốn thoát khỏi sự kềm cặp của ba mẹ nhỏ mà thôi.

Mấy bữa rày nhiều chuyện xảy ra, suýt tí nữa hắn quên mất tiêu con em tinh quái suốt ngày “ám” hắn trên mạng.

Vừa nghe điện thoại của Bảo, giọng nhỏ mừng húm:

<Sao giờ này anh mới gọi cho em?>

-Tao bận.

<Bận hẹn hò hả?>

-Ừ- Bảo trả lời một cách mệt mỏi, hắn bây giờ không còn tâm trạng để đùa nữa. Nhưng con nhỏ em họ lại không biết vậy, nhỏ hỏi thêm:

<Ai? Anh Du à> Có thể nói nhỏ là quân sư quạt mo trong chuyện tình cảm của Bảo dù thật tế nhỏ chẳng giúp gì ráo trọi. Nhưng dù sao Lạc Nhi cũng là người duy nhất ủng hộ Bảo.

-Không, bộ ghế salông.

<Vậy anh hết hẹn hò với thứ quái dị đó chưa, chở em đi tham quan coi> Nhỏ cũng không phải cỡ vừa.>

-Xạo quá cô hai, bộ mẹ tao chưa chở mày đi mòn dép rồi à?

<Nhưng anh đã hứa sẽ giới thiệu cho em gặp anh Du và chị Hằng mà>

-Vậy tao nhờ mày một chuyện.

<Trả công đàng hoàng nghe>

-Muốn gì cũng được, tao đãi mày một bữa phủ phê là được chứ gì.

<Ông anh chịu mở hầu bao thì em sẽ cố hoàn thành nhiệm vụ, anh nói xem chuyện gì?>

Loading disqus...