-Thả tôi ra không thì bảo?
Tiếng cửa đóng sập lại sau lưng Du. Bảo gằn từng tiếng:
-Tôi cần nói chuyện với anh.
Du xoa xoa cổ tay đỏ lên vì bị Bảo kéo mạnh:
-Chết tiệt, có chuyện gì nói trong phòng khách không được hả?
Bảo đấm mạnh tay vào tường:
-Tôi thật sự không hiểu trong đầu anh đang nghĩ cái quái gì. Tôi có cảm giác hình như anh đang cố tình đẩy Nhật cho tôi.
Du nói, giọng vẫn không hết tức giận:
-Tôi chỉ muốn cậu chữa lành vết thương trong lòng nó thôi.
-Làm sao tôi chữa được?-Bảo lớn tiếng-Cậu ấy phải tự mình vượt qua chứ, đâu phải chỉ có mình cậu ta đau khổ.
-Nhưng…
-Chẳng phải anh đã nói chyện của chúng tôi để chúng tôi giải quyết sao, đạo đức giả.-Bảo cay đắng.
Mắt Du chùng xuống, buồn bã:
-Xin lỗi, nhưng tôi không thể chịu được khi thấy nó đau khổ như vậy.
-Còn tôi thì sao?-Bảo hét lên-Tôi thì sao?
Du nhìn Bảo, như muốn khẩn cầu:
-Chẳng lẽ Nhật không có một cơ hội nào sao?
Nếu bình thường, có lẽ Bảo đã bị đốn ngã bởi ánh mắt ấy. Nhưng , bây giờ, cái nhìn nài nỉ ấy khiến Bảo đau, nó làm Bảo tức giận hơn.
Du vẫn tiếp tục:
-Chỉ một cơ hội thôi, cũng không được sao?
-Tại sao tôi phải cho cậu ta một cơ hội khi biết mãi mãi không thể?-Giọng Bảo điên tiết.
-Cậu cố chấp.
-Cậu ấy không từ bỏ, tôi cũng không từ bỏ, tôi có làm gì sai sao?
-Biết đâu tình cảm của cậu chỉ là nhất thời.-Du nhìn thẳng vào mắt Bảo.
Bảo cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung , không thể chịu đựng được nữa. Câu nói của Du đã phá tan bức tường kiền chế của hắn, hắn không còn khả năng kiểm soát bản thân. Hắn thấy căm ghét Du đến tột cùng.Du tàn nhẫn quá. Chưa bao giờ hắn muốn vò nát Du như lúc này. Hắn nắm chặt vai Du, đau điếng:
-Anh bị ngu hay bị ngốc hả-Bảo như quát thẳng vào mặt Du, hai mắt hắn nhìn sâu vào mắt Du, tìm kiếm-Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh không hiểu, không nhận ra dù chỉ một chút rằng tôi yêu anh sao?
Sửng sốt.
Kinh hoàng.
Du như người gặp ác mộng. “Không phải, không thể, không đúng” Du cố gắng phủ nhận điều “Bảo vừa nói, điều đó, làm sao có thể?Bảo yên mình?Ngu ngốc, không thể nào, là nghe nhầm,nghe nhầm thôi.”Du tránh né, tránh né cái nhìn như thiêu cháy của Bảo. anh cố gắng hất đôi tay đang ghì chặt lấy vai mình. Du chạy trốn, trốn ánh mắt mãnh liệt ấy, trốn lời khẳng định chắc chắn của Bảo.
-Không đâu, cậu đùa tôi đúng không, không phải như vậy, điều đó…không thể nào đâu..
Du trốn tránh, Du xem lời nói gan ruột của Bảo chỉ là trò đùa, không hơn không kém, điều đó làm hắn thất vọng , làm cơn giận của hắn lên tới đỉnh điểm. Hắn không còn kềm chế được nữa. Đầu hắn như muốn nổ tung. Nắm chặt lấy cổ tay Du bằng tất cả sức lực khiến nó đỏ tấy lên, Bảo ghì mạnh vào tường:
-Anh có cần tôi chứng minh không?
Bảo cười chua chát. Cái nụ cười mà không ít lần Du thầm khen là dễ mến bây giờ lại trở nên đáng sợ. Cái con người mà Du nghĩ là đã chững chạc giờ trở nên man dại, bồng bột đến khó tin.
-Cậu…cậu muốn làmgì?
Du lùi lại, ra sức giựt tay mình ra nhưng vô ích, lưng Du chạm vào tường, như cảm nhận rõ cái lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Bảo ghì chặt tay Du đưa lên cao, bật chấp ánh mắt hoảng hốt sợ hãi của Du. Hắn để bờ môi mình tung hoànhkhắp mặt Du.Thô bạo. Vội vã. Cuồng nhiệt. Du thảng thốt né tránh những nụ hôn dữ dội của Bảo. Đây không phải là Bảo mà anh biết, Bảo điềm đạm, Bảo chính chắn, Bảo hiền lành, Bảo chưa bao giờ làm anh sợ hãi, Bảo mà anh biết không bao giờ hành động đáng sợ như thế này cả.
Du hét lớn:
-Bảo, dừng lại.
Bảo không đủ tỉnh táo để nghe giọng nói hoảng sợ của Du. Con quỷ trong lòng Bảo đã chế ngự hắn, con quỷ mà bấy lâu nay hắn cố gắng trói lại bây giờ đã bứt tung ra, gào thét điên cuồng muốn Du biết hắn yêu Du, yêu đến mức muốn xé nát ra, muốn du chỉ là của riêng hắn, hắn muốn Du, khao khát có Du trong vòng tay biết bao.
-Bảo , dừng lại.
Giọng Du như lạc hẳn khi chiếc cúc áo đầu tiên bị bức tung. Du hiểu nếu không làm hắn tỉnh táo lại, ngay lúc này, sự việc có thể đi xa hơn những nụ hôn thô bạo kia. Da thịt Du như bị đôi môi tham lam ấy nuốt trọn. Sợ. Du vùng vẫy, chống cự bằng tất cả sức lực có thể. Bảo mặc kệ. Hắn như kẻ đi trên sa mạc, khát nước đến cháy bỏng và cần một trận mưa để thoả cơn khát ấy. Bảo không muốn nghĩ tới hậu quả. Mặc kệ. Hắn cắn mạnh vào cổ Du, ngon lành.
Du sợ, rất sợ. Bằng chút sức lực còn lại, anh dẫm mạnh vào chân Bảo.Trong một chút bất ngờ, tay Bảo nới lỏng. Du nhanh chóng giựt tay ra, và:
“Bốp”
Một cái tát đau điếng giáng thẳng vào mặt Bảo. Du hét lớn:
-Tỉnh táo lại đi.
Du bỏ chạy trước khi con quỷ lòng của Bảo kịp thức tỉnh, trước khi sự việc đi quá xa. Anh chạy trốn, trốn tình cảm của Bảo. Du không hiểu tại sao mình đang đau nhiều hơn là giận…
“Rầm”
Cánh cửa bị Du đẩy mạnh vang lên một tiếng chát chúa. Bảo ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh ngắt, bần thần nhìn theo bóng Du khuất xa.
-Vậy là hết, vậy là hết..
Hắn cười, nhạt thếch. Cảm thấy cổ họng khô khốc mặn chát. Cười. Cay đắng. Hắn như một kẻ mất hồn.
53.
Du cố bước, nhanh hơn, như thể đằng sau có ai đang đuổi theo. Đường phố vẫn nhộn nhịp, đông vui sao Du nghe cõi lòng nặng trĩu. Khi nỗi sợ hãi qua đi, Du cảm thấy đau, thấy hối hận. Du thấy mình là kẻ khốn nạn nhất trên đời. Chẳng phải sao? Vì Du không biết hay vô tâm, làm tổn thương biết bao nhiêu người. Tại sao? Tại sao, từ trước đến giờ Du không hề để ý, thái độ săn sóc tận tình của Bảo dành cho Du có giống chút nào cách của một người bạn thân của em. Phải, không hề giống. Du đã từng cảm thấy rất khác, rất khác trong ánh mắt của Bảo mỗi khi nhìn Du. Nhưng tại sao lúc đó anh không cố gắng nghĩ cái khác đó là cái gì. Tại sao? Anh tàn nhẫn. Anh cố tình phớt lờ đi những điều hoài nghi. Du càng cố gắng phủ nhận, càng nói chuyện đó là không thể, rằng không thể nào bảo yêu Du, rằng Du quá tầm thường để Bảo yêu…nhưng tại sao càng phủ nhận Du càng thấy đó là sự thật, không thể nào chối cãi. Ánh mắt như thiêu như đốt của Bảo khôgn cho anh hiểu ngược lại. Sự việc quá rõ ràng, nó bày ra trước mắt Du vậy mà Du không chịu nhìn, từ hành động kì lạ của Hằng, từ thái độ của Nhật, tình cảm của Bảo..tất cả đều rõ ràng. Mọi người đều biết, chỉ có Du là độc ác không chịu hiểu, không chịu nhận ra mà thôi.
Chưa bao giờ Du thấy mình bất lực như lúc này. Du phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Du vô vọng, vô vọng như cái lúc anh lay mãi, lay mãi mà ba má không bao giờ tỉnh lại, vô vọng như những ngày anh rong ruổi trên phố tìm việc nhưng người ta chỉ nén cho anh cái nhìn phớt lờ, lạnh lùng vì anh quá nhỏ tuổi. Du không thể làm gì được. Anh là người khiến Nhật bị tổn thương chứ khôgn phải là Bảo. Chính anh, chính anh đã làm tổn thương đứa em anh thương yêu nhất, và cả Bảo nữa. Chính anh.
Đau, đau quá.
Anh có quyền gì đánh Bảo chứ. Anh đã dùng hết sức mình để tát Bảo, nhưng anh thấy đau. Nếu như có ai đánh anh thì hay quá. Tại sao ngực anh lại đau thắt đến thế này. Người duy nhất có lỗi trong chuyện này là anh, vậy mà bấy lâu nay anh vẫn thản nhiên, vẫn dửng dưng đến vậy.
Độc ác.
Du căm ghét bản thân mình. Ngày ba má ra đi, anh tự hứa với bản thân mình là sẽ đem lại hạnh phúc cho Nhật và Hằng. Nực cười làm sao. Chính anh lại là người cướp đi hạnh phúc của Nhật. Nhất định nó sẽ ghét anh. Thì có sao đâu, anh đáng bị như thế cơ mà. Số phận thật trêu ngơi. Du nhớ năm Nhật lên lớp mười, nó đã khóc và nói với anh rằng hình như nó thích cả con trai. Đã khó khăn thế nào Du mới chấp nhận chuyện tréo ngeo ấy. Du biết Nhật đã cảm thấy tổn thương thế nào khi Du tỏ ra hiểu chuyện mà trong lòng anh suy nghĩ mãi vẩn chưa thông. Anh không được như Hằng, con nhỏ phóng khoáng hơn anh nhiều. Không có ba má, anh là điểm tựa của Nhật, anh thương nó nhiều hơn là trách. Thằng em đó, Du biết nó đã từng lo sợ, khó chịu đến thế nào, anh muốn Nhật được hạnh phúc…Tại sao? Tại sao? Tại sao lại là anh, tại sao Bảo không yêu Nhật mà lại là anh, anh có gì tốt đậu. Tại sao mình lại làm khổ những người xung quanh mình như vậy.
Tàn nhẫn.
*****
1 giờ khuya, Hằng và Nhật vẫn chưa về. Con Hằng đi kiếm thằng nhật từ lúc tối. Gió khuya thổi từng cơn, lạnh tái tê. Tự dưng Du thấy hai đứa không có nhà lúc này lại hay. Anh không biết mình phải đối mặt với Nhật lúc này như thế nào sau tất cả những chuyện xảy ra. Nụ hôn cuồng nhiệt của bảo, trong khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi lấn chiếm tâm trí anh, nhưng giờ đây, sao anh nghe tiếng tim mình đập mạnh, vẫn còn sợ ư? Anh đã không nghĩ Bảo lại trở nên thô lỗ như vậy, là chính anh đã ép Bảo, anh biết rõ như thế, anh biết rõ cái tát ấy nên dành cho mình...nhưng tại sao? Giá người bảo yêu là Nhật thì hay biết mấy, anh chắc chắn sẽ cười và chấp nhận cho hai người. Du thấy mình không thể với Bảo, không xứng làm anh trai của Nhật.
Mệt mỏi làm sao, thật sự bây giờ anh muốn buông xuôi, muốn quên đi…tất cả. Nặng nề quá, những ý nghĩ cứ vây lấy anh, làm anh nghẹt thở, ngực đau nhói.
“Anh luôn mạnh mẽ đến thế sao? Đẳng sau lớp vỏ bọc đó là cái gì? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ cần một bờ vai để dựa vào lúc yếu lòng sao?”
Không, Bảo không biết đâu. Du không hề mạnh mẽ, nhưng chống chọi giữa cuộc sống này,không thể là một người yếu đuối, Du không cho phép mình được yếu đuối. Bờ vai của Du cần đủ rộng để Hằng và Nhật tựa vào…nhưng sao bây giờ Du thấy mình mệt mỏi quá.
Du nhớ những đêm khuya Bảo chở Du về, thật dịu dàng, hắn trhường hát khe khẽ để anh nghe…Những ngày ấy, mãi mãi Du không bao giờ có lại được nữa. Tại sao Du lại thấy luyến tiếc khi nghĩ về Bảo? Không, Không đâu.
Du lắc nhẹ đầu. sương đêm thấm vào da thịt, lạnh. Từ ban công nhìn xuống, đường phố tịnh không một bóng người. Du cố xua đi hình ảnh Bảo. Chết tiệt, Du đang nghĩ gì thế. Hắn là cái tên làm em anh khổ, hắn là cái tên vừa mới làm anh hoảng sợ. Tại sao anh lại cứ nghĩ về một hình ảnh Bảo dịu dàng đến thế. Làm sao anh có tình cảm gì đặc biệt với thằng nhóc đó được chứ. Không đâu, Du không phải là bi giống Nhật, anh rất bình thường, rất bình thường, nên chắc anh không có tình cảm với một đứa con trai khác. Lạ. Tại sao ngực cứ nhói lên từng cơn, đau đến thế. Sương khuya đâu có lạnh đến nỗi làm trái tim muốn run lên theo đâu. Dường như Du đang cô độc với chính bản thân. Đêm tối, sự im lặng như nhìn chòng chọc vào Du, phán xét Du, “anh là kẻ có tội”.
Mệt mỏi, đau đớn, nhưng mắt Du vẫn ráo hoảnh. Má bảo con trai không nên khóc. Du nghe lòng mình rấm rức, muốn làm một cái gì đó để khuây khoả. Anh sợ mớ suy nghĩ đang vây chặt anh, lỡ như, lỡ như…anh sẽ phát hiện ra một địều gì đó, một điều gì đó…mà anh đang lờ mờ nhận ra. Anh lo mình sẽ điên lên mất.
Du bước xuống nhà, giật mình khi nghe chuông điện thoại đổ liên hồi. Lo sợ, nỗi bất an dần chiếm lấy anh khi điện thoại reo lên.
<Alô, anh hai hả>- Giọng nhỏ hằng có vẻ khẩn trương. Du tỉnh táo hẳn.
-Anh đây, sao giờ này em và Nhật vẫn chưa về?
<Anh bình tĩnh nghe em nói, thằng Nhật, nó uống rượu say rồi chạy xe bị tai nạn>
-Hả, sao không?- giọng Du mất bình tĩnh thấy rõ.
<Anh Du, anh có còn nghe em nói không vậy>
-Có, anh đây, thằng Nhật có bị sao không ?em và nó đang ở đâu?
Hằng trấn an Du.
<Không sao, anh đừng lo, chỉ bị xây xát nhẹ thôi, anh đừng lo lắng quá>
-Em đang ở bệnh vịên nào, anh vào ngay.
-<Dạ Nguyễn Tri Phương>
Du dường như không thở nổi, vừa đặt điện thoại xuống anh ra khỏi nhà ngay. Cái tin Nhật bị tai nạn làm du thật sự bị sốc. Du không nhớ bằng cách nào mà anh đến được bệnh viện, làm thế nào mà anh tìm ra phòng của Nhật trong khi anh quên hỏi nhỏ Hằng. Chỉ biết là khi mình đến đây, nhìn con người mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh, lòng cảm thấy như ai xát muối.
“Là lỗi của mình, là lỗi của mình tất cả.”
Ngoài trời, ánh sáng ban mai dần dần hiện ra. Du ngôi bên cạnh giường bệnh, lo lắng. Một đêm quá nhiều biến động, Du gầy hẳn đi. Hằng ngồi cạnh Du, cho đến lúc này, Hằng vẫn không tài nào hiểu được, con người ngày càng gầy đi như thế này lấy đâu ra sức mạnh mà chống chọi với bao nhiêu khó khăn đến thế. Tự dưng Hằng thấy tức thằng Nhật, nó làm Du khổ hơn thôi. Nhìn đôi mắt buồn bã và mệt mỏi của Du, Hằng cảm thấy đau lòng, hình như Du đang cần một giường bệnh.