I love you because you are you... Trang 14

Du lẩm bẩm nói với chính bản thân mình “ mình nghĩ nhiều qúa rồi, hồi đó má bảo không nên thích văn, nó làm cho người ta phải nhọc tâm” nhưng Du lỡ thích rồi, ừ, thích rồi cho nên Du mới suy nghĩ nhiều như vậy, mới hay buồn đến vậy. Thật ra cái buồn của Du có liên quan gì đến việc thích văn đâu, có chăng chỉ cho thấy Du quá nhạy cảm mà thôi, nhưng Du lại vin vào cái cớ ấy để giải thích mỗi lần Du cảm thấy buồn. Du không thờ ơ như bề ngoài Du thể hiện…Có một con người khác mà chính Du cũng không phát hiện.

Mỗi lần suy nghĩ nhiều Du lại thấy đau đầu. Du không muốn nghĩ nữa. Những cánh hoa ti-gôn bé bé xinh xinh đang chào đón Du về nhà rồi kìa. Phải, Du sẽ thôi không nghĩ nữa. Dù trong lòng có buồn bao nhiêu, nếu Du là một hòn đá, Du cam tâm tình nguyện lăn vào một góc nhường đường cho những người thân yêu thẳng tiến.

44.

Vừa mở cổng , Du đã thấy con SH chễm chệ trong sân . “thằng nhóc đó tới à?”, Du lầm bầm. Hằng nghe tiếng mở cổng liền chạy ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề.

-Anh hai về sớm vậy .

-Chứ ở bên đó ngắm thằng qủy đó ngủ à. Em làm bếp hả ? để anh phụ.

Nhỏ Hằng ấn Du ngồi xuống :

-Để em tự làm , coi như là phần thi tốt nghiệp cuối khóa nấu ăn, hen.

-Anh hy vọng không bị tào tháo rượt lần hai như món canh chua em làm hôm trước .

-Anh này …

Nói rồi Hằng làm mặt giận đi xuống bếp , Du lắc đầu: lớn rồi mà như con nít .

Bây giờ Du mới để ý tên đối diện. Tóc lòa xòa trước mi mắt , chân mày rậm hơi nhíu lại có vẻ suy tư , thằng nhóc ấy ngồi chống cằm trên thành ghế và .. nhắm mắt ngủ. Bản sonat thứ 12 của Moza đã đến phần giữa.

Du lặng nhìn Bảo, cái tên mà mấy ngày nay Du cứ rủa thầm là “trọng sắc khinh bạn”. Du tự hỏi sao hôm nay mình lại ngắm nhiều người ngủ thế nhỉ. Khi ngủ , Bảo cũng như Gia , có một nét gì suy tư mà Du không hiểu được và, cũng có một chút gì đó an bình. Người ta nói khi ngủ, ai cũng như ai, ngẫm cũng đúng thật, vậy mà khi tỉnh dậy mỗi người một tính cách, một thế giới riêng mà Du không chạm tới được, Gia cũng vậy mà Bảo cũng vậy. Lúc này ,tại sao Du không nghĩ mình cũng có một thế giới mà hai tên kia ao ước biết bao một lần khám phá nhỉ? Con ngưới này có lẽ chẳng bao giờ nghĩ đến mình cả, nếu có cũng chỉ là nghĩ về những cái đáng ghét của bản thân mà thôi.

45.

Tháng tư. Nhanh thật, mới hôm nào Nhật thư thả nhìn Hằng và Bảo luyện thi cực lực với cái vẻ đắc chí thì giờ đây đến lượt Nhật. Thời gian là dòng chảy không đợi chờ ai, mọi việc dường như chỉ mới hôm qua.

Vậy là Gia đã đi hơn hai tháng, mọi người vẫn hay nhắc về Gia. Cam đoan rằng thể nào Gia cũng bị hách xì liên tục và than “mình vẫn chưa thích ứng với khí hậu này”. Công việc của Du ổn định trở lại. Hằng dạo này còn đi dạy kèm cho một nhóc lớp 8. Có vẻ như tất cả đều ổn, bình lặng lạ thường. Phải chăng đó là dấu hiệu của một cơn bão sắp ập đến?

…..

Dạo gần đây, buổi chiều Bảo thường tới nhà nhỏ Hằng, viện cớ là học chung với nhỏ cho vui. Lý do của hành động siêng năng đột xuất của hắn là vì từ khi con nhỏ phát hiện “âm mưu đen tối” của Bảo đối với Du thì cơ hội tiếp cận của hắn là con zero bự tổ chảng. Việc chở Du đi làm do nhỏ Hằng đích thân đảm nhiệm, còn không thì hạ lệnh cho thằng em, quyết không để một khe hở cho hắn. Bởi những điều đau khổ kể trên, bảo phải “mọc rễ” ở nhà Du suốt mới mong có cơ hội chạm mặt Du. Thấy bản mặt tí tởn vờ ngồi học chung với Hằng, nhỏ nhe răng cười cười mà trong bụng ghim nguyên một bụng dao găm “Mày giỏi lắm Bảo”.

Nhỏ Hằng cũng không phải là một tay mơ, thằng Bảo dám “lợi dụng” nhỏ để tiếp cận ông anh hai yêu quý thì nhỏ bắt hắn phải thê thảm tột cùng vì chỉ được “thấy” nhưng không thể nói chuyện với Du. Bằng cách nào ư? Có lần, thấy Du vừa ló mặt ở phòng khách, Bảo toan bắt chuyện thì Hằng liền cười, nụ cười hiền-như-Phật:

-Bảo, mày giảng giùm thằng Nhật bài này nha.

-Sao mày không giảng đi.

-Bụt nhà không thiêng mà.

Và Nhật thì cũng tỏ ra hào hứng vô cùng:

-Đúng đó, anh Bảo cứu em với, chị Hằng mà giảng một hồi chắc em trở thành cậu-bé-đầu-to sau nghững cái cốc của bả quá.

Bảo lầm bầm trong bụng nguyền rủa con Hằng là “Đồ bạo lực, đồ ác ôn”

Du cười hiền:

-Kèm Nhật giùm anh ha, nhóc.

Vậy là nghiễm nhiên, Bảo trở thành gia-sư-bất-đắc-dĩ của Nhật. Viễn cảnh được thảnh thơi bắt chuyện với Du tắt cái “bụp” trong đầu Bảo. Hằng khoái chí ra mặt. “Bạn bè thế đấy”, Bảo rủa thầm cái mặt nhơn nhơn tự đắc của Hằng.

….

Nhưng, thỉnh thoảng, thần may mắn cũng có “liếc mắt” đến hắn một chút. Tối hôm nay, thứ ba, Du ở nhà. Nếu như không phải nhỏ Hằng doạ “anh hai làm thêm không nghỉ ngơi thì em cũng nghỉ học đi làm cho anh coi” thì có lẽ bây giờ tên ấy sẽ tha về một đống việc để làm mỗi tối thứ 3, 5, 7 cũng nên. Có vẻ như Du không thể chịu nổi nếu không có cái gì để làm, Du học chương trình phổ cập để lấy bằng THPT, dẫu sao cũng tiện cho công việc của Du mặc dù chị Hoa bây giờ không quan trọng lắm vấn đề bằng cấp của Du. Vì lẽ đó mới có chuyện, chẳng là bên cái bàn nhỏ gần lối ra vào, Du đang vò đầu bức tóc giải một bài toán cần viện trợ mấy công thức mà anh chưa học, hoặc là có lẽ anh đã quên rồi cũng nên. Nhìn đằng sau, thấy Bảo đang thảnh thơi nghe nhạc trong khi Nhật đang cắm cúi đo đo vẽ vẽ. Du nhẹ nhàng bước tới và giựt tai nghe khiến Bảo giật mình. Du đưa tay suỵt khẽ , ý nói im lặng cho Nhật học bài, rồi ra hiệu kêu Bảo tới bàn mình.

-Cậu chỉ giùm tôi bài này-Du chìa cuốn tập trước mặt Bảo.

“Nhờ vả người ta mà nói cái giọng thấy ghét” , tuy nghĩ thế, Bảo vẫn vui ra mặt. May cho hắn là hôm nay nhỏ Hằng đi vắng.

-Ừm…bài này hả, hơi phức tạp một tí…phải dùng công thức này…sau đó…

Bảo cố tình cúi sát xuống chỉ dẫn Du làm bài. Tóc Du mềm mềm cọ vào má khiến hắn thinh thích. Hắn tận tình “giảng dạy” Du trong tư thế mà Nhật vừa mới ngẩng đầu lên đã giật mình tưởng Bảo “dám” ôm Du từ phía sau. Một thoáng tức giận hiện lên trên gương mặt cực kỳ baby của Nhật, cậu hắng giọng:

-Anh Bảo!

Bảo đang tận hưởng cái mùi dầu gội bạc hà thơm thơm trên tóc Du thì chợt bị gọi giật lại. Hắn vội đứng thẳng lên tư thế đàng hoàng.

-Ủa, gì vậy Nhật.

Du cũng quay lại. Nhật gãi đầu tỏ vẻ bối rối:

-Anh đang bận à, em chỉ muốn hỏi cái này canh sao cho chuẩn.

Bảo cũng tỏ ra bối rối không kém. Du chợt lên tiếng:

-À, anh nhờ cậu ta chỉ giùm một vài chỗ, mượn gia sư một tí không sao chứ?- Du cười chọc ghẹo Nhật.

-Ơ…đâu có-trong lòng, Nhật tự hỏi tại sao ông anh mình có thể vô ý đến thế, ít ra cũng phải đề phòng “con cáo” ấy một chút chứ.

Du quay sang nhìn Bảo, tên này đang “diện” bản mặt cực kỳ thất vọng mà có tài thánh Du cũng không thể hiểu tại sao.

-Nè, câu này tôi hiểu rồi-Du quay sang nói với Nhật-trả gia sư lại cho em đó,Nhật.

Bảo ngậm nguyên một quả bồ hòn trong miệng, cười méo xệch:

-À.. ừ.

Nhưng quả bồ hòn tuột ra khỏi miệng của Bảo ngay bởi mọt câu nói rất vô tư của một tên cũng rất vô tư:

-cậu giảng dễ hiểu đó, lúc nào bí nhờ cậu “làm thầy” tôi luôn vậy.

Hôm nay, trong thời khắc này, Bảo phát hiện ra một điều cực kỳ vĩ đại: hắn cũng có khiếu làm thầy giáo.

Dù có hơi luyến tiếc nhưng Bảo vẫn tỏ ra rất sung sức chỉ vẻ cho Nhật để khỏi phụ lòng kỳ vọng của “người ta”.

“Hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, nhưng vì ngắn ngủi, nó càng trở nên đáng quý” không nhớ là Bảo đã nghe câu nói này từ ai, bây giờ hắn cảm thấy rất đúng. Vương vấn trong mũi Bảo, mùi thơm tóc Du vẫn còn.

46.

-Hằng mới tới hả.

Giọng khàn khàn của anh Tân vẫn không bị tiếng nhạc của Rocky Linn nuốt mất. Hằng khẽ mỉm cười, cô ngồi lên ghế ở quầy rượu sau một hồi nhìn quanh.

-Anh Du đâu rồi anh Tân?

-Cô bé đến đón anh hả, mới 9 giờ mà.

Hằng lại cười cái kiểu “con gái ngoan hiền”:

-Em đến đây chơi thôi.

Bảo cá với Hằng là nhỏ không thể nào đóng vai cô gái dịu dàng hiền thục trong mắt mọi người ở nhà sách và ở Rocky Linn này. kết quả, Bảo thua trắng tay, mọi người ở đây hay gọi nhỏ là “con em hiền-hiền dễ thương của Du” mỗi lần nhỏ đưa Du đi làm. Hằng không hiểu nổi tại sao cứ con gái thì phải nhu mì, hiền lành, nhỏ nhẹ thì mới đúng là con gái. Nếu mọi người ở đây thấy cái cảnh nhỏ “bạo hành” với thằng Bảo và thằng Nhật, chắc chắn hình tượng “con em hiền hiền” trong mắt mắt họ vỡ tung hàng tỉ mảnh như mấy vụ nổ vũ trụ chứ chẳng chơi.

Nhỏ lại nhìn quanh, thắc mắc sao nãy giờ không thấy Du đâu. Mùi nước hoa hơi nồng xông vào mũi Hằng, ngay lập tức, nhỏ quay lại phía sau:

-Chị Thanh?

Cô gái trang điểm khá đậm, bà chủ của Rocky Linn, có nụ cười rất tươi và luôn tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện:

-Sao, đến chơi hả Hằng?

-Dạ, nghỉ hè rồi nên em hơi rảnh, định xin vô làm thêm ở chỗ chị đây.

-Thật hả, chị định thu nạp em đây, em vào đây làm thêm chắc chắn chỗ này sẽ đông gấp mười lần-giọng chị Thanh nửa đùa nửa thật.

Chợt, Hằng nhớ ra cái điều làm nhỏ thắc mắc nãy giờ:

-Sao nãy giờ em không thấy anh Du đâu, hỏi anh Tân ảnh chẳng chịu nói-Hằng chỉ vào chàng trai có gương mặt hiền lành đang bận rộn pha rượu cho khách, bàn tay trông thật điệu nghệ.

Chị Thanh nhăn mặt:

-Lúc nãy thằng Nghĩa tới đây.

Nghe chị Thanh nói một câu chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của nhỏ khiến Hằng ngạc nhiên.

-Dạ?

-Nó xin chị cho Du ra ngoài tối nay.

-Rồi sao hả chị?

-Thấy cậu Du nhăn mặt tỏ ý không thích, vậy là chị không đồng ý.

-Rồi anh em đâu?

Mặt chị Thanh hầm hầm:

-Cái thằng ôn dịch đó chưa bao giờ dám cãi lời chị, vậy mà hôm nay gan nó to bằng trời, nó lôi cậu Du đi rồi.

-Sao kỳ vậy?-Nhỏ Hằng hốt hoảng thấy rõ-chị có biết Nghĩa đi đâu không?

-Chị đoán là nó đang ở Tổng hành dinh của nó, không ở Như thanh thì ở đâu chứ, nó là vua ở đó mà. Chị mà không bận ở đây thì chị đã cho nó biết tay.

Mặc dù chị Thanh nói vậy nhưng một điều chắc chắn là thằng Nghĩa khó thoát khỏi bàn tay “ma vương” của chị. Nhìn ánh mắt “ác quỷ” đang nghĩ ra cách “dụng hình” nào đích đáng cho tên “nghịch đệ” dám “phạm thượng” thì biết. Thằng Nghĩa nhất định khó sống, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng trước khi thằng Nghĩa bị quăng xuống mồ, Hằng phải hỏi nó đã làm gì anh hai mình cái đã, có vẻ như ông anh của nhỏ đã bị kéo vào một rắc rối nào đó.

47.

Cũng khá lâu rồi Hằng mới đến Như Thanh, và sẽ còn khá lâu nữa nếu như không có vụ anh Du tự nhiên bị thằng đầu tắc kè kéo đi (Nghĩa bị gọi như thế bởi tên ấy cứ một tháng trung bình thay 3 màu tóc). Không khí ở Như Thanh sôi nổi hơn Rocky Linn vì đa số khách vào đây là lũ choai choai, cũng đầu xanh đầu đỏ như ông chủ. Thấy Hằng bước vào, rất nhiều con mắt quay lại trầm trồ. Một tên con trai mặt non choẹt loạng choạng bước lại gần:

-Cô bé, vào nhảy với anh một bản chứ.

Hằng không thèm nhìn hắn nửa con mắt:

-Tránh đường.

-Người xinh mà sao dữ thế, anh không tránh thì sao.

Cái giọng lè nhè của tên ấy làm nhỏ Hằng phát bực. Mọi người xung quanh chẳng ai thèm can thiệp vì đây chẳng qua là “chuyệnn thường ở huyện”. Hồi trước, nhỏ Hằng vào đây thường đi chung với Bảo hoặc thằng Nhật, hai tên bảnh trai nhất “xứ” nên không ai dám lén phéng. Bây giờ “thân cô thế cô” mới có tên cà chớn này dám cả gan chắn đường.Nhỏ nhìn tên ấy, lửa giận thằng Nghĩa chưa nguôi đã bị thổi bùng lên bởi hơi rượu nồng nặc của tên đứng chắn đường.

Nhỏ cười đầy ngạo mạn, nếu cỡ này mà nhỏ “ngán” thì đã không trị được thằng bạn ôn dịch rồi.

Loading disqus...