Hành trình đi tìm... bạn trai Trang 41

Sau phút yếu lòng của hằn...tôi quyết định đóng cửa tiệm một chút!!! Không gian yên tĩnh sẽ giúp thằng nhok bình tĩnh hơn!!! Hai chúng tôi bấy giờ đang ngồi nép bên cửa sổ....nơi ánh sáng có thể hắt vào....nhìn xe cộ chạy qua lại!

-Nhok thấy đỡ hơn chưa??? -tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn mà hỏi.

-Uhm....đỡ hơn rồi!!!

Trong lòng rất tò mò không biết nguyên nhân gì mà có thể khiến hắn khóc ngon lành như một đứa trẻ như thế....nhưng ngẫm lại thì không nên....kẻo tôi lại khơi dậy nỗi đau của hắn lần nữa!!!

-Sao Lâm không hỏi gì nữa vậy??? -hắn mở lời.

-Hỏi gì bây giờ???

-Không muốn biết vì sao tôi lại như thế àh???

-Thì cũng....có tò mò...nhưng không dám hỏi...sợ nhok nói tui nhiều chuyện!!! -tôi thật thà nói.

-Đúng thật là....-hắn phì cười....nhìn thấy nụ cười ấy tôi cũng cảm thấy an tâm.

-Thì....nếu nhok muốn tâm sự...tui sẵng sàng lắng nghe nèh!!!

Hắn không nói tiếp.....chỉ tựa đầu vào cửa sổ rồi nhìn về chốn xa xăm nào đó!!!

-Lâm biết không??? Thật sự thì...tôi thương mẹ tôi lắm!!!

-Thì tất nhiên rồi!!! Tình mẫu tử mà!!!

-Nhưng mỗi khi gặp bà ấy....nỗi tức giận cứ chế ngự tôi!!! Khiến tôi phải nói những lời cay đắng,xúc phạm đến mẹ!!! Nhiều lúc tôi biết tôi rất quá đáng....nhưng lại không thể nào mở miệng nói một câu xin lỗi được!!!

-Vì sao vậy???

-Có lẽ là do tôi muốn bà ấy trả giá cho những gì bà ấy đã gây ra!!!

-............-tôi lặng đi....vì không biết nên khuyên thằng nhok đó như thế nào bây giờ nữa!!!

-Điều đó có làm cho nhok cảm thấy vui không??? Khi nhìn thấy nỗi buồn hiện lên trên gương mặt của mẹ nhok???

Khi tôi nói câu này ra....chợt làm hắn nhớ đến ánh mắt rưng rưng của mẹ hắn lúc nãy...

-Tôi.....

-Dĩ nhiên là làm sao nhok vui được??? Đúng không???

Hắn không trả lời....tức là tôi đã nói trúng tim đen của hắn.

-Nhok nèh...cho dù ba mẹ nhok có làm gì đi chăng nữa...thì họ vẫn là ba mẹ của nhok!!! Cho nên đừng có cố gắng làm tổn thương họ...vì chính nhok cũng sẽ bị tổn thương mà thôi!!!

-Nhưng tôi biết làm gì bây giờ hả Lâm??? Tôi không thể nào tha thứ cho họ được!!! Chính họ đã khiến hai người anh của tôi mất đi niềm tin,tình yêu và cả tương lai...nghĩ đến đó thôi là tôi không thể chấp nhận được rồi!!!

-Sao nhok không nghĩ đến chiều hướng tích cực hơn???

-Tích cực hơn àh??? -hắn nhìn tôi....gương mặt hiện rõ hai chữ thắc mắc.

-Phải!!! Cái gì nó cũng có nguyên nhân của nó hết nhok àh!!! Nếu ba mẹ nhok không làm những điều như vậy....thì liệu anh ba của nhok có phát hiện ra người ảnh yêu thương nhất chính là Đan hay không???

-................

-Và nếu không có sự tiếp tay của ba nhok....thì liệu Đan có được đi du học để sau này có tương lai hơn không??? Cái gì nó cũng có mặt tốt và mặt xấu của nó hết!!! Nhok biết không??? -tôi cứ tiếp tục nói....

-Uhm...cũng có lẽ Lâm nói đúng!!! Nếu họ không làm như vậy....thì có lẽ tôi đã không hình thành tính tự lập sớm ngay từ khi còn nhỏ!!! Thế mà hay....

-Đấy thấy chưa??? Chỉ cần nhok chịu nhìn nhận vấn đề khách quan một chút thì mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như nhok nghĩ đâu!!!

-Khanh thấy...dường như Lâm không hề biết buồn nhỉ??? -tự dưng hắn chuyển đề tài sang tôi...đang nói ngon trớn....bỗng bị "đơ" ngay...

-Trời!!! Ai mà không biết buồn???

-Nhưng Khanh thấy Lâm lúc nào cũng lạc quan,yêu đời cả!!!

-Cái đó....là do bản thân tui tự đặt ra thôi!!! Đừng suy nghĩ mãi về những chuyện buồn....vì có suy nghĩ nhiều đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi tý gì!!! Thôi thì dẹp nó sang một bên....tìm kiếm niềm vui khác!!! Hihih....

-Ước gì...Khanh được như Lâm nhỉ???

-Thì cứ làm như tui nói đi! Rồi từ từ nhok sẽ thấy cuộc đời này không chỉ có màu xám thôi đâu!!! -tôi như một gia sư....và cũng thắc mắc không hiểu vì sao tôi lại có thể nói hay như vậy nữa???

-Uhm....hiện tại Khanh đã tìm thấy khoảng màu hồng cho riêng mình rồi!!!

-Là gì??? -tôi trố mắt nhìn hắn.

-Bí mật!!! -hắn phì cười...càng làm tôi thêm tò mò.

-Ghét!!!

-Lâm nèh!!!

-Gì nữa???

-Từ nay đừng gọi Khanh là nhok nữa!!! Xưng tên thôi nha!!!

-Er her...nhỏ tuổi hơn tui mà đòi tui gọi bằng tên àh??? -tôi trả treo.

-Nhỏ hơn có một tuổi chứ nhiêu! Gọi bằng tên được rồi....Khanh ghét ai gọi Khanh là nhok lắm!!!

Tự dưng hắn cứ nhìn tôi chăm chăm....khiến tôi ngượng đỏ cả mặt...bèn quay ánh mắt ngó lơ sang chỗ khác liền...

-Ừh thì...thjx thì tui chiều!!!

-Cảm ơn Lâm đã cho Khanh nhiều lời khuyên!!!

-Có gì đâu!!! Tính tui vốn thương người mà!!! hiih.-tôi xua tay cười cười.

-Mà nèh...đừng có kể cho ai nghe là Khanh đã khóc đấy nhé!! Bí mật giữa hai tụi mình,chịu không??? -hắn chìa tay ra....dụng ý bảo tôi móc ngoéo ăn thề với hắn đây mà!!!

-Pó tay!!!

-Sao? Có chịu không hả? Không thì...Khánh thủ tiêu Lâm để bịt đầu mối đó!!! -hắn giở trò đe dọa.

-Íh ẹh!!! Đồng ý thì....đồng ý!!! -tôi bĩu môi....

Hai bàn tay chạm vào nhau....trong tôi có cảm giác là lạ....bàn tay rắn chắc của hắn tự dưng cho tôi cảm giác an toàn....cứ muốn nắm mãi thế này......thế này thôi!!!

CHAP 101:

-Sao? Bữa chủ nhật này mày có đi với tụi tao không hả thằng kia??? -thằng Tiến chợt hỏi....khi tôi vừa mới bước chân về nhà! Dạo này vừa học vừa làm túi bụi...khiến tôi cũng muốn xả hơi một chút!

-Để xem sao đã! Tại chỗ làm của tao đang có chuyện mà!!! -tôi ậm ừ....

-Ngày mai là chủ nhật rồi! Quyết định nhanh đi nha!!!

-Ừh mà.....

*********

-Lâm....Lâm....

Nghe có tiếng gọi...tôi mới chợt giật mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ về cuộc nói chuyện với thằng Tiến!!! Quả đúng thật....chỉ hơn chưa đầy 2 tuần làm tăng ca mà nhìn tôi trông thật "thảm"...mắt thì thâm quầng,người thì hốc hác hẳn ra....phen này cứ kéo dài chắc tôi chết mất!

-Lâm làm sao vậy? Sao thấy sắc mặt kém thế??? -thằng nhok ấy quan tâm hỏi tôi.

-Không có gì đâu!!!

-Chắc Lâm thấy mệt lắm nhỉ? Bắt Lâm làm tăng ca với Khanh như vầy hoài....

-Trời! Không có sao đâu mà...tui còn chịu đựng được!!! -dứt lời....tự dưng tôi bỗng phát ngáp trước mặt hắn...ngượng chết đi được!!!

-Hay Lâm vào nghỉ chút đi! Tranh thủ tiệm không có khách nèh!!!

-Thôi! Không cần đâu...nhok đừng có lo!!!

Tôi cố làm ra vẻ thật tỉnh táo...nhưng cảm giác đờ đẫn cứ bao trùm lấy cơ thể tôi!!! Khó chịu chết đi được!!!

-Lâm nèh!

-Sao hả???

-Mai chủ nhật....Lâm nghỉ ở nhà nghỉ cho khỏe đi nha!!!

Tôi chợt lặng đi đôi chút...thật sự trong lòng cũng đang có chút mâu thuẫn....vì mai tôi muốn đi chơi với tụi thằng Tiến cho khuây khỏa,nhưng lại không nỡ bỏ thằng nhok này làm một mình túi bụi!!!

-Quyết định vậy đi nha!!! -hắn nói tiếp khi không thấy tôi trả lời.

-Nhưng...nhok làm một mình có được không???

-Không sao! Mai chủ nhật...có gì Khanh gọi Vi ra phụ! Lâm cứ ở nhà nghỉ ngơi đi!!!

Tuy muốn mở miệng nói là muốn ở lại làm giúp hắn...nhưng tôi laị sợ vụt mất đi cơ hội đi chơi...nên cuối cùng....đành phải "phụ lòng" hắn vậy!!!

-Vậy....thứ hai tui đi làm lại bình thường há!!!

-Uh...

-Cảm ơn nhok nhiều nha!!! -tôi cười xòa....thái độ vui hẳn ra....vì dù sao mai không phải đi học,không phải đi làm....sướng quá rồi còn gì!

-Khỏi cảm ơn! Chứ Lâm mà đổ bệnh....tôi mang tội chết!!!

-Trời...tui khỏe lắm! Không dễ gì bệnh đâu!!! hihi...

-Ừh...khỏe lắm!!! Khỏe như...sên vậy!!!

-Đáng ghét!!!

Không khí vui vẻ hẳn ra....vì dạo này quan hệ giữa tôi và thằng nhok không còn như nước với lửa nữa....thay vào đó....tôi cảm nhận được dường như có chút gì đó hạnh phúc khi hai đứa được ở gần bên nhau...chỉ một chút thôi....nhưng không thể nói trước được điều gì cả! Tình cảm mà!!! ^^~

**************

-Nhanh giùm cái đi!!! -thằng Tiến thúc giục tôi...được có một bữa ngủ nướng cũng không yên với nó.

-Từ từ....làm gì mà hối ghê thế???

-Hẹn tụi nó 9h có mặt...mà giờ 8h45 rồi! Do mày cứ rề rà không đấy!!! -nó cằn nhằn.

-Thì có sao đâu? Bạn bè với nhau không mà....-tôi cầm hộp sữa trên tay...vừa uống vừa nói.

-Lên xe nhanh đi!!!!

-Biết rồi ông nội!! !!!!!!

-Trời trời....khóa cửa lại kìa!!! chắc chết với mày mất thôi!!! -hắn cứ kêu ca...khiến tôi bực cả mình.

-Tại mày đó...cứ hối hối tao!!! Bực bội...

************

Cũng may hôm nay chủ nhật nên đường không kẹt xe lắm...nên chúng tôi chỉ đến trễ năm mười phút là cùng!

-Tưởng hai người không đến chứ!!!

Người đang đứng đối diện...nở nụ cười và nói chuyện với tụi tôi chính là Khương!!! Người mà tôi "thầm thương trộm nhớ" khi còn thời học sinh,cắp sách đến trường mỗi ngày!

-Tại mắc "của nợ" này nên mới đến trễ nèh!!! -thằng Tiến cố ý xiên xỏ tôi.Nếu không có Khương ở đây...tôi đã cho nó biết tay rồi.

-Hi Lâm! Lâu quá rồi không gặp nha!!!

-Uhm...hì hì..-tôi cười xuề xòa.....nhìn Khương thấy khác hẳn..mà dường như là đẹp trai hơn lúc trước....khiến tim tôi không khỏi "xao xuyến".

-Sao? Còn chờ ai nữa không???

-Hết rồi! 2 cô nương đang ngồi trong quán nước chờ tụi mình kìa!

Nghe Khương nói...tôi cũng cảm thấy thắc mắc....không biết ai là người yêu hiện tại của anh chàng này nữa?

-Xuống đi! Để tao đi gửi xe!!! -thằng Tiến lên giọng...càng ngày nó càng lấn lướt ...phen này về nhà sẽ biết tay tôi!!!!

Trong khi chờ nó đi quay lại...chỉ còn tôi và Khương đứng đây!!! Muốn mở miệng nói câu gì đó mà....chẳng biết nói gì cả!!!

-Lâm vẫn dễ thương như ngày nào nhỉ???

-Làm....làm gì có!!! -tôi ngại ngùng....

-Dạo này do Khương bận học nên ít khi liên lạc với 2 người...nay có dịp mới rủ đi chơi chung nèh!! Hì hì...

-Uhm...bạn bè lâu lâu gặp lại mà!!!

-Xong rồi!!! Đi thôi!!!

Cuối cùng thằng Tiến cũng quay lại.....tôi mừng muốn chết!!! Cứ đứng gần trai đẹp là tim cứ đập loạn xạ lên!!! ^^~

-Ok!!! Đi thôi!!!

***************

CHAP 102:

Chúng tôi bước vào một tiệm cafe cách đó không xa....đi theo Khương mà tôi tò mò muốn biết mặt bạn gái hiện giờ của Khương là ai?

-2 anh lâu quá nha! Để tụi em ngồi chờ nãy giờ!!!

Giọng "nhão nhẹt"của một đứa con gái cất lên....tôi nghe mà nổi cả da gà!!!

-Sorry em! Tại bạn anh nó bị kẹt xe!!! Hì hì....-Khương nói với nhỏ đó...rồi sau đó quay sang nhìn hai chúng tôi.

-Ngồi đi! Rồi Khương giới thiệu mọi người làm quen nhau!!!

-Chào 2 anh!!!

Vẫn là cái giọng "nổi da gà" đó....nó làm tôi có cảm giác thật khó chịu!!!

-Xin giới thiệu với 2 em...đây là Tiến và Lâm! Bạn học chung phổ thông với anh lúc trước!!!

Tôi nhìn hai nhỏ đó cười cười qua loa.....

-Còn đây là Steffany,bạn gái của Khương! Cô ấy là người Mỹ gốc Việt đó!!!

-Hi!!! -nhỏ nở nụ cười tươi để làm quen...phải công nhận một điều...nhỏ cười hết sức có duyên!

Nghe Khương "giới thiệu"xong,tôi hơi bị "choáng"....bẵng đi một thời gian không gặp...nay anh chàng không biết kiếm đâu ra cô Việt kiều này nữa!!!

-Còn đây là Mai,bạn học chung với Steffany hiện giờ!!!

-Chào hai anh!! Hihih....

Thì ra....cái chất giọng "kinh người" đó là của nhỏ này! Gương mặt trắng như tạc tượng vì make-up quá đà....cách ăn mặc cũng "kỳ kỳ"...teen không ra teen....người lớn không ra người lớn....nói tóm lại...."ấn tượng" về nhỏ này không mấy tốt đẹp đối với tôi!!!

-Thế là cuối cùng hai người cũng gặp nhau ở ngoài rồi nhé! Xem như tôi làm mai không công cho đấy!!!

Nghe Khương nói mà tôi chẳng hiểu gì cả! Sao có vụ làm mai gì ở đây nữa???

-Uhm...thanks anh Khương nhiều! Vì đã giới thiệu cho em một người bảnh trai như vậy!!! hihi...

Lại thêm con nhỏ Mai nói...khiến tôi chẳng hiểu chủ đề của cuộc nói chuyện này là gì....mãi khi thằng Tiến nói...tôi mới vỡ lẽ......thì ra Khương "se duyên" con nhỏ này cho nó!!!

-Vậy lát tụi mình đi đâu chơi đây honey??? -vừa nói...nhỏ Việt kiều ấy tỏ thái độ thân mật với Khương khiến tôi cảm thấy hơi..."ngứa mắt".

-Uhm...chắc cafe xong tụi mình đi hát karaoke,được không baby???

-Ok! Tùy honey quyết định thôi! Hì hì...-nhỏ vẫn vô tư "thân mật"với Khương như chốn không người!

-Vậy lát anh Tiến chở Mai nha!!!

Loading disqus...