-Mày sao vậy Lâm??? Sáng giờ cứ như người mất hồn!!! -con Oanh đa nghi hỏi.
-Không có gì! Chỉ tại...tao hơi mệt thôi!!!
-Tội nghiệp nó!!! Chắc do làm tăng ca nên không có thời gian để nghỉ đây mà!!! -nhỏ Mi châm chọc.
-Kệ người ta!!! Nhiều chuyện.
Trời mùa hè Sài Gòn oi bức...không khí buổii sáng cũng không trong lành gì!!! Càng làm cho tôi cảm thấy bứ rứt khó chịu hơn!!!
Ðang cau có mặt mày thì bỗng tôi có điện thọai...móc ra thì thấy số lạ hoắc...mà cũng không giống số ở Viêt Nam này nữa!!! Cầm trên tay cho nó reo một hồi....tụi bạn thấy mới nói...
-Sao không nghe điện thoại đi??? Làm gì cứ ngẩn ngơ ra thế????
-Uh uh....
-Alo...-tôi nhỏ nhẹ nói.
Không thấy đầu dây bên kia trả lời ngay...chỉ nghe thấy tiếng rè rè khó chịu....tưởng gọi nhầm số....ai ngờ.....
-Lâm hả??? -đầu dây bên kia nói.
-Vâng..Lâm đây!!! Ai vậy?? -tôi lịch sự trả lời.
-Hì hì...anh Thuần nèh!!!
Tôi bất ngờ khi biết chính là anh!!! Không lẽ...
-Sao...sao số điện thoại lạ hoắc vậy anh??? -tôi hỏi.
-Vì...anh dã sang Sing rồ mà!!! Mới đáp máy bay thôi!!!
Cái này càng làm tôi bất ngờ hơn....thì ra...anh đã đi thật rồi!!!
-Uh...ra là vậy!!! -giọng tôi chùn xuống....có chút gì đó nghẹo ngào.trong khi 3 con nhỏ bạn cứ chúm đầu vào nghe!!! Ghét quá nên tôi đứng dậy đi chỗ khác yên tĩnh hơn mà nói chuyện.
-Êh...cho tụi tao nghe với!!!
-Cái thằng....bạn bè mà ích kỹ vậy hả mày??
Chúng nó "nguyền rủa" tôi đằng sau lưng!!
-Anh đ vậy...Khanh nó biết chưa anh???
-Rồi!!! Chính nó ra sân bay tiễn anh mà!!!
-Uhm....
-Với lại em đã hứa với anh là chăm sóc nó giúp anh rồi mà!!! Nên anh yên tâm lắm!! Hihih...-giọng anh nói cười trong điện thoại.
-Nhưng dù sao..em cũng chúc anh sớm tìm gặp lại Đan....và...hạnh phúc anh nhé!!! -lời chúc xuất phát từ tim tôi...
-Uhm...vậy em giữ sức khỏe nhé!!! Ðối với anh...em cũng như Khanh vậy!!! Nên nếu em bị tổn thương gì...anh cũng sẽ khó chịu lắm!!!
-Trời! Em không dễ bị tổn thương đâu!!! Anh khéo lo!!! -tôi nói mà trong lòng khá buồn....vì thật sự....tim tôi đã bị tổn thương rất nhiều lần rồi!
-Uhm...vậy anh cúp máy nha!!! Khi nào rảnh anh sẽ điện thoại cho em!!! Bye bye em nhé!!
-Vâng ạh! Bye anh...-tôi cố gắng nói cười thật tươi câu cuối......
Cúp máy.....tôi khẽ thở dài và lặng đi....trong lòng có chút bùi ngùi nhưng nghĩ đến việc anh Thuần sẽ tìm được hạnh phúc là tôi cảm thấy vui lắm rồi!!! Đừng nên ích kỷ giữ anh làm "thiên thần" cho riêng tôi....vì anh còn phải đi tìm người anh thật sự cần bảo vệ!!!
***********
-Sao hôm nay đến sớm thế??? -tên nhok ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện trong tiệm bánh khi chưa đến 11 giờ trưa...
-Hôm nay về sớm! Chẳng biết làm gì nên ghé đây luôn!
-Rồi ăn cơm gì chưa đó???
-Chưa..cũng chẳng muốn ăn nữa!!! -tôi ngồi phịch xuống ghế gần đó...ánh mắt nhìn xa xăm...
-Có chuyện gì buồn àh??? -hắn để ý...
-Không hẳn!!!
-Thế sao trông phờ phạc thế???
-Anh nhok đi rồi đó! Nhok biết chưa???
Không nghe hắn trả lời ngay....tôi mới gặng hỏi lại...
-Sao không trả lời tui???
-Biết rồi!!! Chính tôi tiễn anh ra sân bay chứ đâu!!!
-Anh nhok đi rồi!!! Nhok không buồn sao??? -trông cái vẻ mặt thản nhiên của hắn khiến tôi tò mò.
-Bình thường thôi!!!
-Không buồn chút nào àh???
-Mà ấy hỏi nhiều làm gì? Đó là chuyện của tôi..buồn hay không cũng đâu liên quan đến ấy??? -vẫn thái độ trả lời ngang bướng đó...nhưng hôm nay tôi không đoái hoài để cãi lại...
-Uh...cũng đúng!!! Tui vào nằm một chút nhé...lát tui ra canh tiệm giùm nhok cho!!!
-Sao thế??? Trông ấy không giống như mọi ngày!!! Có chuyện gì àh? -hắn ngăn tôi lại....trước khi tôi kịp bước vào trong.
-Không có gì!!!
-Ấy thích anh tôi àh???
Tôi giật mình khi nghe hắn hỏi....
-Làm...làm gì có!!!
-Chứ sao biết tin anh tôi đi...ấy như người mất hồn vậy???
-Chỉ tại.....tôi đang mệt trong người thôi!!! Tránh ra đi....để tôi vào trong!!! -tôi đẩy người hắn qua một bên....cố giấu vẻ mặt đang đỏ bừng bừng.
-Lâm nèh....
Tôi khá bất ngờ vì hắn bỗng nắm tay tôi lại.....và còn gọi thẳng tên tôi nữa chứ!!!
-Gì...gì vậy???
-Ăn cơm chưa???
-Chưa.....
-Vậy tôi đi mua cơm...ăn xong rồi vào ngủ một giấc cho khỏe!!!
-Nhưng....-tự dưng hắn tỏ thái độ quan tâm....khiến tôi chưng hửng,không biết phải ứng xử ra sao!!!
-Nhưng nhị cái gì??? Ngồi ở tiệm chờ tôi về đi!!!
-Uh uh....-tôi chỉ biết ậm ừ nghe theo....
***********
Ngồi trên quầy mà tôi cứ mãi suy nghĩ về những hành động của tên nhok ấy! Ngẫm lại những ngày đầu quen nhau...hắn cứ khinh khỉnh.Tuy bây giờ vẫn còn nhưng dường như có chút gì đó quan tâm đến tôi!! Chẳng lẽ...hắn cũng thích tôi hay sao???
Mặt tôi đỏ bừng bừng khi tưởng tưởng ra những điều trên....tự lay mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ đó!!! Hắn nhỏ tuổi hơn tôi...thì làm sao có thế được chứ???
Bỗng ngoài đường thấp thoáng bóng dáng một chiếc xe hơi sang trọng đang đậu.....một người phụ nữ bước xuống xe....tôi cứ ngỡ là khách VIP đến mua bánh.....nhưng trông dáng người khá là quen....dường như tôi đã từng gặp ở đâu đó rồi!!!
-Cô cần mua gì ạh??? -tôi lịch sự hỏi khi người phụ nữ ấy bước vào tiệm.
Gỡ cặp mắt kính đen ra....bà ta nhìn dáo dác xung quanh như đang thăm dò điều gì....
-Khanh có ở đây không cháu??? -người phụ nữ ấy nhỏ nhẹ hỏi.
Tôi giật nảy mình....thì ra đây chính là mẹ của tên nhok đó!!! Do lần trước tình hình hỗn loạn nên tôi không nhìn rõ.....
-Dạ....Khanh ra ngoài mua đồ rồi cô àh!!!
CHAP 99:
-Uh...vậy cô có thể ngồi ở đây chờ Khanh về được không cháu??? -bà ấy vẫn nhỏ nhẹ hỏi....khiến tôi có cảm giác bà ta không đáng ghét như những gì tôi tưởng tượng về những người đàn bà ngoại tình!
-Dâ...vậy bác qua ghế bên kia ngồi chờ nhé!!!
-Cảm ơn cháu!!! -bước đi thật sang trọng....có lẽ do bà ấy đã quen với cuộc sống thượng lưu rồi.
Gần 15 phút trôi qua...thỉnh thoảng tôi lại đảo mắt nhìn sang bà.....dáng người ngồi thẳng,khuôn mặt nghiêm nghị kèm theo cặp kiếng đen nên trông bà chẳng khác nào....Mafia!
-Tôi về rồi đây!!!
Cuối cùng thằng nhok ấy cũng đã xuất hiện....thường thì khi nhắc đến đồ ăn tôi sẽ rất nhanh tay mau miệng...nhưng lần này thì khác....vừa nhìn thấy hắn,tôi đã ra hiệu cho hắn biết có người đến tìm....
-Con về rồi đó àh??? -không đợi tên nhok quay sang nhìn thì bà ấy đã lên tiếng trước rồi!
Hắn chẳng nói câu nào cả...chỉ đứng như trời trồng ngay trước cửa...còn bà ấy thì cứ từ từ bước đến bên cạnh hắn.....
-Con ra ngoài nói chuyện với mẹ một lát được không con??? -giọng nhỏ nhẹ ấy lại được cất lên.
-Không!!! Con đang bận!
-Chỉ một chút thôi! Mẹ không làm mất thời gian của con nhiều đâu!!!
-Giữa con và mẹ hình như chẳng có điều gì để nói cả!!! Mẹ đi về đi!! -hắn rắp tâm xua đuổi.
-Xem như mẹ năn nỉ con đi Khanh!!! Nói chuyện với mẹ một chút đi!!!
Tuy vẻ ngoài cau có,khó chịu....nhưng tôi biết trong lòng hắn cũng có nhiều điều để nói với người đàn bà này!!!
-Nhok cứ đi đi! Tui ở đây canh tiệm một mình được rồi!!! -tôi xen vào cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con họ.
-Vậy bác cảm ơn cháu nhiều nhé!!! Đi thôi con!!! -nói xong...bà ấy kéo tay hắn..như sợ sẽ mất đi cơ hội này vậy!
-Lâm ăn cơm trước đi! Lát tôi về liền!!!
-Uh uh....
Thế là cuối cùng hắn cũng chịu bước lên chiếc xe hơi....trong lòng tôi rất tò mò...không biết hai người ấy sẽ nói chuyện gì với nhau nhỉ??? Nhưng rồi lại tự trách bản thân nhiều chuyện....nên đành ăn cơm cho no bụng trước rối tính gì thì tính!!!
****************
Cuộc nói chuyện giữa Khanh và mẹ hắn diễn ra trong một quán cafe....(tất nhiên chỉ 2 mẹ con họ biết...nhân vật chính của chúng ta không hề hay biết!! ^^)
-Dạo này con ốm hơn lúc trước nhiều đấy!! -bà ta nhấp ngụm cafe...nhìn chăm chăm vào thằng nhok....
-Mẹ muốn nói chuyện gì thì nói nhanh đi!!! Con còn về nữa!!!
-Có lẽ...con cũng biết việc anh ba của con đi ra nước ngoài rồi chứ gì???
-Biết! Thì sao??? -hắn nói chuyện cộc lốc.
-Mẹ biết...nó đi lần này là sẽ đi luôn!!! Nên mẹ cũng không trông mong gì nó nữa cả!!! Giờ chỉ còn mỗi mình con....ba mẹ chỉ còn hy vọng vào con thôi đó,Khanh àh???
-Mẹ đừng nói những chuyện đó với con! Sao lại phải hy vọng vào con chứ??? -hắn cau có mặt mày...
-Con không thấy là công sức ba mẹ gầy dựng nên sau bao nhiêu năm tháng....nếu sau này ba mẹ già rồi thì lấy ai để kế nghiệp ba mẹ đây hả con???
-Điều đó con không quan tâm!!!
-Con đừng nói vậy Khanh àh??? Dù gì đi chăng nữa....chúng ta vẫn là một gia đình!!! Nên con vẫn là con của mẹ,biết không???
-Gia đình??? Nghe thật tức cười....-hắn nhếch mép...ra vẻ khinh khỉnh.
-Con nói vậy là có ý gì hả Khanh???
-Đã bao giờ mẹ xem cái nhà này là một gia đình chưa??? Con không nói...không có nghĩa là con không biết những gì ba mẹ làm sau lưng anh em tụi con!!! Nhiều năm rồi mẹ àh....vẫn chẳng thay đổi gì cả!!!
-Con không hiểu được đâu Khanh àh? Ba mẹ không thể nào như lúc trước được nữa....giữa ba mẹ đã có khoảng cách quá lớn rồi!!! -bà ấy phân trần...
-Cái đó con không còn quan tâm nữa!!! Nhưng nếu nói về vấn đề mẹ muốn con gánh vác công việc của ba mẹ sau này thì....không bao giờ!!!
-Con nói vậy mà nghe được hả Khanh??? Mẹ bây giờ chỉ còn mỗi mình con....con biết không???
-Con biết!!! Con con biết mẹ đang nghĩ gì....mẹ sợ những con bồ nhí của ba sẽ ráng sinh cho ổng một thằng quý tử...để rồi sau này tài sản của ba mẹ sẽ phải chia bớt cho thằng con hoang đó hay sao???
Bà ta lặng đi...trước những lời nói cứng như thép của thằng nhok ấy...
-Con.....
-Còn anh Thuần đó!!! Sao mẹ không quan tâm đến ảnh??? Có phải mẹ biết ảnh là gay...không xứng đáng để ba mẹ giao cơ ngơi này lai nên từ lâu đã xem ảnh như không tồn tại trên đời này??? Đúng không????
-Thôi...con đừng nói nữa...mẹ xin con đấy Khanh àh!!!
-Mẹ àh!!! Những gì mẹ làm đều có mục đích của mẹ cả!!! Chẳng lẽ con không hiểu điều này hay sao???
-Mẹ không phải là không quan tâm đến thằng Thuần...chẳng qua quá khứ của nó quá nhơ nhếch...nên không thể nào đảm đương được những gì ba mẹ mong muốn!!! Con hiểu cho mẹ không Khanh???
-Con không hiểu gì cả!!! Mẹ cái gì cũng nói là lo cho con cái...thế một tháng mẹ ăn cơm chung với tụi con được bao nhiêu lần??? Hay là mẹ dành thời gian cho thằng bồ nhí của mẹ hơn??? -càng ngày hắn càng điên tiết lên....nổi tức giận như bao trùm cả không gian quán cafe này vậy!!!
-Mẹ....-bà ấy nghẹn lời....
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn vì bà ấy có điện thoại....thái độ e dè không bắt máy đó càng làm thằng nhok "hăng" thêm.....
-Bồ mẹ gọi chứ gì??? Nghe máy đi....con không làm phiền mẹ nữa!!! Và từ đây mẹ cũng đừng làm phiền con...anh ba đi rồi....con cũng chẳng muốn bước về căn nhà đó!!! -nói xong...hắn bước những bước đi thật nhanh ra khỏi quán....để lại người mẹ ngồi ngẩn ngơ....ánh mắt đượm nỗi buồn không tả xiết.....
***************
-Nhok về rồi đó hả??? -thấy thấp thoáng dáng hắn... tôi vừa mừng vừa lo....
-Uh....
-Ăn cơm đi!!!
-Thôi....cho Lâm ăn luôn đó!!! Tôi không có đói!!!
-Sao rồi??? Mẹ nhok nói gì với nhok vậy??? -tôi thắc mắc....
Tưởng hắn sẽ nói tôi nhiều chuyện này nọ...nhưng không....hắn chỉ nhìn....nhìn chằm chằm vào tôi....rồi sau đó......khóc thật to như một đứa con nít!!!
-Chuyện....chuyện gì vậy??? -tôi hốt hoảng khi lần đầu tiên được chứng kiến cảnh này.
Rồi đột nhiên...hắn ôm chầm lấy tôi.....ôm chặt đến nỗi tôi như muốn nghẹt thở!!! Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến một người cứng rắn như hắn lại có thể khóc ngon lành như thế này!!!
-Cho tôi ôm Lâm một chút....một chút thôi!!! -giọng hắn nấc từng tiếng....
Từ việc ngạc nhiên...tôi chuyển dần sang thông cảm....tay tôi cũng nhẹ nhàng đặt lên bờ vai hắn.....cảm giác thật lạ.....dường như tôi cũng đang buồn....buồn vì thấy hắn như thế....buồn vì biết hắn bị tổn thương.....thôi thì.....cứ cho hắn mượn bờ vai để khóc cho đã vậy!!!
CHAP 100: