-Lâm…sao mày không nướng đi! Làm gì ngồi đờ đẫn ra vậy??? -con Oanh khều nhẹ tay tôi..
-Ừh ừh…-tự dưng….nhìn những hình ảnh này khiến tôi nhớ đến thầy Nam quá! Kỷ niệm cùng nhau nướng khoai,cùng nhau làm đồ ăn….làm mắt tôi nhòa dần đi! Trong cái không khí vui vẻ như thế này cũng không làm tôi quên đi được thầy! Khôg biết….thầy có nhớ tôi như tôi đang nhớ thầy không nữa???
CHAP 88:
12h20'....
Vẫn không tài nào chợp mắt nổi....nằm trằn trọc nãy giờ cũng đã hơn 2 tiếng đồng hồ rồi! Bình thường ở nhà chắc tôi đã ngủ thẳng cẳng từ lâu....ấy thế mà hôm nay lại thấy khó ngủ đến thế!!! Có lẽ do lạ chỗ,mà cũng có thể là do tôi nằm gần anh Thuần quá chăng???
Ngước nhìn lén anh....trong ánh sáng mờ ảo của buổi đêm....thấy khuôn mặt đang say ngủ sao trông giống con nít đến thế??? Tôi chỉ muốn lấy tay vẹo má cho sướng....nhưng lại không dám....sợ anh hiểu lầm thì chết!!!
Mãi ngắm nhìn anh chừng mấy phút...tôi mới giật mình tỉnh giấc và cảm thấy hơi hồi hộp....cứ đà này thì tối nay tôi thức trắng đêm là cái chắc!!!
-Bực bội quá đi!!! -tôi khó chịu trong người...đành ngồi bật dậy cho khuây khỏa chút xíu!
-Em sao vậy???
Hoảng hồn khi nghe giọng của anh...chắc lúc nãy tôi la khá lớn nên anh mới tỉnh giấc!
-Em...em không sao! Xin lỗi vì đã làm anh giật mình nha!!!
-Em không ngủ được àh? Anh thấy em cứ trằn trọc nãy giờ cũng lâu rồi đấy!
-Sao...sao anh biết??? -tôi ngạc nhiên.
-Thì anh cũng đâu có ngủ được đâu nèh! Hì hì...
Trời ạh!!! Thì ra tôi đã bị "hố"...cứ tưởng anh ngủ say,ai dè cũng giống như tôi!!!
Cũng may tôi đã không làm điều gì "quá đáng"....không là xấu hổ chết rồi!!!
-Em muốn đi dạo đêm không???
-Bây giờ àh?
-Uh...bây giờ!
-Ok...cũng được!!!
Dứt lời...2 chúng tôi đứng dậy nhẹ nhàng....rón rén từng bước ra ngoài!
************************
-Ôi...mát mẻ quá!!! -tôi hít lấy hít để khi vừa mới thoát khỏi túp lều chật ních,nực nội ấy!!! Quả thật không khí ban đêm se se lạnh,làm tôi có cảm giác buồn ngủ trở lại ngay!!!
-Sao? Thấy khỏe hơn chưa???
-Dạ rồi!!! Chắc do trong lều ngột ngạt quá nên em ngủ không được!!! Hihi...
-Vậy lát anh em mình nằm ở đây ngủ luôn....chịu không???
-Trời..muỗi cắn chắc chết luôn quá!!! Anh xúi dại ghê!!!
2 anh em nhìn nhau cười nhẹ...sau đó lại tiếp tục nhìn xa xăm về màn đêm sâu thẳm....không gian lắng đọng này khiến cho tôi có cảm xúc ghê!!! Bầu trời đầy sao....gió se se lạnh...cỏ mượt như nhung...chạm tay đến đâu là thấy sảng khoái đến đó!! Tôi nghi chắc anh nói đúng quá.....có lẽ tối nay tôi phải ngủ ngoài trời như vậy rồi!!!
-Em có bao giờ ngắm sao ban đêm như thế này chưa???
-Chưa anh àh!! Đây là lần đầu tiên đó!!! Không ngờ cái cảm giác này cũng thích ghê anh nhỉ??? -tôi nhìn sang anh....trong màn đêm lờ mờ....ánh mắt anh như đượm nỗi buồn mang mác....cái nhìn xa xăm không giới hạn cũng đủ cho tôi hiểu anh đang mang một tâm sự gì đó!!!
-Thế còn anh??? Em nghĩ chắc đây không phải là lần đầu của anh đâu nhỉ?
-Sao em lại hỏi anh như vậy???
-Thì...em chỉ có cảm giác vậy thôi!!! Nếu không đúng thì cho em xin lỗi! Hì hì....
Bất chợt anh nhìn thẳng vào mắt tôi....khiến tôi khá sững sờ...
-Gì...gì vậy anh??? Mặt em dính gì àh???
-Em có đôi mắt ngây thơ lắm!!! Nên anh chỉ thích nhìn vậy thôi!!!
-Anh cứ đùa hoài! Tụi mình nói chuyện khác đi!!! -tôi xua xua tay cho qua....tự dưng nhìn rồi còn khen...khiến tôi ngượng đỏ cả mặt!! ^^!
-Em có xem anh là bạn không Lâm???
Anh hỏi tôi một câu đơn giản như nó làm tôi khó trả lời quá!!! Mãi mấy giây sau tôi mới có thể mở miệng được!!!
-Em không có xem anh là bạn!!! Mà em xem anh như là thiên thần của em mà!!! Không nhớ sao???
-Ừh thì nhớ...nhưng em có tin một người như anh không???
-Sao lại không tin??? Anh cứ hỏi gì đâu không àh!!!
-Anh là gay!!!
Tôi chợt giật mình khi nghe anh nói câu này....tự dưng....anh lại đề cập đến vấn đề "tế nhị"...khiến tôi cảm thấy khó xử ghê!!!
-Thì...thì có sao đâu nèh??? Anh có là gì đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của tụi mình đâu!!! Anh đừng lo!!!
-Anh không tốt như em nghĩ vậy đâu!!! Anh là người làm gì cũng có mục đích của mình hết em àh!!!
Tôi nhìn sang anh....tự dưng cảm giác lành lạnh chảy dọc toàn thân...tôi không hiểu
ngụ ý của câu nói này cho lắm!!!
-Ý anh là sao nèh???
-3 năm trước....anh từng là một công tử ăn chơi!!! Em có tin không???
-Thì sao??? chuyện cũa 3 năm trước thì liên quan gì đến em??? -tôi nheo mày thắc mắc.
-Em hứa khi nghe anh kể...em không được xem thường anh nhé!!! Đồng ý không???
Tôi không trả lời anh ngay....suy nghĩ vu vơ trong đầu một lát...tôi mới dám nói...
-Em đồng ý!!!
-Gia đình anh nói chung là một gia đình giàu có...nhưng cuộc sống giống như một gia đình thật sự thì lại không!!! Ba anh suốt ngày cứ lo việc công ty,mẹ anh cũng thế...bà có mấy cửa hàng mỹ phẩm nên luôn chăm chút,đầu tư vào chúng!!! Đùng một cái.... ba anh có người đàn bà khác bên ngoài....còn mẹ anh thì cũng lăng nhăng với anh chàng nhỏ hơn mẹ vài tuổi...lúc đó gia đình anh lộn xộn lắm,cứ cãi nhau suốt!!! Anh còn nhớ lúc đó anh chỉ mới 15 tuổi...mỗi lần ngồi ngay cầu thang nhìn ba mẹ cãi nhau là anh chỉ biết khóc!!! Anh hai của anh thì khác.....nhìn cảnh ba mẹ như thế...anh ấy chán đời nên đã dấn thấn vào con đường nghiện ngập....rồi đến một ngày...
-Chuyện gì xảy ra hả anh??? -tôi chăm chú lắng nghe từng dòng anh kể....không thể ngờ anh lại có quá khứ như thế!
-Đến một ngày....gia đình hay tin anh trai của anh do dùng thuốc quá liều nên đã tử vong!!! Anh nghe mà như có tiếng sét bên tai....anh thương anh trai của mình lắm!!!
Quãng thời gian ba mẹ mâu thuẫn với nhau...chỉ có anh trai là quan tâm đến anh,chăm sóc cho anh!!! Vậy mà anh ấy lại bỏ anh mà đi!!! Đám tang....anh chỉ biết ngồi cạnh quan tài mà khóc suốt.Và cũng kể từ đó....con người anh đã thay đổi hẳn!
-Thay...thay đổi???
-Phải!!! Từ 1 đứa hiền lành,ít nói...anh bắt đầu nổi loạn...anh đi chơi thâu đêm suốt sáng.......có khi không về nhà!!! Anh chán cảnh phải thấy ba dẫn bồ nhí về...mẹ thì đàn đúm với người khác....anh mặc kệ hết!!! Họ muốn làm gì thì làm!! Rồi anh quen được Minh ở club bar...Minh là con trai nhưng dễ thương lắm!!! Lúc đó anh cũng không nghĩ mình là gay....nhưng khi đi chơi,tiếp xúc với Minh lâu ngày...anh mới biết là anh đã yêu Minh từ lúc nào không hay biết!!! Rồi anh với Minh cũng quen nhau...yêu đương với nhau! Nhưng....
-Nhưng sao hả anh???
-Minh không phải là tay vừa....Minh quen không chỉ có mỗi một mình anh!!! Mãi sau này anh mới biết..Minh làm call boy!!! Lúc đó tim anh tự dưng đau thắt lắm...anh không ngờ người mà anh yêu lại làm những chuyện đồi bại đó sau lưng anh!!! Anh đã từng hỏi Minh 1 câu rằng:"Anh cho em tiền,anh lo lắng cho em bấy nhiêu đó chưa đủ hay sao mà em còn làm ba cái chuyện đê tiện đó sau lưng anh hả Minh??? ",em có biết Minh đã trả lời với anh như thế nào không???
-Như thế nào??? -tôi thắc mắc....
-"Em xin lỗi anh!!! Nhưng em không thể nào sống chung thủy với 1 người được!!! Bản tính của gay là vậy...tiền là chính...nhưng quan hệ là mười anh àh!!! ".
Nói xong...anh lặng đi một chút...tôi cảm thấy xót xa cho hoàn cảnh của anh....yêu nhưng bị phản bội...cảm giác này mấy ai có thể dũng cảm mà đứng lên???
-Anh nhớ hoài câu nói của Minh!!! Kể từ ngày đó...anh không liên lạc với Minh nữa...anh càng ngày càng ăn chơi thác loạn hơn...anh theo cái "chân lý"mà Minh đã dạy cho anh...rằng cái thế giới gay này chẳng có ai là chung thủy cả!!!
-Không lẽ...anh đã.....
-Phải...anh lên giường hết người này đến người khác...thậm chí là bạn của Minh anh cũng không bỏ qua!!! Anh còn nhớ lúc anh dẫn bạn của Minh vào khách sạn....cái ánh mắt tức giận,ghen tỵ đó làm anh cảm thấy sung sướng lắm!!! Anh phải làm để cho Minh biết....mất anh là do Minh không biết giữ lấy!!!
Tôi khá Shock khi nghe những gì anh kể....miệng tôi lắp bắp không biết nói nên lời gì bây giờ nữa???
CHAP 89:
-Anh đã từng sống như thế thật àh? -tôi hỏi 1 câu rõ ngốc sau khi nghe những gì anh kể.
-Phải! chính anh bây giờ nghĩ lại....anh cũng không dám tin anh đã từng như thế!!!
Nhưng đến một ngày kia....
-Sao hả anh??? -tôi thắc mắc...
-Anh tình cờ gặp được Đan trong quán cafe anh hay uống...Đan là nhân viên mới nên không biết anh là khách quen ở đấy!!! Nhìn dáng vẻ khù khờ,hậu đậu của Đan...không biết sao lúc đó anh lại cảm thấy xao xuyến lắm!
-Tiếp đi anh!!! -tôi như vểnh hai cái tai để lắng nghe anh nói....càng ngày khiến tôi càng tò mò!
-Sau lần gặp được Đan..anh đến quán cafe đó thường xuyên hơn! Rồi thời gian trôi qua....anh và Đan cũng tiếp xúc với nhau,trò chuyện với nhau! Mỗi lần như thế....anh biết mình đã thích Đan mất rồi!!! Đan dễ thương lắm....khác xa những người anh quen trước đây..ở Đan anh tìm được những nụ cười thật sự,bên cạnh Đan anh thấy ấm áp lắm!!!
-Thế...anh còn quen với Đan không???
Anh lặng đi một lát....tôi như nín thở để lắng nghe không gian tĩnh mịch của màn đêm!!! Yên ắng đến đáng sợ....
-Không em àh!!! Đó là cú shock thứ 2 của anh khi bước vào thế giới gay này!!! Anh và Đan yên nhau thật sự...anh biết được điều đó...nhưng....
-Nhưng làm sao hả anh??? -
-Đến một ngày..ba anh phát hiện anh và Đan quan hệ với nhau!!! Ổng tức điên lên,lồng lộn dữ dội...buộc anh và Đan phải chia tay nhau!!! Lần đầu tiên anh dám cãi lại ba...anh đấu tranh để giữ được hạnh phúc cho riêng mình!! Vì anh biết....chỉ có Đan mới có thể giúp anh có nghị lực để sống trên đời này,chỉ có Đan là người thức tỉnh được anh những khi anh gục ngã,buông xuôi! Ấy thế mà....
Tôi có thể nghe rõ tiếng nắm chặt tay của anh...dường như anh đang có vẻ rất tức giận hay gì gì đó!!!
-Em biết không??? Nhà Đan nghèo lắm...Đan vừa học vừa làm để nuôi mẹ già và kiếm tiền trang trải học phí!!! Khi quen với Đan...anh chủ động lo lắng cho Đan,nhưng mỗi lần như vậy Đan đều từ chối! Đan không muốn anh xem thường Đan em àh!!! Nhưng khốn nạn thay....khi Đan không vượt qua được cám dỗ mà ba anh đã sắp đặt!!!
-Cám dỗ àh???
-Ba anh nói sẽ cho Đan đi du học,nếu Đan đồng ý từ nay đừng liên lạc gì với anh nữa!!! Ổng còn nói khi nào Đan học xong,ổng sẽ kiếm việc làm cho Đan,rước mẹ của Đan qua luôn!!! Và...
-Đan đã đồng ý??? -tôi ngắt lời khi thấy anh nghẹn ngào không nói được....
-Phải! Đan đã chọn tiền tài,danh vọng thay vì chọn ở bên cạnh anh!!! Lúc đó anh như người điên vậy,anh buông xuôi tất cả...chỉ còn biết đến bia rượu để cho say!!! Nhưng mỗi khi tỉnh lại...hình ảnh của Đan cứ hiện lên trong đầu anh...anh đau lắm em àh!!! Vì anh thật sự yêu Đan...nhưng Đan lại nhẫn tâm làm điều đó với anh!!!
-Anh bình tĩnh đi!!! Cũng có thể...Đan có lý do mà anh!!! -tôi cố gắng xoa dịu nỗi đau trong anh...đối với anh,những cú shock đó quả thật quá lớn!!!
-Kể từ lúc đó...anh đi đâu,làm gì cũng có vệ sĩ theo sau!!! Ba anh sợ không còn Đan,anh sẽ đi tìm một người khác!!! Nhưng đối với anh...không ai có thể thay thế Đan được em àh!!!
Nghe anh nói câu này...tôi thấy hơi nhói lòng!!! Thì ra anh đã có người yêu...và anh yêu người này hơn cả bản thân mình!!
-Nhưng người say thì cũng đến lúc phải tỉnh thôi em àh!!!
-Vậy thì ai đã giúp anh thức tỉnh vậy??? -tôi thắc mắc...
-Chính là Khanh đó em!!!
-Khanh àh? ? -tôi khá bất ngờ khi anh nói điều này....
-Phải!! Vì bây giờ Khanh nó cũng lớn rồi...anh không muốn nó giống như anh,chỉ vì gia đình mà buông xuôi tất cả!!! Anh làm anh của nó...thì cần phải dũng cảm để đối mặt với thực tế....giúp cho nó có thêm nghị lực mà tiếp tục phấn đấu cho tương lai của mình!!!
-Anh biết nghĩ vậy là tốt rồi....
-Em biết không??? Cách đây vài tuần...anh có tình cờ gặp bạn của Đan...
-Rồi sao hả anh??? -tôi quay sang anh...thấy dường như anh đang nở nụ cười nhẹ trên môi...điều gì làm anh hạnh phúc vậy nhỉ???
-Bạn của Đan nói...cứ mỗi tháng...Đan lại gửi về cho anh 1 bức thư...những dòng tâm sự của Đan đều nằm trong đó!!! Rồi cứ mỗi đêm Đan không ngủ được...đều điện thoại cho bạn Đan để khóc....anh biết....anh biết Đan còn yêu anh lắm!!! Bạn của Đan nói với anh rằng:"cũng do hoàn cảnh nên Đan mới buộc phải chọn việc đi du học cho tương lai của mình,nhà Đan nghèo..nên Đan cần phải phấn đấu thì mới có địa vị trong xã hội! Xa anh...Đan cảm thấy như đã phụ anh...điều đó làm Đan cứ dằn vặt suốt!!! "
Tôi lặng đi....cũng không hiểu sao lại buồn nữa??? Anh vui...thì tôi phải vui thay cho anh chứ???
-Nghe bạn của Đan nói những lời đó...anh càng yêu Đan hơn!!! Đan còn dặn là không được nói cho anh nghe,những bức thư đó đợi sau này khi Đan về nước thì Đan sẽ đốt chúng đi!!! Em thấy không??? cũng là ý trời....cứ ngỡ anh và Đan sẽ mãi mãi mất nhau!!! Nhưng ai có thể ngờ rằng....cho nên anh mới có quyết định...
-Quyết định gì hả anh???
-Anh sẽ bỏ trốn để đi tìm Đan!!!
-Cái....cái gì??? -tôi giật mình khi nghe anh nói câu này.
CHAP 90:
-Phải! Anh quyết định sẽ đi tìm Đan...anh muốn nắm lấy cơ hội để được tiếp tục yêu Đan!!!
-Nhưng...nhưng anh suy nghĩ kỹ chưa??? Em...em cảm thấy...-tôi lấp lửng câu nói..vì hiện tại tôi cũng không biết nên làm gì...anh làm tôi khá shock!
-Thật ra...anh cũng đang phân vân lắm! Anh muốn đi tìm Đan...nhưng lại lo cho thằng Khanh không biết anh đi rồi nó sẽ như thế nào? Chắc nó mà biết tin sẽ giận anh lắm...
"Vậy thì anh đừng có đi!!! "-câu nói này tôi chỉ dám nghĩ thầm trong bụng....tuy cảm động trước tình yêu anh dành cho Đan....nhưng tôi lại không muốn anh tìm lại tình yêu này chút nào cả!!! Sự ích kỷ trong tôi không biết vì sao lại hiện hữu?
-Anh nhờ em một chuyện được không Lâm??? Vì anh nghĩ...chỉ có em mới có thể giúp được anh chuyện này!!!
-Hjz..em thì có thể làm gì được cho anh chứ???
-Em ở đây..hãy chăm sóc cho Khanh giùm anh nhé!!!
Tôi giật mình khi nghe anh nói câu này......
-Cái....cái gì??? Em...em làm sao có thể...
-Tính thằng Khanh nó còn con nít lắm em àh!!! Nên anh sợ anh đi rồi...không ai
ngăn nổi tính bốc đồng của nó!!
-Anh cho rằng em có thể sao??? -tôi chen ngang câu nói của anh...chính tôi cũng không ngờ anh lại "đề cao" tôi quá!!!
-Phải....anh tin em làm được điều này!!