-Đi chứ sao không? Cho nên trưa nay làm ơn trước khi đi học chở tao đi giùm đó!!!
-Hôm nay không được rồi!!! Lát tao phải lên trường ngay…lát kiểm tra rồi!!! Nên chắc chiều tao mới về!
-Lấy ai chở tao đi bây giờ??? -tôi hốt hoảng nói..
-Thì đi xe bus chứ ai mà chở mày ngoài tao ra??? -nó cố tình nói xỏ nói xiên tôi…cái thằng…chuyên môn muốn tôi “lồng lộn”lên không hà!!!
-Không cần mày đâu! ăn xong biến đi cho khuất mắt tao!!! -câu nói lịch sự nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc này đề”phang”vào mặt nó!!!
-Thôi! Cho tôi xin đi 2 anh!!! Ở chung một nhà mà cứ cãi nhau hoài!!! Lo mà ăn sáng đi!
Nhờ có chị tôi can thiệp…không là sẽ xảy ra khẩu chiến như mọi ngày cho mà xem!!! Mà giờ tôi cũng chẳng biết mình có còn hơi sức để cãi nhau với nó không nữa??? Một buổi sáng chán ngắt và tẻ nhạt!!!
*********************
Đang ngồi xem tivi thì bỗng điện thoại của tôi báo có tin nhắn…sau một hồi làm biếng lấy cái chân khều khều mãi không được…tôi đành phải đứng lên khỏi ghế mà lấy vậy!!!
Khi check SMS thì mới biết con Oanh nhắn tin….nói hỏi sao hôm nay tôi không đi học…đành phải kiếm cớ là chở chị đi mua đồ mà bảo nó xin phép giùm vậy!!! Sau khi send…tính tôi hễ đụng đến cái điện thoại là mày mò lung tung(mặc dù chẳng còn chỗ nào cho tôi mày mò nữa cả)…đến danh mục phonebook…tôi mới thử tìm xem trong list những người tôi quen…có ai để tôi tâm sự hay không? Nghĩ đến đây…tôi mới sực nhớ ra một người…mà mỗi khi gặp anh,trò chuyện với anh là dường như mọi nỗi buồn của tôi đểu tan biến hết cả!!! Người tôi đang nhắc đến….chẳng ai xa lạ….đó chính là anh Thuần!!! ”thiên thần” trong long tôi!! ^^~
Sau 1 SMS với nội dung là hỏi anh ấy đang làm gì? ? Bây giờ có rảnh không? Tôi muốn gặp anh ấy ngay bâu giờ có được không? ...thì lúc này là lúc tôi đang thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của anh ấy!!! Sẽ rất quê nếu anh ấy nói không rảnh để đi…và sẽ càng quê hơn khi anh ấy không hồi âm lại!! >”<
10’ trôi qua….20’ trôi qua…tôi vẫn không thấy có tin nhắn!!! Ngồi cầm điện thoại trên tay mà tôi như muốn bóp nát nó…cái cảm giác chờ đợi này thật là khó chịu!!! Đang cảm thấy bị quê độ thì bỗng điện thoại nó rung lên báo có tin nhắn….làm tôi giật cả mình!!! Nhưng vài giây sau đó tôi đã lấy lại bình tĩnh…từ từ check SMS xem có phải của ảnh hay không? Thì tôi mừng quýnh lên…đúng là số điện thoại của anh ấy…nội dung SMS đó như sau:
“anh nhận được tin nhắn của em rồi! Bây giờ thì anh rảnh,chúng ta gặp nhau được mà!!! Nhưng ở đâu nèh? Em send cho anh chỗ hẹn…anh sẽ đến đó ngay! ”
Tôi lật đật nhắn tin lại cho ảnh..hẹn ảnh ở 1 quán café mà tôi biết…
-Chị hai ơi!!! Em đi ra ngoài chút xíu nha!!! Lát em về há!!!
-Đi đâu đấy??? -chị ấy đang ở dưới bếp..nghe tôi nói đi ra ngoài thì lập tức”phóng”lên nhà trên ngay…
-Àh…em đi mua chút đồ ấy mà!!!
Ánh mắt chị đầy nghi ngờ…nhưng cuối cùng chị ấy cũng đồng ý!!!
-Đi đâu lát nhớ về ăn cơm đấy biết chưa???
-Vâng ạh!!! Em thay đồ rồi đi nha chị!!! -tôi tí tũn chạy vào phòng…trong người nôn nao một cảm giác khó tả...có lẽ do sắp gặp lại “thiên thần”nên mới vậy!!! ^^
***************
Ngồi chờ anh ấy ở quán café mãi 20’ rồi…mà vẫn không thấy ảnh đền! Không biết….ảnh có cho mình leo cây không ta???
Đang ngồi hoang mang,lo sợ vì bị chơi khăm …thì tôi bỗng thấy thấp thoáng phía cánh cửa có bóng dáng ai đó trông quen quen..nhìn thật kỹ thì tôi mới biết đó chính là anh Thuần! Hôm nay anh mặc đồ đẹp quá….nguyên một màu trắng tông xuyệt tông…giống như “thiên thần”làm sao ấy!! ^^
Vừa định giơ cánh tay lên báo hiệu cho anh ấy biết!!! Thì ảnh đã thấy tôi mất rồi….đang chuẩn bị nở nụ cười thật tươi thì…bỗng thấy sau lưng ảnh 2 gã mặc đồ đen…nhìn cũng đủ biết đó là “vệ sĩ”của ảnh rồi!!!
Không hiểu sao tôi chẳng mấy cảm tình với 2 gã này…mặt mày lúc nào cũng cau có,hậm hực…..chẳng lẽ vệ sĩ là vậy sao???
-Chào em!
-Chào anh!
2 chúng tôi nhìn nhau,nở nụ cười thân thiện như một phép lịch sự…tự dưng nhìn đối diện anh thế này…tim tôi cứ đập loạn xạ lên…^^!
-Hừh…biết em chờ anh bao lâu rồi không??? -tôi giả vờ cau có nói…
-Hì hì…anh xin lỗi mà!!! Do đường kẹt xe…nên anh đến trễ!! Bỏ qua nhé nhok!!!
Với nụ cười và lời nói như thế…làm sao tôi có thể giận được cơ chứ??? ^^~
-Tha cho anh lần này đấy!!!
-Mà em hẹn anh ra đây có gì không nèh???
-Thì….định hỏi anh xem dạo này anh sao rồi…với lại….
-Với lại sao nèh???
-Àh….chuyện này…cũng không có gì quan trọng lắm!!! Chẳng qua…em muốn có người ngồi nghe em nói thôi!!! -tôi hơi ngại ngùng khi đề cập đến chuyện này…
-Ừh thì em nói đi!!! Anh sẵn sàng nghe…hì hì…
Tôi nhấp ngụm trà trước khi bắt đầu câu chuyện….
-Anh còn nhớ cái lần em kể cho anh nghe về chuyện tình của 2 chị em với với 1 người con trai không?
-Nhớ chứ…hôm đó anh cũng thấy em buồn! Không lẽ sự việc em muốn tâm sự với anh có lien quan đến chuyện này nữa àh?
Tôi không trả lời ngay…mà cứ cuối gầm mặt xuống đất! Chẳng hiểu sao không nhớ đến thì thôi…mà hễ nhớ đến…là đầu tôi cứ bưng bưng,hình ảnh thầy Nam lại một lần nữa chế ngự ký ức lần trái tim tôi!
-Anh chàng đó….đã bỏ đi rồi!!!
-Sao? Bỏ đi àh???
-Phải!!! Chính vì đứa em đã làm như thế…nó đã nói….giá như anh đừng xuất hiện….thì có lẽ 2 chị em nó sẽ không phải đau khổ như thế này! Chính đứa em….chính đứa em đã đạp đổ hy vọng gặp lại anh chàng đó của người chị! Anh thấy nó có quá đáng không? Em ghét nó…em ghét nó vô cùng!!! -giọng tôi bắt đầu nghẹn đi…tôi lại một lần nữa tự trách bản thân mình…mặc dù chị hai đã không giận,không trách tôi..nhưng cái ánh mắt thất thểu của chị đã làm tôi không tài nào quên được!!!
-Em bình tĩnh đi! Sao em lại nghĩ người em có lỗi trong chuyện này chứ?
-Vì chính nó…chính nó đã nói ra những lời lẽ độc ác,lạnh lung…để giờ đây…..
-Em nói vậy là sai rồi!!! Theo anh..người có lỗi trong chuyện này không phải là đứa em! Mà chính là anh chàng đó đấy!!!
Nghe anh nói câu này…tự dưng…cảm giác tự dằn vặt bỗng dừng lại…tôi muốn biết lý do sao anh lại nói như vậy!!!
-Người con trai thì làm gì có lỗi trong chuyện này chứ?
-Không phải là lỗi…mà người con trai này đã mắc một sai lầm vô cùng lớn trong tình yêu….đó chính là….trốn chạy!
-Trốn chạy??? -tôi ngước nhìn anhAnh ta không dám chấp nhận sự thật….và theo anh nghĩ là có lẽ anh ta cũng chưa tìm được cách giải quyết làm sao đê vẹn đôi đường cho 2 chị em đó cả!! Việc ra đi này được xem là anh ta cố tính…..không muốn nhớ đến chuyện này nữa!
-Em…vẫn chưa hiểu lắm!!!
Anh nhìn tôi và cười….trong khi tôi sắp khóc òa lên…nếu như tôi không kiềm nén…
-Anh nói ngắn gọn cho em hiểu luôn! Người con trai này không xứng đáng cho 2 chị em phải đau khổ! Đơn giản vì anh ta không dứt khoát,không có trách nhiệm trong tình yêu!
Sau khi nghe anh ấy nói câu này thì tôi bỗng nhận ra…..đúng thật là thầy ấy luôn lẩn tránh…từ việc không muốn gặp mặt chị tôi…cho đến việc khơi lại quá khứ giữa thầy và anh Thanh…cho đến việc…thầy không biết có thật sự là yêu tôi không?
-Anh nói đúng….người ấy luôn lẩn tránh…không bao giờ muốn đối diện với sự thật cả!!! -tôi khe khẽ nói….trong khi ký ức vẫn còn nghĩ đến những ngày tháng bên thầy….
-Cũng có rất nhiều người sợ phải đối diện với thực tế!!! Cho nên họ luôn tìm cách để quên đi….và trốn chạy là cách mà đa số họ thường làm em ạh!!!
-Nhưng….em vẫn thấy buồn! Vì sư ra đi đột ngột đó anh biết không???
Anh không nói câu này với tôi nưã…thay vào đó là cười…..nụ cười như muốn chọc quê tôi vậy!!!
-Anh….anh cười cái gì? Có gì đáng cười ở đây sao??? -tôi ngượng lắm….nhưng vẫn phải hỏi….
-Oh không….anh chỉ mắc cười là tại vì….câu chuyện em kể là của người khác …chứ không phải của em đâu mà buồn? ? hjhjhj…..
Nghe anh ấy nói xong thì tôi mới phát hiện…mình bị”hố” lời….
-Thì…thì em buồn thay cho đứa em đó chứ bộ!!! Có gì đáng cười đâu??? -tôi cuống quýt lên nói…..e là một người thông minh như anh mà hiểu ra vấn đề thì nguy to cho tôi….
-Đùa em thôi!!! Chứ thật sự….anh khuyên em một câu…hãy để anh chàng đó ra đi! Vì anh ta muốn như vậy mà???
2 ánh mắt chúng tôi nhìn nhau…tôi chợt nhận ra rằng…anh nói đúng…hãy để thầy Nam ra đi! Vì có níu kéo…cũng không chắc là 2 chúng tôi sẽ sống bên nhau! Thôi thì…tôi sẽ giúp thầy…tiếp tục lẩn tránh vậy!!!
-Được rồi!!! Em…em sẽ nói lại với đứa em đó!!!
-Uh…tùy em thôi!!! Hihih….-anh ấy lại cười…không hiểu sao nụ cười lại cò sức “quyến rũ”đến thế!!!
-Em cũng cảm ơn anh…nhờ có anh tâm sự em mới nhận ra được vấn đề đấy!!!
-Em đừng khách sáo!!! Ai bảo anh làm thiên thần cho em làm chi nèh???
-Vậy để hôm nay em mời thiên thần chầu cafe này há!!! Chịu không???
-Cái này thì…thiên thần ta đây không từ chối!!!
2 anh em nhìn nhau cười sảng khoái…đúng thật vậy…anh Thuần như là một thiên thần…luôn giúp tôi tìm ra hướng đi trong những lúc tối tăm nhất!!!
-Àh…mà anh là….anh ruột của nhok Khanh thật hã??? -mãi nói chuyện buồn…nay tôi bắt sang đề tài khác vậy!!!
-Uh….nó là em của anh đấy!!! Có gì không em???
-Àh…thật ra…em và nhok đó làm chung với nhau!!!
-Oh…hóa ra là vậy!!! Hèn gì lúc đầu anh cũng đã nghi là 2 đứa có quen biết nhau trước rồi mà!!!
Tôi nhấp một ngụm cam ép rồi nói tiếp…..mà phải nói chính xác là….”mắng vốn” về đứa em trai của anh ấy…..
-Nhok Khanh đó nha!!! Tính tình kỳ cục lắm anh àh! Nó chuyên môn bắt nạt em,đã vậy còn ăn nói cộc lốc,lại nóng tính,bốc đồng nữa chứ!!! Không biết là ở nhà nó có như vậy không??? Chứ ở tiệm bánh thì…ôi thôi!!! Em bó tay luôn!!! -tôi huyên thuyên kể nguyên một dàn “tội ác” của hắn….cho bõ tức…
-Thật ra….thằng Khanh nó bỏ nhà đi bụi nay cũng lâu lắm rồi em àh!
-Cái…cái gì??? -tôi thốt lên một cách đầy ngạc nhiên…một đứa học 12 như hắn….lại có thể bỏ nhà đi bụi???
-Nói chung là nó có xích mích với ba mẹ!!! Nên mới ra ngoài tự lập sớm như vậy!!! Nhưng anh thấy thế cũng tốt….chứ nó mà giống anh thì…..
-Thì sao hả anh??? -tôi tò mò khi anh không nói hết câu….
-Àh…tại gia đình anh phức tạp lắm!!! Có khi cả tháng cả nhà mới ăn cơm chung với nhau một lần…nên tình cảm gia đình không được êm ấm cho mấy!!!
-Ra là vậy!!! Làm người giàu cũng khổ quá anh nhỉ???
-Uh….được như em hóa ra lại hay đó!! Hjhjhj…..-anh ấy cố tình châm chọc tôi…
-Em thì có gì sướng đâu??? Mà nèh….
-Sao em??? -anh thắc mắc….
-Em….muốn biết rõ hơn về bản thân “thiên thần” của mình!!! Anh…có thể kể cho em nghe vài chuyện về anh được không nèh???
Chẳng nghe anh trả lời hay có cử chỉ phản ứng gì cả…tôi…..có yêu cầu gì quá đáng không ta???
-Sẽ có một ngày anh sẽ nói cho em nghe thôi!!! Chỉ mong là lúc đó em sẵn sang ngồi yên…để cho anh tâm sự! Đồng ý không??? -anh nhìn tôi và cười….
-Tất nhiên rồi!!! Khi nào anh muốn kể thì em sẵn sang nghe!! hjhj….
-Để hôm nào rảnh…anh mời em đi picnic chung với anh há!! Em chịu không?
Trước lời mời quá ư là hấp dẫn…..tội gì tôi không đồng ý??? ^^~
-Ok!!! Gì chứ đi chơi là em chịu liền!!! Hjhjjh….
2 anh em ngồi hàn huyên tâm sự…..mặc kệ thời gian,không gian…..khôg hiểu sao 2 chúng tôi lại có nhiều điểm để nói như vậy??? Càng tiếp xúc với anh,tôi càng thấy anh “bí hiểm”….mà chẳng biết tôi có thể khám phá được cái “bí hiểm”đó không nữa??? ^^-
*****************
CHAP 79:
-Em về rồi nèh chị! -Mải mê nói chuyện với anh Thuần…mà tôi quên béng mất là đã trưa rồi…liền lật đật đón xe bus và chạy thật nhanh về nhà….kẻo chị hai tôi nổi điên lên thì…tiêu đời tôi!!!
-Biết mấy giờ rồi chưa??? Nói đi chút về mà vậy đó!!! -chị ấy bắt đầu càu nhàu…
-Em quên! Mê lựa đồ quá quên mất tiêu giờ giấc! Hjj….-tôi tìm cách chống chế…
-Thế…em lựa cái gì mà dữ vậy??? Trong khi đi về bằng tay không??? -nghe chị nói câu này tôi cứng họng…chẳng biết làm sao nữa cả!
-Thôi…mệt chị quá hà!!! Em đi ăn com rồi nghỉ ngơi lát đi làm thêm nữa đây! -nói xong tôi liền đi thật nhanh xuống bếp…
-Lâm nèh…
-Vâng! Em biết rồi mà!!! Sẽ không bao giờ về trễ nữa đâu! Được chưa chị hai???
-Chị muốn nói với em là mai chị về quê!
Tự dưng tôi khựng lại…không hiểu sao nghe xong…nỗi buồn bắt đầu kéo đến thêm lần nữa! Tôi liền chạy đến chỗ chị và nói…
-Bộ chị giận em hả??? Sao chị hứa sẽ ở lại đây chơi với em lâu hơn mà???
-Ngốc quá đi!!! Chị phải về chứ! Ba mẹ ở dưới đó ai chăm sóc đây??? Hơn nữa….chị thấy em Đã khỏe lên nhiều rồi….nên ở đây làm chi??? Trả lại sự tự do cho em với thằng Tiến đó!!! Hì hì…
-Có thật…là chị không giận em chuyện thầy Nam không? Chị nói thật cho em biết đi!!! -tôi nhìn chị ấy bằng ánh mắt đầy hối hận..nếu như quả là chị ấy đang giận tôi…thì những lời anh Thuần an ủi,động viên sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa cả!
-Em không thấy là từ nhỏ đến giờ chị có giận em lần nào không nèh???
-Không…chị chưa bao giờ giận em cả!!! -tôi lắc đầu nguầy nguậy và nói.,..
-Chúng ta là chị em…sao chị có thể giận em được chứ??? Huống chi lại là vì anh Nam??? Ngốc ạh!!! -chị xoa xoa đầu tôi…vẻ trìu mến làm tôi cảm thấy long mình nhẹ nhàng hẳn đi!
-Em thương chị quá hà!!! Ở lại chơi với em mấy bữa nữa đi chị! -tôi nhào tới ôm chầm lấy chị và bắt đầu…nhõng nhẽo…
-Trời trời!!! Lớn rồi mà cứ như con nít…chị cũng muốn ở lại lắm nhưng phải về thôi em àh!
Tôi hiểu chị ấy…một khi đã quyết định chuyện gì rồi là không ai ngăn cản được! Thôi đành vậy….
-Uh…vậy….lát em đi chút quà! Chị gửi cho ba mẹ giùm em nha!!!
-Được rồi!!! Giờ lo ăn cơm đi…chị hâm để đồ ăn sẵn ở dưới hết rồi đó!!!
-Hj….em biết chị lúc nào cũng chu đáo với em mà!!! -nói xong….tôi lao một mạch xuống bếp..nãy giờ cái bụng tôi nó biểu tình dữ lắm rồi!
Đang ngồi ăn ngon lành thì điện thoại bỗng rung lên có tin nhắn…ban đầu cứ tưởng là lũ bạn! Nhưng thật bất ngờ…đó chính là tin nhắn của anh Thuần! Tôi liền bỏ đũa xuống…hí húi mở ra xem!
-Em về nhà nhớ ăn uống,nghỉ ngơi đi nha!!! Hy vọng lần sau gặp lại sẽ không thấy em buồn nữa! hj…-không hiểu sao….sau khi đọc xong tôi không thấy mắc cỡ hay xấu hổ vì những tình huống lúc sáng cả!!! Mà chỉ cười thầm trong bụng…như anh nói….tôi sẽ không bao giờ khóc nữa!! Và cũng sẽ không bao giờ đau khổ vì bất cứ tên nào! Ây dza…liệu có làm được không ta??? Thôi thì cố gắng vậy!! ^^
*******************
-Cháu chào ông ạh!!! -tôi nở một nụ cười thật tươi khi bước vào tiệm bánh…bắt đầu từ bây giờ trở đi tôi sẽ luôn luôn tìm hạnh phúc cho bản thân mình!
-Chào cháu! Nảy giờ có mấy đứa bạn chờ cháu bên kia kìa! Qua bển mói chuyện với tụi nó đi….tranh thủ lúc tiệm chưa có khách! hì hì….-
Tôi chỉ cười đáp lễ lại ông….vì ông quá ư là dễ thương…mà làm gì có ai tìm tôi??? Ngoại trừ…