“Kệ tui…..tui thích mắng người khác đó!!! Làm gì được nhau nào??? ”
“đồ….đồ…..”,tôi tức đến nghẹn cả họng…..không biết dùng từ gì để mắng hắn nữa!!!
“Mau về đi……đồ nhiều chuyện!!! tự dưng làm tui mất hết gần 100 ngàn….”
“ai bảo…..chơi dở mà còn bày đặt lên giọng!!! Thua là đúng rồi em ơi….”
Nói xong…..tôi liền xách hai cái bánh còn lại mang ra khỏi tiệm!!! Không thèm quay mặt lại nhìn hắn……nhưng…..tôi chợt nhớ một chuyện mình chưa làm…..bèn chạy lại chỗ ông chủ đang đứng bán…
“Ông ơi!!! ”
“Gì vậy cháu??? ”
“Hì….bánh kem ông làm ngon lắm!!! Mai mốt cháu đến ủng hộ ông nữa nha….àh….mà cháu quen với”đồ đệ”của ông đó….nhớ….tính rẻ rẻ cho cháu nha ông!!! ”
“Uhm….được rồi!!! Cháu cứ lại đây thường xuyên……thì lâu lâu ông tặng cháu một cái miễn phí luôn!!! Chịu chưa??? ”,ông chủ ấy cười đùa đáp trả lại tôi…
“Thiệt hả ông??? Nhưng….ông nhớ khuyến mãi cái bánh to nha…..cháu ăn mới đã….hì…….”
“Không thành vấn đề luôn!!! ”
“Cháu cảm ơn ông nhiều lắm!!! Từ nay….cháu sẽ là khách quen của tiệm này!!! Hi hi….”
“Nè……..sao còn chưa biến đi đi??? Còn ở đây làm gì??? ”,từ đằng xa….hắn đang nói với đến tôi…nhưng tôi không thèm trả lời nữa…..chỉ bỏ đi một nước ra khỏi cửa tiệm!!!
CHAP 45:
Tít…..tít….tít……..
Chiếc điện thoại của tôi bỗng reo liên hồi khi đang ngồi trên xe buýt!!! Lúng túng lấy nó ra thật nhanh vì sợ làm phiền những người xung quanh……..và khi tôi nhìn vào màn hình…..mới biết là tên Tiến đang gọi!!!
Trong lòng vẫn còn giận hắn….chỉ muốn tắt máy cho xong….nhưng…..cũng khá tò mò,biết đâu hắn gọi điện xin lỗi tôi thì sao???
“Gì đấy??? ”,tôi nói với giọng rất khó chịu.
“Sao mày chưa chịu về nữa hả??? Biết mấy giờ rồi chưa??? ”
“Kệ tao…liên quan gì đến mày!!! ”
“Mày mau về nhanh đi….nếu không…..ân hận suốt đời đấy con ạ!!! ”
“Gì chứ??? ? ”…tôi chưa kịp nói hết câu….thì hắn đã cúp máy rồi!!!
Lời nói của hắn khiến tôi khá bực mình,nhưng cũng……thắc mắc vì sao hắn lại nói như vậy! Hơn nữa…..nếu không về nhà,tôi cũng chẳng biết đi đâu………chẳng lẽ cứ đi suốt đêm như thế này??? Thôi thì……cứ về đi đã,nhưng tuyệt đối không thèm nói chuyện với hắn!!!
**************
Kétttttt………..
Cánh cửa từ từ mở ra…..tôi nhè nhẹ bước vào bên trong,để ý xem hắn đang làm gì!!! Và……….thật bất ngờ…..ở phòng khách không chỉ có mình hắn,mà còn……..có người tôi đang mong đợi!!!
“Lâm….sao về trễ thế? ? Mau vào ăn lẩu đi nè!! Hì…..”
“Khương…..Khương đến đây lúc nào vậy??? ”,tôi “nghẹn ngào” nói lên từng tiếng…..
“Khương đến được gần một tiếng rồi!!! Thằng Tiến gọi sang đây ăn lẩu….sẵn đang rảnh nên Khương qua đây luôn!!! ”
“Àh…….ra là vậy!!! ”,tự nhiên nghe Khương nói thế…..cảm giác giận dỗi tên Tiến đã biến mất,thay vào đó là…..lòng cảm kích hắn vô cùng!!!
“Mau ngồi xuống đi mày!!! Ăn nhanh để tao dẹp nữa!!! ”
“Uhm………hì……”,tôi liền tót đến bàn ăn thật nhanh!!! Trong lòng cảm thấy vui lắm!! ~^__^~
“Ủa??? Lâm mua bánh kem đó à??? ”,Khương chợt hỏi khi thấy tay tôi đang xách hai cái bánh.
“À hok….đây là của chùa đó!!! Ăn xong….tụi mình ăn bánh luôn há!!! ”
“Hì…….Khương hôm nay có lộc ăn quá!!! ”
Nhìn thấy Khương cười……tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm!!! Và dự định…..bắt tay thực hiện kế hoạch của mình!!!
**********
Ba đứa đang ngồi ăn vui vẻ…..tôi bỗng hỏi Khương một câu….
“Ủa??? Khương…..hok chở Phương đến đây chơi sao??? ”
Đúng như tôi suy nghĩ…..ánh mắt Khương thay đổi rõ rệt…..từ vui vẻ,chuyển sang……lo lắng……..
“Uhm……..Phương….có chuyện bận mà!!! Khương….không thể chở cô ấy đến đây được!!! ”
“Vậy sao??? Ấy thế mà…..”
“Mà sao Lâm??? ”,Khương thắc mắc khi thấy tôi nói với vẻ ngập ngừng….
“Khương nè…..Khương….có thể chở Lâm đi đến chỗ nào đó được không??? Lâm….có chuyện cần nói với Khương!!! ”
“Ừ….ừ….”,Khương gật đầu mặc dù….không biết tôi đang có ý định gì!!!
“Để Khương lấy xe ra nha……”,nói xong…..Khương liền ra ngoài sân ngay lập tức…..trong lòng….chắc cũng có chút tò mò….
“Tụi tao đi nha Tiến!!! Lát….tao về liền!!! ”
“Lâm nè……..”
“Huh? ? Chuyện gì??? ”
“Mày…..cố gắng bình tĩnh nhé!!! ”
Nhìn thằng Tiến lúc này……lộ rõ vẻ lo lắng cho tôi…..nhưng tôi biết rõ…..bản thân mình đang làm gì!!!
“Uhm……tao biết mà!!! ”
***************
“Ôi…..công viên này dễ chịu thật!! ”
“Lâm….có chuyện gì muốn nói với Khương thế??? ”
“Khương nè…..”
“Sao Lâm??? ”,Khương thắc mắc….
“Nguyên nhân vì đâu….mà Khương hững hờ với Phương thế??? ”
“Sao Lâm…..”,vẻ bất ngờ đang hiện rõ trên khuôn mặt Khương….
“Lúc sáng…..Lâm đã gặp Phương!!! Bạn ấy đã nói hết cho Lâm biết rồi……Sao vậy Khương??? ”
Tiếng thở dài tuy nhỏ giữa không gian như thế này…..nhưng tôi vẫn có thể cãm nhận được……từ Khương….
“Khương cũng không biết sao mình lại như vậy nữa!!! Chỉ biết….Phương…..dường như không thật lòng với Khương!!! ”
“Sao Khương biết??? ”,tôi thắc mắc hỏi…..
“Hai tuần trước…..Khương tình cờ nhìn thấy Phương đi với một tên khác……trông có vẻ khá thân mật!!! Khương bèn gọi điện hỏi cô ấy đang làm gì…..Lâm có biết Phương trả lời sao không??? ”
“Trả lời sao??? ”
“Cô ấy nói….cô ấy đang ở nhà….phụ mẹ nấu ăn chờ ba mình về!!! ”
“Hả??? ? Có….thật không vậy??? ”,tôi hốt hoảng hỏi thật lớn.
“Khương nói dối Lâm làm gì chứ??? Khương rất muốn hỏi lý do vì sao Phương nói dối….nhưng….Khương không có can đảm!!! ”
“Hừ…..ấy thế mà Phương nói với Lâm là Khương lạnh nhạt với bạn ấy trước…..còn nhờ Lâm hòa giải giùm hai người nữa chứ!!! ”
“Lâm không cần tốn công vậy đâu!!! Tự Khương……có cách giải quyết mà!!! ”
Tôi nhìn ánh mắt Khương…….ánh mắt của người tưởng chừng như bị bạn gái mình phản bội!!! Tôi cảm thấy đau lòng thay……..
“Khương nè……..”
“Sao Lâm??? ”
“Nếu bây giờ Lâm……..”
“Lâm làm sao??? ,Khương thắc mắc…..trong khi tôi đang phân vân….không biết có nên nói tình cảm của mình ra hay không……
“Lâm……..thật ra……”
“Lâm nói đi….Khương nghe nè……”
Tôi lấy hết can đảm…..hít một hơi thật sâu……..chạy đến nắm lêy tay Khương và nói…..
“Lâm…..đã từ lâu……Lâm đã thích Khương rồi!!! Khương…..hiểu không??? ”
Vẻ mặt hết sức kinh ngạc của Khương….khiến tôi dường như nín thở……….chờ đợi câu trả lời của Khương!!!
“Lâm….Lâm nói sao??? ”
“Lâm nói…..là Lâm thích Khương!!! Đã từ lâu lắm rồi……”
“…………..”,Khương không nói gì cả……..chĩ vội vàng…..kéo tay ra khỏi tôi……..
“Khương…..Khương khá sok khi nghe tin này!!! Lâm……..”
“Lâm……Lâm biết có lẽ mình không nên nói ra điều này…….nhưng từ khi gặp lại Khương…..Lâm không thể nào kiềm chế cảm xúc của mình lại được!!! ”
“Lâm………”
“Lâm đang lắng nghe câu trả lời của Khương đây!!! Liệu….trong tim Khương….có một chút nào đó dành cho Lâm không??? ”
Không gian bỗng trở nên thinh lặng………..dường như hơi thở cũa tôi cũng bị đóng băng…..sự hồi hộp đang lấn áp tâm trí tôi……khiến tôi…..không thể thở được…….
“Khương……..Khương xin lỗi!!! ”
“Hả??? ”,tôi hỏi…..mặc dù đã biết….câu trả lởi cũa Khương như thế nào rồi!!!
“Khương….không thể thích Lâm được!!! ”
CHAP 46:
Tim tôi như đang vỡ ra từng mảnh…..cảm giác đau đớn khiến tôi muốn ngã quỵ!!! Tuy đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất…….nhưng…..tôi vẫn không thể chấp nhận được!!!
“ Từ…từ trước đến giờ…Khương….chỉ xem Lâm như một đứa em của mình thôi!!! Lâm yếu đuối,hiền lành……Khương mỗi lần nhìn thấy Lâm…..chỉ muốn mình có thể bảo vệ Lâm…..như một người anh trai vậy!!! Nếu….nếu hành động đó…..khiến Lâm hiểu lầm….thì….thì….cho Khương xin lỗi!!! ”
“……………..”,tôi vẫn không thể nói gì cả…….vì nếu bây giờ tôi mở miệng……nước mắt sẽ ùa ra theo….lúc đó….trông tôi thật thê thảm!!!
“Xin Lâm hãy hiểu cho Khương!!! Tuy Khương đang giận Phương…..nhưng nó không có nghĩa là…….Khương không còn yêu cô ấy!!! Lâm…….”
“Hì…..Khương nói gì vậy??? Lâm hok hiểu gì hết!!! ”,tôi liền chặn lời nói của Khương lại……cố tình xem đó như một trò đùa……..
“Hả??? Không phải Lâm nói……..”
“hihihih………Khương đúng là………Lâm chỉ nói đùa thôi!!! Tại thấy Khương có vẻ căng thẳng quá…….nên Lâm mới……..hihihi….zậy mà cũng bị mắc lừa!!! ”,tôi cố gắng gượng cười…..mặc dù trong lòng đang rất đau khổ.
“Chẳng….chẳng lẽ……nãy giờ Lâm…..nói đùa sao??? ”,Khương há hốc ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi!!! Chứ Lâm….sao có thể thích Khương được!!! Lâm chỉ xem Khương….là một người anh như Khương nói thôi!!! hihihih……”
“Vậy….vậy mà Lâm làm Khương lo muốn chết!!! Cứ sợ…..làm tổn thương Lâm không hà!!! ”
“Nhưng nhờ vậy…..mới biết Khương dể dụ thế nào…..phải hok??? ”
“Đúng là…..trò đùa này của Lâm ác thật!!! Hì……”,Khương không còn cảm thấy lo lắng như lúc nãy nữa……..khuôn mặt đã trở nên khá vui vẻ trở lại…….
“Í…..Lâm chợt nhớ là chưa đi mua một số đồ!!! Để Lâm ghé vô mấy tiệm tạp hóa gần đây mua vậy!!! Khương…..về trước đi!!! ”
“Thôi…….để Khương chở Lâm đi cho!!! tối rồi……”
“Khỏi mà…..Khương mau về đi!! Kẻo ba mẹ lo cho đấy!!! ”,tôi tìm cách để đuổi Khương đi……..trả lại không gian yên tĩnh cho riêng tôi….
“Đừng khách sáo….để Khương…….”
“Lâm đã nói khỏi rồi mà………..sao Khương hok chịu về đi!!! ”,tôi bỗng hét lên thật lớn…..dường như….tôi không kiềm chế được bản thân mình nữa…..
“Lâm…….”
“Cho…cho Lâm xin lỗi!! Tại…….buồn quá hok có gì làm!!! Hét lên cũng để giảm stress mà!! hihihih……”
“UHm……nếu Lâm không muốn!!! Khương về trước nha!!! ”
“UHm……..Khương về đi!! Bye bye………”
“Nhớ cẩn thận đấy nha……..bye Lâm!!! ”
******************
“Mày về rồi đấy à??? ”,thằng Tiến hỏi khi tôi mới bước chân vào….
“Uhm……..”
“sao rồi??? Thằng Khương….có nói gì mày không??? ”
“Nói gì là nói gì??? Tao mệt rồi….đi ngủ trước đây!!! ”,tôi đang cúi mặt xuống đất……..không thể để nó thấy sự”thảm bại”của tôi trong lúc này…..
“Nè…….”
Nó chợt nắm lấy tay tôi……kéo tôi lại…….
“Buông tay ra đi!!! ”
“Mày…….thất bại rồi à??? ”
Tự nhiên nghe câu hỏi này của hắn…….tôi đã không kiềm được lòng……..nước mắt bắt đầu ứa ra……
“hix……hix…….”
“Mày…….mày đang khóc đấy à??? ”
Tôi liền nhào đến người nó…….ôm nó thật chặt….và khóc to như một đứa trẻ!!! Trong lòng cũng tự trách bản thân mình…..dại dột nói ra những lời đó……để bây giờ……phải chịu đau khổ thế này!!!
“Mày…….nín đi!! đừng khóc nữa…….”
Tôi vẫn không nói gì………chỉ biết khóc……khóc và khóc!!! Nó thấy vậy…..cũng đứng yên……cho tôi mượn bờ vai của nó……
****************
Nửa tiếng sau……………
“Mày bình tĩnh lại chưa??? ”
“Uhm…….cũng…..chút chút!!! ”
“Tao đã khuyên mày rồi!!! Thằng Khương nó không thích mày đâu…..tại mày cố chấp quá!! ”
“Nè….mày đang an ủi tao…..hay mắng tao đấy hả thằng kia??? ”,tôi lườm hắn một cái và nói…….
“Tao mắng mày đấy!!! Đã tự biết kết quả….vẫn cố gắng làm…….thật tình…..tao không biết nói sao với mày nữa!!! ”
“Uh…….có lẽ mày đúng!!! Tao ngốc quá….tự chuốc lấy đau khổ……..nhưng như thế cũng tốt…….dù sao nhờ sự việc này…..tao mới có thể cố gắng…..quên đi hình ảnh Khương trong tâm trí tao!!! ”,tôi nói mà nước mắt…..lại bắt đầu rưng rưng….
“Nè nè……..đừng khóc nữa!! Mày la làng nãy giờ đủ rồi!!! Muốn hàng xóm qua đây mắng vốn hả??? ”
Tôi bỗng nhìn sang nó……sao chưa bao giờ.…..tôi cảm nhận được sự ấm áp từ nó truyền sang thế này nhỉ??? Hay là do……đây là lần đầu tiên….tôi chạm vào được bờ vai của nó???