Chương 7 : Thánh Đế và ái cơ
Khi tỉnh dậy, Khánh Nhã đã không còn bên cạnh. Có lẽ vì thấy Lương Nhan, do quá mệt mỏi, ngủ quá say, nên không đành đánh thức.
Gạt chăn qua một bên, Lương Nhan ngồi dậy. Một ngày mới đã bắt đầu. Cậu tự bảo với chính mình không được quá bi quan, mà phải tìm cách giải quyết những vấn đề trước mắt. Cậu đứng dậy, đi về phía phòng của các thị quan. Cánh cửa vừa được mở ra, tất cả các cung nữ đang đứng bên trong đều đồng loạt cúi đầu thi lễ.
“Lại là cung nữ”
Lương Nhan tuy trong lòng bực bội nhưng cũng đành phải ngồi xuống ghế theo hướng dẫn của cung nữ. Rửa mặt xong, mái tóc mượt mà của cậu được vần cao, lòng đầy nghi ngờ. Nhưng chưa kịp hỏi thì một thị nữ đã tiến tới, mời cậu đứng dậy rồi lại dẫn đường sang một phòng khác. Vừa vào phòng, nhìn những món đồ đang bày trước mắt, Lương Nhan cứng người, không thốt nên lời.
Trên mấy chiếc bàn đặt dọc theo tường, những xiêm y lộng lẫy, trâm ngọc cùng những hoa tai, xuyến vàng được xếp ngay ngắn theo hàng. Không cần phải hỏi, Lương Nhan cũng biết đây là đồ dùng cho hoàng phi. Và Khánh Nhã đang vui vẻ ra lệnh cho bọn thị quan đặt thêm mấy thứ khác lên. Vừa nghe bản thân phải mặc những y phục đó, Lương Nhan chợt thấy choáng váng.
-Ngài bảo ta phải mặc những thứ này sao?
Khánh Nhã, quần áo đã chỉnh tề, ngồi xuống trường kỉ, tủm tỉm cười, vì đã dự đoán đúng phản ứng của Lương Nhan nên lòng vô cùng phấn khởi. Có lẽ chính vì vậy mà thái độ của Khánh Nhã thay đổi. Có được món đồ chơi là Thái tử Đột Huyết, bảo ai không hoan hỉ.
Phụng bào được làm từ gấm thêu sợi vàng, áo trong và váy đều được làm từ lụa thượng hạng. Ngoài ra còn có đai ngọc, khăn voan, đều là những cực phẩm.
-Ta không phải nữ nhi.
Lương Nhan liếc Khánh Nhã bằng một ánh mắt sắc hơn đao kiếm.
-Chuyện đó trẫm biết.
Khánh Nhã bình thản gật đầu.
-Nhưng khanh phải mặc chúng. Trẫm nhớ tối qua chúng ta đã thống nhất chuyện này rồi.
Tuy giọng nói hơi nghiêm nhưng ánh mắt rõ ràng là đang cười thích thú.
-Vả lại, hôm qua khanh cũng đã giả gái. Có thể nói với mọi người là v ì trẫm yêu thích khanh nên giữ lại bên cạnh.
Những đều Khánh Nhã nói rất có lý, Lương Nhan không thể phản bác lại, đành miễn cưỡng ngồi xuống để cung nữ trang điểm, thay y phục. Ngay cả cung nữ cao nhất cũng chưa đứng tới vai Lương Nhan nên nếu cứ đứng như vậy, cơ bản họ không thể giúp cậu cải trang.
Từng khắc, từng khắc trôi qua, dài như một thế kỉ. Mấy người cung nữ nhẹ nhàng thắt đai, rồi khoác kiên cân lên vai Lương Nhan. Hai tai được điểm hồng ngọc. Tóc vắt nhiều trâm vàng nạm ngọc lấp lánh. Mặt cũng phủ một lớp son phấn. Khi thị nữ báo đã xong, Lương Nhan lại thấy mệt mỏi vô cùng.
Tổng quản cung nữ nhìn Lương Nhan gật gật rồi quay về phía Khánh Nhã.
-Bệ hạ thấy thế nào ạ?
-Rất đẹp. Còn cái này nữa...
Khánh Nhã vừa nói, vừa đưa ra một viên ngọc lớn màu trắng. Vừa thấy, nữ tổng quản mở to mắt ngạc nhiên.
-Đây có phải ngọc của Lân khoáng thạch không ạ?
“Hả? Lân khoáng thạch?”
Lần đầu tiên nghe ba chữ này, Lương Nhan ngạc nhiên quay lại.
Khánh Nhã thấy phản ứng của Lương Nhan, lền giải thích.
-Là khoáng thạch của Lân quốc, thường dùng làm vũ khí, gọi là bạch cương thạch. Nhưng cũng có thể mài thành ngọc. Do sản lượng rất ít nên hầu hết đều dùng làm vũ khí. Vả lại mài thành ngọc phải tốn rất nhiều công phu nên mỗi viên ngọc đều có giá trị liên thành
Lương Nhan đã nghe nhiều về bạch cương thạch. Cũng vì khoáng thạch này mà cuộc chiến giữa Hoa Vương Triều và Khiết Đan kéo dài không dứt. Nhưng chuyện mài thành ngọc thì chưa bao giờ nghe thấy.
Nữ tổng quản đón nhận bảo ngọc, rồi máng vào thắt lưng của Lương Nhan. Cậu nhìn chằm chằm vào viên ngọc được buộc bởi sợi dây bện từ tơ ngũ sắc đang lủng lẳng bên hông mình. Ánh sáng phản chiếu lên bạch ngọc, rồi phân hóa ra thành bảy sắc lấp lánh, nhảy múa. Và hình như trong bóng tối lại trở về màu trắng ngà điềm đạm.
-Đeo nó, ai cũng sẽ nghĩ khanh là ái cơ của trẫm. Thật là một mỹ nhân khuynh thành, có khanh bên cạnh, trẫm cũng thấy kiêu ngạo.
Trái với vẻ thích thú, thỏa mãn của Khánh Nhã, Lương Nhan cử động với vẻ vô cùng bực bội. Mấy dây trâm ngọc va vào nhau, tạo nên âm thanh leng keng êm tai. Mái tóc được vấn cao lại càng tôn thêm nét thanh nhã của Lương Nhan. Nhưng chính bản thân Lương Nhan đã lấp lánh hơn tất cả những gấm lụa, trâm ngọc trên người.
-Nếu như có một mỹ nhân như thế này, chác bệ hạ cũng sẽ yên tâm ngơi nghỉ ở hậu cung.
Tổng quản vừa nói, vừa nhìn Lương Nhan, mặt đầy tiếc nuối.
-Đúng vậy, Lương Nhan, hay là khanh làm ái phi của trẫm đi.
-Đừng có đùa.
-A, vẫn là giọng nam nhân. Ở đây thì không sao, nhưng khi ra ngoài phải nhẹ giọng lại như hôm qua.
“Ăn nói tùy tiện. Ta không phải là đồ chơi.”
Đó là những lời mà Lương Nhan muốn thét lên, sau khi phải cắn răng chấp nhận tất cả những trờ quấy rối, rồi lại bị biến thành một nữ nhi như hôm nay. Nhưng khi thấy ánh mắt đầy thách thức đang hướng về mình, tất cả những lời đó chưa kịp bật ra đã bị nuốt lại vào trong.
Y phục của nữ giới vốn rất thướt tha, từng bước từng bước đi lại phấp phới như cánh hoa bay trong gió. Đay lại là trang phục của quý phi nên đai ngọc bị siết chặt đến gần như không thể thở. Nhưng Lương Nhan đều cố gắng chịu đựng
-Nếu đã xong thì chúng ta đến ngự thiện phòng, trẫm đói lắm rồi.
Khánh Nhã vừa nói vừa đứng lên nên Lương Nhan cũng làm theo. Cậu chỉnh sửa lại dáng người rồi bước theo Thánh Đế. Bạch ngọc khẽ lay động, lấp lánh bảy sắc cầu vòng.
Trên đường đi, tất cả các đại thần, thị vệ, thị quan đều nhìn Lương Nhan không chớp mắt. Nhìn thẳng vào một nữ nhân có thân phậnn cao quý, nhất là ái cơ của hoàng tộc là bất kính, nhưng vẻ mỹ lệ của Lương Nhan đã khiến cho tất cả chỉ nhìn thoáng qua cũng như mất hồn.
Khánh Nhã bước đi một cách chậm rãi, miệng vẫn cười tủm tỉm, có vẻ rất thích thú trò chơi này.
Sau khi ăn xong, cả hai lại trở về tẩm thất. Khánh Nhã chăm chú nhìn Lương Nhan, vẻ mặt rất đắc ý, rồi quay sang nói chuyện với tổng quản cung nữ đang hầu bên cạnh.
-Khanh có thấy với nhan sắc này dư sức để làm mai tử của phụng nạp không?
-Vâng ạ, nếu đứng trên vũ đài sẽ rất đẹp.
-Trẫm đang định dựng vũ đài giữ biên quan cho mọi người được chiêm ngưỡng.
Tổng quản cười một cách miễn cưỡng. Lương Nhan, không thể nào im lặng, bật dậy.
-Đừng có giỡn, ta không bao giờ chấp nhận.
-Tai sao? Dựng vũ đài giữa biên quan, khanh đứng trên đó, nhảy múa để cầu thắng lợi không phải rất hay sao?
Bỏ mặc lời nói của Lương Nhan, Khánh Nhã ra lệnh cho mọi người lui ra ngoài chuẩn bị.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Lương Nhan, nãy giờ vẫn đứng bất động, liền nói :
-Ta không thích.
-Trẫm không hiểu. Không phải khi là Hương Liêu Á, khanh đã múa, và múa rất đẹp đó sao?
-Chuyện đó...
Đó là vì để tiếp cận Khánh Nhã. Vả lại, trang phục cũng rất đơn giản chứ không lượm thượm như bây giờ.
-Nhưng dù muốn hay không, khanh cũng không có quyền từ chối. Đừng quên, khanh là nô lệ của trẫm.
Lương Nhan không thể nói được gì, bởi lập trường quá yếu, cũng không thể đem Duệ Thanh ra làm chỗ dựa, cũng không muốn nhắc đến. Dù gì, chính Lương Nhan đã chấp nhận làm nô lệ.
“Từ đây, ta phải làm sao để có được sự chấp nhân liên minh?”
Lương Nhan khẽ thở dài, vờ như không thấy khóe môi Khánh Nhã đang nhếch lên thành một nụ cười, còn vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
___________________________
Chú thích :
-Kiên cân : một phần của áo, khoác trên vai, phía ngoài, rất ngắn, chỉ dài trên nách, nạm ngọc hay thêu hoa văn.
-Lân khoáng thạch : là đá, một loại khoáng sản quý của Lân quốc, ở chương 1 có giới thiệu.
-Mai tử : vũ nữ nhảy múa, không phải kĩ nữ.
-Phụng nạp : tế lễ