“em chưa bao giờ ở thế trên cả” Val rên nhẹ trước kỹ năng điêu kuyện của cậu trai , còn Donavan ở phía sau cũng bắt đầu đùa giỡn . Tối hôm đó cả ba vui vẻ với nhau cả đêm.
……….
Destin ngẩng lên khi Lincoln ngồi xuống chỗ cậu. Gật đầu chào anh, cậu tiếp tục quay lại công việc trên tay ,những giấy tờ cần phải điền vào trước khi họ trở về nhà.
“Cậu đang làm gì thế?” Lincoln tò mò hỏi
“Bài tập về nhà, em phải hoàn tất nó trước khi về.”
“TRường học sao, cậu mấy tuổi thế?” Lincoln ngạc nhiên hỏi, dù trông Destin còn trẻ nhưng anh không nghĩ cậu bé lại nhỏ đến thế
“18, sao thế ? anh bao nhiêu tuổi?”
“25,” Lincoln nói làm Destin cũng ngạc nhiên.
“còn Allan?”
“Anh ấy 28,” Lincoln mỉm cười. “Và Armand thì 26, tôi đã hỏi Allan.”
“Oh,” Destin nhún vai làm tiếp bài tập, trong khi Lincoln theo dõi đạo diễn chương trình giải trí cùng vài người khác chuẩn bị cho buổi trình diễn cuối cùng sau ngày tàu ghé Georgetown. Xem chán chê một lúc sau, anh quay lại Destin
“Cậu có dự định gì cho bữa nay không?” Lincoln hỏi
“Anh quan sát kỹ khâu chuẩn bị buổi trình diển quá nhỉ ”Destin đáp lại, mắt cậu cũng nhìn lên sân khấu , chợt thấy Lincoln trông khá chán nản “chuyện gì với anh thế?”
“Huh? À, không có gì ” Lincoln chối nhẹ , cậu không hỏi gì thêm mà lẳng lặng làm tiếp bài tập . Cậu không chắc thời gian đã trôi qua bao lâu đến khi Allan và Armand tham gia với họ. Bốn người cùng ăn trưa và chơi bài sau đó cả buổi chiều.
“Tối nay ta sẽ làm gì đây ?” Armand nhìn Destin và Lincoln hỏi ý kiến.
“Em sao cũng được ” Destin ngáp dài một cái, cậu thấy cả ba người ngó mình cười tủm tỉm, cậu nhướng một bên mày thắc mắc.
“Có lẽ nên đi nghỉ một lát nhỉ ?” Allan cười to chọc cậu, Destin lườm anh
“Em không cần nghĩ ngơi” .
Họ cười lớn lần nữa, cậu lắc đầu chuyển sự chú ý của mình sang khung cảnh xung quanh, không thể tin một ngày trôi qua nhanh thế
Bốn người ăn tối với nhau, sau đó cùng vào phòng khiêu vũ xem mọi người nhảy trong khi họ ngồi uống nước nói chuyện. Destin rất thích cảnh mọi ngưởi khiêu vũ, mắt cậu dán chặt vào các cặp trên sàn nhảy. Quay sang Armand cậu mỉm cười tự hỏi liệu mình có thể kéo anh ra nhảy không.
“Cái nhìn đó có ý gì thế?” Armand hỏi cậu
“Em đang tự hỏi anh có biết nhảy không” Destin dựa vào người yêu
“Anh uống hơi nhiều rượu rồi” Armand từ chối khéo, anh thấy cậu bé than van và nhìn anh bằng cặp mắt cún con long lanh.
“Đi đi mà ?”
“Ok,” Armand đứng dậy kéo cậu theo , Destin cười toe toét . Đến sàn nhảy, anh ôm cậu và dìu theo nhịp điệu chầm chậm của nhạc. Vòng tay quanh cổ Armand, Destin dựa sát hoàn toàn vào người anh
“Anh tưởng em muốn nhảy chứ?”
“Thì chúng ta đang nhảy đây,” Destin cười nham hiểm
“Đây không phải là nhảy, đây là sự quyến rũ từ từ.” Armand thì thầm vào tai , ôm eo cậu chặt hơn.
Destin cười lớn “Có lẽ kế hoạch ban đầu của em là thế ” Cậu hôn lên cổ Armand. Khi âm nhạc chuyển sang giai điệu nhanh hơn , cậu cởi áo khoác của anh và thảy nó về ghế mà anh đã ngồi. Quay trở lại, một tay quấn quanh cổ Armand, tay còn lại tháo cà vạt .
“Anh hy vọng em không dự định lột trần anh luôn chứ ” Armand đặt một tay sau hông cậu ép vào người mình.
“Không, chỉ làm anh dễ chịu hơn thôi” Destin kéo cà vạt ra,quấn quanh cổ mình, sau đó cậu cởi nốt 3 nút áo trên cùng cùa anh rồi luồn tay vuốt ve phần ngực trần ấm áp được phơi bày.
“Destin,” Armand gọi khẽ khi hai cơ thể lắc lư theo nhạc. Destin mỉm cười, lắc người chạm vào anh theo điệu nhạc. Hai mắt Armand nheo lại , tay vuốt ve sau lưng cậu đầy khao khát “Em học ở đâu cách nhảy này vậy?”
Destin cười thích thú, thì thầm vào tai anh. “Chúng giống như đang ân ái ở tư thế đứng và vẫn mặc quần áo.”
“Destin,” Armand rít lên nhìn nụ cười quỷ quyệt của cậu. Destin để tay mình vuốt nhẹ chọc ghẹo trước ngực anh và đi xuống phía dưới, khi gần tới chỗ nhạy cảm thì cậu vòng tay ra sau .
Armand nhìn cậu bé, ôm đầu cậu kéo sát đến mặt mình và môi chạm nhẹ lên môi Destin. Họ di chuyển cùng nhau và quên hết mọi người xung quanh . Armand gần như mất đi tự chủ cuối cùng khi anh ôm sát cậu bé và nghe tiếng thở nặng nề của cậu.
Khi một bài hát cất lên, Armand nhớ đã nghe nó lâu lắm rồi , anh ngạc nhiên thấy Destin cũng hát theo trong chất giọng nghe rõ cả tiếng thở . Cậu mỉm cười để anh vuốt ve ngực mình.
“Anh nghĩ ta nhảy thế là đủ rồi ” giọng Armand khàn khàn thì thầm vào tai cậu, một tay đặt lên trái tim đang đập mạnh của Destin.
“Ok,” Cậu hôn anh một nụ hôn nhanh trước khi hai người dứt ra và quay lại chỗ ngồi. Allan và Lincoln nhìn họ mỉm cười
“Khá ấn tượng đấy ” Allan cười nhăn nhở “Mặt dù tôi bắt đầu thắc mắc có phải hai người thật sự đã nhảy ngoài kia không.”
“Dĩ nhiên là chúng tôi nhảy rồi, chứ anh gọi nó là gì?” Armand hỏi.
“Tán tỉnh nhau, kích thích nhau ?” Allan nhìn Destin chọc ghẹo làm cậu đỏ mặt, Armand chỉ cười khoái chí còn cậu vội đứng lên bảo muốn uống chút nước và đi ngay chỗ khác. Destin đi thẳng tới quầy bar gọi thức uống. Khi nước được mang ra, cậu tính trở lại chỗ ngồi thì Val xuất hiện bất ngờ
“Cậu biết không, mèo con, tôi có thể lấy lại Armand bất cứ khi nào tôi muốn,” Val nói nhỏ nhẹ phía sau lưng cậu, Destin quay lại nhìn anh ta.
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy ” cậu đáp trả, Val chỉ cười
“Oh muốn thử số phận không?”
“Anh biết tôi nghĩ gì không Val,” Destin nhìn thẳng vào mắt Val . “Tôi nghĩ anh đã quá no đủ, rằng anh chỉ là một kẻ đáng ghét nhỏ bé không hạnh phúc, không có việc gì làm ngoài chuyện đi phá rối người khác”
“Uh lại giương móng vuốt ra nữa kìa ” Val cười toe toét, sờ tay lên má Destin , chỉ khiến cậu đánh gạt tay đó ra. “Thôi nào cưng, cưng nghĩ sự kiên nhẫn của anh ấy sẽ kéo dài bao lâu khi anh ấy cứ phải lo ăn mặc cho cưng, và do cưng thuộc tầng lớp thấp kém trong xã hội , nên anh cá mẹ cưng cũng là thứ làm công da trắng rác rưởi.”
“Đồ khốn ” Destin tức giận đấm vào mặt Val nhưng lần này hắn nhanh tay hơn chặn cú đấm của cậu lại.
“Hãy nhớ chỗ của mình đi, cưng sẽ không bao giờ đạt tới vị trí anh ấy mong đợi đâu.” Nói xong, Val thả cổ tay Destin ra và bỏ đi . Destin nhìn theo , uất nghẹn , nước mắt sắp trào nhưng cậu ghìm nén lại. Hít một hơi thật sâu , cậu về lại bàn, nơi Armand đang trò chuyện với Allan
Cậu thấy Val đi ngang qua bàn họ, mỉm cười với Armand, và thấy mắt Armand dõi theo tên tóc vàng ấy. Cậu đau quá , không thể nhìn rõ biểu cảm trong ánh mắt Armand, chỉ biết từ từ đi tới và không nghe rõ lời bình của anh nhưng nó chắc chắn có liên quan đến Val. Armand ngước nhìn Destin khi cậu đến gần, do quá đau khổ trong tim mà Destin đã bỏ qua cái nhìn đầy quan tâm lo lắng của anh.
“”Em mệt rồi, ta về phòng nhé ?” Destin hỏi nhỏ . “Hay nếu anh chưa mệt thì em có thể về phòng một mình”
“Không, đã trễ rồi, hôm nay có thể kết thúc tại đây .” Armand đứng lên tạm biệt Allan và Lincoln , anh cũng chú ý thấy Destin chỉ gật đầu chào hai người trước khi đi ra cửa “Hey em ổn chứ?”
“KHông sao ” Destin hơi to giọng, gạt nhẹ tay anh khi Armand tính khoác vai cậu.
“Destin?” Armand hỏi, ruột xốn xang lo lắng
“Em chỉ mệt , thế thôi.” Destin tiếp tục đi mà không dừng lại, cậu biết hành động vừa rồi là không lịch sự nhưng hiện giờ cậu chỉ muốn ra nhanh khỏi chốn đông người này. “Anh biết đấy, anh không cần phải theo với em, trời vẫn còn sớm lắm.”
“Anh thích ở với em hơn,” Armand đáp, anh nhìn cậu lấy thẻ mở cửa phòng và lẳng lặng vào trong. Cậu đóng cửa , gài khóa chốt trước khi quay lại nhìn anh.
“Em không sao chứ?”
“Tốt mà ” Destin bước vài bước về trước mặt anh. Do không chuẩn bị sẳn tình huống này , Armand bị cậu đẩy ngã xuống giường. Cưỡi lên Armand, Destin giật mạnh cái áo trên người anh, nút rơi tung tóe trước cái nhìn kinh ngạc sửng sốt của Armand . Anh chưa kịp lên tiếng thì miệng cậu đã tán công vội vã lên ngực, ngấu nghiến, mút, và cắn dài xuống bụng anh.
“Destin,” Armand ngăn lại, anh nghe tiếng cậu gầm nhỏ trong miệng trước khi cậu bé ngẩng lên chiếm lấy môi anh, hai tay khóa cổ tay anh lại. Cậu đẩy lưỡi vào trong, sục sạo tìm kiếm, khám phá mọi ngõ ngách đến khi Armand rên lên.
Thả miệng anh ra, Destin lại lần xuống dưới, cậu mở nhanh nút quần và tháo nó ra trước khi tấn công phần nhạy cảm nhất của Armand. Anh giật mình dựng lên khi miệng và tay Destin như vũ bảo trên đó.
“Destin,” Armand cong người lên. “cái quái quỷ gì thế …”
“Của tôi ” Destin rít lên , cắn chặt răng trên da ngực Armand, đủ để anh biết chắc mình đang chảy máu. Mắt anh mở to lần nữa khi cậu bé tiếp tục đánh dấu trên người anh . Anh thấy cậu dừng lại , cởi bỏ hết quần áo trên người và lấy chai dầu bôi trơn. Cậu đổ nó lên phần cơ thể căng nhất của anh. “Em khao khát muốn cảm nhận anh trong em ”
“Destin,” Armand gọi to khi cậu chủ động đưa anh vào người mình. Armand với tay tính ngăn cậu nhưng không kịp. Anh thấy mặt cậu nhăn lại vì đau đớn nhưng cậu bé vẫn tiếp tục đẩy xuống.
“Oh chúa ơi ” Destin rên lớn , nước mắt trào ra. Khi Armand đã hoàn toàn bên trong mình, cậu bắt đầu di chuyển lên xuống, lại rên lớn lần nữa khi cơn đau xé xuyên người . Nó tệ hơn nhiều cái lần dầu tiên họ quan hệ với nhau. Armand nhìn cậu chuyển động, tay anh vùi sâu vào trong tóc cậu. Destin rên rĩ theo mỗi nhịp mạnh bạo, trong cơn đau và sự khoái lạc trộn lẫn vào nhau.
Tay cậu vuốt ve ngực anh kích thích thêm sự khoái cảm khiến Armand rên lớn tên cậu . Anh giữ hai hông cậu , không thể dời mắt khỏi bức tranh đầy gợi tình mà Destin đang tạo ra. Nó khiến sự ham muốn trong anh càng gia tăng khi Destin cứ chủ động những nhịp điệu nhanh và mạnh bạo như thế.
Destin thét to và xuất hết ra bụng Armand , cậu cũng nghe anh lớn tiếng và trút thẳng hết trong người cậu. Destin không dừng lại, cậu tiếp tục vuốt ve người anh , muốn ôm chầm, nuốt hết tất cả .
“Làm lại nhé ” Cậu thì thầm .
“Làm lại cái gì ?” Armand hỏi, cố hít thở những hơi dài để điều hòa lại.
“Em muốn anh lần nữa” Destin hôn ngấu nghiến môi anh, cơ thể ép sát vào cơ thể anh . Armand muốn cản nhưng cái hôn , bàn tay đang vuốt ve, và cơ thể kia đã làm anh tự nhích sát với ngưới cậu, anh thật sự muốn tiếp lần nữa.
Thị lực của Armand mờ dần khi anh xâm chiếm cậu lần này hết lần khác. Anh quên mất thời gian đã trôi qua bao lâu cũng như số lần hai người đã cùng nhau. Ngã người xuống gối, anh nhìn khi Destin cố gắng ấn ái tiếp dù cậu cũng đã mệt nhoài và thở không ra hơi.
“Armand,” tiếng Destin thì thầm kéo anh lại gần mình.
“KHông , Destin.” Armand ôm cậu bé trong tay . “Anh biết bây giờ “nó” thật sự không thể đứng được , có lẽ cả ngày hôm sau cũng thế, và em cũng đâu còn phản ứng gì ”
“Nhưng giờ em cần anh, em rất cần anh .” Destin đẩy người chạm vào Armand
“Không, cái em cần là đi tắm nước nóng và dùng gì đó cho bình tĩnh lại” Armand nhìn thẳng vào cặp mắt xanh kiệt sức kia “Tin anh đi, em tắm nhé và anh sẽ ôm em tiếp ?”
“Ok,” Destin đồng ý , anh cười dịu dàng .
“Tốt lắm, anh sẽ gọi một ít rượu”
“Em thật sự không thích uống rượu” Destin đứng dậy rời khỏi giường, một cơn đau buốt xuyên người cậu khiến cậu nhăn mặt quỵ xuống.
“Ôi chúa ơi, em không sao chứ ?” Armand ẵm cậu lên và nhẹ nhàng đặt xuống giường. Anh đắp chăn cho cậu và gọi điện thoại đặt rượu. Ngay khi cúp mắt, anh quay lại cậu bé và giật mình khi thấy Destin đang khóc “Destin?”
“Sao nó lại đau thế này ?” Destin hỏi “Và có cả máu .”
“Nó đau vì em không chuẩn bị kỹ cho lần đầu, và ta đã làm rất nhiều lần với nhau, chính anh cũng ê ẩm khắp người đây ” Armand ngồi xuống kế bên cậu bé
“còn máu?”
“Anh nghĩ là do những vết cắn” Armand trả lời, anh khiến cậu giật mình kinh hãi. Có tiếng gõ cửa phòng, Armand đến mở cửa và nhận rượu, boa tiền cho hầu phòng. Anh đi vào phòng tắm chuẩn bị sẵn nước nóng trước khi quay trở lại bế cậu vào trong.
Họ ngồi trong bồn tắm, ngâm mình và uống rượu. Destin dựa người vào ngực anh, thư giãn tinh thần và thể xác. Armand đã đúng, cái Destin cần là bình tâm và làm dịu cơn đau của cơ thể.
“Em thấy đỡ hơn chưa ?” Armand hỏi
“Đỡ nhiều rồi, cám ơn anh ” Destin hớp một ngụm rượo, hơi nóng lan tỏa khắp người
“Có muốn kể cho anh nghe chuyện gì đã xãy ra không?” Armand vuốt ve nhẹ người cậu, anh hy vọng Destin sẽ cho anh biết nguyên nhân của cuộc chạy marathon tình dục này.
“ Điệu nhảy ban nãy đã khiến em nổi hứng,” Destin nói với giọng mệt mỏi.
“Ok giờ hãy nói sự thật đi,” Armand nhìn Destin đặt ly rượu xuống, hai tay thả lỏng trong nước, cậu nhắm mắt thở dài.
“Bởi vì anh là của em và anh ta không thể có anh ,”
“Ai cơ?” Armand hỏi lại nhưng không nhận thêm cậu trả lời nào từ người yêu. Anh im lặng vài phút chờ đợi cậu sẽ tiết lộ thêm chút ít nhưng vẫn chẳng thấy gì. Khi họ tắm xong, Destin lên giường và ngủ ngay khi cậu chạm tới gối.
……..
Armand rên thầm, vùi sâu vào lưng Destin , hy vọng tiếng gõ cửa sẽ dừng sớm. Mở mắt, anh nhận ra là có người đang đợi trước cửa, uể oải xuống giường mở cửa, anh xem người ấy là ai
“Một đêm dữ dội nhỉ?” Allan lướt mắt khắp những vết cắn trên cơ thể Armand “có phải chúng là những vết răng không?”
“Im đi, anh muốn gì?” Armand dựa người vào cửa
“Đầu tiên,đã tới Georgetown và tối hôm qua chúng ta đã lên kế hoạch với các chàng trai, nhớ chứ ?”
“Ok, và thứ hai ?”
“Lincoln lo cho Destin, sau những gì cậu bé hành động tối qua ” Allan nghe Armand thở dài “Có chuyện gì tấn công anh vậy ?”
“Ừ, Destin làm đấy,” Armand nói với giọng không đùa
“Cả hai người ổn chứ?” Allan hỏi, đưa mắt về đống chăn lớn trên giường.
“Ừ, chúng ta sẽ gặp nhau tại bữa sáng,” Armand đáp, chào Allan.
“Ừ, chín giờ nhé,” Anh gật đầu chào Armand rồi rời khỏi. Armand đóng cửa, anh đi vào phòng tắm, tắm rửa và thay đồ. Khi đã tươm tất, anh đến bên giường, gọi Destin
“Destin?” Armand sờ nhẹ lên mái tóc cậu
“Đi chỗ khác đi ” Destin cằn nhằn, vùi đầu sâu vào gối.
“Thôi nào, chúng ta đến cảng rồi, đến lúc dậy rồi .” Armand lắc nhẹ vai và lưng cậu
“Em thấy không được khỏe,” Destin vọng ra từ gối