Tìm kiếm thiên đường - FINDING HEAVEN Trang 23

“Sao em gấp về nhà gặp mặt búp bê của mình thế?” Angelica thích thú cười khi Armand lườm chị, Chị lấy áo khoác rồi theo hai người ra xe. Trên xe chị để ý Armand đang cầm chặt 1 bìa hồ sơ trên tay

“gì thế?” chị chỉ vào hồ sơ hỏi

“Báo cáo về gia đình và em gái Destin.”

“Oh, nó tốt chứ?”

“Vâng ”

Đến nhà, xe dừng lại, gates bước xuống mở cửa cho 3 người. Armand đi ra đầu tiên, anh đi thẳng lên nhà. Đến gần bếp, anh nghe tiếng Destin đùa giỡn với Magaret. Anh đi vào xem, Chúa ơi, cậu bé đẹp quá, làm tim anh đập nhanh hơn

“Anh đã về, Armand,” Margaret chào.

“Hey,” Armand ko dứt mắt khỏi Destin.

“Hey,” Destin đặt đĩa cuối cùng lên bàn, sau đó hoàn toàn chú ý vào armand, người đang tiến về phía mình. Anh đưa hồ sơ cho cậu xem. Nhìn vào tấm hình 2 cô em gái, Destin nhận xét “Họ giống mẹ quá”

“Ừ, Bọn anh đã tìm ra cha mẹ của mẹ em, họ vẫn còn sống”

“Oh,” Destin vẫn nhìn vào giấy tờ.

“Và cha em nữa, có khả năng rất cao là ông ấy vẫn còn sống.”

“Cha em đã chết rồi, em có nói với anh mà .” Destin đóng hồ sơ, trả lại Armand

“Tom Davenport ko phải cha em.” Armand ko hiểu tại sao hành động của Destin lại thiếu tích cực như thế

“Tom là người cha duy nhất mà em biết, Em ko quan tâm người đã sinh ra em nhưng bỏ mặc hai mẹ con em.” Destin nhìn anh. “Em ko yêu cầu anh tìm họ, em chỉ cần biết về hai em gái của mình thôi.”

“Anh hiểu, nhưng em còn có gia đình mà,”

“ko, em ko có, em gái em cũng ko còn thuộc về em nữa, Và em ko muốn biết về những người đã đuổi mẹ em ra đường vì đã mang thai em. Anh ko thể nào hiểu được cảm giác thế nào khi biết cha mẹ của mẹ đã đuổi bà ra đường vì đã mang thai mình đâu, rằng bà đã ko có gì thậm chí dù anh ko đòi hỏi được sinh ra.”

“Destin,”

“Em ko muốn biết họ, em ko cần họ vẫn còn sống, Họ đã có cơ hội chấp nhận mẹ con em nhưng họ đã từ chối”

“Destin,” Armand cố gắng làm dịu cậu lại nhưng cậu bé chỉ lắc đầu rồi bỏ chạy khỏi nhà bếp. Armand nhìn theo ko nắm rõ chuyện gì đã xảy ra , Tại sao cậu bé ko vui mừng khi nghe các tin này ? để biết rằng mình ko cô độc giữa cuộc đời ?

“Armand?” Angelica hỏi, ko thấy sự trả lời của em trai. Còn anh thì quay lưng đi thẳng vào văn phòng. Anh ko hiểu phản ứng của Destin, dĩ nhiên là cậu bé giận vì những chuyện xảy ra giữa ông bà và mẹ của mình nhưng có thể sau 18 năm mọi thứ sẽ khác đi chứ?

“chúa ơi” Armand lẩm bẩm khi anh day day sống mũi, mệt óc quá. Đáng lẽ Destin phải tỏ ra ngạc nhiên thích thú chứ ko phải tức giận như thế này .Dựa người vào ghế anh nhìn ra lối đi ngài sân, anh cứ ở yên như thế cho đến khi anh thấy Michael ra về, rồi 1 lúc sau là Adam và Angie . Anh nhắm mắt lại, hy vọng Destin đã vào nhà và đi ngủ, ít nhất anh cũng muốn cậu bé ko sao. Nghe tiếng gõ cửa anh hy vọng đó là Destin.

“Armand?” Margaret hơi lo lắng. “trời tối rồi mà Destin vẫn ở ngoài sân, làm ơn đi tìm cậu bé đi?”

“dĩ nhiên rồi.” Armand đứng lên, rời khỏi phòng. Anh đi theo hướng Destin đã bỏ chạy đến chổ rào chắn nhìn ra vườn “Em biết Margaret lo cho em lắm ko ?”

“em biết ” Destin lên tiếng từ chổ cậu đang ngồi dựa lưng vào dãy tường chắn ấy.

“Anh xin lỗi ” Armand gác tay lên hàng rào

“em cũng thế ” Destin thở nhẹ. “em ko nên phản ứng như thế, anh chỉ muốn giúp thôi”

“Anh chưa bao giờ gặp mặt mẹ anh ,” Armand nói nhỏ . “3 tháng sau khi anh sinh ra, bà đi du lịch châu phi và dính 1 căn bệnh quái ác mà chưa ai nghe nói tới. Sau đó khi anh lên 3, ba anh cưới vợ khác , cô ấy là 1 cô dâu chiến lợi phẩm”

“1 gì cơ?” Destin hỏi lại, cậu ghét cắt ngang tâm sự đời tư của Armand

“1 chiến lợi phẩm của bố, nhỏ nhắn, rất xinh đẹp, đến từ gia đình cực kỳ giàu có” Armand thở dài nhớ về người mẹ kế - “Bà là 1 người vợ rất chung thủy , bà bỏ qua những lăng nhăng của bố và xem mọi thứ đều tốt đẹp trong thế giới của bà.”

Destin im lặng nhìn Armand đang hướng mắt ra bài cỏ.Anh dường như đang đắm mình trong quá khứ và Destin quyết định ko làm phiền . Cậu nhớ về mẹ nhớ những lần cậu bắt gặp bà lặng lẽ khóc , biết tại sao bà khóc , cha mẹ bà ko muốn bà vì cậu .

“dù vậy nhưng Ông ấy ko yêu bà,” Armand như đang nói chuyện với bản thân mình - “Anh vẫn nhớ ngày đám tang của bà, chết lúc anh 15 tuổi vì bị cướp giết, cha anh đứng đó mặt lạnh tanh ko cảm xúc. Sau đó ông nhìn anh và bảo anh rằng, người phụ nữ ông sống chung 12 năm qua hoàn toàn vô dụng... OH, nhưng bà lại yêu ông cả đời , trao cho ông ấy tất cả và ko bao giờ phàn nàn, ko bao giờ đòi hỏi lại.”

“Em rất tiếc ” Destin đáp, cảm thấy tệ cho anh.

“Đừng em ” Armand an ủi lại. Mẹ kế anh là 1 người ngốc, cứ nghĩ rằng sẽ có ngày cha anh sẽ yêu bà. Chó chết, ông thậm chí còn ko yêu mẹ anh nữa kìa. Ông đã dạy anh rất nhiều lần, một người đàn ông thật thụ sẽ ko để tình cảm của mình dính dáng đến công việc kinh doanh. Tình yêu của đàn bà là tình cảm yếu đuối. “Ông ta chết vì ung thư khi anh 18 tuổi, đó là 6 tháng rất đau khổ trong cuộc đời ông.”

“Armand?” Destin đứng dậy đi tới bậc thang, trèo qua chúng.

“Trước lúc lâm chung, ông kể anh nghe về khách sạn, cái đang được tu sữa lại ấy, là 1 món quà cưới tặng mẹ anh chỉ trước khi bà nói với ông , bà cưới ông là vì tiền” . Armand nhìn cậu bé đứng trước mặt mình , Destin ko nói gì chỉ ôm lấy anh

“Destin,”

“Ko sao đâu ”

“Thôi, chúng ta đi về nào. “Armand thả cậu bé ra, anh choàng tay qua vai cậu dẫn vào nhà “em đói ko?”

“thật sự ko đói lắm,” Destin đáp, armand gật đầu, họ im lặng đi . Vào phòng ngủ, Armand đóng cửa lại còn cậu bé thì đi thẳng đến giường ngủ và cởi đồ cậu đang mặc ra.

“Destin?” Armand nhìn cậu ,hỏi.

“em…um…” Destin ko biết giải thích thế nào cảm xúc của mình lúc này, chẳng lẽ cậu thú thật với anh cậu muốn nghe anh thì thầm vuốt ve mình?

“Ko sao, anh hiểu mà,” Armand băng qua phòng, anh cũng tháo hết đồ ra. Đứng trước Destin, anh chạm lên vết thương do đá banh lúc trước, cúi xuống hôn nhẹ lên nó môi anh kéo dài trên làn da mềm mại ấy

“Armand,” Destin thì thầm khi Armand kéo hai người ngồi xuống giường , Anh kéo Destin ngồi giữa hai chân mình khi miệng anh hôn lên ngực cậu bé
“khoan đã”

“gì thế ?” Armand hỏi thấy cậu bé hơi tách ra xa 1 chút.

“Em muốn cho anh hưởng thụ cảm giác ” Destin quỳ gối thấp hơn

“Destin,” Armand nhìn xuống gương mặt cậu bé.

“làm ơn nhé ?” Destin ko chờ anh trả lời, cậu dùng hai tay mình bắt đầu làm việc.

“Destin dừng lại,” Armand cắn chặt răng rít lên, thỏa thê trước cảm giác tay cậu mang lại cho mình. Destin nhắm mắt nhớ lại những hành động Aramnd đã làm cho mình lúc trước, cậu làm lại y chang. Và dĩ nhiên cậu cũng đọc qua những điều này trong các quyển sách của mấy cô gái trong trại rẻ mồ côi. Tay và lưỡi cậu cố gắng phục vụ hết sức

“Destin,” Armand rít lên lần nữa, tay anh luồng vào tóc cậu , nhắm mắt lại, anh muốn đẩy cậu bé ra nhưng cũng muốn kéo cậu vào sâu thêm. “em phải ngừng lại ”

“Tại sao?” Destin đẩy nhẹ ra để nói rồi lại tiếp tục. Cậu nghe anh cắn chặt răng , gồng người chịu thua cảm giác do miệng cậu gây ra. Cuối cùng anh thét lên 1 tiếng rồi trút hết ra ngoài. Armand nhấc bổng cậu lên, mắt anh bùng cháy 1 điều gì đó mà Destin chưa gặp chúng trước đây.

“chúa ơi, Destin ! ” Armand hôn ngấu nghiến cậu bé. Tay anh vồn vã sờ chạm người cậu.

“Armand,” Destin đẩy nhẹ người anh ra

“Anh đã tính dành nguyên tối nay làm tình với em nhưng em đã làm hỏng nó” Armand hôn cậu lần nữa . “Anh ko nghĩ giờ anh sẽ hoàn toàn thỏa mãn trong 1 tối đâu.”

“Em đã làm thế à,” Destin hỏi lại, thấy anh gật đầu mỉm cười , Anh nhẹ nhàng xoay cậu bé nằm bên dưới mình. Môi anh bắt đầu hôn khắp người cậu trong khi ngón tay thì hoạt động bên dưới.

“Armand.”cậu rên lên rồi xuất ra,ko chịu nổi chỉ với mấy ngón tay của anh

“ hơi nhanh đấy”

“xin lỗi,” Destin thì thầm khi Armand đổi tư thế nằm sang 1 bên

“ko sao, giờ em muốn anh làm gì ?” Armand dựa đầu lên cánh tay ngắn nhìn Destin. “em có mệt ko?”

“ko ,” Destin mỉm cười. “em có ý này.”

“Ok,” Armand đáp khi anh thấy Destin đứng dậy mặc quần áo vào.

“Nhanh nào, mặc đồ vào đi ,” Khi hai người y phục xong , Destin ôm cái chăn trên giường anh rồi kéo tay anh dắt ra khỏi phòng. Destin dừng lại tại nhà bếp, lấy vài thứ trong tủ lạnh ra rồi cầm thêm cây đèn nhỏ trước khi hai người ra ngoài sân . Destin bật đèn lên , cậu dẫn anh băng qua sân đến ngay đỉnh đồi cao nhất của khu biệt thự nhà Armand . Đưa cho Armand cái chăn, cậu ngồi xuống, chỉ chổ cho anh ngồi theo. Khi anh yên vị, Destin dựa người vào ngực anh và bày đồ ăn ra.
“anh ăn ko ?” Destin đưa cái đùi gà cậu đã cắn 1 miếng trước cho anh.

“Ăn chứ “ Armand cắn 1 miếng. Khi nuốt nó xong, anh hỏi “chúng ta làm gì đây?”

“Nhìn kìa,” Destin chỉ tay khu vực trước mặt. “xem thành phố ban đêm đẹp như thế nào kìa, ánh đèn rất sáng và anh thấy xe hơi chạy ko ?”

“Ừ đẹp lắm.” Armand nhìn về phía Destin chỉ, rồi họ cùng ăn và ngắm thành phố bên dưới họ.

“Và lúc mặt trời mọc, nhìn nó từ mặt hồ rộng lớn kia cũng tuyệt lắm,” Destin nói.
Khi hai người hoàn thành xong bữa ăn, anh ôm Destin vào lòng rồi choàng tấm chăn quanh họ, hai người im lặng ngắm nhìn cảnh đêm. Một lúc sau, Armand ngó xuống thấy Destin đã khò khò từ lúc nào. Ôm chặt cậu bé thêm, anh dựa người vào thân cây, và tiếp tục ngắm thành phố mà anh chưa bao giờ để ý trước đây. Anh thở dài nhận ra chưa bao giờ mình cảm thấy hài lòng thoải mái như thế này, ko chỉ hài lòng về thể xác mà còn cả trong tim. Mỉm cười, 1 tay quấn chặt chăn thêm, tay còn lại anh ôm eo cậu bé. Armand ko biết họ ngồi đó bao lâu, chỉ thấy mặt trời bắt đầu ló dạng.

“Destin, Destin mặt trời lên rồi kìa.” Armand lay nhẹ cậu .

“Đây là món quà em tặng anh đấy,” Destin nói nhỏ, giọng cậu vẫn còn ngái ngủ

“cám ơn em ” Armand thì thầm, anh hướng mắt về phía chân trời đang từ từ đỏ ửng. Hai người đắm mình trong ánh sáng ban mai đến khi ánh nắng chiếu lên ngọn đồi chổ họ đang ngồi, Armand mới đứng lên ẵm Destin trở vô nhà

“Hey,” Magarett chào họ, bà cầm lấy cây đèn từ tay Armand.

“chào buổi sáng, Maggie,” Destin nửa tỉnh nửa ngủ ôm chào bà, rồi cậu quay lại trong vòng tay Armand, dựa đầu vào ngực anh.

“Đừng lo về buối sáng, chúng tôi sẽ xuống ăn trể hơn,” Armand nói nhỏ với bà rồi đi nhẹ nhàng lên phòng ngủ, anh đặt cậu bé xuống giường

“Armand,” Destin lăn mình qua 1 bên, Armand mỉm cười , anh cởi đồ mình và cậu bé ra. Anh nằm xuống bên cạnh, môi anh tìm về cổ cậu

“Um cảm giác tuyệt lắm.”

Armand cười lần nữa khi tay anh lướt trên làn da cậu, môi anh hôn dọc xuống ngực và dừng lại quấn quít trên đỉnh của nó. Anh chuyển Destin nằm trên người mình , lướt tay dọc xuống lưng cậu anh dừng ngay điểm đến. Tay anh mân mê chỗ ấy. Khi Destin rướng người sờ soạng nắm chặt tấm trải giường ,anh mới đổ dầu lên rồi bắt đầu cuộc chinh phục. Anh ngắm nhìn đồng tử Destin dãn ra trong sự hài lòng , làn da cậu bé ửng hồng từ từ và giọng rên rĩ vui sướng theo nhịp điệu cơ thể anh , rồi cậu bé cũng hòa nhịp theo. Armand rên lên
“Anh muốn bao phủ em trong áo lông và kim cương,” Armand thì thầm vào tai cậu bé “và bọc em trong nhung lụa , satin ”

“em ko…cần… những thứ đó…” Destin oằn người rên rĩ. “hãy ôm em…trong vòng tay anh…và phủ em …bằng những nụ hôn….em sẽ rất hạnh phúc …”

“Destin,” Armand rít lên . Từng từ cậu bé nói làm anh khoái tê cả người, thách thức sự tự chủ của anh. Anh chuyển động nhanh hơn - “Anh sẽ giữ em trên giường cả tuần .”

“ ừm ” Destin xiết chặt đùi anh. Hai người cùng đạt đỉnh khoái lạc . Với những tiếng rên khe khẽ và thở đều một cách thỏa mãn, Destin nằm dài trên ngực anh.

Và đúng như lời Armand nói, anh đã giữ cậu bé cả tuần trên giường, Destin cũng ko phản đối gì về điều đó. Tất cả công việc họ làm là ăn, ngủ, quan hệ, và thư giản trong bồn tắm có mạch nước ngầm phun mà Armand chưa bao giờ dùng nó. Đó là 1 trong những tuần đẹp nhất, tuyệt vời nhất trong cuộc đời Destin.
……………….
Destin mỉm cười khi thấy Michael bước vào thư viện, anh nhìn Terrance nói “Đừng quan tâm đến tôi, tôi sẽ im lặng như 1 con chuột.”

“Chuột là loài động vật gặm nhắm còn lâu mới im lặng,” Destin nói. “chúng kêu chít chít, chúng nhai , chúng đụng vào mọi thứ . Ai mà so sánh câu nói : “ im như chuột” là 1 kẻ ngốc “

“tôi thấy hôm nay tâm trạng cậu khá vui vẻ đấy,” Michael đáp.

“xin lỗi,” Destin cười. Cậu quá kiệt sức vì tuần rồi , Armand đã “mần thịt” cậu nhiều lần đến nỗi cậu ko đếm được chính xác là bao nhiêu , và người thì ê ẩm nhiều chỗ ko rõ . Hơn thế, cậu phải đối mặt với dăm ba lần cái nhìn soi mói của ông thầy , nó làm cậu muốn cào mắt ông ta ra.

“Ok thế thì tôi sẽ im như cái chết, được chưa ?” Michael lấy 1 quyển sách trên kệ rồi ngồi xuống đọc.

“xác chết, em nghĩ là được ” Destin quay lại bài tập. Hôm nay cậu cố tình ngồi sát góc bàn để Terrance có làm gì thì Michael sẽ thấy rõ.

“Ok Destin làm chương kế nào,” Terrance ngó Michael 1 phút, tưởng anh đã hoàn toàn chú tâm vào quyển sách trên tay . Đúng là 1 tên ngốc, ông nghĩ thế khi quay lại Destin. Ông muốn Destin, muốn cậu bé tự đến với mình, ngả vào vòng tay mình và kể ông nghe Armand kinh khủng như thế nào và ông là người duy nhất có thể giúp cậu xóa bỏ nó.

“Thầy Terrance?” Destin kêu khi thấy ông nhìn chằm chằm vào mình

“xin lỗi, gì thế ?” Ông tiến tới đặt tay lên đùi cậu bé để xem vấn đề cậu đang chỉ vào.

“Oh vâng, bỏ qua phần đó đi. Tôi sẽ mang sách về nó vào ngày mai”

“được thôi ” Destin nhẹ nhàng đẩy tay ông ra khỏi đùi mình

“chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai,” Terrance bắt đầu thu dọn đồ đạc “chúc cậu 1 ngày tốt lành”

“cám ơn, chào thầy,” Destin nhìn ông rời khỏi thư viện ,cậu quay lại Michael người mới bỏ cuốn sách xuống. Anh nhún vai , hai người cùng vào nhà bếp . Margaret bảo họ Gates có gọi về nói hai người ko cần đến khách sạn hôm nay và Destin có thể gặp đội thiết kế phong cảnh vào thứ 3. Gật đầu ,Destin cầm máy quay fim ra vườn hồng để quay lũ vịt, Michael quyết định ở lại nhà bếp để chuẩn bị vài việc cần làm.

“Michael?” vài giờ sau Margaret trở về từ phòng giặt đồ “Destin đâu rồi?”

“Cậu ấy ra ngoài vườn.”

“Đã ra lâu lắm rồi, anh đi tìm cậu bé đi”.

“Dì sợ những chú vịt tấn công cậu ấy à ?” Michael mỉm cười hỏi

“ko, nhưng cậu bé ko đem theo mũ và cũng ko thoa kem chống nắng .” Bà mỉm cười khi anh đứng lên đi ra ngoài. Anh gặp Destin đang nằm ngủ cạnh bờ hồ, cái camera kế bên, và ngạc nhiên khi vịt mẹ nằm trên ngực, còn hai chú vịt con thì ngủ trên bụng cậu bé. Michael ko thể cưỡng lại, anh nhặt camera lên 1 cách nhẹ nhàng tránh gây tiếng động và chụp ngay hình ảnh này. Vịt mẹ giật mình kêu quác 1 tiếng , khi Michael bỏ máy xuống thì Destin cũng vừa mở mắt

Loading disqus...