Tìm kiếm thiên đường - FINDING HEAVEN Trang 22

“Chào buối sáng ” Bà tiến tới hôn hai người

“Chào dì,” Destin ngáp dài

“Armand cổ của cậu bị sao thế?” Margaret hỏi, lần đầu tiên thấy ông chủ mình đỏ cả mặt . Nhìn lại Destin, thấy cậu cũng như quả cà chua, bà bật cười “Oh dì hiểu rồi.”
Margaret đi chuẩn bị bữa sáng. Cứ mỗi vài phút bà lại liếc nhìn hai người. Armand đang đọc báo còn Destin thì ngủ gục trên bàn. Khi bà dọn bữa sáng ra, Destin mới ngẩng đầu lên.

“Armand làm sao anh nỡ đánh thức cậu bé tội nghiệp dậy sớm như thế?” Margaret hỏi , Aramnd nhìn bà ko nói nên lời, lần đầu tiên trong ngày anh bị như thế.

“Ừ, em cần giấc ngủ của mình,” Destin nhìn anh cười trêu .Armand lầm bầm trong miệng rồi quay lại tờ báo và ly café . Anh nghe Destin cười to hơn và Margaret đang mắng yêu cậu .

“Anh đi đây,” một lúc sau anh nói , Destin đứng lên dọn dẹp dĩa của mình vào chỗ rữa chén. Cậu mỉm cười khi thấy Armand nhìn mình “ Em sẽ đi với anh “

Họ bước đến bậc thềm trước nhà thì dừng lại, Destin đứng ở trên cùng trong khi Aramnd đứng thấp hơn để ngang tầm mắt với cậu bé.

“chúc em 1 ngày tốt đẹp nhé,” Armand nói khi Destin dựa vào 1 cột trụ cạnh bên , anh tiến tới hôn cậu bé. Khi nụ hôn tiến sâu vào, Destin choàng tay qua cổ hoàn toàn dựa sát người vào ngực anh . Cậu mỉm cười khi nụ hôn chấm dứt, Armand phải giữ thăng bằng trên bậc thang
“Bye,” Anh quay đi ra xe, Destin đứng vẫy tay chào theo. Xe đã đi khuất nhưng cậu bé vẫn đứng đó, cậu hồi tưởng lại 1 tháng vừa qua. Trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ mình là gay . Tất cả những đam mê tình ái đều quá tầm tay cậu, ít nhất là cho đến khi Aramnd chỉ cậu điều đó. Armand chính là chìa khóa . Chỉ cần giọng nói của anh cũng khiến cơ thể cậu phản ứng, điều đó làm cậu khá ngạc nhiên. Destin đỏ mặt khi nhớ lại chuyện sáng nay , nó hơi khác so với những lần trước. Cậu tự hỏi mình đã yêu Armand rồi sao? Mình phải có cách gì khác chứ ko phải chỉ trao thân cho anh. Destin ngẩng lên khi nghe tiếng đóng cửa xe . Cậu nhìn vị gia sư đang đi đến gần mình “Chào buổi sáng, Destin, cậu đang đợi tôi à?”

“không , Armand vừa đi làm cách đây vài phút và tôi đang thưởng thức không khí trong lành sáng nay” Destin trả lời, quay đầu vào nhà. Cậu vào thư viện, ngồi xuống bàn học và đợi thầy vào. Họ bắt đầu học bài. Destin chú tâm nghe thầy giảng mặc dủ có vài lúc cậu nghĩ về Armand, khi ấy cậu mỉm cười 1 mình.
Cameron quan sát cậu làm bài, ông chú ý có vài sự thay đổi sáng thứ hai này . Ông nhớ lại lúc Destin bước trở vô nhà, cậu đi hơi nhún nhảy . Ông nhìn khi cậu đi lại kệ sách, với tay lên cao để lấy 1 cuốn. Mắt ông mở to bắt gặp 1 vùng da bị đổi màu phía dưới lưng cậu . Đứng dậy, ông tiến về Destin, nơi cậu đang cố gắng nhón chân lấy quyển sách. Lúc lấy sách dùm cậu, Cameron để tay mình sờ nhẹ dưới lưng cậu bé khiến Destin giật mình . Ông mỉm cười đưa sách cho cậu

“Cám ơn”

“ko có gì ” Terrance nói. “Vết bầm trên lưng cậu có đau lắm?”

“Vết bầm nào ?” Destin hỏi lại, chợt nhớ ra sáng nay miệng Armand có chạy dọc lưng mình, Cậu đỏ mặt

“Anh ta ko đánh cậu đó chứ?” Lời Terrance làm Destin quay phắt lại nhìn ông “KO Armand ko làm tổn thương tôi ,” Destin bước lùi lại mấy bước đụng trúng mép bàn

“Chỉ vì trông nó có vẻ tệ quá ” Terrance tiến tới sát bên cậu, tay ông trượt tay vào áo Destin để chạm lên những vết bầm đó

“đừng,” Destin tránh ra xa vài bước.

“Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi Destin, chỉ có thế.” Terrance nói, dựa người vô bàn. “Cả tuần nay cậu hay giật mình, buồn ngủ và khi vết bầm trên mặt cậu mất đi thì lại có vết khác xuất hiện ở lưng ”

“Như tôi đã nói, những gì tôi làm với Armand ko phải chuyện của ông” Destin nói rõ từng chữ. “Cám ơn sự quan tâm của ông nhưng thật sự là ko sao cả”

“Được rồi,” Mr. Terrance gật đầu nhẹ. “tôi nghĩ chúng ta kết thúc buổi học ở đây, hãy làm tiếp bài tập kế nhé.”

“OK,” Destin nhìn ông thu xếp đồ đạc. Cậu tiễn ông ra ngoài, đến hành lang, Terrance dừng lại “Tôi muốn cậu biết , cậu có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào nếu có chuyện gì xảy ra, ok? Nếu cậu cần giúp đỡ ” thấy cậu gật đầu, ông quay ra xe. Destin vào nhà , cậu nghĩ về những điều Terrance vừa nói . Có thể ông chỉ quan tâm thôi, ko có ý gì khác. Destin tự hỏi liệu ông có hành động thái quá ko ? Lắc đầu cậu đi vào bếp. Michael đang đứng đó nói chuyện với Margaret.
“Hey,” Destin chào họ.

“Chào cậu ” Michael đáp lại, để ý vẻ mặt hơi lạ của Destin.

“Em có 1 vài chuyện” Cậu nhìn Michael ra hiệu, bỏ lỡ cái nhìn của Margaret, người đang im lặng quan sát cậu bé, “Anh có thể giúp được ko??”

“Được chứ “ Michael theo cậu ra khỏi phòng. Khi họ lên cầu thang, anh tự hỏi có chuyện gì xảy ra, Destin chưa bao giờ lên tiếng nhờ giúp đỡ cả. Và ko hiểu tại sao cậu bé lại cần mình giúp lúc này. Anh nhìn Destin bước vào phòng mình, anh nghía khắp phòng .

“Em có thể hỏi anh 1 chuyện được ko ?” Destin hỏi, cậu đang đứng cạnh bàn , tay bỏ những tấm hình vào bìa hồ sơ.

“Ừ ” Michael bước vào trong phòng, nhận thấy đây ko phải phòng chung với armand

“Làm sao anh biết khi nào thì 1 sự đụng chạm là ko thích hợp ?” cậu quay lại Michael

“Tôi nghĩ nếu nó làm cậu ko thoải mái,” Michael đáp thấy Destin gật đầu, dường như đang hấp thụ chúng

“Nhưng thỉnh thoảng sự đụng chạm vô tư có bị dùng theo cách xấu ko?”

“OK, Destin tất cả chuyện này là sao?”

“Ông Terrance,” Destin nhìn xuống bàn. “Em đã yêu cầu ông ấy đừng chạm vào em như ông ấy đã làm vài lần trước. Nhưng sau đó ông biểu lộ sự ngạc nhiên về việc em nghĩ đã nghĩ nó là ko thích hợp trong hoàn cảnh đó, như thể ông làm điều đó là đúng. Hãy nói với em là ông ta thật sự ko có ý gì chứ "

“Cậu nên kể chuyện này cho Armand hay ” Michael khuyên

“KO” Destin nhìn lên. “nếu như em đã hành động thái quá thì sao , vì em ko quen việc người khác biểu lộ sự quan tâm với mình ? Em ko muốn ông ấy bị mất việc”

“Destin,”

“Có lẽ anh nên vào trong thư viện chung với em buổi học kế, rồi sau đó hãy nhận xét xem hành động của ông ta có dụng ý gì khác ko nhé ? ” Destin yêu cầu.

“Được rồi, nhưng nếu thật sự là thế thì chính em phải kể cho Armand nghe đấy” Michael đáp, cậu bé gật đầu

“Em có thể hỏi thêm 1 chuyện nữa được ko? ?” Destin đỏ mặt lên khi nghĩ đến chuyện này.

“Được chứ ,” Michael hơi lạ trước sự biểu lộ của cậu bé. Anh càng ngạc nhiên hơn khi Destin quay lưng lại, kéo nhẹ áo lên.

“Có thấy dấu bầm nào ko ?” Destin hỏi

“Um có ,” Michael trả lời 1 cách dịu dàng, Destin hạ áo xuống , cậu chỉ gật đầu rồi đi lại tủ đồ lấy thêm 1 cái áo khác và mặc chồng lên . Sau đó cậu đem theo vật dụng cần thiết ,theo Michael ra ngoài
“Armand anh có nghe ko vậy?” Adam hỏi, anh còn muốn vòng sang bàn đánh người đàn ông trẻ tuổi này 1 cái .

“Hum? Anh đang nói gì , Adam?” Armand cuối cùng cũng chú ý người đã bước vô văn phòng mình cách đây 10 phút .

“Tôi đang nói ..” Adam ko thích lặp lại những gì mình đã báo cáo “ Bản điều tra sẽ hoàn thành tối nay, các cô bé, giờ tên là Annie và Templeton được chăm sóc rất tốt, ba là nhà quảng cáo, mẹ ở nhà chăm sóc các con.”

“tốt , còn những người khác?”

“Ông bà còn đang đợi, người bố thì tôi định sẽ ghé trường học để điều tra” - Mắt Adam bỗng chú ý những vết trầy chạy dài từ cổ Aramnd trở xuống, 4 đường, trông như những vết cào . “Cổ anh bị làm sao thế?”

“Không phải chuyện của anh ,” Armand gằn giọng khiến ko chỉ Adam mà bản thân mình cũng ngạc nhiên. Adam nhướng mày chờ lời giải đáp từ Armand. “Tôi xin lỗi .”

“ko sao, giờ thì nói tôi nghe ko phải búp bê của anh làm chứ?”

“Cậu ấy đấy, và đừng gọi Destin là búp bê .”

“Vết cào kéo dài đến đâu ?” Adam tò mò hỏi thấy Armand lườm mình nhưng anh biết Armand sẽ trả lời

“hết cả lưng tôi, được chưa ?” Anh dựa vào ghế thở dài.

“Anh đã làm gì mà khiến cậu bé hành động như thế?” Adam ko bao giờ tin Destin có thể thô bạo với Armand . Anh ngạc nhiên khi thấy bộ mặt chín đỏ hoét của Armand “Oh chúa ơi, cậu ấy tạo ra chúng trong lúc đang làm chuyện ấy à”

“Adam,” Armand hét lên, Adam ôm bụng cười, Armand nhìn anh ko nói nên lời trong khi anh vẫn cười sặc sụa .

“tôi xin lỗi,” cuối cùng Adam cũng kiểm soát được cơn cười. “Tôi chắc là cậu bé đã trả thù xong những vết hôn mà anh gây ra cho cậu ấy , tôi ngạc nhiên sao cậu ấy ko làm thế sớm hơn nhỉ”

“Tôi đã cho Destin thời gian để thích nghi,” Armand đáp, thấy vẻ mặt cười cười của Adam biến mất

“Anh đã ..gì ?”

“thời gian để cơ thể cậu bé thích nghi ,” Armand biết mình ko thể nói chuyện này với ai khác ngoài Adam. Adam là người duy nhất hiểu anh - “thời gian để tôi thích nghi”

“Ok, vậy là hai người đã ko quan hệ trong vài ngày rồi, ko ngạc nhiên gì về phản ứng đó ”

“Chúa ơi, Adam, tôi đã biến cậu bé thành 1 quái vật ” Armand nói, mắt nhìn Adam như thách-anh-dám-cười-đó.

“1 quái vật ?” Adam hỏi lại, cố gắng giữ cho giọng mình như bình thường

“Cậu bé đã nhảy bổ vào tôi khi tôi mới từ nhà tắm bước ra, tôi đã phải cố tách cậu ấy ra với một cây gậy ” Armand kể lại, anh nhìn thấy mặt Adam chuyển sang màu đỏ lạ thường. “cứ cười cho thoải mái đi , trước khi anh bị chết vì nhồi máu .”

“tôi xin lỗi” Adam cười ko che dấu nữa . “chỉ là cậu bé thường im lặng và nhút nhát .”

“Và rất đòi hỏi,” Armand thêm vào. “sáng này tôi phải chịu thua , bởi trông cậu ấy quá buồn khi tôi bảo cậu cần thời gian.”

Adam tiếp tục cười dữ dội hơn, Armand chỉ biết lắc đầu im lặng nhìn anh, tự hỏi mình kể cho Adam nghe như thế có là sai lầm ko? Nhưng người đàn ông này là bạn thân nhất của anh lâu đến nỗi anh có thể nhớ. Và anh biết khi cơn cười dịu xuống, Adam sẽ cho anh lời khuyên hợp lý.
…………..
Destin im lặng ngồi nghe người đàn ông đến từ công ty thiết kế phong cảnh Bailey báo cáo về kế hoạch thiết kế cho khuôn viên khách sạn. Mặt dù cậu nghĩ nó đơn giản nhưng cậu vẫn sướng mê li khi được tham gia vào công việc của công ty này. Thậm chí pete thấy buồn khi bị mất Destin, nhưng cậu ko màng đến, tay cậu vẫn còn ê ẩm vì những ngày vung búa tạ

“Vì thế nó sẽ ko tốn nhiều thời gian,” Mr. Bailey kết thúc vấn đề . “Đa số sẽ bỏ những cây chết và vun xới lại đất để chuẩn bị trồng cây mới”

“tốt “ Gayle nhận xét. “Những thợ sơn sẽ đến sơn ngoài khách sạn vào thứ hai, họ làm trước, khi nào họ xong việc thì các anh sẽ bắt đầu.”

“Vâng ” Bailey đáp.

“Tôi xin lỗi?” Destin lên tiếng làm hai người quay lại nhìn cậu –“ Ông có thực sự cần thiết phải nhổ cái cây này lên ko? nó là cây hoa mộc lan mà phu nhân đời trước đã trồng.”

“Nó nằm cản trở kế hoạch,” Mr. Bailey vỗ vỗ đầu Destin như một chú nhóc. Destin im lặng nhìn bản kế hoạch lần nữa. Cậu ko tìm thấy nguyên nhân gì mà cái cây này cản trở kế hoạch cả .

“Được rồi, hẹn gặp ông vào thứ ba tuần sau,” Gayle đứng lên bắt tay Baileys . Destin nhìn ông thu dọn đồ rồi rời phòng, cậu ngó lại thấy Gayle cầm điện thoại lên, cậu cũng tính bước ra cửa

“Destin?” Gayle gọi cậu bé.

“Em sẽ ra ngoài chụp vài tấm hình khách sạn trước khi họ thay đổi phong cảnh.”

“Ừ, em đi đi “ Rồi chị quay lại công việc đang làm, Destin rời phòng ra ngoài khuôn viên khách sạn, Michael theo sau. Cậu chụp vài pô. Trong khi hầu hết các bụi rậm và cây cỏ bị khô héo vì thiếu sự chăm sóc thì cây mộc lan vẫn vươn cao khỏe mạnh.
“Thật là 1 tổn thất nếu chặt bỏ cây này” Destin lầm bầm trong miệng

“Ừ, nhưng cậu cũng đã nghe ông ta nói rồi đấy,” Michael lên tiếng từ chổ mình đứng, anh đang dực người vào những cây chết

“Điều chỉnh lại kế hoạch đâu có khó đâu,” Destin đáp lại, Michael im lặng ko nói gì. Destin chụp vài tấm hình về cây mộc lan, sau đó cậu chuyển qua quan tâm đến 1 khu vực nhỏ đã từng rất xinh đẹp. Ngồi xuống dưới 1 cái cây, cậu hít sâu 1 hơi dài rồi dựa người vào thân cây

“Destin cậu đang làm gì thế?”

“Đang lắng nghe,” Destin trả lời nhẹ nhàng khi michael tiến đến chổ mình“ Vợ anh có thích những bông hồng em tặng ko?”

“Rất thích” Michael ngồi xuống kế bên cậu

“Anh có nghe thấy ko ?”

“nghe gì?” Michael tự hỏi còn tiếng gì khác ngoài tiếng chim?

“Tự nhiên ” Destin thở dài, mỉm cười nhẹ , nhắm mắt cậu thư giản hoàn toàn, cậu cảm thấy cơn buồng ngủ sáng nay đang dần quay trở lại.

“Cậu ngủ à?”

“Sắp thôi “ Destin ngồi thẳng dậy vặn mình vài lần. Cậu đứng lên đi vào chào tạm biệt gayle rồi cùng Michael đi ra xe hơi

“Sẵn sàng chưa?” Michael hỏi.

“Rồi ạ”

Michael khởi động xe bắt đầu chạy.
“Anh từng kể vợ anh làm việc buổi tối phải ko?”

“Ừ”

“Anh đến ăn tối chung nhé, Adam và Angie cũng đến nữa, cả vợ chồng bác Gates”

“Armand ko phiền chứ ?”

“ko, chính anh ấy kêu em mời vợ chồng anh đến đấy .”

“Oh,” Michael nhướng mày nhìn Destin, lúc này xe cũng vừa dừng trước nhà . Hai người đi vào trong, Destin ghé qua thư viện lấy chút đồ trước khi vào nhà bếp xem có việc gì phụ Margaret ko

“Có chứ, cháu trộn dùm cái này đi,” Margaret đưa cho Destin cái thìa rồi bà quay lại đồ ăn trên bếp “Armand vừa gọi báo cậu ấy sẽ về sớm. Cậu ấy có điều ngạc nhiên dành cho cháu đấy.”

“Hay lắm”
………..

Armand nhìn lên khi Adam bước vô văn phòng mỉm cười chìa cho anh 1 thứ, Armand đón lấy nó “Đúng là 1 sự ngạc nhiên.”

“Ừ,” Adam đồng ý

“Hãy nhìn xem , các cô bé đã lớn thế nào,” Armand đặt hồ sơ xuống cầm bức ảnh lên xem. Hai cô gái tóc vàng đang đứng trước cửa 1 ngôi nhà lớn màu trắng, trông họ như đang chờ xe buýt, một người phụ nữ trạc giữa 30 đang đứng sau họ

“Họ trông rất giống mẹ mình, bà Rosalie.” Adam nói khi Armand xem tiếp giấy tờ khác

“Destin cũng thế,” Armand đặt tấm hình chụp Destin hiện tại bên cạnh 1 tấm hình cô gái Rosalie khoảng16 tuổi. “1 Destin khác tóc vàng mắt xanh. Trông họ như chị em sinh đôi.”

“Đúng thế... à, anh xong hết chưa ?” Adam hỏi thấy Armand gật đầu, anh thu dọn hồ sơ lại rồi theo Adam ra ngoài đại sảnh, nơi Angelica đang đứng chờ.

“Angie chị xong hết chưa?” Armand hỏi chị mình khi cô đang nhắn nhủ gì đó với nhân viên

Loading disqus...