Cậu ngước lên nhìn anh, cảm xúc thật lạ đang tràn khắp cơ thể, và cậu vô tình túm chặt lấy cái gối trên cái ghế sofa ở góc phòng mà cậu đang ngồi. Kế bên cậu là Kanon và Knight đang bàn tán gì đó, chẳng ai để ý đến Leader của mình đang mắc phải chứng “ám ảnh”.
“Nói hay nhỉ, các ông đi nhậu có ai mang vợ theo không!”
Arashi giở dọng nhài nhại làm cả phòng cười ồ lên.
“ông Yuito, ông Shingo, ông Raphael, vợ các ông đâu, có mang theo không?”
Arashi chỉ tay điểm mặt từng người đã lập gia đình, mang đến cho họ một trận cười thoải mái.
“Ai mang vợ theo làm gì, chỗ anh em đàn đúm chứ ha!”
Shingo vỗ tay, kêu Kaname lên và họ tuyên bố tiệc bắt đầu. Kanon và Knight cuối cùng cũng hoà nhập được với các đàn anh nổi tiếng, cụm ly ầm ầm. Bữa tiệc đã đi đến chỗ ăn chơi chè chén, ở nơi này bây giờ dường như không còn bất kì khoảng cách nào nhưng sự thật có lẽ không được tốt đẹp như vậy. Kaname đi xuống bếp rửa tay sau món gà rán, Ren cũng theo xuống và họ mất hút khá lâu. Hết đá, đến lượt phải có thêm một người rời bàn nhưng chả ai muốn đi cả. Mấy con ma men đã ngấm vào người họ cả rồi, cứ tiếp tục tiếp tục mà không ai chịu nhấc mông lên đi lấy đá.
Cuối cùng Naoki phải thân chinh rời bàn để đi xuống bếp.
Cậu thấy thật khó xử khi gặp lại Ren, đàng sau cậu, Akira cũng khẽ đứng lên bước theo.
Phía bếp của Kaname đã tắt đèn, chỉ còn một cái đèn nhỏ sâu bên trong đủ để thấy đường đi và bóng dáng người lờ mờ trong bóng tối. Naoki vừa thò mặt vào thì cậu bỗng đỏ mặt quay ra khi thấy có hai bóng người đang ép sát vào nhau phía trong. Ban đầu cậu tưởng họ làm gì, nhưng sau nhìn kĩ hơn thì hóa ra chẳng có gì xảy ra cả. Chẳng qua họ đang ôm nhau, thế thôi, rồi Ren nhấc Kaname lên ngồi trên cái bàn để ngang tầm với anh rồi họ bắt đầu nói chuyện. Naoki nghe câu được câu mất nhưng cậu cũng cố để hiểu được đều Kaname nói giữa những tiếng nấc nhẹ, có lẽ anh ta khóc.
“Anh thấy đó, chẳng ai kết tội anh cả, mọi người vẫn đến đây. Có cả Naoki nữa, chắc anh cũng thấy bây giờ cậu ấy đã khác đi như thế. Chẳng có việc gì cả, đừng để chuyện cũ đè nặng tâm hồn mình”
Ren dỗ dành, và Naoki đã nghe được những gì đắt giá nhất mà cậu muốn nghe.
Việc khiến cậu trăn trở trong lòng là liệu Ren cảm thấy thế nào, thật sự cảm xúc của anh dành cho cậu có tí mảy may tình cảm nào hay không. Anh có dửng dưng và ghét cậu hay không, có thực sự yêu Kaname để những gì Kaname làm là xứng đáng và…Ren là người như thế nào!Cậu muốn biết!Naoki đã biến mình thật một kẻ tò mò nhưng nghĩ lại cậu vẫn không thấy bản thân có tội. Nhờ sự việc này mà cậu có thể sẽ giải toả được những khúc mắc cũng như sự “ám ảnh” Ren gây cho cậu và biết rõ…thực sự bản thân cậu muốn gì ở anh!
“Tôi đã nói với anh rồi, không ai ghét bỏ anh, đồng đội cũ của anh, bạn bè của anh…tất cả cũng quay lại khi anh tự biết hướng đến cái tốt đẹp. Và cho dù cho tất cả có bỏ anh đi chẳng nữa thì…hãy cứ yên tâm là còn tôi. Kaname này, mọi thứ đều có thể thay đổi được, bản thân tôi ngay lúc này cũng là vì mong muốn có thể làm chỗ dựa cho anh mà thành!”
“Hả?”
Kaname ngạc nhiên, anh đẩy nhẹ Ren ra và nhìn sâu vào cặp mắt ma quái của người tình.
“Anh biết lần thay đổi Style của The Satan cách đây 6 năm không?”
Kaname gật đầu một cách ngoan ngoãn và Ren mỉm cười đáp lại, hôn nhẹ lên má anh.
“Khi tôi thấy được 1 lối đi khác cho cả band và tôi muốn được làm chỗ dựa cho một người xinh đẹp như anh Kaname. Tôi bảo với các anh kia rằng “Tụi mình phải Manly thôI” và họ ủng hộ tuyệt đối. Những bước đường trong sự nghiệp của tôi sau này đều có anh góp nhặt trong đó, kể cả việc The Satan tan rã”
“Sao?”
Lần này thì Kaname không thể đồng tình nổi.
“Sao cậu có thể làm vậy với các bạn của mình”
“Việc này được đoán trước từ lâu, tôi đã nói trước với họ có theo tôi thì theo chứ tôi không ép. Tôi thực sự cảm ơn các mem khác đã luôn ủng hộ tôi, họ và DA là những người bạn tôi thực sự quí mến. Điều này nói ra có vẻ hơi khó hiểu nhưng đó là sự thật. Nhưng với tôi ngoài bạn bè ra còn có thứ quan trọng hơn để tôi phải hi sinh cả họ…”
Ren nói, đưa tay đẩy mặt Kaname lên để ngang tầm với mặt anh.
“Đó là anh Kaname, bây giờ anh có thể hoàn toàn tin tôi chứ?”
Nói rồi Ren thở hắt ra.
“Tôi không bao giờ muốn nói những lời yêu thương có cánh, với tôi nó chỉ là lời nói gió bay mà thôi. Tôi biết điều này đã làm anh buồn nhiều năm nay, nhưng đã đến lúc để nghe con tim muốn nói gì rồi. Bây giờ tôi sẽ không rời xa anh nữa, chúng ta sẽ tạo lập một band nhạc mới!”
Những lời nói của Ren như mũi giáo găm thẳng vào tâm trí Naoki, khiến cậu sực tỉnh. Cậu giật mình khi có cái gì đó chạm vào lưng mình, thì ra Akira, anh cũng đứng đây từ nãy giờ. Akira đứng yên bên cậu và cùng cậu lắng nghe tất cả những gì Ren nói. Đối với cả hai, họ thực sự đã có được những khám phá “đắt giá” nhất về con người của Ren. Họ đưa mắt nhìn nhau, cùng thở dài một tiếng rồi cả hai lại ngó vào khi nghe tiếng chuông điện của Ren kêu giật.
Chỉ là mẩu tin nhắn thôi.
“Happy Birthday Kaname-chan. Too-chan. P/s: I Safe. Smile more ^^~ “
Có lẽ hôm nay là một ngày thật sự vui.
Kaname nhảy cẫng lên rồi cùng Ren lao lên phòng khách. Akira nắm tay Naoki bỏ chạy lên trước để phòng hờ họ phát hiện ra có người nghe lén nãy giờ. Chẳng cần thắc mắc lý do tại sao tin nhắn lại vào máy Ren mà không đến các máy di động của DA vì bây giờ niềm vui đã tràn ngập ngày sinh nhật của Kaname.
“Tooya còn sống các cậu ơi!”
Kaname hét toáng lên làm mấy ông bợm nhậu kia cũng phải bỏ ly.
Họ ngạc nhiên, sững người một lúc như không tin được vào cái tin này.
“Thật!Tooya vừa nhắn vào máy tôi chúc mừng sinh nhật Kaname, số lạ hoắc nhưng chúng ta có thể liên lạc lại. Tôi tin là cậu ấy an toàn và chỉ ở đâu đó thôi!”
Ren đưa cái máy ra, mọi người chụp lấy chuyền nhau rồi cùng hét toáng lên.
Mừng là Tooya còn sống. Một lúc nào đấy cậu ta sẽ quay lại.
Thôi chẳng cần quan tâm, họ ăn mừng là trước nhất.
“Kaname, bộ Guitar Hero anh để đâu?”
Ren vỗ tay lôi kéo sự chú ý của mọi người trong lúc bày ra trò chơi để giải trí.
“Phải đó, cũng khá lâu rồi tụi mình không chơi trò này, phải không The Satan?”
Raphael của DA lên tiếng!4 con người của The Satan nhìn anh, họ mỉm cười rồi lắc đầu. Thế nhưng cuối cùng món Guitar Hero đó cũng được đưa ra. Ngày trước cả lũ hay tụ tập chơi trò này, Naoki lặng lẽ ngồi một góc cái ghế, quan sát tất cả cùng nhau vui vẻ với trò chơi “cao cấp” này. Ở đây ai mà không biết chơi Guitar? Ngay cả Knight và Kanon cũng lấn sấn vào chơi, chỉ còn một mình cậu ngồi lại. Đầu óc của Naoki lùng bùng với một đống ngôn từ chưa thể tiêu hóa hết.
“Kaname, chơi đi chứ!”
Ren kéo tay người tình của mình và dí anh vào sát cây đàn. Chưa bao giờ Naoki nhìn thấy cái vẻ thoải mái của Ren hơn lúc này. Anh ta giống như một con người khác vậy! Đây là con người lúc Ren vui chơi với bạn bè của mình sao? Nó chẳng hề giống với con ác quỷ trên sân khấu và cũng chẳng giống cái gã khốn nạn từng làm khổ cuộc đời cậu. Kaname lắc đầu, vốn dĩ anh ta không biết chơi, Naoki nghĩ thế nhưng…sự thật lại đi ngược 100% so với những gì Naoki nghĩ. Lúc đầu không có Guitarist, Kaname đã phải kiêm cả hai nhiệm vụ. Không giống như The Satan lúc đầu đã có sẵn Vocalist, Kaname không nghĩ mình sẽ hát nhưng cuối cùng vì khó kiếm thêm người nên cả lũ lôi nhau ra thử giọng và Kaname đã “đoạt giải vàng”. Kaname vốn là Lead Guitar, nhưng khi đã có thêm người thì anh nhường lại vị trí đó và chỉ chuyên tâm hát mà thôi.
Trong lúc chờ đến lượt mình, Akira đã lại gần ngồi cạnh Naoki và kể cho cậu nghe câu chuyện Dark Angels. Bọn họ đi con đường còn chông gai hơn cả The Satan vì không có ai đỡ đầu, thế nhưng họ vẫn thành công và sánh ngang cùng The Satan do Ren thành lập!Naoki lắng nghe và thỉnh thoảng chêm một vài chữ ậm ừ, đôi mắt cậu đang hướng về chỗ Ren, anh là thách thức cuối cùng khi tất cả cùng chơi Guitar Hero. Chán chê đã đời, Ren lại bảo cả nhóm thôi đi đàn hát đi cho nó đúng nghề. Ren cầm theo cây đàn thùng của anh và đàn, tư thế của Ren mỗi khi anh bên cây đàn khiến mọi người phải nhìn anh, vẻ đẹp của một thiên tài âm nhạc…
Naoki cứ nhìn chăm chăm vào dáng vẻ của Ren như đang cố lý giải những câu hỏi do chính mình đặt ra, ngồi cách đó không xa, Akira cũng đang quan sát cậu. Anh thở dài khi nghĩ rằng đem cậu đến đây ngày hôm nay là điều tồi tệ!Rebirth phải về sớm vì tất cả đi chung một xe, nói là sớm thế thôi nhưng cũng 11h họ mới rời khỏi căn hộ của Kaname trong khi tất cả còn ở lại gần như đông đủ. Akira đưa Knight và Kanon về rồi mới lượn về chỗ Naoki. Nhưng về về đới nơi thì đồng hồ đã gần đến 1h sáng.
“Anh về đi kẻo trễ quá rồi!”
Naoki nói với anh khi anh thả cậu xuống trước cửa nhà trọ.
“Ừ”
Akira nhìn cậu 1 lúc rồi cũng leo lên xe. Có vẻ như Naoki không muốn nói chuyện với anh nên anh cũng không nán lại lâu. Thế như cho xe chạy 1 hồi, nhìn ra gương chiếu hậu anh thấy Naoki vẫn đứng yên trước cái cửa nhà trọ mà chần chờ không nhấn chuông. Akira lại thở dài, anh không yên tâm đi về khi thấy Naoki đứng ngoài đường lúc 1h sáng thế này. Anh quay lại và bất ngờ đến phía sau lưng cậu. Khi Akira chạm tay vào vai Naoki, cậu giật nảy mình, cậu đã không nhận ra cả tiếng xe hơi đến gần mình.
“Anh làm em hết hồn, sao anh chưa về?”
Naoki đặt tay trái lên ngực và ngước nhìn anh.
“Sao em không vào nhà?”
“Uhm…”
Cậu có vẻ hơi lúng túng nhưng rồi vẫn trả lời.
“Trễ quá rồi mà bấm chuông cửa kêu chủ nhà ra thì kì quá”
“Vậy em đi với anh, em không thể đứng đây đến sáng được”
Akira nghiêm nghị nhìn cậu, anh thật sự lo lắng cho Naoki. Nhưng cậu lắc đầu nguầy ngậy từ chối.
“Thôi…kì lắm, ai lại đến nhà người khác giờ này!
“Người khác? Em xem anh là người lạ?”
Và Akira chăm chú nhìn cậu!
“Không, ý em không phải…”
Cậu vội phân bua, dường như thái độ của cậu đã làm Akira hiểu nhầm tai hại.
“…anh đang ở cùng mẹ và gia đình mà, đến là làm phiền liền!”