Em và Ác Quỷ Trang 33

“Anh xin lỗi!”

Akira ôm choàng qua vai cậu, anh vùi mặt vào giữa vai và cổ Naoki.

“Anh xin lỗi Naoki, lẽ ra anh phải biết để vào sớm hơn”

Anh lay cậu, không ngớt lời xin lỗi. Anh cầu xin sự tha thứ nhưng vẻ mặt bình thản của Naoki vẫn không có chút động tĩnh gì. Akira nhìn cậu, một dòng lệ nóng trào ra, anh cúi xuống che mặt đi giữa lòng bàn tay. Rồi bằng bản lĩnh của một người đàn ông cứng cỏi, anh ngẩng lên, ôm lấy cậu một lúc rồi tiếp tục lái xe.

“Xuống xe thôi em, đến nhà rồi!”

Akira mở cửa xe, anh đưa tay về phía cậu nhưng Naoki vẫn ngồi yên.

“Thôi được rồi, anh sẽ đưa em vào!”

Akira thở dài, anh chồm người tới nhấc bổng cậu lên. Khi Akira đưa Naoki vào trong nhà, 2 thành viên khác của The Satan đang ngồi xem TV ở phòng khách để chờ anh về ăn chung. Vừa nhìn thấy điệu bộ tơi tả của Naoki, cả hai gần như nhảy dựng lên.

“Chuyện gì thế này?”

Arashi, Valet cùng đồng thanh, nhìn anh bằng con mắt đầy dấu hỏi.

“Không có gì đâu!”

Anh mỉm cười với họ, bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Anh đưa cậu lên lầu, việc đầu tiên là đưa cậu vào phòng tắm. Anh đặt cậu xuống, thay cái áo khoác của mình bằng tấm khăn rồi bối rối nhìn cậu. Anh không biết phải làm gì thêm lúc này. Bỗng dưng cậu cử động, cậu nhìn anh, hai dòng lệ bắt đầu tuôn ra. Thế nhưng Naoki không chớp mắt, cậu cứ khóc như thế. Akira kéo mạnh cậu dựa vào bờ ngực vững chãi của anh, anh giữ cậu trong vòng tay của mình. Phải chi tôi có thể bảo vệ em…Akira nuối tiếc nghĩ thầm…

---

Ren và Kaname đi vòng lối sau chứ không quay lại chỗ đó nữa.

Ren đưa người tình của mình lên xe, đưa anh ta quay lại căn hộ của mình. Đến nơi rồi Kaname vẫn chưa muốn buông tha cho Ren, anh ta muốn anh lên nhà của với mình nên Ren đành phải gởi xe. Kaname bật đèn, trước mặt Ren là một căn nhà nhỏ bé xinh. Phòng ốc không quá to nhưng gọn gàng, đối với con người này người ta đành phải có cảm tình từ đầu đến đuôi. Đúng là…chỉ biết được cái bên ngoài mà thôi.

“Cậu uống gì không?”

Kaname hỏi Ren, anh lắc đầu.

“Vậy…cậu cần gì?”

Kaname hỏi tiếp, anh ta nhíu mày trong lúc tháo đôi giầy cao khủng bố đó ra. Ren không đáp lại, anh đứng lên choàng tay qua eo Kaname, lôi xềnh xệch anh ta quay lại cái ghế dài. Ren đặt Kaname xuống, nhìn sâu vào cặp mắt anh ta. Cuối cùng trên mặt Kaname hiện lên một cái bĩu môi, có lẽ anh ta cũng hiểu Ren muốn làm gì. Anh cúi người, mút nhẹ cái cổ trắng ngần của người tình.

“Này…này…”

Kaname kêu lên, rên rỉ một cách đầy phục tùng nhưng dường như đang phản đối.

“Kaname, tôi cần anh một chút”

Ren nói khi buông cái tay khỏi bụng Kaname.

Một phút cho những cặp yêu nhau trao đổi bằng mắt, Kaname nhìn Ren rồi bất chợt anh ta cũng hiểu ra. Kaname lèn người xuống khỏi cái ghế, từ từ cúi sát xuống thân dưới của Ren và há miệng ra. Khi cái miệng xinh đẹp đó bao trọn lấy Ren, anh nhanh chóng cảm thấy cơ thể muốn nổ tung. Và khi cái lưỡi đầy âu yếm của Kaname lượn trên vùng nhảy cảm, Ren vô tình nắm tóc Kaname đẩy vào. Điều này khiến Kaname bị sặc khi những cảm xúc thoát ra ngoài bằng thứ chất dịch nhầy.

“Thật là…lần sau đừng có làm vậy”

Kaname kéo vạt áo lên để lau cái khóe miệng, dù gì áo anh cũng bẩn cả rồi.

Ren không nói gì, lôi Kaname quay trở lại cái ghế, liếm sạch thành quả của mình trên dính trên mặt anh. Ren ôm ghì, bấu cả tay vào hông anh, tay còn lại xoa nhẹ trên cái gáy ngọt ngào của người tình. Điều này làm Kaname thấy dễ chịu, lâu rồi không gặp nhau, không cần quan hệ cũng khiến người ta hạnh phúc nhưng…thái độ của Ren khác hẳn mọi lần. Kaname chỉ nhận ra điều này khi sắc mặt của Ren từ đầu đến đuôi vẫn y như một, không cười và cũng không trêu ghẹo anh.

“Tôi về nhé”

Ren đi về, chỉ để lại một lời chào tạm biệt.

Chẳng có màn chia tay nào nồng nàn hơn như mọi khi.

---

“Giờ này mới về hả?”

Ren bước vào, nhướng mày ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Akira. Ba thành viên của The Satan tụ họp đầy đủ ở trong phòng khách. Ren nhìn lướt qua một dọc, thấy Akira có vẻ căng thẳng còn 2 người kia cũng tỏ ra không vui vẻ gì. Đoán chắc được nguyên nhân của việc “họp kín” bất ngờ này là từ vụ của Naoki, Ren thủng thẳng an tọa xuống ghế, hỏi bâng quơ.

“Làm gì tụ tập đông đủ vậy? Chưa ngủ à?”

“Mày…”

Vừa mới nghe câu này xong, dường như cơn giận của Akira đã chín sôi như dung nham núi lửa. Anh không còn kiềm chế được, chạy tới xách cổ Ren lên tính dọng một cái nhưng rồi…bắt gặp cặp mắt của Ren nhìn lại, anh buông cậu ta ra. Anh thấy mình quá hồ đồ trong hành động rồi.

“Sao? Naoki đã kể hết cho mấy người nghe rồi hả?”

Ren hỏi lại, tâm trạng anh cũng không tốt đẹp gì. Anh nhìn quay, thấy Arashi liếc nhìn Valet, Valet lại đưa một cái nhìn tế nhị về phía Akira rồi…2 người ấy khẽ gật đầu. Biết ngay mà!Ren nhếch mép cười, anh tỏ ra không hề hối lỗi hay ân hận gì trong vụ đấy, điều này khiến Akira điên lên được.

“Mày là đồ khốn!”

Akira kêu ré lên trong miệng, anh đã cố lắm để không đập thằng kia một trận nhừ tử.

“Sao mày có thể để cậu ấy thua trong cái trò dã man đó?”

Akira hỏi và Ren thản nhiên đáp lại.

“Vậy chứ anh muốn tôi làm gì?”

“Mày có thể không cần chơi trò đó kia mà”

“Ờ…đối với anh thì được nhưng với tôi thì không”

Akira giận tím mặt, anh giơ tay gạt tung cái mớ ly nước trên bàn. Những tiếng kêu loảng xoảng của ly vỡ kêu lên, nghe chói cả tai. Giữa Akira với Ren bây giờ thật sự nổ ra một mâu thuẫn lớn. Ren kiên quyết không nói gì thêm lý do tại sao lúc đó anh vẫn hành động như vậy. Akira đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Ren, anh cho rằng nếu Ren không quan hệ với Naoki ngay từ đầu thì sẽ không dẫn đến việc Kaname nổi điên như thế.

Kaname đã từng cho một jrocker cùng thời phải á khẩu khi cậu ta dính líu đến Ren mà “không được sự cho phép”, bóp cổ người ta đến gần chết trong lúc cãi nhau. Mọi cơn điên của Kaname đều khó lường vì cậu ta cũng lầm lì và chẳng bao giờ thể hiện nó ra mặt. Rồi cũng một vụ khác, khi cậu ta gạt chân một “nạn nhân Fanservice” của Ren làm cậu này bay thẳng từ trên sân khấu cao xuống bất tỉnh 3 ngày. Đến lúc tỉnh dậy thì xin cạch, trong giới không còn ai dám béng mảng đến gần Ren mà “quá mức tình bạn”. Nhưng những vụ đó đều là “tai nạn” cả, cũng không ai trách móc được Kaname vì những cơn ghen bất tận của mình.

Cái chính hôm nay là Kaname trả thù quá độc.

Mà Ren thì lại tiếp tay cho cái việc đó diễn ra quá sức thuận lợi.

“Anh không hiểu những gì tôi làm đâu!”

Ren dằng người ra khỏi Akira khi anh nắm cổ áo Ren. Rồi bỏ đi một nước.

Một cuộc chiến đã bùng nổ ngay trong chính căn nhà của The Satan vốn êm đẹp từ lâu.

---

Và 1 điều khủng khiếp đã thật sự đến với The Satan khi Naoki xin bỏ việc.

Cậu đưa cái đơn cho Akira xem và xin anh hãy tha thứ cho cậu. Cậu không thể sống cùng The Satan thêm một phút nào nữa. Akira lặng im nhìn cậu, nửa tháng nay Naoki đã không mở miệng nói thêm cái gì từ đêm hôm đó. Cậu lặng lẽ chu toàn công việc của mình, anh cũng thấy lạ khi cậu cứ ở lại trễ để sắp xếp hồ sơ, thì ra mục đích của cậu chỉ có vậy.

“Em hận Ren lắm đúng không?”

Akira hỏi, nhắc đến là anh vẫn còn điên tiết được.

Cậu nhìn anh rồi bất chợt mỉm cười, có vẻ như cậu không quá suy sụp tinh thần sau việc đó. Một cậu trai kiên cường và đầy cá tính. Anh nhìn cậu mà lòng cứ thấy đau, càng lúc anh càng nhận rõ được một điều là anh yêu cậu bé này biết bao nhiêu. Khốn khổ là cậu lại không yêu anh.

“Không…”

“Tại sao? Không phải vì em yêu nó quá mà mù quáng chứ?”

“Không, em không mù quáng đâu”

Naoki đang nói những điều mà Akira không tài nào hiểu nổi. Cậu nói cậu không hề cảm thấy hận Ren như anh nghĩ, thậm chí cậu còn cảm thấy bình thường hóa cảm xúc với Kaname.

“Em chợt hiểu ra những điều mà Ren không bao giờ nói”

“Điều gì?”

“Haha, chính vì cái đó mà em không cảm thấy hận hay căm ghét cái cặp đôi đó”

“Nhưng…

Càng nói Akira lại càng mù đường.

Naoki nhìn anh, rồi cậu bỗng dưng nở một nụ cười tươi tắn.

“Em đã chơi với Kaname 1 trò chơi và em thua cuộc. Khi thua thì hãy biết chấp nhận sự thất bại của mình, em không tránh né cũng không oán hận hình phạt đó. Em nghĩ rằng…em đã thua trên chính đôi chân của mình, em không thảm bại một cách thê lương”

Cậu chợt nắm lấy tay của Akira.

“Và…em cũng nhận ra được một thứ, đó là…tình cảm của anh”

Naoki nói, cậu cúi xuống để che dấu đi gương mặt đang nóng bừng và khóe mi ướt của mình.

“Em sẽ quay trở lại, và thành công”

Cậu nói khi đứng lên, rời khỏi căn phòng của The Satan, mang theo đơn xin nghỉ lên phòng giám đốc.

“Này Akira…”

Naoki quay lại, trên mặt cậu vẽ một nụ cười tuyệt đẹp cho anh, nụ cười của…thiên sứ.

“Em sẽ nghĩ về chuyện của chúng ta!”

Nói rồi cậu quay đi, đóng lại cánh cửa phòng.

Để lại một mình anh, bồi hồi những cảm xúc khó tả, ngồi sững lại trên chiếc ghế của mình.

---

Mùa xuân của năm The Satan tròn 10 tuổi, lịch của họ được cắt sạch.

Họ đang ém quân cho đợt tung album thứ 7 của mình. Từ ngày Naoki ra đi, công việc lại đổ dồn lên vai Akira và chiến tranh lạnh nội bộ vẫn chưa chấm dứt. Arashi và Valet hàng ngày cứ phải ngán ngẩm nhìn trụ cột và linh hồn của nhóm gặp nhau với bộ mặt đưa đám. Tình yêu đúng là thứ có thể biến bạn thành thù, vì yêu, người ta dễ dàng vứt bỏ tình bạn bấy lâu để chuyển sang thù hận.

“Này Akira, buông cái đó ra, còn Ren nữa, làm ơn ngồi xuống đi!”

Valet chào thua, anh nói một cách bực bội khi chén dĩa, ly tách sắp được đem ra chưng dụng làm vũ khí ở bữa ăn tối. The Satan thường phải ăn tối với nhau vì đến lúc đó, họ chẳng còn việc gì làm. Arashi xin phép về nhà với gia đình bé nhỏ của nó, cậu ta sắp làm cha rồi. Arashi sung sướng là thế, để Valet ở lại chịu trận, dính “chưởng” chiến tranh từ 2 thành viên còn lại. Ren trưng bộ mặt bình thản đến muốn đập quay cái ghế ngồi xuống, nhưng vẫn né hướng nhìn về phía Akira ngồi đối diện.

Akira ngồi đối diện ngay đó, bắt gặp bộ mặt đó của Ren thì vơ ngay quả cam chọi.

“Thôi, thôi ngay!”

Valet hét lên khi Ren và Akira đứng lên, họ chẳng còn lời nào để nói nhau nữa.

“Tôi chịu đựng các cậu đủ rồi nha!Các cậu có còn là con nít không, già đầu cả rồi!”

Akira và Ren quay lại nhìn Drumer của nhóm đang nổ bùng trong cơn giận rồi nhẹ nhàng đáp lại chỗ của mình. Bây giờ Akira không còn là Leader đi hòa giải hay “chịu đựng” người khác mà người ta phải chịu đựng cậu ta. Valet ngán ngẩm, bây giờ anh chính là người phải đi hòa giải, anh lờ mờ thấy được cái tương lai là sẽ chẳng bao lâu, The Satan sẽ tan rã một cách nhảm nhí chỉ vì Akira hay Ren không chịu kí hợp đồng để làm ăn chung với cái đứa còn lại.

Qui tắc của DMP là cứ 2 năm kí hợp đồng 1 lần.

Loading disqus...