Akira là người duy nhất để ý quá nhiều đến cậu.
Và anh nhận thấy Naoki càng lúc càng khác lạ, trầm tính, hay buồn, ít nói và hay thở dài hơn trước. Đêm nay anh không ngủ được, trời nóng quá. Đã sang thu rồi mà cái nóng vẫn còn oi bức, căn phòng hầm và nóng dù anh vẫn vặn máy điều hòa hết công suất. Akira nằm trên giường, anh không ngủ được vì đầu óc bận suy nghĩ quá nhiều. Anh lo cho chiến dịch công chiếu Anime kia, không biết có thành công không, rồi còn kế hoạch sắp ra thêm một cái Album nữa, sao mà sáng tác kịp…
Akira nằm xoay người, lăn qua lăn lại một lúc cho tới khi anh quyết định phải ngồi dậy để…đi tắm. Anh không “sống” trong căn phòng có máy điều hòa. Cơ thể anh cứ như đang ở ngoài trời, và nó nóng. Akira mở cửa ra, bước vài bước chân vào cái phòng tắm chung và xả nước. Đến khi anh bước ra, anh bất chợt dừng lại khi cảm thấy có ai đó ở dãy phòng bên kia.
“Quái, cả lũ đi ngủ hết rồi mà. Còn ai với vào phòng thế kia?”
Căn phòng cuối dãy quá tối, anh chỉ biết được có người nhờ tiếng động.
“Cạch!”
Akira sải bước tới gần mé cầu thang.
“Cạch!”
Thêm một tiếng động nữa, mắt anh đang dần thích nghi với bóng tối, và anh trông thấy một bóng người lờ mờ đi ra từ căn phòng của Ren. Rồi người đó xoay người, mở cửa phòng Naoki và bước vào. Đó chỉ có thể là Ren hay Naoki vì không ai trong lũ còn lại ở đó. Nhưng giờ này ai đó còn đi đâu? Akira tò mò, anh bước nhẹ nhàng đến phòng của Ren và áp tai vào cửa, vẫn có tiếng động rì rầm nói chuyện, hình như Ren đang gọi điện thoại. Rồi cánh cửa phòng Naoki mở toang, cậu ló đầu ra ngoài nhìn rồi đóng cửa lại. Akira biết được đó là cậu nhờ ánh sáng, anh vội núp vào một góc tối. Dường như anh đã đoán đúng mọi chuyện!
“Cộc cộc…”
Anh biết giờ này mà đi gõ cửa đánh thức ai đó là bất lịch sự nhưng Akira biết chắc Naoki vẫn còn thức. Tiếng gõ cửa kéo dài thành 3 hồi nhưng vẫn không có ai trả lời.
“Alo…”
Cuối cùng Akira cầm điện thoại gọi vào trong, anh mừng khi sau một hồi chuông dài, cậu chịu nhấc máy.
“À…Em ngủ chưa? Em có thể xuống pha dùm tôi một ly cà phê không?”
Akira mở lời, anh nghe giọng cậu ngái ngủ nhưng biết thừa đó chỉ là giả vờ.
“Khuya rồi mà anh…em không xuống được đâu, em xin lỗi nhé!”
Cậu nói với cái giọng đầy vẻ nuối tiếc. Anh nén một tiếng thở dài và tiếp tục.
“Em thật sự không thể xuống sao?”
“Thật, chắc anh phải tự pha thôi”
”À…Tôi muốn nói là chuyện cà phê không quan trọng, cái chính là…tôi muốn gặp em”
Một bầu không khí im lặng bao trùm lên phía đầu dây bên kia.
“Bây giờ?”
Naoki hỏi lại, giọng cậu đổi khác, nó trầm trầm và nghẹn lại.
“Uh, ngay bây giờ”
Akira đáp lại, anh dập máy. Vài phút sau, Naoki bước ra và họ gặp nhau ở cầu thang. Cậu không nói gì với anh, im lặng nhìn anh rồi pha 2 ly cà phê, một cho anh, một cho mình. Khi Naoki đã hoàn toàn ngồi xuống đối diện với Akira qua cái bàn, anh mới mở lời.
“Naoki, …em nói thật đi, em thật sự ổn chứ?”
Cậu ngước mắt nhìn anh, hai con mắt căng tròn.
“Ổn chứ, anh hỏi thế là có ý gì?”
“Có thật không?”
Đến lượt Akira căng mắt lên.
“Thật!”
“Chắc nhé”
“Rồi mà, em có sao đâu”
“Không mệt mỏi, không kiệt sức, không cần nghỉ ngơi?”
“Ừa!”
“Vậy…”
Akira dừng lại một chút, anh nghiêng đầu để nhìn cậu rõ hơn, cái nhìn của anh làm cậu lúng túng.
“Gì thế!”
“…em với Ren vẫn bình thường chứ?”
Câu hỏi này làm cậu chột dạ. Ban đầu Naoki gật đầu nhưng trước cái nhìn “điều tra viên” của Akira, cậu lắc đầu.
“Em ngủ với nó đúng không?”
Akira hỏi, anh nghĩ đó là một câu hỏi vô duyên. Nhưng sau cùng nó đã không hề vô duyên chút nào. Anh đã thành công trong việc thăm dò trước đó để bắt cậu phải nói ra những điều cậu giấu kín. Naoki bấu 2 bàn tay vào cái ly cà phê, cậu nâng nó lên uống một hơi hết cạn như để trôi đi cục nghẹn ngáng ngay cổ. Cậu im lặng và Akira cũng im lặng, anh chờ đợi cậu trả lời. Tích tắc…tiếng đồng hồ kêu kéo dài, cậu có cảm giác như mình đã ngồi cả đêm ở đây. Chưa tới 5 phút, cậu ậm ừ rồi cũng gật đầu.
“Anh coi thường em lắm phải không?”
Naoki khẽ mở miệng, cậu cúi mặt không nhìn anh.
“Không…sao tôi lại phải coi thường em chứ?”
Akira vẫn nhẹ nhàng, giọng anh trầm ấm và anh dùng tay khẽ nâng mặt cậu lên.
“Anh nói dối Akira, khi anh hỏi anh đã ám chỉ ý đó rồi!”
Cậu bỗng lên giọng, cái giọng cao nhưng cố ém xuống để tránh ồn, nghe thật khó chịu.
“…a…đó có phải là chuyện quá tồi tệ không?”
Cậu quay mặt đi, làm rơi cằm ra khỏi tay anh.
Xuyên qua bóng đêm, xuyên qua cái thứ ánh sáng lờ mờ của một cái bóng đèn, Akira thở dài. Anh biết rằng giờ có nói gì với cậu cũng vô ích. Anh không biết tại sao cậu lại làm vậy nhưng cũng không có gì để trách móc cậu. Naoki đã 23t rồi, cậu hoàn toàn ý thức được mình đang làm gì. Naoki đang có tâm trạng thật tệ, cậu không ngờ lại có ai đó biết mối quan hệ giữa cậu và Ren, cậu xấu hổ cúi mặt, Ren đã là thằng khốn sẵn, có gì cũng là chuyện bình thường…nhưng còn cậu, cậu vốn đâu phải là một đứa khốn nạn!
“Naoki này…”
Akira bỗng nắm lấy tay cậu. Hai bàn tay của Naoki lọt thỏm giữa đôi tay với những ngón dài của anh.
“…tôi biết giờ có nói gì cũng vô ích nhưng đến nước này tôi phải nói với em một điều…”
Anh vẫn tiếp tục nói với cái giọng trầm ấm, hiền từ của mình.
Nhờ chất giọng đặc biệt này, anh cũng hay hát bè cho Ren ở những đoạn tông thấp.
Naoki nghe gọn từ chữ một, cậu bàng hoàng nhìn anh khi anh nói hết câu của mình. Một ánh nhìn ấm áp từ phía Akira tràn qua cậu, Naoki nhìn rõ thấy nụ cười của anh trong cái tối u giữa đêm khuya.
“Naoki…yêu tôi nhé?”
Ở bên cạnh người đàn ông này, lúc nào cậu cũng cảm thấy được an toàn. Anh là một con người với tính cách mẫu mực, anh quan tâm, lo lắng và tốt bụng với mọi người. Anh rất có trách nhiệm nên đã được bầu lên làm Leader mặc dù cho Ren là linh hồn của cả nhóm. Trước mặt Naoki bây giờ, cậu trông thấy anh như vị thánh, anh thanh cao và ở quá cao trên đầu cậu. Anh không hợp với một kẻ như cậu. Cậu cũng cảm nhận được những tình cảm của anh dành cho mình, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ nó là yêu cả. Nhìn sâu vào đôi mắt cậu, Akira ngầm hiểu được những điều cậu muốn nói, anh tiếp tục nói hết những điều anh suy nghĩ.
“Tôi không yêu em ngay cái nhìn đầu tiên. Tôi chỉ yêu em từ lúc em ở cùng The Satan và những gì em mang lại cho nhóm. Có lẽ điều này với em là khó tin, với tôi cũng thế, chính tôi còn không tin mình khi tôi biết mình có tình cảm với em. Tôi đã cần rất nhiều thời gian để kiểm chứng điều này, và…”
Anh nhào người qua cái bàn, cúi xuống đặt lên má cậu một nụ hôn nhẹ.
“…tôi thật sự tức giận khi em đi cùng Ren. Tôi biết nó không hề có cảm xúc nào với em, và tôi cũng biết em yêu nó. Tôi không có ý nói xấu Ren nhưng phải chấp nhận tính nó không tốt. Khách quan mà nói Ren là con người rất biết tự trọng và nhạy cảm, nó còn là một gã đa tài. Nhưng nó cũng là một gã đa tình, riêng về vấn đề tình yêu thì bao nhiêu lâu nay sống cùng Ren, tôi vẫn không hiểu được hết con người của nó. ”
Akira dừng lại, anh cố tình nhoài người cao hơn tầm mắt cậu để buộc cậu phải nhìn lên.
“Tôi thật sự đã suy nghĩ rất nhiều về em từ lúc thấy những vết bầm kì lạ đầu tiên ở trên cổ em. Hình ảnh của em lúc nào cũng lẩn quẩn trong đầu tôi dù tôi không hề cố ý. Tôi sẵn sàng chấp nhận em, yêu em và không bao giờ coi thường em dù em ở bên cạnh Ren, em hiểu chứ?”
Và anh siết chặt tay cậu.
“Tôi biết ghen em ạ…”
Naoki nghe xong những điều Akira nói, cậu không biết phải nói gì. Cậu cứ nhìn anh, im lặng mà nhìn anh uống cạn ly cà phê và nghe hơi thở anh trong bóng đêm. Người đàn ông vĩ đại…người đàn ông tốt bụng mà bất kì ai cũng muốn, đang ở ngay trước mặt cậu. Và anh ta nói yêu cậu, nhưng lòng Naoki vẫn mảy may, cậu xúc động nhưng cậu không yêu anh. Cậu biết một điều cậu yêu Ren, còn với anh…nó là gì thì cậu vẫn chưa xác định được, Akira đối với cậu tốt như người anh, nhưng đôi lúc quá đà và bây giờ anh…tỏ tình với cậu?
“…em…xin lỗi”
Naoki dằn mạnh tay ra khỏi tay anh, cậu đứng lên mà vẫn nhìn anh chăm chăm đầy kinh ngạc.
“…em cần thời gian”
Rồi cậu chạy thật nhanh lên phòng.
Chúa ơi.
Xin người đừng hạnh hạ con nữa.
Naoki úp mặt vào gối, cậu còn đau khổ hơn cả trước lúc biết rằng có người thầm yêu cậu bấy lâu.
Part 2: Cơn ghen bất tận
Tháng 11 lại tới, một năm đã trôi qua, nhanh quá nhỉ?
Vậy là Naoki đã sống cùng The Satan được 1 năm. Cậu là quản lý đầu tiên trong lịch sử của Band có sức chịu đựng giỏi đến vậy. Mọi việc vẫn cứ đi theo chiều hướng tốt đẹp của nó, nhưng những cảm xúc trong lòng con người nơi đây có thật sự được như vậy. Anime được trình chiếu, rất nhiều Fan của The Satan hưởng ứng bộ phim nồng nhiệt vì band hát OST cho phim. Điều nay mang lại thành công lớn, bọn họ quyết định đi Pub chơi giải trí, sau đó tiếp tục ra Album mới.
Akira và Naoki vẫn tỏ ra bình thường sau cái đêm hôm ấy, anh vẫn nói cười, quan tâm đến cậu đúng mực. The Satan đưa cậu theo cùng khi họ đi chơi và chỉ có anh là người kéo ghế cho cậu. Pub Century là địa điểm quen thuộc của họ và cũng rất quen với Naoki. Chính tại nơi này, những sự kiện chính trong cuộc đời cậu diễn ra. Việc làm đầu tiên của cậu là ở đây, cậu gặp họ lần đầu cũng là ở đây…Khi Naoki bước vào quán cùng với The Satan, cậu được nhường lối và ngồi chỗ tốt nhất, nhìn rõ sân khấu nhất. Cậu cảm thấy mình đặc biệt nhưng hơi ngột ngạt khi mọi người cứ săm soi cậu.
“Em xin phép!”
Naoki đứng lên, nói với Akira khi cậu muốn rời khỏi bàn.
Anh nhìn cậu, thoáng trong đôi mắt có hơi chút lo lắng nhưng anh vẫn để cho cậu đi. Akira hiểu rằng nơi này gắn bó với cậu. Naoki có nhiều người quen cũng như kỉ niệm ở đây. Nhận được sự đồng ý của Leader, cậu lặng lẽ rút êm, Naoki tìm vào sâu trong Pub, nơi những band nhạc biểu diễn ở đây ngồi chờ đến phiên họ diễn.
“Ah, Naoki phải không?”
Có một vài nhân viên đã nhận ra cậu.
“Vâng”
“Sao, dạo này khỏe không, nổi tiếng rồi sướng nghen!”
Họ cười to, vẫy tay chào cậu và hỏi thăm.
“Ơ, em đâu có nổi tiếng gì đâu”
Cậu ngại ngùng mỉm cười nhưng vì có công chuyện nên họ cũng không đứng lại lâu. Naoki vẫy tay tạm biệt họ và đi vào trong. Cậu ngước nhìn cái trần nhà của Pub, lờ mờ trong ánh đèn xanh đỏ mà lòng thấy rạo rực một cảm xúc kì lạ. Naoki không thể chịu đựng thêm khi phải ngồi cùng bàn với The Satan với những ánh mắt xăm soi chung quanh nhưng ở đây cậu lại thấy thoải mái lạ lùng. Naoki mỉm cười, cậu tiếp tục bước tới căn phòng đó, nơi ngày trước cậu vẫn ngồi chờ đến Show diễn và bước vào.