Anh ta nêu ra các lý do rất thuyết phục. Phải thuyết phục thôi về nếu không trên 80% người ở đây đồng ý thì kế hoạch coi như không được duyệt qua, không thể trình lên hội đồng duyệt tiếp để xin tài trợ được. Giám đốc vạch ra các phương hướng rất sáng sủa khi một số quản lý hỏi “chẳng nhẽ cứ để họ làm sân sau cho các band khác à, ai mà chịu!”. Anh ta nói rằng nếu hoạt động tốt, hoặc trong nhóm đó có người có khả năng như của Ren thì DMP sẽ thông qua việc thành lập band cho họ. Ôi trời…nghe thật là hay và hấp dẫn, vì nếu đã “sân sau”, thay thế được cho nghệ sĩ chuyên nghiệp thì hẳn…dư sức đủ khả năng.
“Tôi phản đối!”
Đây là lần thứ 2 Ren lên tiếng, Naoki lắc đầu, lại sắp có cãi nhau!
“Lại gì nữa đây, cậu thấy kế hoạch của tôi không ổn chỗ nào chứ?”
“Anh đừng bắt tôi phải đứng ra làm giám khảo tuyển người cho anh hay quản lý cái nhóm gì đấy do anh lập ra. Tôi rất ghét những kẻ múa rìu qua mắt thợ, đã không chuyên nghiệp thì đừng hòng tiến xa. Thêm vào đó nữa, anh có biết anh đang xỉ nhục danh dự những người nghệ sĩ chơi Rock hay không?”
“Danh dự? Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
“Chẳng lẽ anh không nghĩ ra hay sao? Anh có thể đi thuê người biểu diễn cho mình nhưng không thể bắt họ ngồi đó chờ điểm mặt chỉ tên. Đâu phải lúc nào cũng có người nhập viện hay bỏ diễn? Anh làm thế là bóp chẹt người ta còn gì!Tôi đã nói với anh rằng hãy tôn trọng chúng tôi, nghệ sĩ cũng là người!”
Ôi trời!Cả phòng họp há hốc mồm nhìn Ren. Dường như không phải ai cũng hiểu điều Ren nói. Ngay cả bản thân Naoki cũng thấy không có gì bất ổn để không thực hiện được. Bằng chứng là có rất nhiều người…như cậu đây muốn được biểu diễn mà không được. Naoki dự tính nếu kế hoạch này được duyệt qua, cậu sẽ xin một chân vào đấy luôn. Cậu muốn được là chính mình, một Guitarist chứ không phải quản lý cho The Satan. Với lại một tour diễn kiểu The Satan kì rồi tốn rất nhiều ngân sách, nếu buộc phải hủy, DMP lỗ chết!
Tuy là thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ có khoảng 60% đồng ý.
Trong số không đồng ý có Manager của Eternal và Ren. Naoki vẫn đồng ý với giám đốc. Những quản lý khác cho rằng nếu Ren, người hoạt động trong lĩnh vực Jrock, đã nói thế thì chắc nó không được thật. Họ không đồng tình và cũng không phản đối kịch liệt, cuối cùng họ bỏ phiếu trắng không đồng ý.
“The Satan không nhất quán, cậu phản đối nhưng quản lý của các cậu lại đồng ý!Tôi có nói sai không? Kế hoạch này không được duyệt bây giờ nhưng nó vẫn sẽ nằm đó. Cậu cứ để đó mà coi đi Ren!”
Cuối cuộc họp, giám đốc bước đến trước Ren và cậu để nói nốt những gì anh ta suy nghĩ. Khỏi phải hỏi là Ren bực đến cỡ nào, anh mở cửa phòng bằng chân, đạp mạnh nó và cứ thế hầm hầm đi ra. Suốt chặng đường đi về căn nhà của The Satan, anh không nói một câu nào với cậu. Anh lái xe hết sức ẩu tả, ẩu đến mức Naoki thoáng nghĩ rằng sẽ thấy bộ mặt cau có của Akira khi thấy xe của mình trầy trụa vì tai nạn. Về đến nhà, các thành viên khác đã ăn xong và họ lên phòng tập cả, chỉ còn một mình Ren mãi giờ mới về. Ren xô cửa phòng tập khiến ai cũng giật mình. The Satan không ngạc nhiên mấy khi thấy Ren như thế sau mỗi cuộc họp, chuyện đó quá ư là bình thường.
Ren không buồn kể chuyện cho ai nghe, anh ta chỉ nói.
“The Death!Làm ơn!”
Và thế là Akira chép miệng, cầm cây Guitar của mình lên. Arashi và Valet cũng lật đật chạy vào chỗ, bản nhạc “The Death” trỗi lên, ngồi ngay đó, Naoki thấy điếc tai kinh khủng. ”The Death” là hit trong Album đầu tiên của họ, Style của The Satan thời kì đầu không phải chỉ ăn mặc u ám. Âm nhạc của họ cũng đầy chết chóc, được cái cuối mỗi bài hát, lại có một cái gì đó lóe lên, rất nhỏ thôi, phải những người nghe nhạc tinh tế mới nhận ra đó là lối thoát cho số phận bi thảm trong bài hát.
Bài hát rất hay!
Nhưng điếc tai quá, Ren cứ gào chứ không hát nữa!
“Thôi thôi, cậu sẽ bể cổ họng mất!”
Akira buông cây Guitar của mình khi bài hát đến đoạn cao trào.
“Arashi, Valet, Naoki, phụ tôi một tay!”
Akira la lên khi anh nhào tới giật micro của Ren.
“Buông ra, tôi sẽ cho các cậu một xuất nhập viện hết bây giờ!”
Ren giãy giụa, nhưng cuối cùng, dưới sức áp chế của 4 người, cả nhóm đã lôi Ren được ra cái phòng khách. Quăng Ren xuống dưới cái thảm, Ren cười như điên, lăn lộn qua lại chẳng buồn ngồi lên. Naoki nhìn Ren, cậu không thể hiểu có gì mà anh lại bực đến mức gần như điên loạn như thế. Sau cùng cuộc họp có đến đi đến đâu đâu mà…Giọng Ren khản đặc, gần như thều thào không ra tiếng nữa lúc Naoki đem nước ra. Akira nhìn Naoki, anh muốn hỏi tại sao lại ra nông nỗi này!Nhưng rồi anh xua tay “để sau đi” và liếc nhìn sang các thành viên còn lại của The Satan.
“Ren, nhìn tôi này!”
Arashi thò mặt ra trước mặt Ren, anh lè lưỡi rồi làm đủ kiểu!
Ren nhìn Arashi, nhíu mày đến mức có cảm giác như lông mày chụm cả vào nhau. Arashi đưa đầu qua lại, nhảy tung tăng như một con “vịt mái” trước mặt Ren. Tất nhiên anh ta không tự dưng làm thế, anh muốn Ren phải thôi ngay cơn bực tức của mình. Ren nhìn chăm chăm, biểu hiện của anh y như là “nếu cậu không dừng thì cậu sẽ gãy hết cả hàng tiền đạo đấy”. Nhưng sau cùng Arashi vẫn không dừng lại, anh ta lấy tay ôm 2 má Ren, ép mạnh đến mức miệng Ren chu ra như cái mỏ chim.
“khục…”
Akira với Valet bưng miệng nín cười.
“Chụt!Đừng cáu nữa cưng à, các anh thương!”
Ớ…Naoki đứng tim khi Arashi hôn chụt vào cái mỏ chu ấy. Buông ra, mặt Ren bừng bừng u ám, mây đen như kéo dày đặc qua bầu trời, sấm chớp nổ đùng đùng. Nhưng rồi…
”Tôi thua…”
Ren thì thào trong miệng và nhoẻn cười, lần đầu tiên Naoki mới thấy Ren ở trong tâm trạng tệ đến thế.
---
Cậu bước theo Ren để hộ tống anh lên phòng. Ren mệt mỏi, anh bước thấp bước cao. Cái hành lang tối om ôm gọn cả hai con người và họ mất hút trong nó. Đèn điện thoại của Naoki bật lên, cậu mở cửa phòng Ren và đẩy anh vào trong. Nhưng rồi Ren bỗng quay ngược, lôi tuột luôn cậu vào phòng. Ren đứng chặn ngay cái cửa, mặt cau lại, có vẻ như bây giờ mới là lúc anh “xử tử” cậu tội hồi nãy.
“Tôi muốn nói chuyện với cậu!”
Ren nói, bây giờ giọng anh nhỏ đến mức cậu phải căng lỗ tai ra mới nghe được.
“Chuyện gì mới được chứ, tối rồi, tôi cần phải đi ngủ!”
Ren nhíu mày làm con mắt co hẹp lại.
“Cậu với tôi không đồng nhất ý kiến, việc đó rất tệ hại”
Naoki nhìn Ren, cậu cũng co mắt lại khi nghe Ren nhắc tới việc đó.
“Anh không muốn nhưng tôi muốn, không phải ai cũng được như anh. Chính anh, anh đã bóp chết con đường của tôi khi tôi thi tuyển vào Eternal!”
“Ngu xuẩn, lúc đó có chắc gì Akira đã chọn cậu không?”
“Tôi đã cố gắng hết sức và tôi có quyền tin tưởng”
Cậu gào vào mặt Ren.
“Nhưng anh…một thằng khốn nạn đã kéo tôi về đây và bắt tôi ở đây!”
Naoki nói rồi cậu lấy tay che miệng lại, cậu thấy mình hớ hênh. Ren nhìn cậu, anh ta nhìn bằng một cái nhìn không ngôn từ nào tả được. Nó nửa như mỉa mai lại nửa như bàng hoàng. Anh nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy thời gian trong phòng này đông cứng lại. Rồi Ren gật gù, anh ta vẫn nhìn cậu, nhưng tiến sát đến gần Naoki. Càng lúc càng sát, sát tới mức cậu ngã nhào xuống cái giường của anh đàng sau lưng. Linh cảm của cậu nhận thấy Ren sẽ làm gì đó và cậu không nhầm đâu.
“Tôi là 1 thằng khốn, và còn là một con điếm nữa. Tôi là mọi thứ tồi tệ nhất ở đây, nếu cậu muốn tiến thân, tôi sẽ dạy cho cậu phải làm cách nào”
Ren túm cổ áo của cậu, hất mạnh và buộc cậu phải nằm dài xuống.
“Dạng chân ra và cứ việc rên rỉ nhiều vào”
Anh nói, đưa một cái nhìn độc địa về phía cậu rồi xé bung cái áo của Naoki. Cậu đã tốn tới 2 cái áo vì chuyện thế này rồi. Ren là đồ khốn nạn!Bây giờ thì Naoki đã biết phải dùng từ ngữ nào chính xác thật chính xác để nói về anh ta. Cậu cảm thấy toàn thân mình ướt nhẹp bởi cái lưỡi của anh, rồi đau nhói khi hàm răng của anh cắn vào cơ thể cậu. Đúng…cứ rên rỉ nhiều vào, hãy thỏa mãn đi khi bạn bị cưỡng hiếp. Naoki không kêu la cũng không chống cự, cậu quay đầu nhìn về phía cái tủ nhỏ đầu giường.
Trái tim cậu nghẹn lại khi thấy tấm hình của Kaname để kế bên tấm hình The Satan chụp chung với nhau. Ren yêu quí những kỉ niệm, và những con người anh yêu quí cũng hiện diện ở đây…trong những tấm hình mà mỗi tối trước khi đi ngủ, Ren phải nhìn qua nó. Cậu không còn cảm thấy nỗi đau thể xác đang hình thành trên cơ thể mình, mỗi cơn đau thốn thộc lên đâm xuyên qua tâm can cậu.
Naoki mở trừng mắt nhìn tấm hình.
Kaname!Anh ta đẹp thật!Cậu bắt đầu để trí óc mình phiêu du và suy nghĩ. Trong Naoki bây giờ chỉ còn lại những cảm xúc nhục dục, thỏa mãn đến tận cùng trong cậu. Những cái giật mạnh, những cái đung đưa của tóc hay bờ vai Ren…chúng giống như giấc mộng phương xa của cậu, gần ngay đó nhưng Naoki không bao giờ với được tới đích. Tất cả kết thúc sau tiếng “sầm” lớn nơi cửa phòng, Ren rời khỏi phòng anh để rửa sạch những gì nhớp nhúa trên cơ thể. Cậu nằm trên giường, nhìn theo bóng Ren mất hút sau cánh cửa, rồi cậu cũng đứng lên, chệnh choạng từng bước, rờ rẫm về phòng.
---
Mối quan hệ giữa Ren và Naoki ngày càng được “củng cố”.
Bằng chứng là anh quan tâm để ý đến cậu nhiều hơn, nhưng xin đừng hiểu theo cái nghĩa đen của nó, hãy hiểu theo nghĩa bóng. Cậu vẫn đối xử với cả band một cách bình thường, rất tận tình nhưng chỉ với Ren là Naoki có thái độ không được thoải mái lắm. Ren thường hay đùa giỡn, chọc ghẹo nên ai cũng nghĩ là anh chỉ muốn giỡn chơi với cậu mỗi khi anh cúi xuống ngang mặt cậu hay đụng chạm gì đó.
Thật ra, mối quan hệ đó mang tính chất bảo toàn.
Chẳng ai thiệt gì mỗi khi họ lên giường với nhau.
Với Naoki, cậu cũng không biết tại sao mình lại có thể chấp nhận ngủ cùng một kẻ như Ren. Càng lúc cậu càng thấy trái tim đau nhức vì yếu đuối. Cậu không cưỡng lại, cũng không chống lại Ren. Nói trắng ra, cơ thể cậu muốn anh, muốn điều đó. Đó là một tình yêu mù quáng, Naoki biết điều đó nhưng cậu lại bỏ qua những suy nghĩ sáng suốt của đầu óc để mà thỏa mãn bản thân và con tim cậu. Với Ren, anh chỉ muốn làm điều đó để khỏa lấp sự trống trải trong anh. Ren là một kẻ cô đơn, anh không suy nghĩ quá nhiều mỗi khi lên giường với ai, điều duy nhất anh quan tâm là anh đã yêu ai, thế thôi. Ren là một gã chung tình, anh không phản bội người tình của mình dù là một chút. Điều đó nghe có vẻ hoang đường, nhưng với Ren, nó là sự thật.