Em và Ác Quỷ Trang 19

Ở cách đó khá xa, Studio mà Dark Angels đang đóng đô cũng có người không tập trung làm việc được. Kaname cứ cầm cái điện thoại suốt giống như đang muốn làm gì đó mà nghĩ đi nghĩ lại rồi không làm. Kaname ngồi vắt vẻo trên cái lưng ghế, cái ghế người ta có 4 chân để ngồi và có cái lưng để dựa thì Kaname ngồi trên cái lưng đó. Cảm giác chông chênh đó khiến anh thích thú nên không bao giờ anh ngồi đúng chỗ trên cái ghế. Cái váy anh mặc chia 2 lớp. Lớp trong là cái quần ngắn như cái quần hôm qua anh mặc còn lớp ngoài chỉ phủ chéo qua, dài tới gối nên khi ngồi nó tuột xuống cả. Cặp chân trắng nõn nà không phải ai cũng có lồ lộ ra vì anh thậm chí không mang cả vớ. Anh ngồi vắt chân thoải mái mặc cho có những ánh nhìn nóng bỏng về phía mình, có những kẻ chỉ cần đi ngang mà nhìn là ngay lập tức bưng mũi bỏ chạy!

Mỗi lần chụp hình là có những đôi mắt bị hành hạ thê thảm theo cái tướng ngồi của anh.

“Ka-chan, thay cái quần khác đi”

Tooya chạy tới bịt mắt anh làm anh suýt ngã. Anh quay sang nhìn cậu bé, mỉm cười lắc đầu. Tóc anh chải thành lọn, nhuộm vàng bạch kim, nó đung đưa một cách quyến rũ mỗi khi anh cử động cái đầu. Tooya chép miệng, đến cậu ta cũng phải bó tay chứ đừng nói gì Fan hâm mộ, Kaname của thời kì đầu giống như một nàng công chúa và cả lũ còn lại cận vệ cho cô ấy. Sau một thời gian anh thấy vướng víu mới chuyển qua Style bông ren cộng quần ngắn, sự gia nhập của Tooya khiến band có thêm một “cô nàng đỏm dáng” nhưng Tooya nhất quyết không “nữ tính” quá trớn trước sự quyến rũ của Kaname.

“Ka-chan bướng quá, tính giết hết nhân viên nam ở đây à?”

“Ka-chan sẽ thay đồ khác nếu Too-chan mặc lại bộ này”

Kaname cười toe toét, Tooya chỉ lắc đầu. Kaname lúc nào cũng muốn Tooya mặc Visual Kei vì cậu ta thật sự rất hợp, nhưng sau cùng Tooya “chung tình” với kiểu ăn mặc của mình. Chỉ có đúng một lần cậu ta mặc quần ngắn nhưng lại mang một đôi bốt tới đầu gối luôn. Chân dài có lợi thật đấy!Chỉ cần có dịp Kaname sẽ “đầu độc” Tooya ngay với những bộ quần áo diễn của anh, nhưng cậu ta vẫn kiên cường chống lại, thật tức điên lên được. Tooya thò tay ngang eo Kaname lôi anh xuống khỏi cái ghế và xoay vòng vòng. Kaname sợ nhất là bị xoay, anh chóng mặt nên lúc Tooya thả xuống thì chỉ có nước nằm dài trên sàn.

“Đưa cái điện thoại đây”

Tooya dọa sẽ xoay Kaname thêm vài vòng, anh đầu hàng nên đưa luôn cho cậu ta.

“Ầy…gọi người tình hử, cậu ta mà thấy cảnh này chắc chảy hết cả máu mũi”

Tooya nhìn vào cái màn hình, thấy số của Ren. Cậu ta tinh nghịch gọi cả band đến túm chặt lấy Kaname để cậu ta chụp hình. Khổ thân anh chàng giãy dụa, cuối cùng Tooya cũng chụp được và gởi liền cho Ren.

“Haha…anh sợ gì, chả phải cậu ta còn được thấy nhiều hơn bọn này à”

Drumer của band lên tiếng và cả lũ cùng cười rũ. Sau cùng Bassist của band còn đè Kaname hôn tới tấp để gởi hết lô hình đó cho Ren. Ừ thì hôn, Kaname đâu có sợ, hôn ai với anh cũng thế thôi. Kaname cũng muốn thấy Ren nổi cơn lôi đình xem nó thế nào. Ren không phải là người có sở thích là sở hữu, với Ren, có là anh hay người khác cũng thế. Chỉ có Kaname là có cảm giác ghen tuông như với người yêu mà thôi. Cả bọn buông anh ra để chụp ảnh, Kaname quăng cái điện thoại cùng với áo khoác ở lại, nhưng sau cùng cũng có chuyện để anh cảm thấy vui trong ngày hôm này.

“…Danm you!”

Một cái tin ngắn cụt ngủn gởi kèm hơn một chục cuộc điện thoại.

Chap 7 : Ngày Rảnh Rỗi Của The Satan

Ren quăng cái điện thoại qua một bên, nằm ình lên cái giường êm ái. Gọi hơn một chục cuộc mà Kaname không nhấc máy, không rõ là anh ta đang làm gì. Chắc đang ở Studio rồi!Mấy tấm hình từ Kaname làm anh thấy hơi phát “sốt” một chút nhưng anh biết đó không phải là do anh ta tự chụp. Làm sao một người có thể tự chụp mình khi tay chân bị túm ngược lên. Những tấm hình toàn chụp ngược từ dưới lên, đưa về phía anh trung tâm của sự nhạy cảm, hỏi làm sao Ren không “nóng đầu” cho được.

“Đồ chết tiệt Kaname, tối mai anh sẽ biết tay tôi”

Ren chụp cái điện thoại, nhìn lại một lượt những tấm ảnh đó, liếm mép rồi xóa chúng đi.

Ren đứng dậy mở cửa phòng đi sang phòng Naoki. Lúc nãy quay lại, anh vẫn thấy cánh cửa đóng kín không thay đổi từ nãy đến giờ. Ren gõ cửa, rồi không cần có câu trả lời nào, anh xông thẳng vào. Naoki lấy chăn trùm kín thân thể của cậu mà không trở dậy để đi tắm hay làm gì. Ren nhìn cậu một thoáng, rồi anh tới gần, ôm cả người cậu cùng cái chăn bê về phía phòng tắm. Thấy động, cậu giật mình, gạt tay anh đòi xuống.

“Anh làm cái gì vậy?”

“Bê cậu đi tắm, giờ cậu hạ sốt rồi”

Ren nói tỉnh bơ, vẫn tiếp tục bước đều về cái phòng tắm chung trên lầu.

“Anh còn nói câu đó được hả, với người đang bệnh mà anh…”

Nói rồi Naoki nín bặt, nhắc đến là cậu sượng chín cả mặt. Ren đặt cậu đứng xuống sàn, mở nước vòi chỉnh nóng lạnh sao cho nước ấm vừa đủ. Làm xong việc, anh bỏ cậu lại đấy bước ra ngoài.

“Tắm đi, tôi lấy quần áo cho”

Ren đi rồi chỉ còn lại mình cậu trong phòng tắm, Naoki ngồi thụp xuống và cậu bật khóc. Tại sao Ren làm chuyện ấy với cậu mà không hề yêu cậu? Tại sao Ren có thể tỉnh bơ như thể đó là chuyện rất bình thường. Ren à, anh độc ác lắm, con ác quỉ của The Satan chỉ có mình anh thôi. Và rồi Ren quay trở lại, anh mang cho cậu một bộ quần áo, thấy cậu vẫn chưa nhúc nhích, Ren trờ tới xốc cậu lên.

“Anh buông ra, tôi làm được”

Naoki đẩy Ren ra, bằng sức mạnh của một kẻ mới ốm dậy, cậu hất Ren ra khỏi cửa và đóng sầm lại.

---

Tắm xong, cậu lò mò xuống dưới lầu vì bây giờ đã tạm gọi là hết bệnh. Cậu ngo ngoe tay chân, bước đi được và đầu óc tỉnh táo trở lại. Cậu nghe thấy tiếng nấu nướng gì đó trong bếp, nhìn lên đồng hồ thấy gần 7h30 tối.

“Hey Ren, ngày mai Dark Angels sẽ đến đây chơi qua đêm đấy”

Akira lên tiếng thông báo cho Ren, anh chàng đang ngồi phì phèo khói thuốc chờ cơm.

“Anh tưởng tôi không biết hay sao mà cần anh thông báo”

Ren cười nhếch mép, dụi tắt điếu thuốc và nháy mắt nhìn Valet.

“Mai Arashi có về không?”

“Có, nó mang cả vợ mới cưới đến nữa, ngày mai sẽ làm tiệc nhé!”

“Ok!Nhất trí hai tay hai chân!”

Valet và Ren cùng reo lên hớn hở. Đến lúc này cậu mới chườn mặt vào. Nhìn thấy Naoki, Akira có vẻ vui lắm, chỉ có Ren là không cần nhìn cậu mà thôi.

“Em khỏe chưa, ăn cơm với bọn anh ha?”

“Vâng!”

Cậu mỉm cười đáp lại thịnh tình của Akira và phụ anh một tay. Cũng chẳng làm gì, toàn hâm lại đồ ăn sẵn và chiên thêm mấy cái tàu hũ cá. Đồ ăn không quá cầu kì vì có ai biết làm gì đâu. Căn nhà thiếu người phụ nữ là thế đấy!Bữa ăn diễn ra rất vui, Akira cứ huyên thuyên nói để làm không khí trở nên đầm ấm hơn. Sống cùng một mái nhà với nhau, có được ngày nghỉ thì phải vui chứ, vậy mà có kẻ cứ cười mỉm không nói gì.

“Ren, làm gì đăm chiêu vậy?”

Valet hỏi Ren.

“À…tôi nghĩ ngày mai cái nhà này sẽ thành cái gì!”

“Ôi dào, lo trước làm gì, thì nó cũng thành cái chiến trường thế giới thứ 3 thôi. ”

Akira cười vui vẻ.

“Thế thì anh đi mà dọn, nói trước là tôi sẽ không làm”

“Ơ cái cậu này, cậu có ở đây không? Ở thì phải DỌN chứ?”

Akira lườm Ren rồi anh bỗng “à” lên một tiếng khi Valet nháy mắt.

“Mai tôi sẽ ra qui định cấm lên phòng trước 3h sáng!”

Biết là Akira đã đọc ra mình nghĩ gì, Ren cười toe toét.

“3h sáng tôi cũng hoạt động được, anh phải thông cảm cho người “đã có gia đình” chứ hử?”

“Lại còn thế, nó có âm mưu trước, hèn chi lần nào Party cũng tụi này dọn chối chết!”

“Không có “tụi này” nữa đâu Akira ạ, Arashi đã có vợ, thể nào nó cũng out sớm. Chỉ còn có tôi với cậu và mấy bạn alone bên Dark Angels nếu họ còn tỉnh để dọn”

Valet bò lăn ra cười. Họ dường như đã quên mất cậu, điều này làm Naoki hơi buồn chút xíu.

“Có em dọn nữa nè, em sẽ không xỉn đâu, hứa đấy”

Akira quay sang nhìn cậu rồi anh bật cười.

“Thôi tôi sợ em quá, hôm sinh nhật em là đứa quắt cần câu nhất, em nên lo cho mình thì hơn”

“Cái anh này kì, đã bảo là dọn được mà”

Naoki nở nụ cười với hai chàng trai còn lại của The Satan khi họ nhìn cậu, chỉ có Ren là không tham gia mỗi khi cậu lên tiếng. Ren lặng nhìn cậu mà không nói gì, rồi anh đứng lên bỏ bàn ăn trước. Ren có một cú điện thoại đến mà cậu nghĩ chắc anh không muốn cho cả hội cùng nghe thôi. Ren đã có người yêu, cậu phải chấp nhận chuyện đó nhưng không hiểu sao lòng vẫn muốn anh ta. Tồi tệ…Cái gì càng khó sở hữu người ta lại càng muốn lao vào, Naoki nghĩ mình cũng nằm trong số đó.

---

Khi Naoki đã hiểu rõ lòng mình qua những tháng ngày sống chung một mái nhà với The Satan, cậu biết ngày buồn nhất của mình chỉ có thể là ngày hôm nay, khi Kaname đến và mang theo cả band nhạc Dark Angels. 6h30’ tối họ mới đến mà ngay buổi sáng Akira và Valet đã phải lục đục chuẩn bị. Akira dắt cậu đi mua đồ, cậu thì không cần phải giấu mình quá kĩ nhưng Akira phải hóa trang trước khi ra đường. Trông anh buồn cười và hình sự đến phát tội với cặp kính to rầm khi 2 người bước vào siêu thị.

“Mình mua gì bây giờ?”

Naoki hỏi Akira khi họ cứ lượn lờ mà chẳng biết mua cái gì.

“Trái cây”

“Sao lại trái cây?”

“Thì để ăn chứ sao!Mua dưa hấu đi, một trái bự chẻ ra nhiều miếng được”

“Trời ơi…”

Naoki dài giọng.

“Leader gương mẫu thiệt có đầu óc quá xá”

“Này, em chọc tôi đấy hử?”

Akira gắt nhẹ, họ cùng bật cười. Cuối cùng Akira vác về 2 trái to, Naoki thì xách lỉnh khỉnh cái gì đâu toàn thứ vớ vẩn như bong bóng, chai xịt tuyết, chai xịt màu…

“Anh này, không mua đồ ăn à?”

“Có chứ, nhưng tối mua, Arashi kêu vợ nó sẽ đem qua một mớ, còn tụi kia cũng phải mang đồ ăn qua chứ!”

Akira tính thật gọn, sau cùng ai cũng phải mang đồ đến để ăn chứ ko phải ăn chùa được. Tuy nhiên Naoki lại được “miễn” vì cậu ở ngay trong nhà của The Satan. Về đến nhà, cậu lại lui cui phụ Valet thổi bong bóng hay làm cái gì đó để trang hoàng nhà cửa. Naoki vốn khéo tay, từng học mỹ thuật nên cậu làm được tuốt. Chỉ khổ Valet cứ trố mắt ra nhìn mấy miếng cắt dán của cậu.

“Em thấy Dark Angels có vẻ thân với band mình nhỉ?”

Cậu gợi chuyện tâm sự, Naoki rất ít nói chuyện với Valet nên cậu muốn trò chuyện tí ấy mà.

“Uh thân, vì thành lập cùng thời điểm, lúc đó còn cạnh tranh nữa kìa”

Loading disqus...