Em ấy... không ngoan! Trang 8

* * * * * *
Chap 8

Xế trưa Vĩ đi học về, vừa mở cửa thì thiếu điều nó muốn giật bắn người. Một chú chó Nhật lông xù trắng tinh chạy ra vồ lấy người nó mà sủa ầm lên, mừng không ra mừng mà cắn không ra cắn.

Nó đứng quếu giò mà không hiểu sinh vật lạ này từ đâu đến, chỉ tới khi Vũ thò đâu ra nhìn nó và kêu con chó thôi sủa thì nó mới dần bình tĩnh lại và dần hiểu ra mọi chuyện.

Bước vào nhà với ánh mắt dè chừng con chó, nó sẵng giọng:

_ Ông hết chuyện rồi hả? Người còn lo không xong đem con chó này về chi trời? Hay thèm thịt cầy đột xuất?

Bỏ ngoài tai câu nói của nó, Vũ bế con chó lên vuốt ve. Nó quê độ vì không được đáp trả nên cũng im, hôm nay hình như Vũ không vui, chắc do chuyện tối qua bị bẽ mặt với Giang đây mà.

_ Hồi sáng ông có điểm danh tôi không? – Quăng chiếc cặp xuống ghế, Vĩ chu mỏ hỏi.
_ Hôm qua thằng nào ăn hết nho của tôi? – Vẫn vuốt ve con chó, anh nói mà không nhìn Vĩ.
_ Sao sáng ông đi mà không gọi tôi dậy?
_ Đã thế còn nhậu say be bét là sao hả?
_ Dẹp! Ông có nghe tôi hỏi không? Đừng có đánh trống lảng nha!
_ Khỏi! Mặc xác cậu!

Không thèm đôi co với Vĩ nữa, anh ôm con chó xuống sau lấy cho nó một chén nước. Gì chứ giờ anh vẫn còn đang sôi máu chuyện hôm qua, sáng giờ anh chẳng tập trung nổi chuyện gì.

Chẳng là tối qua anh ngồi đợi tên nhóc đó về để xử nó cái tội ăn hết nho của bạn gái anh, ai ngờ khi Vĩ về tới nơi đã quá nửa đêm, chưa hết, lúc đó nhìn bộ dạng say khướt của Vĩ mà anh ứa gan.

Ráng lắm anh mới lôi nó thảy lên giường được. Tưởng đã yên phận thẳng giấc, thế mà chưa đầy mười lăm phút sau nó lại tò tò gõ cửa phòng anh. Và khi anh chưa kịp định thần lại hỏi chuyện thì nó đã ôm cái gối leo thẳng lên giường anh ngủ một cách ngon lành.

Cứ thế dùng mọi cách để sút tên Vĩ ra khỏi phòng mà vẫn không được, anh tức muốn bóc hơi luôn. Chỉ còn mỗi cách là đạp nó rớt thẳng xuống đất thôi, nhưng mà may cho nó, anh đang chuẩn bị hành sự thì nó lại dùng một chất giọng hết sức mèo con mà mớ ngủ.

_ Đê yên cho tôi ngủ đi mà! Lâu rồi không được nằm nệm mà, ngoài kia giường cứng ngắc mà muỗi lắm cơ!

Huy Vũ trơ mắt ra mà nhìn nó lúc này, thân hình cuộn tròn lại ôm chiếc gối, cái mỏ thì chu chu ra để nói, hai má phúng phính đỏ ửng vì hơi men rồi thêm đôi mắt đang khép hờ vì chưa say giấc. Thật sự khuôn mặt Vĩ lúc này rất trẻ con, rất hiền hòa. Kêu anh đạp rớt xuống đất thì thật sự không nỡ mà.

“Có làm gì thì nó vẫn còn là một đứa trẻ ngây dại!”

Thiệt dở khóc dở cười với tên nhóc này! Báo hại anh một đêm xách gối ra ngủ ở chỗ nó đau ê ẩm mình mẩy mà còn bị muỗi chích nữa chứ!

Trở lại hiện thực, nhìn con chó uống nước mà lòng anh nhẹ bớt đi, anh mua nó lúc trưa trên đường đi dạy về. Giang nói rất thích nuôi cún, nhất là loại chó Nhật lông xù màu trắng này. Vì thế vừa bắt gặp người ta bán trên vỉa hè là anh không ngần ngại dừng lại mua nó ngay. Anh muốn tặng nó cho Giang, cô ấy chắc chắn sẽ rất thích. Cũng xem như bù cho đĩa nho hôm qua vậy.

_ Mà này! Sao sáng tôi dậy lại thấy ở trong phòng của ông vậy?

Vĩ bước xuống kéo ghế ngồi nhìn anh với con chó.

_ …Uhm! – Vũ chau mày – …Thì tôi bế cậu vào ngủ chung cho nệm ấm chăn êm đấy!
_ Hả??? – Vĩ ngu người nhìn Vũ.
_ Thôi cho qua đi, còn nói nữa là tôi giết cậu!
_ ….Òhm!

Thắc mắc lắm, nó muốn hỏi tiếp cho ra lẽ, nhưng thôi! Vừa nãy nó mới sực nhớ còn chuyện quan trọng hơn.

_ …Ừhm… Nghe lớp nói tiết sau kiểm tra lần một hả? – nó gãi gãi đầu hỏi.
_ Ừh!
_ …Vậy là phải học những gì từ bữa giờ ông dạy hả?
_ Ừh!
_ ….Mà ông thấy phần nào có khả năng ra nhiều nhất?

Không trả lời nhưng Vũ nheo mắt nhìn Vĩ, gì chứ hỏi nhiêu đó là đủ biết ý đồ của nó rồi.

_ Muốn biết tôi ra bài gì thì chiều nay làm mấy việc tôi giao sau đó tôi sẽ cho cậu biết.
_ Việc gì? – Nó hí hố, mừng húm.
_ Chưa nghĩ ra!

Bỏ Vĩ ngồi lại một mình đang cười mãn nguyện. Anh ôm con chó bước lên phòng khách xem tivi, có điều là anh cũng cười đó chứ! Nhưng mà là cười gian cơ.

“Thằng nhóc! Lần này ông mày trả đũa cho biết!”

——————–

Buổi chiều Vĩ phải đến trường lao động như thường lệ, tuy một tuần chỉ lao động hai ngày thôi nhưng đối với nó là cả một cực hình. Dưới cái nắng gay gắt ban trưa mà phải ngồi nhổ cỏ ở sân sau của trường, thiệt không còn gì bi đát hơn nữa.

Nó lụm cụm ngồi nhổ từng cọng cỏ, quần áo đến nón mũ, khẩu trang đều bao bọc kín người, nhìn vào không khác khối đá đang chuyển động chậm là mấy.

_ Cậu nhổ như vậy chừng nào mới hết mấy bồn hoa đây?

Thịnh, người được giao trách nhiệm phân công lao động cho Vĩ, hiện đang đứng chỉ tay lên tiếng hối thúc.

_ Rồi cũng xong àh thầy! “muốn nhanh thì xuống nhổ phụ nè!”
_ Con trai gì mà lề mề, không năng động gì cả! Nếu biết khổ vậy sao còn ….
_ Thầy không phải lên lớp sao? – Nó cắt ngang không cho Thịnh nói tiếp câu sau – Thầy đứng đây nhìn em chi cho mắc công vậy, nắng đen sạm da đó thầy! Chiều dạy xong thầy cứ xuống nghiệm thu là được mà!
_ …Rồi, nhớ đấy! Chiều không xong là ngày kia làm bù tiếp cho tôi.

Thấy nói nhiều với Vĩ cũng chẳng được gì, Thịnh đứng lên xoay người rời đi thì gặp Thy đang tung tăng chạy đến.

_ Em chào thầy ạh! – Nở một cười tươi rói, nhỏ gật đầu lễ phép.
_ Uhm! Chào em!
_ Thầy ơi, em nói chuyện với bạn Vĩ được không thầy, em có chút chút xíu xíu chuyện cần nói với bạn ấy! – giớ ngón tay út lên nhỏ nũng nịu nói.
_ Rồi, em cứ việc! Nhưng mà tranh thủ và nhớ là không được giúp cậu ta đâu!
_ Em biết mà, cảm ơn thầy nhiều!

Nó ngồi một tay nhổ cỏ, một tay chống cằm nhìn con bạn õng ẹo của mình mà thầm bó tay với nhỏ.

“Con này… chậc! Cái thói mê trai không bỏ được mà!”

_ Êh mậy, làm gì nhìn tao? Nhiệm vụ tao giao mày xử tới đâu rồi?
_ Chưa đâu tới đâu hết! Mà mắc gì phải hỏi đề ông Vũ chi vậy? Kiểm tra lần một chứ có phải thi đâu mà sợ!
_ Mày hay quá! – cú đầu nó một cái, nhỏ tiếp – mày giỏi không làm đi, coi có rớt không thì biết àh. Kiểm tra lần một toàn lý thuyết không, mà lý thuyết về tin học thì tao chịu, thà cho tao thực hành còn sướng hơn!
_ Vậy mày đi mà hỏi ổng đó! Mắc gì kêu tao? – nó cãi bướng.
_ Tao mà ở chung với ổng thì tao đã chẳng phải đi học rồi, ở nhà làm vợ ổng luôn cho sướng!
_ …Haizz! – nó lắc đầu nhìn trời – Mày thấy nắng chưa đủ tội tao hả Thy? Mày còn đứng đây chiếu tướng tao chi vậy?
_ Rồi giờ có làm không?…. Nên nhớ tuần sau kiểm tra toán kinh tế đó nha! Lúc đó nhờ vả tao đi! – nhỏ hăm he.

Vừa lúc điện thoại Vĩ có tin nhắn. Đọc xong tin thì mặt nó đanh lại. Thảy chiếc di động lên người nhỏ, nó tiếp tục nhổ cỏ với một cục tức nghẹn họng.

Nhỏ ngạc nhiên, nhưng cũng giơ điện thoại lên xem. Xem xong nhỏ ôm bụng lăn ra cười.

—————————–

Huy Vũ đi dạy về vừa bước chân vào nhà thì lập tức nhận ra có điều không ổn đang xảy ra trong nhà anh.

Con chó thì la ẳng ẳng, cụp đuôi đứng nép vào trong hốc tủ không dám chạy ra. Khói từ nhà bếp cũng bắt đầu lan tỏa, khắp nhà nặng mùi cháy khét.

Thấy thế anh chỉ biết co chân phi thẳng xuống bếp và tá hỏa với khung cảnh trước mặt.

_ Cậu định đốt nhà tôi đấy àh? – anh trợn mắt hỏi Vĩ.
_ Đốt được tôi cũng đốt! Mau mau phụ coi, tràn nồi canh bây giờ!

Nhìn Vĩ luống cuống mà anh cũng rối theo. Cái gì mà canh với trứng? Anh chỉ thấy một cái chảo đen khét ngẹt cùng một nồi nước lễnh bễnh vài cọng rau đang sôi ùng ục sắp trào ra.

Sau khi cứu chữa kịp thời, anh lấy tay quệt mồ hôi trán nhìn Vĩ gắt gỏng:

_ Cậu chiên trứng kiểu gì vậy? Mém tí là chiên cháy cả nhà tôi luôn rồi.
_ Thì tại đang bận phơi đồ nên không nhớ, chạy vô thì thấy vậy rùi – nó gãi đầu, cười cười.

Nhìn Vĩ với ánh mắt nghi ngờ, anh bước ra phía sau xem tiếp tình hình.

_ Ôi trời!! Cậu phơi đồ sao không vắt? Phơi vậy biết chừng nào mới khô!
_ Thì mấy ngày cũng khô àh – nó ngây ngô nói – bình thường đồ tui cũng phơi vậy mà!

Không nói lên lời, anh xua nó lên nhà trên để thu dọn bãi chiến trường, biết vậy anh đã chẳng giao việc cơm nước giặt giũ cho nó rồi, muốn làm khó nó một bữa để trả đũa ai ngờ lại rước họa vào thân. Chán nản anh tặc lưỡi mà sắn tay bắt đầu lại mọi việc.

_ Êh, chắc mấy món đó ăn không được đâu ha! – nó chỉ tay gượng cười nói – Ông chịu khó ra ngoài ăn đi, giờ tôi đi ăn rồi đi làm luôn… Uhm! Tối về chỉ bài tôi ha!
_ Chỉ gì mà chỉ? Giao cậu mấy việc mà giờ tôi còn làm nhiều thêm!
_ Nhưng tôi có làm mà, tại ông cứ thích ép tôi nấu ăn chi! Giặt đồ thì tui giặt sạch lắm ák!
_ …. Thôi thôi! Cậu biến lẹ giùm tôi đi!

Vĩ nghe thế cũng chỉ biết te te dắt xe ra khỏi nhà mà chạy đi. Suốt dọc đường nó cứ mỉm cười vu vơ, nhớ tới khuôn mặt nhăn nhó của Vũ khi nãy là nó thấy hả dạ, ai kêu hành xác nó. Nó hành lại cho biết, lần đầu nấu ăn vậy là may rồi đó chứ, chỉ cháy vài quả trứng thôi mà. Để xem lần sau còn dám kêu nó làm gì nữa không.

Cứ thế mà suốt hôm đó Vĩ cứ vui vẻ hăng say làm việc, nó mong đến giờ về để được Vũ chỉ làm bài kiểm tra trước, vậy là nhiệm vụ của nó sắp hoàn thành rồi. Ở chung với thầy giáo cũng lợi lắm đó chứ! Nó lại cười khì.

Nhưng vốn tưởng mọi thứ đã vào tầm kiểm soát, chính lúc nó được Vũ chỉ dạy thì mới vỡ lẽ. Vũ bắt ép nó học lại từ đầu tới cuối, không bỏ sót một chữ nào. Thế này mà cho là biết đề trước sao? Học vậy thì chẳng khác nào học ôn.

Nó cứ gạ gẫm hỏi trọng tâm đề cho ra là gì, nhưng Vũ cũng khôn khéo bảo nó cứ học, cứ học và cứ học. Phần này, phần kia ngày mai chắc chắc cho ra.

Một ngày mệt nhoài mà nó phải ráng căng mắt ra mà nạp từng chữ vào đầu, Vũ thì sướng rồi, ngồi đó lướt web trông chừng nó. Chỉ có nó vừa học vừa ngáp chung với lũ ruồi.

Mà quên, còn có chú chó đang nằm cạ cạ cái mỗm vào chân rồi chốc chốc lại thè lưỡi ra nhìn nó vẫy đuôi.

“Thôi kệ, vì tương lai của con Thy và mình, cố lên… cố lên…!!!”

***************

Tính ra cũng được ba ngày từ hôm Vũ mang con chó về, anh không vội tặng cho Giang, suốt tuần nay cả hai đều rất bận, chưa có thời gian rảnh dành cho nhau, thế nên anh chọn cuối tuần là dịp sẽ đem con chó xinh xắn này tặng cho cô.

Anh lại một lần nữa ghi điểm rồi. Nghĩ đến là anh cứ nao lòng thôi.

_ Ông làm gì ôm con chó mà cười suốt vậy? Nó nói gì với ông hả? – vừa ngốn tô cơm vừa xem tivi, Vĩ không quên tia mắt châm chọc Vũ.
_ Khỏi ngứa mắt nữa, chiều nay cún con rời khỏi nhà này rồi. Khỏi phải chướng mắt ai kia nữa, cún ha! – anh ngắt yêu chiếc mũi chú cún.
_ Vậy là chiều nay nó vô nồi àh? Được đó, để chiều tui vặt lông nó trước rồi đợi ông về nấu ha! – mắt Vĩ sáng rỡ.
_ Tôi cấm cậu đụng đến một sợi lông của nó, chiều nay tôi đem nó qua tặng Giang, về sau nó không chướng mắt cậu nữa đâu. Nhớ đây!

Bỏ chú cún xuống, anh chỉnh lại quần áo rồi dắt xe đi dạy giữa cái nắng chói chang của buổi trưa.

Vĩ ngồi đó nhịp đùi mà trề môi nhìn con chó. Sao lạ thiệt, mấy ngày trước không biết chú chó này của Giang nên nó thấy bình thường, còn giờ khi đã biết sao nó lại gai mắt thế này?

Thảo nào mà Vũ cưng con chó còn hơn… ờh… hơn cưng nó nữa, bởi nó là người mà có thấy khi nào Vũ cho ăn, cho uống kỹ càng vậy đâu. Thậm chí còn mua sữa nữa chứ. Hóa ra là để lấy lòng người yêu đây mà.

Nó ghét, nó bỏ mặc con chó đang lăng xăng chạy theo sau chân nó. Nó bò lên giường đánh một giấc thẳng tới chiều.

Mà con chó này cũng lạ, không cho Vĩ ngủ yên, cứ nhảy lên giường nằm kế Vĩ, lâu lâu còn liếm mặt nó nữa. Khó chịu vì bị phá bĩnh, Vĩ nhăn mặt nhăn mày nhìn con vật trước mặt. Ngược lại, con chó thì le lưỡi vẫy đuôi nhìn Vĩ.

_ Trắng gì mà trắng thế mậy? Màu trắng mau dơ lắm đó! Nhìn không bóc lửa chút nào, chó đực thì phải oai phong, hung hăng biết chưa?

Vỗ vỗ đầu chú chó, Vĩ nhìn nó hiền lành. Thật ra nhìn kỹ chú chó này cũng đáng yêu lắm đó chứ. Có điều trắng quá, mà màu trắng thì Vĩ không thích.

Như có một tia sáng xẹt ngang qua đầu, Vĩ ngồi bật dậy nhìn con chó rồi cười tươi rói. Sau đó, nó xách xe chạy thẳng ra ngoài chợ đến một cửa tiệm.

_ Chú ơi, lấy cho tôi một tép thuốc nhuộm màu nâu đi chú!

Cầm chắc thứ cần dùng trên tay, nó ung dung chạy xe về nhà với ý định biến hóa chú chó của Vũ thành một chú chó độc nhất vô nhị.

Trước tiên, nó đè con chó ra tỉa lông, lông ở bốn chân thì nó tỉa sát và ngắn lên, lông vùng mông nhiều nhất thì nó tỉa trụi luôn. Còn cái đuôi khỏi phải nói, nó cạo sạch chỉ chừa lại nhúm lông khúc cuối. Đến cái đầu của chú chó thì nó tỉa gọn lông ngay mõm, trên đỉnh đầu thì chừa lại vài cọng cần dùng. Nói chung, cả con chó không chỗ nào là nó không đụng đến, thấy gai mắt là nó cắt, nó tỉa nhiệt tình.

Sau cùng là nó nhuộm màu nâu trên đỉnh đầu và cái chỏm lông dưới đuôi của chú cún. Giờ thì theo Vĩ, con chó trông thực sự rất bốc lửa, từ một chú chó lông xù màu trắng, đã biến thành chú chó chỗ nào cần xù thì xù, cần nâu thì nâu, đúng hiệu là một chú chó đực, rất ngầu.

Con chó thì chắc cũng vui lắm khi được biến tấu khác đi, nó đứng nhìn Vĩ mà cứ sủa gâu gâu rồi lại quắc quắc cái đuôi. Thậm chí, Vĩ còn thấy con chó đang cười nữa cơ.

Trong lúc cả người và vật đang đứng chiêm ngưỡng nhau thì đâu biết ai kia, từ ngoài cửa bước vào nhà, chết trân tại chỗ. Chiếc cặp trên tay rớt xuống đất, chiếc hàm thì muốn rời khỏi khuôn mặt, đôi mắt thì đờ đần muốn nhảy tọt lăn ra ngoài.

_ Trịnh Khôi Vĩ!!!…. Tôi cấm cậu không được đụng vào một sợi lông của con chó rồi mà!!!

Một buổi chiều nắng thanh nhẹ, không gian êm đềm. Đâu đó giữa con phố đông người nhộn nhịp, tại một ngôi nhà nho nhỏ, có một tiếng la thất thanh vang thấu tận chín tầng mây.

Loading disqus...