Chap 5
Mở mắt, Khôi Vĩ cảm thấy toàn thân ê ẩm, chân tay rã rời. Mọi cử động, dù là nhẹ nhàng, đều khiến cơ thể nó đau nhức. Ơ nhưng mà, đây là đâu? Đáng lẽ ra giờ này nó phải đang nằm lăn lóc trên vỉa hè chứ đâu được nằm trên chiếc sofa êm ái này. Chắc có ai đó tốt bụng gặp lúc hoạn nạn đã đưa nó về nhà, nó nghĩ vậy. Nó nhớ là …
===FlashBack===
Khôi Vĩ vừa bước tới chỗ hẹn thì đã thấy tụi thằng Tân “bợm” đã có mặt từ bao giờ, bọn nó có vẻ sốt ruột:
_ Ê thằng kia! Mày hẹn hò vậy đó hả? Tính xù nợ hay sao mà giờ này mới thấy vác mặt tới?
_ Àk… tại tao kẹt chút chuyện, tao có gọi cho mày rồi mà – Khôi Vĩ lúng túng.
_ Rồi, khỏi trình bày! Tiền đâu? Cả vốn lẫn lời nha mày! – thằng Tân hất hàm.
_ Àk… thực ra thì… – Khôi Vĩ thò tay lấy trong túi ra ví tiền, chưa kịp đưa thì đã bị thằng Tân giật lấy.
_ …
_ …
_ …
_ Thằng chó! Mày giỡn mặt với tao hả? Mấy trăm bạc lẻ này là sao? Mày ăn no rồi tính quỵt nợ hả con?
_ Tao không quỵt! Tại tao gom chưa đủ, với lại dạo này đâu có ăn được kèo nào đâu, mới xoay xở đưa trước cho mày nhiêu đó. Mốt đủ tao trả mày không thiếu một đồng.
_ Tao không phải con nít để mày dắt mũi hết lần này đến lần khác. Hôm nay mà không trả đủ thì không xong với tụi này đâu con!
_ Mày có xiết thì tao cũng hết cách rồi, tao hứa…
_ Bà mẹ mày ở đó mà hứa với hẹn. Ông bà già mày ăn ở sao mà thấy thằng con ra nông nỗi này cũng không xì tiền ra vậy?
_ Nãy giờ tao nhịn mày nha Tân. Mày chửi tao chó này chó nọ tao không thèm nói giờ còn đụng chạm ba mẹ tao hả thằng chó kia?
Khôi Vĩ vừa nói dứt câu thì thằng Tân xông tới thụi cho nó một cú trời giáng vào bụng:
_ Mày chửi ai chó? Thứ ăn tàn phá hại như mày mà dám lên nước với tao hả?
Quá bất ngờ, Khôi Vĩ không kịp tránh cú đánh đó nhưng nó cũng kịp giật lấy ví tiền rồi tặng lại cho thằng Tân một cú đấm vào mặt. Thấy vậy, mấy thằng đàn em xông tới, kẻ đấm người đá liên tiếp vào Khôi Vĩ. Thân cô thế cô, bị đánh tới tấp, Khôi Vĩ không thể chống trả. Nó gập người nằm dưới đất hứng chịu những cú đá đau thấu xương…
===End FlashBack===
_ Trộm cắp, phá phách, cờ bạc, đánh lộn! Cậu xem trên đời này còn được mấy thứ tệ nạn nào nữa mà cậu chưa xẩy chân vào?
Giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của Khôi Vĩ, nó giật mình quay lại:
_ Áaaa… – cái cổ đau nhói – Ơh… sao lại là ông?
_ Sao không thể là tôi? – Vũ nghiêm mặt nhìn nó
_ Là ông đưa tôi về àk? – Khôi Vĩ như kẻ cắp bị bắt tại trận, nó ngập ngừng.
_ …Lúc đó…Uhm! Tôi mà không tình cờ đi ngang, thấy cảnh đánh lộn, hô hoán mọi người giúp đỡ thì chắc giờ này cậu đang ở trong bệnh viện để nối xương rồi. Côn đồ, chỉ thích đấm đá.
Nhắc đến đây là Vũ lại thấy tức mình, ma xui quỷ khiến gì khi mà đã đi được một đoạn lại quay xe chở lại. Lương tâm ơi là lương tâm… nếu bỏ mặc mà đi được thì không còn là Huy Vũ này nữa rồi.
_ Ông nói ai côn đồ? – Khôi Vĩ đứng bật dậy như bị gai đâm nhưng chưa đầy 3 giây lại ngồi thụp xuống – Áaa… cái chân… – nó nhăn nó nhưng vẫn không quên ném ánh mắt hình viên đạn về phía ai kia.
_ Giờ đang thương tích đầy mình mà sao cái họng cậu vẫn sung vậy? Đúng là bản chất lưu manh!
_ Côn đồ! Lưu manh! Ông biết vậy sao còn cứu tôi làm gì? Để tụi nó đánh tôi nhập viện có phải là ông được hả dạ không?
_ Này! Xưng hô cho đàng hoàng, đừng có ông này ông nọ!… Tôi thấy cậu bị đánh như vậy cũng đâu nhằm nhò gì, phải không? Cái miệng cậu còn vênh váo thế cơ mà!
_ Ông…!!! – Khôi Vĩ tức xì lỗ tai!
_Thôi khuya rồi, giờ mà cậu lết về kí túc được thì cứ tự nhiên! Còn không thì ở yên đây, sáng mai rồi tính!
Kết thúc câu nói là Vũ đứng lên đi thẳng vào phòng trong, nhưng trước khi mất dạng anh không quên quăng lời cảnh báo.
_ Cấm rinh đồ của tôi ra khỏi phạm vi nhà này!
Khôi Vĩ nghe xong thì liền lấy cái gối dưới đầu ném về phía Vũ, tất nhiên là trật mục tiêu. Nó tức muốn nổ đom đóm mắt, nếu cái thân bây giờ không lết nổi thì từ lâu nó đã biến khỏi nơi này rồi.
Quét mắt nhìn khắp ngôi nhà, nơi đây không gian vừa phải, đồ vật được bày trí rất đơn giản, cả một phòng khách mà chỉ đặt mỗi bộ ghế và cái tivi để trên chiếc tủ nhỏ, không cần hỏi cũng biết đây là cách sống đơn thân của một người rồi.
_ Đồ chết dịch! Khóa cửa nhốt mình mà còn nói cấm trôm đồ sao? nhảy cửa sổ khinh chiếc xe ra chắc?
Lầm bầm trong miệng, nó ráng gượng đứng dậy tìm chút nước uống, đi ngang phòng của Vũ nó cũng không quên giơ chân đá một cái cho bỏ tức…
Lúc sau trở lại ghế sofa khi tinh thần tỉnh táo hơn thì nó nhìn lại khắp người, mình mẩy đều là vết bầm, riêng mấy chỗ bị trầy thì được Vũ sơ cứu bằng cách chét một vùng thuốc đỏ, ịnh miếng bông gòn, dán lên miếng băng keo trong. Nhìn thế mà nó lắc đầu nhăn mặt nhận xét.
_ Nham nhở y như chủ!
——————-
Trời sáng, và Vĩ chỉ đợi nhiêu đó thôi là nó nhanh tay gọi cho Thy đến đón, không đầy mười lăm phút là nhỏ có mặt. Vừa thấy gương mặt nó là nhỏ lập tức xổ bài ngay mà không cần biết đây là đâu.
_ Vậy mới đáng với mày! Sao không gọi hai vị đại ca, đại tẩu dưới nhà lên đón, kêu tao làm gì?
_ ….. – Lúc này Vĩ biết nó nên im lặng nghe mắng xả thôi.
_ Nhìn mặt mũi mày xem, gấu trúc nó còn xinh trai hơn mày đó! Sao không vô “trỏng” nằm cho sướng, cho êm luôn! Rồi, để tao xem, cuối tuần mày vác cái mặt về trình làng như thế nào nha! – hai tay chống hông, nhỏ vênh mặt mỉa mai nói.
Ở trong nhà, Vũ nghe ồn ào thì bước ra, không vội lên tiếng, anh đứng khoanh tay dựa cửa nghe ngóng tình hình một cách thích thú, cho đến lúc Thy ca hết hơi thì mới nhìn anh ngạc nhiên, há hốc mồm.
_ Ủa… ủa? Thầy… Thầy làm gì ở đây?
_ …Uhm! Thì em làm gì ở nhà thầy? – Thái độ của Thy làm anh không nhịn được cười.
_ Em đến đón thằng này nè! – tay chỉ chỉ về phía Vĩ – …Ủa mà sao?… Không lẽ hôm qua là thầy xách nó về đây hả?
_ Êh nhỏ kia, tao là người chứ không phải đồ vật nha! Xách cái gì mà xách! – Vĩ chen ngang.
_ Mày nín! – liếc xéo Vĩ, nhỏ tiếp tục nói chuyện với Vũ, có điều là thái độ thay đổi 180 độ – Dạ! phiền thầy rồi, tụi em cảm ơn thầy nhiều lắm, thầy tốt quá àh, không có thầy thì nó chắc vô… hì hì! – “ trời ơi, người gì mà vừa đẹp trai lại tốt bụng nữa vậy nè, chuẩn quá, chuẩn quá mà” – Thôi! em xin phép chở nó về nha thầy!
_ Uhm! Em rước bạn em về giùm thầy, thầy còn phải lên trường nữa, muộn giờ rồi này.
_ Dạ vâng! Tụi em về nha thầy!
Gật đầu chào Vũ, Thy leo lên chiếc wave màu xanh của nhỏ, đồng thời hất hàm ra hiệu cho Vĩ lên cùng. Nó nãy giờ chỉ biết ngậm “bồ hòn” làm ngọt mà thôi.
_ Mà này! Thầy có thắc mắc chút, hai em là gì của nhau thế? Chị em àk?
_ Dạ không là….
_ Là má con! – Vĩ nhanh nhảu cắt lời Thy, giọng mỉa mai.
_ Im nha! Tao quăng xuống cho lội bộ về àk!… – nhéo Vĩ rõ đau, nhỏ cười híp mắt nói – Dạ, tụi em là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ thầy ạh!
_ Àk! Ra là thế, thôi được rồi, em đi đi, hẹn gặp em trên lớp sau nha!
Đóng cánh cửa lại, Vũ lắc đầu mỉm cười rồi thở phào. “Hơizz.. Của nợ đi rồi nhẹ cả người! mà hai đứa nhóc đó hai tính cách trái ngược thế mà lại là bạn thân được, đúng là ngộ thiệt! …”
Vừa lúc này thì điện thoại của Vũ lại đổ chuông, nhìn vào màn hình, có chút ngạc nhiên nhưng rồi anh lại vui vẻ nghe máy.
_ Dữ hông! Lâu rồi không thấy ông gọi đó! Hôm nay chắc trúng độc đắc quá!
_ …….
_ Hahah! Chưa! Mà chắc cũng sắp gửi thiệp hồng cho ông rồi đây.
_ …….
_ Sao?…. Àh, ra là vậy hả? Rồi được rồi, khi nào lên cứ gọi tui ra rồi bàn chuyện luôn!…. Trời, có gì đâu! Chuyện nhỏ mà, yên tâm đi! Tui giúp được mà.
Bỏ chiếc di động lên bàn, Vũ vô tư chuẩn bị bắt đầu một ngày mới mà không ngờ rằng, cuộc đời anh từ nay đã lật sang một trang giấy khác…
Trang giấy có nhiều ô vuông….
——————–
Trở lại với Khôi Vĩ, nó và Thy về kí túc xá không bao lâu thì nhận được điện báo từ dưới nhà gọi lên. Nghe xong mà mặt nó tái mét, chân tay run lẩy bẩy. Nó hớt hải chạy qua phòng nhỏ Thy tìm viện trợ.
_ Thy ơi, tụi thằng Tân chơi mất dạy! Kì này tao tiêu thật rồi, mày về nhà với tao nha Thy, năn nỉ mày luôn nó!
Lúc này nhỏ muốn mắng chửi nó lắm, nhưng mà nhìn gương mặt không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ba nó là nhỏ chỉ đành thở dài, ngậm ngùi gật đầu theo nó về cùng. Biết sao giờ, khi nó đã là một phần cuộc sống của nhỏ rồi.
…………
_ Nói! Đó có phải là sự thật không? Mày ăn chơi trác táng còn cờ bạc nợ nần nữa hả? Nếu người ta không gọi đòi nợ thì chắc mốt mày đem cái gia sản này đi cầm cố rồi để ba mẹ mày ra đường luôn quá!
Ba Vĩ cầm cây chổi lông gà chỉ thẳng vào mặt nó mà chửi.
_Khốn nạn mà! Cho tiền ăn học lại đi cờ bạc! Lần này mày chết với tao! Tao đánh cho mày bỏ cái tật đó!
Chưa kịp quất cây roi vào người nó, thì Việt đã lao tới cản tay ông lại.
_ Kìa ba! Thằng út nó bị đánh đến vậy rồi, ba có đánh nó thêm cũng chẳng được gì!
_ Phải đó bác! Vĩ cũng nhừ đòn với bọn kia rồi, lần này coi như đó là bài học cho Vĩ đi bác.
Nghe thấy Thy lên tiếng thì mẹ Vĩ tặc lưỡi lắc đầu nói:
_ Thy àh! Hai bác tin cậy con mới yên tâm, vậy mà con biết chuyện lại không khuyên can nó là sao? Để đến bây giờ ra nông nỗi này… Thiệt, bác buồn hết sức!
_ Dạ con xin lỗi! – Nhỏ cúi mặt nói.
_ Thôi ba mẹ àh! Chuyện cũng xảy ra rồi, có đánh út nó thì cũng không giải quyết được gì! Chi bằng bây giờ tìm cách giải quyết vậy – Vân, cô im lặng từ đầu buổi đến giờ mới lên tiếng!
Vẫn là lời nói của Vân có sức ảnh hưởng nhất, nghe một câu của cô mà ông hạ roi xuống, tức giận đay nghiến nói.
_ Từ nay về sau, tao không cho mày tiền nữa, cắt mọi chi tiêu của mày, tự đi làm mà nuôi bản thân ăn học. Đói cũng ráng mà chịu. Khi nào tao coi được thì hãy tính chuyện khác! Còn mấy đứa bây – chỉ tay sang Việt và Vân, ông nói – Tao cấm! Không đươc giúp nó, tụi bây muốn nó hư thì cứ chiều theo nó!
Quăng cây chổi xuống đất, hừ lạnh một tiếng, ông tức giận bỏ đi. Vĩ chỉ biết đứng đó lặng thinh, dù gì thì nó cũng biết sợ mà, thấy ai cũng nhìn mình chán nản. Tự nhiên nó thấy khó chịu, mặt cúi gằm.
_ Mày ra đây với anh!
Đi ngang qua Vĩ, Việt nói nhỏ rồi bỏ ra ngoài sân đứng. Thấy thế nó cũng lẽo đẽo theo sau.
_ Lần này mày làm anh thất vọng quá! Anh không giúp gì mày nữa đâu! tự mà lo thân đấy!
_ ……
_ Anh tìm cho mày chỗ ở mới rồi, đừng ở trong kí túc nữa, ở ngoài mày dễ đi làm hơn, thời gian không bị hạn chế, lo mà tìm việc làm nuôi lấy bản thân đi. Ra nông nỗi này do mày tự chuốc lấy thôi.
_ Biết rồi! – Nó ủ rũ đáp.
_ Ừ! Vừa học vừa làm đi, đừng có mà bỏ học, ba không tha cho đâu. Mai anh dẫn mày lên gặp bạn anh, anh nhờ nó coi chừng mày rồi! Ở với người ta cho đàng hoàng đó, nghe không?
Nghe thì nghe vậy thôi, có lời nào lọt được vào tai nó đâu, giờ nó đang gầu thúi ruột, “không có tiền lấy gì cá độ đây trời?… ”