* * * * *
Chap 21
Ngày lại qua ngày, giờ đây Khôi Vĩ đang phải đối mặt với cuộc sống khá bận rộn. Tìm được việc làm đúng là ý nguyện của nó nhưng phải nai lưng ra mà chạy đến nỗi đầu tắt mặt tối thế này thực sự nó không kham nổi.
Nhất là vào những ngày có tiết học trên trường, sau giờ tan tầm nó phải chạy thật nhanh đến cửa hàng bán điện thoại để làm việc đến khi tiệm đóng cửa.
Do thời gian làm không cố định, nên bù lại nó phải tranh thủ đến tiệm ngay khi có giờ rỗi, miễn là ngày làm đủ tám tiếng. Và theo nó thì đây đã là sự quá ưu đãi của ông chủ đối với nhân viên rồi.
Về Vũ, mối tình đơn phương này vẫn như mặt hồ gợn những con sóng nhẹ. Không tiến không lùi lại càng không có điểm dừng.
Nó với anh vẫn ở chung một chỗ, cùng ăn cùng cười nói đôi lúc vẫn là cãi vã cho sôi động không khí, có điều do nó đi làm nên thời gian được ở bên anh đã hạn chế đi đáng kể.
Duy nhất có một thứ khiến nó an tâm hơn chính là biểu hiện của cả hai. Từ ngày bị bắt tại trân việc hôn lén, thái độ của anh có chút dễ dãi hơn mỗi khi nó làm điều gì đó quá đáng.
Có thể anh đã quá quen với sự nghịch ngợm của nó mà cho qua tất cả, cũng có thể do nó lỡ phóng lao thì phải theo lao nên càng ngày càng gia tăng sự táo bạo trong việc thể hiện tình cảm……
Điển hình là ngay lúc này, ngoài trời, những hạt mưa đầu đông bắt đầu rơi lạnh buốt. Đã về đêm, khách hàng chỉ còn loe hoe một hai người, Khôi Vĩ đảo mắt quanh một lượt rồi khoái chí mà lén lút rút chiếc di động ra để nhắn tin chọc ghẹo người nó yêu.
[ Ngủ gì giờ này cha nội, đang ở nhà bà Giang chứ gì! Lát về sẵn tạt qua đây rước đại ca coi!]
[ Xe đâu?]
[ Xe nhỏ Thy bị hỏng, nó mượn xe tôi rồi. Về lẹ đi, tôi sắp tan ca rồi nè!]
[ Tôi đang ở nhà, lười ra đường! Cậu kêu xe ôm hay taxi mà về.]
[ Giờ này xe ôm nó về ôm vợ ngủ rồi, taxi thì miễn đi, tôi không có tiền.]
[ Ở đó ngủ lun đi!]
Đọc xong dòng tin của Vũ nó đang tính đáp trả thì vừa lúc chị quản lí vẫy tay gọi nó.
_ Vĩ này, hôm nay chịu khó ở lại khoảng ba mươi phút nha, trong kho có đợt hàng mới về, em với anh Lâm và Thắng kiểm tra lại mẫu hàng giùm chị. Chắc cũng nhanh thôi, mười một giờ là cùng.
Ngạc nhiên, nó nhìn thoáng qua, đồng hồ đã điểm mười giờ rồi. Nó chỉ biết than thầm mà gật đầu đồng ý với chị quản lí. Dù sao ai kia cũng đâu đến đón nó, cần gì phải về sớm, ở lại kiếm thêm tiền vậy.
Nhưng liệu Khôi Vĩ có biết, trong lúc nó còn đang mải mê làm việc thì đâu đó có người vì không nhận được tin nhắn đáp trả của nó mà cảm thấy lạ, còn cho rằng đây không giống tính cách của nó, rằng nó thật sự rất cần giúp đỡ… và cuối cùng là miễn cưỡng rời khỏi nhà trong khí trời ẩm ướt lạnh giá….
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã xong mọi việc, Khôi Vĩ uể oải rời khỏi cửa hàng là lúc đã hơn mười một giờ. Không ngờ ba người hì hụi làm mà mất tới hơn một giờ đồng hồ mới xong. Nó nhăn mặt khi thấy mưa đã nặng hạt hơn rồi lại ngao ngán ngó xung quanh tìm một bác xe ôm để về. Và….
_ A!… Ông… ông làm gì ở đây?
Lui về một bước, nó muốn đứng tim khi vừa quay sang một phía thì gặp ngay khuôn mặt Huy Vũ đang kề sát ló mắt nhìn nó.
_ Sao sao… sao nói không đến mà! – Tim nó đập mạnh, không hiểu do giật mình hay cảm giác hạnh phúc đang dấy lên trong lòng nó.
_ Cậu chơi tôi hả? – Vũ cau mày nói.
_ Chơi gì?… Tôi không có xe thiệt mà!
_ Nói về liền mà nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi? Biết tôi đợi cậu cả tiếng rồi không?
_ Tại tôi đột xuất ở lại làm thêm chứ bộ!…. mà mà… do ông nói không đến mà! – giọng nó lạc đi vì cố ngăn cái miệng muốn cười toét ra do vui sướng. – Sao ông không gọi điện cho tôi biết.
_ Đến đây thì gọi chi nữa, chờ mãi không thấy cậu ra, hỏi thì bảo vệ nói hôm nay nhân viên ở lại làm thêm nên tôi đành phải chờ tiếp. Không lẽ về rồi lại lên nữa ha!
_ Ohm… – Nó nhìn Vũ với ánh mắt long lanh, miệng thì giờ đây không kiềm chế nữa mà nở nụ cười tươi rối, tràn đầy hạnh phúc…
_ …Đứng đó làm gì nữa, về lẹ đi!
Nói rồi Vũ quay phắt, tiến nhanh đến chiếc xe với biểu cảm khó hiểu, còn nó thì vẫn tủm tỉm cười lẽo đẽo theo sau.
Về khuya, trên con phố vắng người, những hạt mưa lấp loáng phản chiếu ánh đèn đường, rơi nhẹ nhàng, êm đêm trong khoảng không lạnh giá nhưng dường như lại mang hơi ấm đối với những ai đang yêu….
_ Đội mưa về luôn hả?
_ Tôi không mang áo mưa, giờ đợi tạnh thì biết chừng nào? Cứ chạy rồi thấy ai bán thì mua vậy.
_ Ướt hết rồi mua chi nữa cha?
_Uk! Vậy thôi!
…
_ Làm gì đó? Bỏ cái tay ra!
_ Lạnh mà…!
_ Buông! Người ta nhìn!
_ Đường vắng lắm!
…
_ Tôi bảo bỏ ra, tôi không thích!
_ Không thích kệ ông! Tôi thích là được!
…
_ Xuống xe àk!
_ Không thích!
…
Được dịp hành hạ Vũ, nó vui và hạnh phúc biết dường nào, thế nhưng còn chưa kịp gặm nhấm nỗi sung sướng đó thì hậu quả lại xảy đến trước mắt.
Đúng vào đêm hôm ấy Huy Vũ… lăn ra ốm!
Có lẽ áp lực từ công việc công với tinh thần không thoải mái bởi gần đây anh đang gặp nhiều chuyện rắc rối, cụ thể nhất là vấn đề với người yêu. Đó là chưa tính những lần bị Khôi Vĩ hành xác như thế này.
_ Ông sao dạ? Làm gì mà nằm queo râu thế kia?
Đứng bên giường, nó lay lay cái thân người được bọc kín bởi lớp chăn.
_ Dậy đi làm kìa!…. Êh! …Êh! Dậy coiii!
_ Để tôi yên! Tôi mệt, không muốn bị phiền! – anh cau có.
Giọng lè nhè như bị nghẹt mũi, Vũ cứ trùm chăn nói vọng ra. Nó đứng im nhìn biểu hiện này thì biết chắc anh bệnh rồi, thường ngày cho vàng Vũ cũng không bỏ dạy mà. Không nói thêm, nó ngồi xuống cạnh anh, một tay kéo tụt chiếc chăn ra khỏi Vũ rồi để tay lên trán anh cảm nhận nhiệt độ.
_ Ông sốt rồi, chắc tại tối qua đi mưa đó! Người gì yếu như sên! Thấy tôi không? Khỏe re, một cái nhảy mũi cũng không!
_ …
Anh không nói mà chỉ ném cho nó ánh nhìn sắc nhọn đủ để nó hiểu anh đang muốn làm gì.
_ …Ờhm… – nó gãi gãi mũi nói đỡ – Để tôi đi mua cháo rồi mua thuốc cho ông uống ha! Nằm ngủ đi hen, tôi đi nhanh thôi! Ngoan ha! – Kéo chăn đắp cao lên ngực Vũ, nó vỗ về anh.
Sau đó toan đứng dậy thì nó chợt nhớ rồi lại lay Vũ mà hỏi.
_ Mà… mua thuốc gì cho ông uống? Tôi chưa mua lần nào nên không biết!
_ …. Thuốc chuột cho mau khỏi!
Liếc xéo nó một cái rồi Vũ vùi mặt vào chăn ngủ tiếp, nãy giờ liên lục bị phá rối khiến anh cảm thấy bực mình, đầu đau như muốn bổ ra trong khi nó thì cứ oan oan bên tai. Chậc! Vì ai mà anh ra thế này!
…
Người bệnh là Vũ, nó không những không lo lắng hay tự trách mình là nguyên nhân gây ra trận cảm mạo này, ngược lại còn hết sức phấn khởi, môi luôn nở một nụ cười bí hiểm…
Chẳng phải đây là dịp nó trổ tài sao? Nó sẽ làm ai kia phải cảm động…
Khôi Vĩ chăm sóc cho Vũ đúng như những cách người ta thường làm: ăn cháo, uống thuốc, lau mồ hôi, đo nhiệt độ… nó làm mọi thứ rất cẩn thận, chu đáo và luôn kèm theo một nụ cười tỏa nắng mặc dù gương mặt nó đã lấm tấm mồ hôi.
Đến trưa anh đã khá hơn, nhưng cả người vẫn đau nhức do cơn sốt hoành thành suốt đêm qua, gượng ngồi dậy cố gắng đi lại cho người đỡ mỏi. Anh xuống bếp dựa nửa người vào tường nhìn cảnh tượng trước mắt.
_ Ủa? Không nằm nghỉ đi xuống dưới này làm gì? – thấy anh, nó ngạc nhiên hỏi.
_ Nằm mãi cũng thêm mệt, xuống coi cậu diễn trò gì!
Vĩ cười híp mắt, nó giơ tay gãi đầu.
_ Tôi… nấu cháo cho ông ăn! Mua ở ngoài nó không có chất!
Vũ nheo mắt, tiến lại nhìn tác phẩm của nó, vừa thấy nồi cháo sắc mặt anh khẽ biến.
_ Cậu nấu cháo cho tôi hay cho cả xóm ăn vậy?
_ Ờh thì… nãy vo gạo tôi không biết, cứ tưởng như nấu cơm… nên lỡ tay cho cả lon gạo vào! – cười gượng, nó đỏ hết cả mặt.
_ …Haizz!… mệt thiệt! Vậy cậu tính nấu cháo với gì đây?
_ Thì chút đổ ra cái nồi nhỏ sau đó cho thịt băm với trứng gà vào, nêm hành tiêu, tía tô là xong… àh cho thêm gia vị nữa!
_ Sao biết rành thế? – nghiêng đầu nhìn nó đầy nghi ngờ.
_ Tôi coi trên mạng ák! Dễ ợt àk! – nó vênh mặt đáp.
Vũ méo mặt trước một Khôi Vĩ ngây ngô thế này, cái từ dễ ợt kia sao anh thấy nuốt không trôi. Đang tính cú đầu nó một cái cho tỉnh lại thì cơn choáng váng ập đến khiến Vũ say sẩm, đứng không vững.
_ Ấy ấy! Làm gì cảm động dữ vậy cha? – vội vàng đỡ lấy anh, nó tranh thủ tắt bếp rồi dìu Vũ vào phòng – Nằm yên đây cho tôi nhờ, đi lăng xăng không àk!
Nó cảm thấy thân nhiệt của anh đã hạ nhưng xem ra anh còn mệt lắm, làm cách nào để anh mau khỏe đây?
Tia sáng vụt qua trong đầu, mớ nơ-ron rơi vào trạng thái kích thích. Nụ cười bí hiểm lai xuất hiện.
_ Ông Vũ! Nằm úp lại đi, tôi cạo gió cho! Tôi thấy mẹ làm vậy với ba quài àk!
Không chờ Vũ phản ứng, nó hí hửng vọt nhanh ra ngoài tìm dụng cụ hành nghề là cái muỗng với chai dầu gió.
Cùng lúc Vĩ nghe tiếng Giang đến, dù rất không muốn mở cửa nhưng thấy có điểm không hợp nó đành miễn cưỡng bước ra mở cổng cho cô vào với tâm trạng bực bội.
_ Anh Vũ sao rồi em? – Giang lo lắng hỏi.
_ Àh! Ổng ổn, chị ngồi đợi lát tôi vào gọi ổng dậy!
_ Được rồi, ảnh mệt cứ để ảnh nằm, chị vào là được rồi.
_ Không!!!
Nó vội vàng giơ hai ngăn cản ý định của Giang, trước phản ứng mạnh này Giang thấy rất khó hiểu, còn nó thì lắp bắp giải thích.
_ Tôi… àk, ông Vũ nhờ tôi làm chút việc, xong rồi thì tôi thả ổng ra… mà không, xong rồi ổng sẽ được… sẽ tự ra với chị!
_ Việc gì? Chị giúp không được sao?
_ Hông! – nó phồng mang trợn má khẳng định – Chị là nữ không giúp được mà, chị cứ ngồi ở đây chờ tôi! Lộn, chờ ông Vũ!
Dứt lời nó nhảy tọt vào phòng mà trống ngực thì đánh thình thịch. Mém xíu là mất cơ hội quý báo rồi.
Nhìn người trên giường rồi lại nhìn cánh cửa, hơi chút lưỡng lự rồi nó cũng nó tiện tay bấm chốt lại với ý nghĩ… đảm bảo tấm lưng trần của Vũ không bị người khác bóc tem.
Mới chỉ nghĩ lát nữa thôi nó sẽ được chạm vào từng tấc da thịt của anh thì mặt nó muốn bóc hỏa rồi, khẽ ửng hồng. Nuốt khan vài cái rồi nó chầm chậm tiến đến chiếc giường….
Giang thì tội hơn, cô vẫn ngơ ngác với thái độ kì quặc của Vĩ, không biết lý giải ra sao thì chợt trong phòng lại truyền ra những âm thanh còn khó hiểu hơn.
_ Bỏ ra! Cấm đụng đến chỗ đó!
_ Có gì mà ngại chứ! Cởi cũng đã cởi hết ra rồi mà, đừng có giãy giụa nữa!… Buông cái tay ra cho tôi làm nghe không?
……
_ Đau! Nhẹ nhẹ thôi! Muốn lủng thịt luôn hả?
_ Nằm im coi! Lẹ đi rồi tôi cho ông ra!
……
_ Nhột mà!!! Cậu làm gì mà cứ chọt chọt chỗ đó quài vậy!
_ Đã bảo im coi! Mấy ngày rồi ông chưa tắm hả? Sao đất không nè trời!
……
Rốt cục cánh cửa cũng bật mở sau ba mươi phút, hai nhân vật bước ra từ đó người thì mỉm cười với vẻ thỏa mãn, người thì mặt nhăn nhó khổ sở, không ngừng uốn éo cái lưng.
_ Tôi cấm cậu đụng đến tôi lần nữa! – Vũ cau có nói lời cảnh cáo.
Vĩ không đáp lại, nó vẫn cười tủm tỉm với gương mặt đỏ ửng, tiến lại góc nhà chỗ con Mun đang nằm, bế con vật lông lá ấy lên ve vuốt mặc cho sau lưng có hàng trăm tia lửa đang bắn tới.
Giang im lặng, cô nhìn người đàn ông mình yêu giờ đây có chút lạ lẫm, từ khi nào sự xuất hiện của cô đã mờ nhạt trước anh thế này?
Đã hơn hai năm quen nhau, cô chưa từng thấy anh để cảm xúc chi phối, mà giờ đây anh lại thể hiện điều ngược lại, xem như cô không tồn tại.
Ngày lại qua ngày, anh đã xa cô hơn thì phải….
Khẽ thở dài một tiếng, cô tiếp tục trò chuyện với anh, những câu hỏi, câu đáp hết sức thân quen nhưng… sao bắt đầu thấy nhàm chán!
_ Anh ăn uống gì rồi? Hay để em mua ít cháo cho anh nha!
_ … Ừhm… Cũng trưa rồi, thôi để anh đưa em ra ngoài dùng cơm luôn, sau đó em hãy về lại trường.
_ Nhưng….
Một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang lời cô.
_ Mun ơi trưa nay mày nhớ ăn cháo phụ tao ha! Nhiều lắm, đủ ăn mấy ngày đó mày!
Không biết là cố tình hay cố ý mà Khôi Vĩ bế bổng con Mun xuống nhà sau, vừa đi vừa nói phông lông, theo kiểu ai nghe thì nghe, không muốn nghe thi… cũng phải nghe!
Tất nhiên, Giang thì không hiểu, nhưng Vũ lại khác, anh cười khổ mà gãi gãi cánh mũi nhìn cô. Rồi không lâu sau, tằng hắng một vài tiếng, Vũ từ tốn nói.
_ Anh quên mất, nhóc Vĩ có nấu… ít cháo rồi! Giờ mà ra ngoài ăn thì phụ tấm lòng nó mất, chắc là để….
_ Vậy càng tốt chứ anh! Dù sao em cũng không muốn anh ra ngoài, anh đang bệnh mà! – Cô nói với nụ cười nhẹ trên môi, nhưng thấp thoáng đâu đó lại có âm thanh của thứ gì đó tan vỡ….
_ Ừh… Mà em ở lại ăn phụ đi, nó lỡ tay nấu cả lon gạo đấy!
Nụ cười cùng cái lắc đầu được Giang đáp thay cho lời từ chối, cô ra về sau vài câu dặn dò thân mật với người yêu, trong lòng vẫn còn ngổn ngang những mãnh vỡ không thể chắp nối…
——————————
Chỉ vài giờ sau, trong một lớp học có đủ tiếng mọi tiếng to nhỏ, xì xầm bán tán.
_ Êh chúng mày! Biết tin gì chưa?… Nghe đâu sắp tới trường cử vài giáo viên đi nước ngoài đào tạo chuyên môn nghiệp vụ, nâng cao trình độ đó!
Hào, người luôn biết cách khuấy động không gian náo nhiệt, nhưng với thông tin ngoài luồng này thì nữ sinh cũng như nam sinh chỉ chống tay không hào hứng nhập cuộc, khiến ai đó có vẽ hơi nhột!
_ Làm gì mấy má im ĩm vậy hả?… Nghe nói giờ trong nội bộ cũng đấu đá nhau lắm, vì là đi nước ngoài nên ai cũng muốn, cơ hội hiếm mà!
_ ……
_ ……
_ ….Hình như ưu tiên dành cho những giáo viên trẻ, có năng lực, rồi thành tích gì gì đó… đây là đề tài “hot” đó tụi bây, lớp nào cũng đem ra chém, không ít đứa còn cá độ coi ai được đi! Hahah… – Hào gỡ gạc.
_ …… – vẫn chỉ chống cằm không phản ứng.
_ …Tao nghĩ chắc thầy Vũ được chọn đó, vừa đẹp trai phong độ, vừa tài, vừa giỏi… lại lắm gái theo, chắc thế nào cũng được àkk…
_ Ờh… maybe! – một ít người phản ứng khi nhắc đến thần tượng.
_ Êh… hay cuối tuần này đi biển tụi mình rủ ổng theo đi hennnn! Biết đâu… ổng được chọn rồi sẵn đó kêu ổng rửa luôn!
_ OKKK! Cái này được nè! – nữ sinh cả lớp đồng thanh, không biết lấy đâu ra tinh thần mà phấn chấn hẳn lên.
_ … “lũ con gái hám trai!” …Rồi, vậy ai có khả năng réo gọi ổng thì réo đi ha! Bạn Hào đây không can dự! Chấm hết!
Thy ngồi ôm quyển truyện mà cũng phì cười khi cả đám con gái bay vào xử đẹp Hào, ai kêu mới khởi xướng rồi dập tắt ngay, đụng trúng “fangil” lớp này là mệt rồi.
Nhưng khi nhỏ tiếp tục với quyển truyện, một luồng tà khí dán chặt vào nhỏ, một dự cảm bất lành, không cần đoán cũng biết chuyện gì sắp đến!
1s….2s….3s….
_ Thyyy!!!… Thằng Vĩ đâu???
———————————
Buổi tối cùng ngày.
_ Ra ngoài!!!
Tiếng hét thất thanh vang vọng từ căn phòng đến nổi con vật nhỏ nằm góc nhà cũng phải dựng đứng hai tai vì giật mình, ngơ ngác nhìn xung quanh.
_ Ông làm như tôi cắt tiết ông vậy, tưởng tôi muốn lắm hả? Tại vì ông còn sốt nên tôi mới hi sinh thế này này!
Vừa nói, Khôi Vĩ vừa nhanh tay lẹ chân trải chiếc chiếu dưới đất, nơi chỉ cách giường anh vài centimet.
_ Cảm ơn, tôi khỏe, tôi ổn! Cậu về giường cậu mà ngủ, cậu nằm thế này tôi lại càng bệnh thêm! Ra ngoài, nhanh lên!
_ Hông! – nó cãi bướng rồi nằm dài xuống chiếu, lấy chăn trùm qua đầu. – Khuya rồi để hàng xóm ngủ nha, ông lớn rồi chứ không phải con nít! Tôi chỉ lo cho ông thôi, còn ông muốn ngủ hay không thì tùy, nói trước nếu ông bước ra khỏi phòng này là từ nay nó thuộc về tôi đó!
_ Cậu…
_ Không tin cứ làm thử! Giờ ngủ đây, ngủ ngon ák!
Tức lắm mà không làm gì được cái tên phá bĩnh này, cả ngày nay mọi chuyện anh đều bị động trước nó, phải chăng do đang ốm nên anh yếu thế? Hoặc ai kia mượn cớ anh ốm mà làm tới?
Nói nhiều với nó chi bằng ngủ luôn cho khỏe. Huy Vũ thở hắt ra rồi úp mặt xuống gối mà dồn nén cơn tức đang trực sôi trào!
Căn phòng trở lại với không gian tĩnh lặng trong màn đêm huyền ảo, đó là lúc kim đồng hồ nhảy sang mười giờ.
Nhưng…
… 11h
_ Ông Vũ, ngủ chưa? Muỗi chích tôi quá àk!
_ ……
… 12h
_ Ông Vũ, dưới này lạnh lắm ák, đất lại cứng nữa! Ngủ không được!
_ ……
… 1h
_ Ông vũ… xích vô! Tôi nằm với!
_ …. Đủ rồi nha!
… 1h 30p
_ Hì hì! Ngủ tiếp ih! Tôi nằm có mé ngoài thôi mà!
_ … Xuống!!!
… 2h
_ … Ưm… lạnh quá! Trả chăn tao coi!
_ Haizz…
Chỉ biết lắc đầu khi bên cạnh là một thằng nhóc say ngủ nói mớ đang ra sức túm lấy chiếc chăn để đắp. Cái gì mà vì người bệnh, chăm lo rồi sợ lên cơn sốt bất chợt…. ra là thế này đây!
Đó là chưa kể đến cánh tay của cậu nhóc đang vắt ngang người anh….
Nhìn lên khoảng không tối mịt, Huy Vũ gác tay lên trán rồi đề tâm hồn chìm dần vào chuỗi suy nghĩ miên man.