* * * * * *
Chap 18
Một ngày mới bắt đầu, những tia nắng ấm áp đang dần dần xuyên qua những kẽ lá, chiếu sáng khắp không gian, len lỏi tới từng ngóc ngách. Bầu không khí buổi sớm mai thật sự rất thanh bình, dễ chịu trong tiếng hót rộn ràng của những chú chim đâu đó đang ra sức nhảy nhót bay lượn trên nền trời xanh khi mà thành phố vẫn còn mơ màng sau một đêm ngon giấc…
Lúc này tại một góc phòng, ánh nắng vàng rực rỡ kia lại càng tô điểm cho nụ cười đang hiện diện trên môi của Khôi Vĩ thêm phần rạng ngời, đầy sức sống… Nụ cười mang theo niềm hạnh phúc vô bờ và tràn đầy những hi vọng.
_ Mày làm ơn cho hồn nhập về xác đi Vĩ, làm gì suốt buổi cứ ngồi cười cười cười một mình vậy? Cười tẹt ga đại một lần đi cho xong! Nhìn mày tao ngứa con mắt thật đó!
Bỏ qua lời đâm thọt của Thy, nó cứ vậy mà nhìn thẳng lên phía bục giảng, nơi mà các con số, dãy chữ cứ thi nhau xếp thành đội hình những trái tim đang bay bay lượn lượn trong mắt nó.
Biết sao đây khi mà một mảng màu hồng đang bao phủ lấy tâm hồn một kẻ đang yêu!
_ Chậc! Ông Vũ mà thấy cảnh này chắc ổng sợ phát khiếp, hết dám ở chung với tên khùng như mày! – lắc đầu không biết là lần thứ bao nhiêu, nhỏ khẽ thở dài cho thằng bạn “hâm” của mình.
Mà cũng lạ, vừa nhắc đến cái tên Vũ thì lập tức nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt kia lại tắt ngúm đi, thay vào đó là một mảng hồng hồng xuất hiện. Không chừng chốc lát sẽ thành vườn cà chua mất!
Đương nhiên biểu hiện rõ nét thế này không qua mắt được thiên hạ rồi, nhỏ nhìn kỹ nó với cái nheo mắt ngờ ngợ, một tia ranh mãnh chợt lóe lên.
_ Thằng quỷ! Hôm qua mày với ông Vũ làm cái gì rồi hả?
Dùng quyển tập đánh cho Vĩ tỉnh lại, nhỏ chống nạnh tra hỏi.
Tới đây thì vườn cà chua chính thức xuất hiện, Khôi Vĩ dù muốn giấu nhưng biểu hiện này lại tố cáo mọi tội trạng của nó rồi! Nó đành cười ngu nhìn nhỏ!
Đêm qua được dịp một phen hú vía, nó cử tưởng sẽ hứng trận lôi đình từ anh khi bị bắt quả tang đang thực hiện nụ hôn vụng trộm. Cảm giác lúc đó Khôi Vĩ nhớ rất rõ, tim nó chắc chắn là ngưng đập trước cái nhìn của anh. Nó chỉ biết đứng hình, một chút nhúc nhích cũng không, đơn giản là nó bỏ mặc tất cả để chuẩn bị cho điều sắp xảy ra.
Trái với hình dung về những lời nạt nộ, khinh thường, ghê tởm thậm chí là những cú đấm từ anh. Nó lại mở to mắt ngạc nhiên, anh không những không phản kháng mà ngược lại cánh tay kia của anh đang kéo ngực áo nó gần lại, rồi nụ cười nhẹ xuất hiện trên đôi môi cùng với tia nhìn đầy trìu mến, dịu dàng từ anh…
Anh đang đáp lại nó, đáp lại nụ hồn này! Nụ hôn đầu tiên…!
Khoảnh khắc qua nhanh thôi, nhưng nó có cảm giác cả không gian hoàn toàn bất động, mọi sự sống biến mất và chỉ còn duy nhất nó với anh mà thôi. Nhưng anh ích kỉ khi chỉ cho nó sống trong cõi mộng chừng vài phút ngắn nguủi… Sau đó mọi cảm xúc, cử chỉ của anh chầm chậm ngừng lại rồi anh chìm sâu vào giấc ngủ….
_ Mày có thôi đi không! Tao bực rồi àh! Nói chuyện mà cứ để hồn nơi nào là sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì hả thằng ôn kia?
Tiếng quát của Thy mang nó về thực tại, một lần nữa nó lại cúi đầu bối rối trước nhỏ. Không lẽ khai hết mọi chuyện sao? Vậy còn mặt mũi đâu nữa?
_ Haizz… Không có gì? Tại đêm qua coi phim 3x nên sáng giờ không tập trung đầu óc thôi! – nó liếm mép bắt đầu xuyên tạc sự thật – mà phim hay lắm nha! Mày coi không tao cho mượn, tập coi đi rồi mốt về thực hành với anh ấy!
_ Mày!…. – *cốp* – thằng trời đánh!
_ Hahaaa….
Ôm đầu, nó ráng cười thành tiếng khi thấy nhỏ tức xịt khói bỏ ra ngoài. Chỉ có thể nói vậy để đụng đến điểm yếu của nhỏ thì mới mong nhỏ buông tha cho nó thôi. Mà nó cũng thừa biết, nhỏ bỏ đi chẳng qua là do nó nhắc đến Việt, chứ thật sự với tính của nhỏ thì câu trả lời vừa rồi hoàn toàn không đủ để nhỏ tin.
Nghĩ lại cũng thấy rất may khi sáng nay tỉnh dậy anh đều quên sạch mọi thứ nên nó mới yên tâm ngồi đây thả hồn chứ không giờ nó bầm dập lắm rồi cũng nên. Nó biết đêm qua chỉ do anh say mới hành động như thế, có thể anh đã lầm nó với Giang chăng? Mặc kệ, nó không muốn nghĩ nhiều, nó chỉ biết duy nhất một chuyện là đêm qua nó với anh đã hôn nhau!
Môi chạm môi…
Và… chỉ mình nó biết là đủ rồi!
Nhưng liệu Khôi Vĩ có kịp bắt gặp ánh mắt khó hiểu của ai kia dành cho nó không? Thức dậy với giấc mơ kì lạ của một đêm, ai kia dù có say mấy cũng không ngờ có lúc mình lại mộng mị với người con trai khác, mà hình ảnh giấc mộng lại chân thật đến ngỡ ngàng….
——————–
Theo như án kỉ luật mà vị hiệu trưởng của chúng ta quyết định để áp dụng với ba bạn trẻ thì hôm nay sẽ là buổi lao động đầu tiên của Thy, Vĩ và nhóm bạn của tên Cường.
Công việc như lời của vị hiệu trưởng đáng kính cũng vô cùng đơn giản đó là ba người, ba cái sọt được giao nhiệm vụ dọn vệ sinh sân vận động vào chiều thứ sáu mỗi tuần. Chỉ có điều không biết là xui với các bạn trẻ hay là hên với ngài hiệu trưởng mà tại đây, mới hôm qua thôi, thì trận chung kết giải bóng đã sinh viên toàn trường đã kết thúc tốt đẹp và dấu ấn đậm nét mà nó để lại cho tới tận ngày hôm nay đó là… rác.
Bịch nilon, vỏ lon, banroll cổ động thậm chỉ cả dép lào của các cổ động viên quá khích tràn ngập trên khán đài, dưới sân bóng, khắp mọi nơi.
Một tay xách sọt, một tay rút chiếc kẹo mút còn đang ăn dở từ trong miệng ra, Thy than thở.
_ Vậy là xong! Dẹp hết đám này về tới nhà em khỏi muốn ăn cơm ba ngày luôn.
_ Nguyên đống này đủ cho mày nhai để cầm cự qua mùa đông năm tới chứ ở đó mà ba ngày.
Vĩ tăng thêm phần bi đát của câu chuyện rồi nó liếc ánh mắt căm thù sang cái cái kẻ đi lao động mà vẫn nhởn nhơ… đeo headphone còn miệng thì lầm rầm hát ra vẻ sung sướng lắm.
_ Chỉ e là công tử kia chịu cực không nổi rồi bỏ của chạy lấy người thôi. – nói phong lông, trúng ai thì trúng.
_ Nhóc yên tâm, cùng chịu với nhóc thì cực mấy anh cũng chịu được, phải không bẻ Thy? – gỡ chiếc headphone ra Cường đáp lại với cái hất hàm đầy tự tin.
_ Mày xưng hô kiểu gì vậy thằng kia? – cả hai cùng đồng thanh khi Cường vừa dứt câu và sẵn sàng lao vào xử đẹp cái kẻ khó ưa ấy.
_ Ấy, đừng nóng mà! Ở đây không chỉ có ba chúng ta đâu – vừa nói Cường vừa làm dấu chỉ về phía sau, nơi thầy Thịnh đang đứng quan sát.
_ Hừ, đừng tưởng có người giám sát thì tụi tao không dám làm gì mày! – Vĩ hậm hực quay đi.
_ Vậy nhóc sẽ làm gì anh nào? Chậc! Người ta nói không đánh không quen mà! Nói cho nhóc biết, từ hôm nay trở đi anh chính thức đặt nhóc làm mục tiêu bám sát.
1…2…3s Không gian im lặng… rồi ngay lập tức bị phá vỡ bởi tràng cười man rợ của Thy
_ Haha! Bé Vĩ ơi là bé Vĩ, quen bé lâu vậy rồi mà giờ mới biết bé cũng có giá quá chứ! Đánh lộn xong lại lượm được người hâm mộ kìa. Hahaa…
_ Nín coi! – Vĩ nhìn nhỏ với ánh mắt đầy hăm dọa rồi quay sang Cường – Hôm bữa tao nhớ đâu có đập cái nào trúng đầu mày mà giờ lại bị khùng quá vậy? Có cần tao đập thêm mấy cái nữa cho tỉnh ra không?
_ Sao thế??? Mới đùa mấy câu mà nổi quạu rồi sao? Hay đúng thật là nhóc…
_ Mày nói điên gì vậy? Tao cảnh cáo mày, lẻo nhẻo thêm vài câu nữa là tao tống mày vô viện nằm! Tránh xa tao ra!
Nói rồi Vĩ kéo tay nhỏ bạn nãy giờ vẫn đang ôm bụng cười sằng sặc khi tận mắt chứng kiến một phân cảnh trong bộ phim tình cảm-hài-lãng mạn vừa mới được bấm máy tức thì, coi bộ nếu công chiếu không chừng sẽ vượt cả doanh thu của “Hotboy nổi loạn” cũng nên.
Vậy là trong một buổi chiều đầy sóng gió, tại một nơi nào đó không ít người, có kẻ thì cứ lăng xăng tìm đủ mọi cách để tiếp cận một người, có kẻ thì chỉ chờ vị giám sát lơ là trong tích tắc là thẳng tay bụp kẻ kia. Còn nhiều kẻ khác thì sung sướng ra mặt khi được coi phim hành động miễn phí.
**********
Vẫn biết khi yêu không tránh khỏi những lúc cảm thấy bị lung lay, mất phương hướng bởi vì một lí do nào đó dù nhỏ hay lớn. Có thể là do đối phương, có thể là do bản thân cảm thấy thiếu tự tin vào tình cảm của mình hoặc cũng có thể là do có người thứ ba làm mọi chuyện trở nên khó kiểm soát.
Với Giang lúc này thì băn khoăn lớn nhất trong quan hệ của cô và Vũ, là liệu hai năm quen nhau có đủ làm cho tình yêu của hai người thực sự bền vững mà không có một sự tác động nào có thể khiến nó lung lay?
Gia đình, sự nghiệp, tính cách của cả hai đều không có gì để phàn nàn, sẽ là quá hoàn hảo nếu như đến được cái đích cuối cùng của tình yêu.
Vậy còn điều gì khiến cô phải suy nghĩ hơn nữa? Đó chính là Vĩ. Là một người con gái tất nhiên Giang đủ nhạy cảm để có thể nhận ra những biểu hiện của Vĩ đối với Vũ là như thế nào huồng hồ những biểu hiện đó của cậu bé lại quá đơn giản và trẻ con.
Cô không thể phủ nhận đã có những lúc cô dường như cảm thấy ghen tị với Vĩ. Từ ngày cuộc sống của anh có sự xuất hiện của Vĩ, cô thấy ở anh đã nhiều sự thay đổi rõ rệt. Anh không còn quá gò bó dưới áp lực của gia đình thậm chí là nhiều lúc không còn giữ hình tượng của một người cầu toàn. Cuộc sống tuy có xáo trộn nhưng chắc chắn một điều là anh không hề cảm thấy khó chịu.
Giang không phải là một con người độc đoán hay chiếm hữu, càng không không áp đặt suy nghĩ của mình cho ai, kể cả anh. Cô chỉ lặng lẽ quan sát thái độ của anh đối với cô và cả Vĩ nữa. Một khi anh đã quyết định lựa chọn thì cô sẽ luôn ủng hộ anh. Nhưng không phải vì thế mà cô mất đi sự tin tưởng vào tình yêu này. Tình yêu nào mà không có thử thách, nếu vượt qua được thì tình yêu sẽ càng bền vững hơn. Và cô tin anh vẫn sẽ lựa chọn con đường mà anh và cô đang bước.
……
Hôm nay, cả Giang và Vũ đều được về sớm, cô đã chủ động đề nghị tới nhà anh ăn tối và nhận được cái gật đầu đồng ý cùng nụ cười ấm áp từ anh, nụ cười mà cô chưa bao giờ từng thấy hết yêu.
Mất hơn một giờ đồng hồ vòng vòng trong siêu thị để lựa đồ, cả hai về tới nơi khi mà trời đã chuyển tối. Mở cửa bước vào, căn nhà vẫn im ắng, con Mun thấy động thì sủa vang vài tiếng rồi im bặt ngay khi nhận ra bóng dáng quen thuộc, nó ngúc ngoắc cái đuôi mừng rỡ chạy về phía hai người.
_ Ủa, sao giờ này mà bé Vĩ còn chưa về vậy anh? – Giang thắc mắc khi mà buổi học đã kết thúc cách đây vài giờ và Vĩ lẽ ra phải có mặt ở nhà rồi mới phải.
_ Àk! Chắc lại la cà với bé Thy rồi, lát về ngay thôi.
Nghe Vũ nói, cô như chợt nhớ ra điều gì.
_ Dạ! Mà nghe đâu Vĩ lại đang trong thời qian kỉ luật nữa hả anh?… Haizz! Án kỉ luật lần trước còn chưa hết giờ lại thêm vụ đánh nhau. Bé Vĩ cứ vậy không chừng bị đuổi học cũng nên. – Giang ái ngại.
_ Thì sinh viên mà em, đâu tránh được mấy chuyện này. Vĩ tuy quậy phá như vậy nhưng anh tin Vĩ không làm mấy chuyện quá đáng đâu. Cái gì cũng có nguyên do mà!
_ Từ khi nào anh bắt đầu quá tin tưởng vào Vĩ vậy? – Giang hỏi với ý dò xét.
_ Àk… thì tại tiếp xúc nhiều nên anh biết tính Vĩ trẻ con, mê chơi, sốc nổi chứ thực ra nhóc ấy là một người tốt. Mà thôi… mình vô làm đồ ăn đi, cũng trễ rồi đó.
Nói rồi Vũ xách bịch đồ ăn đi thẳng xuống bếp bỏ cô ở lại với một mớ suy nghĩ hỗn độn. Đây không phải là lần đầu tiên anh lẩn tránh cô khi cô nhắc tới Vĩ.
Trong ngôi nhà, hai con người, hai suy nghĩ, còn sinh vật bé nhỏ kia thì chốc chốc vẫn ngóc đầu nhìn ra cửa nghe ngóng, chờ đợi cậu chủ của nó về.
……
_ Oa! Thơm quá, ông Vũ hôm nay lại xuống bếp trổ tài hả? Vui quá đi! – Vĩ ló đầu vào bếp xuýt xoa khi vừa về tới nơi.
_ Bé Vĩ đi chơi về trễ ha! Đói chưa? Chuẩn bị ăn tối nè! – Giang mỉm cười đáp lại khi thấy vẻ mặt hớn hở của Vĩ.
Ngược lại, chưa đầy hai giây thì Vĩ đã thay đổi 360 độ khi biết người trong bếp là cô chứ không phải ai kia.
_ Ủa? Ông Vũ không có nhà hay sao mà có mình chị nấu bếp zậy?
_ Àk, ảnh mới chạy ra ngoài mua nước trái cây tức thì. Chị nghe nói hôm bữa hai người nhậu xỉn tới độ không biết trời đất gì hả? Vậy nên hôm nay chỉ được uống nước trái cây thôi nghen!
Như bị nói trúng tim đen, bất giác trong đầu Vĩ hiện lên những hình ảnh của đêm hôm đó khiến tim nó đập những nhịp hỗn loạn trong khi giọng nó lắp bắp thấy rõ.
_ Àk… thì có say… chút chút. Mà ông Vũ… ờh… còn kể gì với chị nữa không?
_ Còn chuyện gì nữa sao bé Vĩ? – Giang nhìn nó với ánh mắt tò mò.
_ Không… Không có gì hết! – nó chối biến
“Không lẽ lại khai đêm đó tui mới hun ông Vũ cho bà biết hả? Đời nào! Ổng mà biết được chắc mình ăn đập quá!” – Vĩ nghĩ thầm.
_ Về hồi nào vậy? Còn chưa đi tắm rồi chuẩn bị ăn cơm nữa! Đứng đó làm gì?
Vũ từ cửa bước vào, lên tiếng khi thấy Vĩ đứng trước cửa bếp có vẻ như đang suy tư điều gì đó.
_ Ơh… thì tôi đang… àk đang kiếm con Mun, nãy giờ về mà không thấy nó đâu hết!
Vĩ giật thót tim khi nghe tiếng Vũ sau lưng, may mà nó nhanh trí nghĩ ra được cái lí do chính đáng.
_ Ủa? Nãy đi ra ngoài tôi còn thấy nó quanh quẩn ở đây mà! – Vũ đảo mắt nhìn quanh nhà.
_ Thôi chết, nãy anh đi kêu em đóng cổng mà em quên, cứ nghĩ bé Vĩ sắp về nên… – Giang từ bếp đi ra vẻ lo lắng.
_ Chán hai người thật! Người đi mà cổng mở toang thế kia thì bảo sao con Mun nó không chạy ra. – Vĩ cằn nhằn.
_ Từ từ đã, kiếm trong nhà lại xem, con Mun có bao giờ ra đường đâu.
Thế rồi ba người cũng quýnh quáng lên tìm con vật cưng, được một lúc không thấy đâu thì Vĩ bắt đầu nổi máu, nó thật sự lo rồi chứ không giỡn nữa.
_ Hai người làm gì thì làm, liệu mà tìm con Mun về đây cho tôi.
_ Cậu nổi nóng cái gì? Từ từ thì nó cũng về thôi, có đi luôn đâu mà cậu lo.
_ Ông vừa phải thôi, ông biết con Mun có bao giờ ra ngoài đường đâu? Lỡ nó đi lạc thì sao? Chưa kể là người ta bắt nó nữa!
_ Chứ bây giờ cậu bảo ba người chia nhau đi tìm một con chó khắp xóm àk?
_ Ha! Thôi khỏi, ông cứ ở đây với người yêu của ông đi. – nó liếc mắt qua Giang – Con Mun không phúc phận được ông quan tâm đâu! Bởi vốn dĩ chủ của nó không phải chị ấy mà là tôi.
_ Cậu…
Không cho Vũ cơ nói tiếp, Vĩ vội vàng xoay lưng dắt xe chạy ngược trở ra đi tìm con chó.
Giang im lặng đứng một bên từ nãy giờ quan sát thái độ của hai người. Quả thật không ngoài dự đoán, Vũ lúc này chỉ đứng im nhìn cảnh cổng đã khuất người, anh trầm tư một hồi mới gượng nhìn cô nói.
_ Em thông cảm, tính cậu ta là vậy! Nông nổi lắm… Thôi, mình vào chuẩn bị ăn tối đi em.
Bước theo sau anh mà lòng cô ngổn ngang, vẫn im lặng không mở lời, cô muốn xem thái độ tiếp theo của anh sẽ là gì.
Và vẫn như lần trước, anh tuy ngồi đối diện với cô nhưng chỉ lặng lẽ gắp từng đũa cơm cho vào miệng, thậm chí cô còn hoài nghi sự hiện diện của mình tại đây. Sao anh lại vô tâm thế Vũ?
Người kia đi rồi, thì anh ngồi đây như một cái xác rỗng thôi sao?
Không khí ngột ngạt, yên ắng bỗng chốc được phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của anh, ngước nhìn cô, anh lấy lại vẻ bình thản nghe điện.
Nhưng không hay rồi, cuộc điện thoại đó lại báo hung tin. Ngay cả cô cũng hồi hộp theo khi nhìn sắc mặt anh thay đổi lúc này, nỗi kinh ngạc sững sờ, sự lo lắng đến tột cùng phút chốc đã làm khuôn mặt anh tái nhợt đi…
Nhìn cô như không nhìn, nói với cô như nói với chính anh.
_ Vĩ… Vĩ…- anh đang cố lắp bắp từng chữ – Anh… anh nghĩ mình nên vào viện em àk!
Đứng bật dậy thật nhanh đến nổi chiếc ghể phía sau cũng muốn ngã xuống, anh phóng người ra cửa cố gắng đến nơi nào đó nhanh nhất có thể
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hành động này của anh lại dọa cô hoảng hồn. May là cô còn kịp mở lởi chấn an lấy anh và cùng anh rời khỏi nhà.
Được biết, Khôi vĩ gặp tai nạn giao thông và đưa vào viện. Anh cùng cô nhanh chóng có mặt tại đây, gọi cho Việt và Thy đến đó điều duy nhất anh bình tĩnh làm được.
Ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, tâm trạng của mọi người đều lo sợ, không ai mở một lời nào cho đến khi cánh cửa bật mở. Nhưng đối với riêng anh, thì cô vẫn đang chăm chú theo dõi mọi biểu cảm. Nhưng duy chỉ việc ngồi im, cúi đầu xuống thì một lời hay một cử động cũng không có lấy từ anh.
Một lúc sau khi bác sĩ thông báo tình trạng của Vĩ, ai nấy đều thở vào nhẹ nhõm khi biết nó không vấn đề gì, chỉ va chạm hơi mạnh dẫn đến bất tỉnh, tuy vậy nhưng Việt yêu cầu bác sĩ cho nhập viện để theo dõi thêm.
Khôi vĩ được đẩy ra nhưng nó vẫn chưa tỉnh, trên trán một mẫu băng khá lớn có thể thấy màu đỏ của máu vẫn chưa khô. Tay chân bị trầy xước không ít, cứ thế nó nhấm nghiền mắt mặc cho mọi người đẩy về phòng hồi sức…
Anh đứng đó, lặng thinh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt của Vĩ, anh không nói lời nào chỉ im lặng dõi theo chiếc xe đẩy đang khuất dần…
_ Bé Vĩ không sao rồi! Anh yên tâm đi mà, đừng quá lo lắng! – bước đến, cô khẽ chạm vào tay anh.
_ Ukm…! Tối rồi, để anh đưa em về, mai mình lại vào thăm cậu ta, ở đây có Việt với Thy được rồi!
Khá ngạc nhiên, cô không hiểu vì sao anh lại muốn về mà không ở lại với Vĩ, chẳng phải anh đang rất lo cho cậu ấy hay sao?
Hay anh không yên tâm và thấy lo lắng cho cô? Anh muốn cô về nhà nghỉ ngơi sau đó sẽ trở lại với mọi người?
Đó là những suy đoán của cô thôi, chỉ đến lúc về đến nhà cô mới biết câu trả lời là gì!
Hóa ra, anh muốn đi tìm con vật vừa thất lạc ban chiều…
Đêm qua nghe được tin Vĩ vào viện mà nhỏ tưởng mình ngất theo nó luôn rồi, lần đầu tiên nhỏ được một phen đau tim đến mức độ đầu óc choáng váng. Cũng may là còn đủ tỉnh táo mà lết cái thân run rẩy vào viện xem tình hình của nó, tuy lúc đó mặt nhỏ cắt không còn giọt máu.
Việt cũng nhanh chóng có mặt, mới đầu anh yêu cầu giấu kín chuyện này với hai bác dưới nhà chủ yếu chờ xem Vĩ ra sao rồi mới báo tin. Lần này nó hên là chỉ bất tỉnh do bị chấn động và trên người thì trầy xước không ít chỗ còn tay chân vẫn lành lặn.
Việt bắt nó phải nằm lại viện để theo dõi liệu có biến chứng nào hay không. Và đây chính là nguyên nhân khiến nhỏ mệt muốn phờ người, đơn giản là thằng bạn được dịp làm nũng đây mà.
Trong lúc ngồi gọt quả táo nghe Vĩ ra sức kể lễ, trút hết bầu tâm sự về việc đôi trai gái kia làm mất con Mun của nó mà nhỏ chỉ biết than thầm cho cái số yêu phải “straight” của Khôi Vĩ.
_ Mày yên tâm đi, con Mun của mày không ai dám bắt nó làm thịt càng không ai dám thủ nó làm vật nuôi cả, nhìn nó cứ như bị xì mâu ấy! Lông lá lổm chổm thấy ghê!
_ Nói gì đó con kia? Mày hùa theo hai ông bà kia chọc tức tao đó hả? – Vĩ hỉnh mũi nói.
_ Hahah… có sao tao nói vậy àk! Mà ông Vũ từ tối qua đến giờ đã vào với mày chưa?
Không hiểu sao nhỏ nhận thấy khi nghe câu hỏi này thì lập tức sắc mặt của Khôi Vĩ khẽ biến chuyển, trong mắt nó có nỗi buồn nào đó thoáng qua.
_ Chưa! Chắc giờ vẫn chưa biết tao đang an tọa tại đây đâu, không chừng vẫn còn hú hí với người yêu!… Haizz! Tao đã không sao rồi mà ông Việt bắt tao nằm lại chi vậy trời, để tao đi tìm con Mun có phải tốt hơn không!
Rất muốn nói cho nó biết đêm qua Việt đã báo tin cho Vũ hay về vụ nó gặp tai nạn, và cũng rất muốn cho nó biết Vũ đã lo lắng, đứng ngồi sốt ruột thế nào trong lúc nó còn mê man.
Nhưng thôi, nhỏ không muốn gieo giắc thêm hi vọng cho nó, và một phần nhỏ không biết phải lí giải thế nào khi đến giờ, đã là trưa hôm sau mà Vũ vẫn chưa xuất hiện.
_ Anh Việt muốn chắc chắn mày không vấn đề gì mà, còn con Mun bây giờ dù mày có đi tìm chắc gì đã thấy, nếu được thì đã thấy từ đêm qua rồi! Cứ chờ xem mấy ngày nữa nó có về không! – ngó thấy thằng bạn lại thở dài thườn thượt, nhỏ nhanh chuyển sang chuyện khác – Àk, một lát hai bác dưới nhà lên đó, mày chuẩn bị lỗ tai đi ha!
_ Cái gì??? – nó mở to mắt – Đứa nào ngu mà đi báo cho ổng bả biết vậy! Trời ơi!! Tao không chết vì chấn thương sọ não cũng chết vì thủng màng nhĩ thôi!
_ Mày nín! Tin tao cắt lưỡi mày cho khỏi la làng không? Tao với anh Việt là hai đứa ngu mà mày nói đó!
Quăng cho nó ánh mắt còn bén hơn dao, nhỏ lại tiếp tục công việc với quả táo. Khôi Vĩ thì mặc nhiên ngậm miệng không dám ho he gì thêm, nói nữa không chừng nó ăn dao thiệt!
Ngồi được một lúc thì phòng của nó có khách đến!
_ Khỏe hả nhóc?
_ …… – nó nhíu mày nheo mắt – Mày đến làm gì hả thằng kia? Tao chưa chết nên đâu cần mày cúng điếu!
_ Ủa? Nhóc không thấy anh đi tay không đến àk? – kéo ghế ngồi không một chút khách khí, Cường trơ cái mặt lãng tử mà thăm hỏi – Thế nào? Định nằm đây để trốn lao động àk?
_ Êh? Bộ mày là đài phát thanh của ông Thịnh hả? Đến đây quản tao việc lao động?
Nhỏ im lặng ngồi nghe hai bên đối đáp, tuy có chút chướng lỗ tai nhưng dù sao không khí cũng tốt hẳn lên trông thấy, ít nhất tên Cường kia không còn gai mắt như lần đầu nữa. Điển hình là hắn ta cũng biết chọc cho nhỏ và nó cười đôi lần đấy chứ.
Mặt khác, nếu không lầm thì nhỏ cũng nhận thấy ý đồ của tên Cường này rồi. Không khỏi cái cười khẩy cho hắn, xem ra lần này có người chưa xuất binh thì đã bại trận.
_ Nhóc thì sung sướng rồi ha, giờ thì tha hồ được người yêu cưng chiều!
_ Mày còn gọi tao là cậu bé nữa là máy cút àk! Lớn hơn tao bao nhiêu hả mậy? – nó hất hàm – Việc tao có người yêu cưng chiều cần gì mày lên tiếng chỉ rõ, phải không em yêu? – nó quay sang nháy mắt với nhỏ.
_ Em yêu đây sao? – ngó nhìn Thy, Cường gãi gãi chóp mũi nói – anh cứ nghĩ nhóc là em yêu mới đúng chứ! Ha!
_ ………
_ Sáng nay nghe máy đứa lớp dưới nói đâu… người yêu của em nghỉ dạy một ngày mà! Cứ ngỡ vào đây sẽ được diện kiến chứ!
_ ….Mày muốn gì? – giọng nó đanh lại.
_ Chậc! Anh chẳng phải chỉ nói sự thật sao? Biết nhau quá rõ mà nhóc cứ vờ như không, càng làm anh thấy nhàm chán đấy!
Đến lúc này nhỏ nghe không lọt tai nữa rồi, đang tính mở miệng đuổi cái con ruồi kia đi ra thì Vĩ lại nhanh hơn nhỏ mà lên giọng dõng dạc tuyên bố.
_ Được! Đã vậy thì tao nói cho mày biết. Tao đây là gay đấy! Và mục tiêu của tao là cưa đổ thầy Vũ đấy! Mày biết thì mày đi nói cho ổng nghe đi, tao càng cám ơn mày! Còn nếu muốn, mày cứ bắc loa mà thông báo cho toàn trường rằng thằng này là đồng tính đi! Tao thách mày đó! Còn giờ thì cút!
_ Ấy ấy! Kích động thế! Anh có ý gì đâu nào! Làm gì mà phải to tiếng, người ngoài nghe thấy lại không hay! Anh đây tội gì phải đi tố cáo với cả trường về chuyện của nhóc, trong khi anh cũng như nhóc thôi mà! …Chậc! Cùng là một hội hết đấy!
Lời vừa dứt, thì trong căn phòng nhỏ của bệnh viện có hai gương mặt biểu cảm khác nhau. Nó thì há hốc mồm, mặt ngu hẳn ra đang không biết tai mình vừa nghe thấy tin gì! Nhỏ thì mồm nhai nhóp nhép miếng táo, ánh mắt lại lóe lên tia thú vị, đúng là nhỏ nhìn người rất chuẩn mà.
Nhưng liệu có ai biết, những lời được các nhân vật thốt ra lại có tầm ảnh hưởng đến cỡ nào? Hậu quả sẽ ra sao khi ngoài kia, ngoài gian phòng nhỏ ấy, có ít nhất hai bóng người đứng chết trân…..
——————–
Mấy ngày bận rộn cũng qua nhanh, Khôi Vĩ đã ra viện được ít hôm. Ngày ra viện ai cũng ngó thấy tâm tình của chàng ta khá tốt, tung tăng vui vẻ bước lên xe về thẳng nhà Vũ.
Mà theo nhỏ, chắc hẳn Vũ là nguyên nhân chính cho biểu cảm đó chứ không ai khác. Thôi thì đành chờ đầu tuần nhỏ sẽ chặn đầu bắt nó khai báo, bởi giờ đã là cuối tuần mà Vĩ thì vừa được hai bác dưới nhà triệu tập về, chắc là thăm hỏi rồi viện trợ kinh phí đây mà.
Chiều nay như thường lệ, nhỏ ôm bịch snack Poca lon ton xuống ngồi xem bọn con trai khóa trên đá bóng. Đây gần như được xem là thói quen của nhỏ rồi, mặc dù đã có điểm tựa nhưng nhỏ vẫn cứ thích liếc mắt sang những chàng trai kia, thậm chí là không quên tia luôn các anh chàng mỗi khi đi lướt qua nhỏ….
Với nhỏ! Yêu và cưới là hai chuyện khác nhau, người đang yêu và người sẽ cưới làm chồng không hẳn chỉ có một!
Điển hình là giờ nhỏ đang chễm chệ ngồi ngó đông ngó tây mà gặm nhấm cái thói quen mình trước mắt. Thế nhưng, đang dửng dưng đắc chí với cái suy nghĩ của mình, nhỏ đành phải cắt ngang mọi thứ khi điện thoại đổ chuông.
_ Dạ em nghe nè anh! – nhỏ nhẹ nhàng khi đây là cuộc gọi của Việt.
_ …………..
_ Cái gì? Sao lại xảy ra chuyện đó được?
Đứng bật dậy, nhỏ cảm thấy cảnh vật xung quanh như quay cuồng, duy chỉ có lời thông báo từ anh là động lại ở trí óc của nhỏ, và không ít khi làm nhỏ sững sốt đến chấn động cả tinh thần…
Thiệt! Gần đây tim nhỏ yếu đi trông thấy!
_ Anh… anh khuyên can hai bác đi, cả chị Vân nữa chứ, hai người cố ngăn hai bác lại đi!… – nhỏ nói như muốn khóc – … Em, em sẽ về dưới đó liền luôn! Anh làm ơn đừng để thằng Vĩ bị gì nha! Trời ơi!!!
Không kịp nghe lời dặn yêu của anh nhỏ đã cúp máy, cắn chặt môi lại mà phi thật nhanh lên phòng lấy chìa khóa xe, xong lập tức trở xuống nhà xe rồi rất nhanh mất dạng ngay sau đó.
Suốt chặng đường về nhà, lòng nhỏ như lửa đốt trong khi mồ hôi lạnh lại liên tục túa ra ướt cả lưng áo mặc cho hiện tại là xế chiều khi gió đã bắt đầu thổi lên…
Nhìn con đường đầy bụi trước mắt, tâm trí nhỏ hoàn toàn đặt ở nơi thằng bạn mình đang phải ra sức hứng chịu cơn giận cuồng phong từ hai vị đại ca, đại tẩu. Giờ phút này, nhỏ chỉ mong mọi việc sẽ không quá trễ trước khi nhỏ về đến nơi.
Khi chiếc xe dừng trước cổng nhà Vĩ cũng là lúc bóng tối bao trùm vạn vật. Nhỏ hít một hơi thật sâu cố gắng lắng nghe từng âm thanh phát ra trong nhà. Nhưng mặc nhiên, không một tiếng động lọt ra ngoài.
Vội vã dắt chiếc xe vào trong sân, nhỏ phi một mạch thẳng vô nhà. Gian phòng khách có mỗi Vân ngồi lặng thinh, một cái ngước mắt nhìn nhỏ cũng không. Bỏ qua hình ảnh đó, nhỏ tiến vào phòng trong lại thấy mẹ Vĩ đang nước mắt đầm đìa, khóc tức ta tức tưởi, tay thì cầm khăn giấy liên tục quệt lên mắt.
Giờ sao tim nhỏ như muốn ngừng đập thế này.
Nuốt nước bọt khi đến trước cửa phòng Vĩ, nhỏ hít một hơi sâu rồi nắm tay vặn chuẩn bị mở cánh cửa thì vừa lúc, một lực xông tới kéo tay nhỏ rời đi….
Là Việt, mắt anh đỏ ngầu nhìn nhỏ, lặng im không lời nào chỉ dắt nhỏ ra sau vườn. Không khí cả ngôi nhà một mảng trầm tĩnh….
_ Trong đó chỉ có ba thôi, em đừng vào! – Việt thở dài một hơi.
_ Vậy còn Vĩ đâu? Nó có sao không?
_ Bị ba tống ra khỏi nhà trước khi em tới khoảng mười phút!
Chỉ nghe có thế nhỏ quay phắt đi chủ ý muốn đi tìm Khôi Vĩ, nhưng lần này Việt lại tiếp tục nắm lấy tay nhỏ mà giữ lại.
_ Đừng đi tìm nó nữa!
_ Buông em ra – nhỏ vùng tay ra khỏi Việt – Anh sao lại thế này? Đã không giữ nó lại mà còn cản em là sao? Nó là em anh đó anh Việt àk! Đâu phải anh không biết chuyện của nó chứ?
Việt không ý định buông tay, thậm chí anh còn lau đi dòng nước mắt đang nhạt nhòa trên gương mặt nhỏ.
_ Em yên tâm, anh biết nó sẽ không làm chuyện gì dại dột! Lúc nảy em không thấy nó ngang cỡ nào đâu… Haizzz!
_ …Bác Vinh đánh nó nhiều không anh? – nhỏ mếu máo.
_ …Thì em biết tính ba anh rồi đó! Nhưng ngặt nổi thằng Vĩ cứ dửng dưng đối đáp lại ba anh nên ông càng xuống tay nhiều hơn!
_ ………..
_ Ấy! Yên nào, em không phải lo! – nhận thấy người trước mặt muốn rời đi, Việt lại thêm sức giữ chặt – Trong lúc can ngăn khi ba đánh đuổi ra khỏi nhà anh đã kịp nhét cho nó ít tiền, bảo nó chạy về nhà Vũ rồi.
_ Ông Vũ biết chuyện chưa anh?
_ Chưa! – Việt trầm mặt một lúc rồi nói – Nhưng sẽ biết nhanh thôi, ba anh chắc chắn sẽ lên nói chuyện với Vũ. Giờ là lúc em giúp anh khuyên giải với mọi người kìa! Nó thì anh biết nó không suy nghĩ ngu xuẩn đâu!
Lúc này nhỏ chỉ đành thở hắt một hơi, nói thằng bạn nhỏ làm chuyện dại dột thì đó là chuyện không có rồi. Nhưng những lúc thế này bỏ mặc thằng bạn một mình nhỏ lo lắm, thằng bạn sẽ rất cần nhỏ bên cạnh. Dù cứng gắn đến đâu đi nữa thì con người cũng phải có lúc cô độc và tủi thân…
_ Giờ em với anh vào nói chuyện với hai bác đi, đến đâu thì đến! Xong là phải chạy lên thành phố tìm Vĩ ngay đó, bỏ nó một mình em chịu không nổi!
Nhận được cái gật đầu từ Việt, cả hai cùng hít sâu một hơi tiến vào nhà đối mặt với hai người lớn, một thì đang bừng bừng lửa giận, một thì đang kêu gào khóc lóc về đứa con trai út của mình.
Chỉ nghĩ thôi nhỏ thấy lòng nặng trĩu, chân bước đi như đeo chì vậy. Rồi đây và cả sau này mọi chuyện sẽ theo chiều hướng nào? Phải chăng đây là sẽ bước ngoặt cho một đời người?