* * * * * *
Chap 12
Kỳ thi học kì cũng đã qua, kết quả vẫn chưa được công bố. Khôi Vĩ rất háo hức và hồi hộp chờ ngày có điểm, nó vượt qua kì thi này cũng khá suôn sẻ, ngoại trừ những môn lý thuyết mang tài liệu vô quay thì bị … “tủ đè”. Những lúc đó nó đành ngậm ngùi quăng bom vào bài làm thôi, nghĩ gì viết nấy, viết khí thế, viết để lấy điểm mặt chữ.
Khôi Vĩ hi vọng nó sẽ được một kết quả khá đúng như ai kia đã thách thức với nó, và khi đó chiếc MP4 sẽ nằm gọn trong tay nó thôi. Thế nhưng, ngày có kết quả còn khá lâu, ít nhất là phải qua dịp Tết đã.
Vì thế mà nó lại buông thả mọi ý nghĩ mà chờ đón một dịp vui đầu năm. Dịp mà nó sẽ mần ăn được kha khá đây.
Ngày cuối ở nhà Vũ, nó thu dọn và sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, chuẩn bị cuốn gói về nhà. Nhưng có điều, nó bỗng dưng thấy không nỡ, cảm giác khó chịu lại trỗi dậy. Ôm con Mun trên tay mà nó cứ vô hồn nghĩ ngợi lung tung. Một tháng phải xa ngôi nhà này, phải xa con vật cưng này, và… phải xa cái người luôn làm nó điêu đứng kia.
_ Làm gì ngồi thừ ra vậy? Đồ đạc xong hết chưa? Một lát thằng Việt sẽ đến rước đấy – mắt chú tâm vào màn hình laptop, anh lên tiếng nhắc nhở nó.
_ … Hay là… tôi không về nhà nữa ha! – nó nói trong vô thức.
_ Gì? Không về nhà sao ăn tết được? Dở chứng àk?
_ Hả?… Àk không – nó hoàn hồn khi nghe anh phản kháng mạnh – …Ờh, ý tôi là tôi lo cho con Mun… để nó ở với ông chỉ sợ ông mê gái mà đi riết quên cho nó ăn thôi.
_ ………… – Anh nheo mắt – Vậy cứ việc mang nó về nhà cậu luôn đi, để nó ở đây Tết nhất chỉ sợ không ai dám đến nhà này.
_ Tôi đâu có điên! – nó nhảy dựng – Mang nó về cho ông già tôi luộc nó ăn mừng tuổi mới hả?
_ Hahah… có sao! Lúc trước chẳng phải cậu cũng muốn vặt lông mần thịt nó còn gì?
_ Thôi dẹp ông đi! Liệu mà lo cho nó đấy!…. Có gì… tôi sẽ gọi lên kiểm tra – câu cuối sao nó nói không lên hơi.
Kì lạ thay! Cứ mở miệng là đấu khẩu không thôi. Vốn nó đâu muốn, nó chỉ muốn trước khi về nói vài lời dễ nghe với Vũ, chủ định sẽ chúc mừng năm mới hay đại loại là gi gì đó chứ đâu phải đem con Mun ra mà đấu khẩu chứ! Dù sao Vũ cũng cho nó ở nhờ suốt mấy tháng mà.
Haizz, nó dốt nhất là biểu lộ cảm xúc bằng lời.
—————————-
Rồi không khí ngày Tết cũng nhanh chóng cuốn lấy mọi người, ai ai cũng tất bật chuẩn bị mọi thứ. Trong nhà, ngoài phố luôn tấp nập dòng người mua sắm, khắp mọi nơi rộn ràng cảnh sắc xuân về…
Cũng như bao gia đình khác, gia đình Khôi Vĩ đón một cái Tết rất ấm cúng và hạnh phúc, chu toàn mọi thứ. Ngày nó về tuy là mọi chuyện trước kia đã qua, nhưng lúc đụng mặt ba thì nó cứ lấm lét cúi đầu mà đi. Ba nó chắc cũng còn giận, ông mặc nhiên không ngó ngàng gì đến, chỉ những lúc cần thiết thì nói dăm ba câu cho cái không khí gia đình bớt căng thẳng.
Đêm ba mươi Tết, nó cùng với Thy, Vân, và Việt ra bờ sông xem bắn pháo hoa với mọi người. Đứng chen chân nhau cộng với hơi người oi bức ngột ngạt khiến nó đâm quạu. Thà giờ này để nó yên phận ở nhà xem tivi có phải sướng hơn không, pháo hoa xem đâu mà chẳng là pháo hoa.
Ngó ngang nhìn dọc một hồi, bỗng mắt nó sáng rỡ khi nhìn thấy một cây bằng lăng tầm cũng khá cao. Không nói với ai lời nào, nó te te bước đến rồi trèo hẳn lên cây, tìm một nơi thoải mái rồi ngả lưng nằm ngước nhìn bầu trời đầy sao, chỉ vài phút nữa sẽ lấp lánh những đóm sáng rực rỡ sắc màu.
Rồi nó lại nghĩ vu vơ nhiều chuyện trong lúc nằm chờ, nó nghĩ đến Vũ, đến Mun cưng của nó. Giờ này chắc là Vũ bỏ con Mun mà về nhà ba mẹ mừng năm mới rồi, mà không chừng là đang ở cùng với người yêu ngắm pháo hoa chăng?
Nó suy ngẫm một hồi thì móc điện thoại ra và nhắn một cái tin.
_ [Con Mun sao rồi? Có mất kg nào không?]
Nhắn xong, nó úp điện thoại lên bụng mà mỉm cười chờ hồi âm. Ngặt nỗi khi máu nó nóng lên vì phải chờ lâu thì điện thoại mới có tín hiệu.
_ [Muốn biết thì gọi nó mà hỏi chuyện kìa!]
_ [Đầu năm đầu tháng đừng chọc tôi nổi sung nha!] – rất nhanh nó đáp trả ngay.
_ [Chưa mà! Đang cuối năm thôi!]
Biết là Vũ đang sốc mình, nhưng nó không lấy một chút bực bội, nó chỉ thấy vui và nao nao trong lòng mỗi khi điện thoại có tin nhắn tới mà thôi.
Toan soạn một tin nhắn kế thì bầu trời bỗng vang lên những âm thanh giòn giã, theo đó là liên tiếp những vệt sáng vụt lên cao, nổ tung, sáng rực rỡ lấp lánh cả một khoảng trời đêm, lung linh phản chiếu trong đôi mắt Vĩ. Một hình ảnh đẹp đến mê người. Phải chi giờ phút này ai kia cũng được nhìn thấy thì hay biết mấy….
Khôi Vĩ quyết định không nhắn tin nữa, mà nó gọi hẳn luôn cho Vũ, nó muốn nói chuyện với Vũ vào thời khắc chuyển giao này, muốn được nghe tiếng anh…
_ Alo! Tôi đây! – Tiếng Vũ vang lên.
_ … Uhm…
_ Thằng kia! Xuống mày! Chuẩn về rồi đó, không khéo là bác Vinh lại mắng cho coi!
Ôi trời, con nhỏ sao chọn đúng lúc mà réo gọi nó vậy nè. Tay thì bịt kín điện thoại lại, nó lắp lửng nói vọng xuống.
_ Rồi rồi, xuống liền, mày ngắm pháo bông tiếp đi, nhiều chuyện quá!
_ Lẹ nha mậy! Đầu năm đầu tháng là leo trèo àk, năm chó chứ có phải năm khỉ đâu – nhỏ bỏ đi mà vẫn lẻo nhẻo trong miệng.
Nó thở ra một hơi thì tiếp tục áp chiếc điện thoại vào tai mà nói.
_ Ông có xem ….
_ Anh Vũ ơi, đẹp quá àh! Lần đầu em được tận mắt nhìn thấy đó! Đẹp thiệt luôn!
Tiếng Giang vang lên đầu dây bên kia, nó nghe thấy nhỏ thôi nhưng cũng vẽ ra được viễn cảnh hiện giờ của họ rồi. Mất hứng mà, chán, chẳng nói được gì nữa, nó cúp máy rồi bỏ chiếc điện thoại vô túi, sau đó tuột xuống đất.
_ Về!
_ Từ từ mậy, bắn hết đã! – nhỏ nói trong khi chăm chú nhìn lên bầu trời.
_ Chứ sao nãy mày hối?
_ Tao hối đâu, tao kêu chuẩn bị mà. Anh Việt với chị Vân còn đứng xem kìa!
_ Ừk coi đi, Tao về trước!
Chẳng để ý đến ai đang réo gọi sau lưng, nó cứ đâm đâm đi ra chỗ gửi xe. Giờ nó muốn về, muốn ngủ, không xem pháo bông pháo hoa gì hết. Toàn thứ lảm nhảm thôi.
—————————–
Ngày Tết, mùng bốn.
_ Heo mập nè con!
_ Hahaaa… Chặt!
_ Dẹp! Mày làm gì có vòng mà đi!
_ Mày khùng hả? Tao vô vòng rồi nha, nãy chị Vân đi lại con mụ là tao đánh tiếp con già rồi!
_ Phải đó, Bé Thy vô vòng rồi!
_ Hohoo… Thằng út bị chặt nữa rồi, kiếp nhóc đỏ tình đen bạc rồi nhóc ơi!
_ Ông im nha! Tiếp đi, tới lượt ông kìa!
Haizzz, sao qua nay cứ gầy sòng là nó thua, cứ thò con heo ra là kiểu gì cũng có người chặt, mặc cho heo đỏ heo đen. Đầu năm thế này thì cả năm sao dám mần ăn gì trời.
Ngày Tết nó không dám đi đâu chơi, càng không dám đi qua nhà tụi bạn đánh bài. Ông già nó mà biết là thế nào cũng tìm xách nó về đánh tại trận cho xem. Chán lắm, ngứa tay lắm, bứt rứt nữa. Thôi thì rủ con Thy qua rồi dụ bà Vân với ông Việt gầy sòng vậy! Vừa đủ bốn tay chơi đỡ nghiền.
_ Chung tiền mày! Tới chót bốn ngàn, bị chặt heo cơ bốn ngàn nữa, tổng cộng tám ngàn mày! – Thy hăng hái đòi nợ.
_ Phải rồi, chung anh mày hai ngàn nữa, tội thúi heo – Việt cười tít khi nhìn Vĩ méo mặt.
Đang phân chia tiền bạc thì Việt có điện thoại. Nhét nhanh mớ tiền kẹp dưới chân vào túi, Việt đứng lên ra ngoài nghe điện.
Khôi Vĩ trong này thì hết nhăn nhó lại càu nhàu. Quái lạ! Không biết ba người kia có ăn gian không mà sao nó về chót liên tục. Bình thường nó là tay cờ bạc chẳng kém ai mà. Nhất định ván này nó phải tập trung nhìn kỹ ba người họ mới được.
_ Lẹ đi ông ơi! Giờ mần ăn mà điện thoại gì lắm thế! – Nó hối thúc Việt.
_ Rồi vô đây! Lát nhà ta có khách! – ngồi vào chỗ, Việt thản nhiên thông báo.
_ Ai thế anh việt? – Thy hỏi.
_ Àh! Là thầy của mấy đứa đấy!
_ …. Ủa? Là… thầy Vũ hả?
_ Ừh! Thầy Vũ mấy đứa về thăm bà con sẵn ghé qua nhà mình chúc Tết luôn! Chừng mười phút nữa là vô tới đây!
Vĩ ngồi nghe mà tĩnh bơ xếp bài của mình, giờ trí óc của nó đang bận rộn với mớ đỏ đen nên không mảy may đến lời Việt nói. Cho tới lúc mọi người im lặng tập trung vào chuyên môn, thì các nơ-ron của nó mới tua lại từ từ…
“Thầy mấy đứa… Thầy Vũ… Thầy Vũ ghé nhà chúc tết!… Ghé nhà ta… 10 phút nữa”.
Nó dừng động tác lại, nhìn một lượt ba người kia.
“Học kì này cậu xếp loại khá và từ nay đến suốt học kì không quậy phá cờ bạc thì coi như cậu được một chiếc Mp4”
Chằng hiểu sao mà Vĩ phản ứng mạnh đến thế! Nó bỏ bài xuống, đứng thẳng dậy nhìn lại ba người kia đang trố mắt ngạc nhiên.
_ Kh… Không chơi… chơi nữa – nó gãi đầu, ấp úng – Chơi riết … mà… mà có thắng đâu! Thôi nghĩ đi ha… haa!
Ba người vẫn một động tác. Trố mắt, há hốc mồm nhìn nó.
_ Gì?… gì chứ! Đừng có nhìn tôi, dọn dẹp đi ha! Tôi đi tắm, nóng nực quá rồi!
Thấy không ổn, nó nói rồi chạy vụt ra nhà sau chui thẳng vô toilet luôn. Bỏ mặc những người cứ trơ mắt ra nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Hình như vừa nãy ai đó nhập vào Khôi Vĩ rồi!
Nhưng đâu đó, xuất hiện một ánh mắt nghi ngờ và một nụ cười khoái chí!
………
Tắm xong, nó chọn bộ đồ mới nhất, hợp nhất mà mặc vào. Từ nhà trên vọng xuống tiếng cười đùa xôn xao của mọi người, tất nhiên là bao gồm cả Vũ. Nó thấy hơi hồi hộp khi lâu rồi không gặp anh, nó sẽ chào hỏi như thế nào? Nói gì trước đây?… Haizz! Lúc trước nó có khớp vậy đâu chứ!
Cứ gãi đầu rồi lắc đầu, rốt cuộc nó cũng bước ra phòng khách gặp Vũ.
_ Chào! Tết vui chứ hả? – thấy nó, Vũ tươi cười mở lời trước.
Sao hôm nay nó thấy anh khác vậy nè? Mới mấy tuần không gặp mà nhìn anh phong độ hẳn lên, gương mặt nam tính sáng lạng, đội mắt sâu đẹp hút hồn, còn có nụ cười ấm áp như tỏa nắng nữa cơ. Cái phong thái anh tỏ ra thật sự rất hút người mà, vừa lịch thiệp vừa tao nhã sang trọng…. Sao bay giờ nó mới nhận ra nhỉ?
Mà nó đang nghĩ cái gì vậy nè? Không được rồi, phải lấy lại phong độ đối đáp chứ? Ai lại đứng trơ mặt ra nhìn đối phương thế kia?… Mà… nói gì bây giờ?
_ … Ukm… Con Mun sao rồi? Có bỏ đói nó không?
_ Ha! Đúng là năm tuất có khác ha! Lời chào hỏi đầu năm cũng đặt chó lên hàng đầu nữa – anh gật gù châm chọc – Con Mun không đói, sống khỏe, sủa tốt, chỉ là… lông nó ra dài rồi!
_ Ờh… Rồi mốt tôi lên tôi tỉa lại là ok àk!
Kì lạ! Sao nó khớp quá, không nghĩ ra lời nào gai góc để đáp trả vậy nè! Thôi im luôn cho rồi, để Vũ với Việt cùng mấy người kia trò chuyện vậy! Nó ngồi căn hạt dưa uống nước là được rồi.
Àk, lâu lâu còn đảo mắt một lượt mà liếc nhìn ai kia nữa chứ! Nhìn cái nụ cười khó ưa nhưng say chết lòng người.
——————————
Nửa tháng sau, ngày công bố kết quả.
Cầm bảng điểm trên tay, Khôi Vĩ bước ra từ phòng Đào tạo mà mặt mũi nó ỉu xìu như bánh bao gặp nước. Trái lại, bên cạnh là nhỏ bạn thì đang hớn hở sung sướng như mới trúng số.
_ Yeah! Vậy là thoát kì 1, không rớt môn nào nhá! Nhẹ nhõm sảng khoái hết sức! Tối nay làm chầu karaoke ăn mừng nha mày!
_ Thôi dẹp! Không có tâm trạng mày ơi! Chán quá àk! – Vĩ não nề khi nhìn bảng điểm một cách nhụt chí.
_ Hả, sao chán? Mày cũng đâu có bị rớt môn nào đâu? – nhỏ hồn nhiên phán – Đừng nói điểm tổng kết thua tao có 0.5 mà mày đau buồn nha, hehe! Đừng tự tử nha, phí cả một đời trai trong trắng.
Không đáp lại lởi đùa giỡn của nhỏ, Khôi Vĩ lầm lũi bước ra cổng dắt chiếc xe. Còn Thy thì đi ngay sau nó nhìn theo với một đống thắc mắc lẫn nghi ngờ.
………………
Tối đến, sau khi đi làm về, Khôi Vĩ hoàn thành mọi công việc từ rất sớm. Cả ngày hôm nay, tâm trạng chung của nó là tiếc hùi hụi. Chẳng lẽ chỉ vì chiếc MP4 yêu thích hay sao? Tiền lương dành dụm mấy tháng cũng dư sức để nó có thể tự mình mua một chiếc mà. Nhưng nó còn thấy tiếc một thứ gì lớn lao hơn nữa cơ!
Lúc này Vũ đang ngồi ôm cái lap mà không để ý thái độ của Vĩ. Tay nó cầm tờ bảng điểm mà cứ rút ra thụt vào không biết nên đưa cho Vũ như thế nào. Tội nghiệp con Mun, bộ lông có mấy cọng loe hoe của nó đã bị Vĩ vò cho xù hết lên rồi.
Bỗng nhiên chiếc điện thoại của Vĩ đổ chuông báo có tin nhắn khiến nó giật thót, muốn rớt tim ra ngoài không khác nào làm chuyện mờ ám bị bắt tại trận.
Là tin nhắn của Thy.
[Tự tin lên! Dù sao đó cũng là kết quả của sự nỗ lực, cố gắng của mày mà! Chỉ là người khác có thừa nhận hay không mà thôi!]
Nhỏ này đúng là giống quỷ mà, lúc nào cũng đi guốc trong bụng nó. Hiện tại nó cũng không đủ tỉnh táo để thắc mắc tại sao nhỏ lại biết nó đang gặp rắc rối với cái bảng điểm nữa. Bỏ chiếc điện thoại xuống bàn, Khôi Vĩ đứng dậy tiến về phía Vũ, phía sau là con Mun đang lẽo đẽo đi theo.
_ Hả? Cái gì đó? – Vũ thắc mắc khi Vĩ chìa ra một tờ giấy về phía mình.
_ Ờh thì… là bảng điểm học kì vừa rồi – Vĩ gãi đầu bối rối – … sáng nay mới nhận được.
_ Ừh, loại gì? – Vũ tủm tỉm cười khi thấy cậu học trò quậy phá đang lúng túng. Thực ra kết quả học tập của Vĩ anh đã biết từ mấy hôm trước rồi.
_ Àk… ừm! Loại… trung bình. Nhưng không có bị rớt môn nào. – nó cố nói thêm câu cuối.
_ Trung bình àk? Vậy cũng được! Đâu phải khá đâu mà khoe tôi!
_ ….. – nó im lặng một lúc thì tiếp – Nhưng còn kì sau thì sao? Nếu tôi được loại khá thì… thì ông vẫn sẽ mua cho tôi chiếc MP4 chứ?
_ Àh… Ra là còn nhớ lời tôi nói hôm trước sao? – Vũ nhếch mép – … Không được! Ngay từ đầu đã thỏa thuận là kì này phải xếp loại khá mới được nhận MP4 mà!
Vũ nhìn nó mà dõng dạc tuyên bố. Thấy thế nó chán nản than thầm, kiểu này là không ki vọng được gì nữa rồi. Haizz!
_ Òhm!… được rồi! – dứt lời, Khôi Vĩ ôm con Mun lên rồi lủi thủi bước vào trong.
Vậy là nó không bao giờ có cơ hội nhận được chiếc MP4 đó từ Vũ rồi. Chưa bao giờ nó thấy tiếc một thứ gì đó như lần này. Nghĩ tới đây sao nó thấy mình kém cỏi quá. Haizzz!
Thôi không nghĩ nữa, lôi truyện tranh ra đọc cho đỡ buồn vậy. Đặt Mun xuống đất, đưa tay lên giá với cuốn truyện thì nó bắt gặp một vật lạ, một chiếc hộp nhỏ màu xám đặt cạnh chếc đồng hồ báo thức của nó. Tò mò lấy xuống xem thì thấy bên trên có dán miếng giấy kèm theo chữ kí rồi bút danh “Hoàng Huy Vũ”.
Không lẽ đồ của ông Vũ? Vậy thì sao lại để phòng mình? Nó thắc mắc.
_ Cái này là của ông hả? – đem chiếc hộp ra phòng khách nó hỏi Vũ.
_ Ừh! của tôi! – vẫn cặm cụi với chiếc lap, Vũ trả lời mà không nhìn nó lấy một cái – mà bây giờ thì không phải nữa rồi.
_ Hả, là sao? – Vĩ trơ mặt không hiểu – của ông thì đem lên trển đi, để đây mất tôi không có chịu trách nhiệm àk!
_ Thì từ giờ nó là của cậu. Nếu làm mất thì cậu tự chịu.
_ Ơh, của tôi? Là sao? Mà cái gì mới được?
Khôi Vĩ nhíu mày tò mò mở chiếc hộp, và chỉ 5 giây sau thì…
_ Trời ơi, là chiếc MP4 mà! – nó mừng húm – Ông mua cho tôi hả?
_ Ừh, thích không? – Vũ cười khi thấy nó mừng rỡ như vậy.
_ Thích mà! Không ngờ là ông vẫn mua cho tôi. Kì sau… kì sau nhất định loại khá. Tôi hứa!
Nhấc bổng con Mun lên, Khôi Vĩ khoái chí cười rồi quay nó vòng vòng, coi bộ cu cậu mãn nguyện lắm. Nhìn cảnh tượng này, Huy Vũ chỉ biết lắc đầu và cười.
“Con nít thì mãi vẫn là con nít mà thôi!”
Nhưng anh đâu hay, tình cờ hành động của anh lại là một nhịp đẩy mạnh và khắc sâu vào tim ai thứ cảm giác hạnh phúc, ấm áp và tràn đầy hi vọng… Hi vọng về một tình yêu đã thuộc về trái cấm.
———————
Khôi Vĩ bước vào lớp với một tâm trạng cực kì hưng phấn. Người nó lâng lâng suốt từ tối qua, lúc nhận được chiếc MP4 từ Huy Vũ. Nói không khỏi bất ngờ vì kết quả học kì vừa qua đã không đạt được như điều kiện của Vũ đề ra. Nhưng dù sao nó cũng đã rất cố gắng mà.
Tay đút túi quần, Vĩ nhún nhảy tiến về phía cuối lớp nơi mà nhỏ bạn nó đang cắm cúi với đống truyện tranh mới ra lò sáng nay.
_ Này nhỏ! Thấy anh tới mà không ra nghênh tiếp hả?
_ Này anh! Anh nhầm chuồng hả? Hay sáng nay anh ngủ mớ té cầu thang? – ngước cặp mắt ngây thơ lên liếc thằng bạn, nhỏ đối lại.
Phớt lờ lời xỉa xói của Thy, Khôi Vĩ móc trong túi ra chiếc MP4, lắc lắc trước mặt nhỏ, cười toe.
_ Cưng biết cái gì đây hông?
_ Thằng khùng! – nhỏ có dấu hiệu bốc hỏa khi mà sáng sớm thằng bạn đã cà rỡn – MP4 ai mà không biết. Tính tặng tao hả?
_ Hehe! Cái này là có người tặng anh sao mà anh tặng cho cưng được. Thôi thì kì sau ráng xếp loại khá đi, anh tặng cho cái khác.
Khôi Vĩ vừa dứt lời thì cái MP4 trong nháy mắt đã nằm gọn trong tay nhỏ bạn. Ngắm nghía, săm soi cái máy một hồi nhỏ gật gù.
_ Cũng biết xài hàng quá ha! Cưng ơi, em là em kết cái máy này rồi. Tặng luôn giờ đi, để làm động lực kì sau mà cố gắng, ha!
Khôi Vĩ toan giơ tay giựt lại chiếc máy nhưng bất thành, nó hằm hè.
_ Cái này không cho được thiệt mà, trả lại tao!
_ Khai đi rùi tao trả lại cho. Ai tặng mà thấy mày sung sướng quá vậy? – nhỏ nhìn nó nham hiểm.
_ Trả đây rồi tao nói – Vĩ nhăn nhó.
_ Cưng ơi, em đâu có ngu! Zậy ha, coi như em tạm giữ cái máy vô thời hạn, hehe…
_ Ơ, khoan! Từ từ rồi nói, thì là… – Vĩ gãi tai bối rối.
Thy thích thú khi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của thằng bạn.
_ Là ai?
_ Ông… Vũ! Được chưa? Trả tao cái MP4 đây!
Sao nhắc đến tên ông Vũ trước mặt nhỏ bạn nó thấy ngượng vô cùng, mặt nó bắt đầu chuyển sắc.
_ Haha!… Tao biết mà! Chỉ là muốn hỏi coi mày có chịu nói không thôi. Khai thiệt đi, mày có ý gì với ổng phải không? Nhìn bộ dạng mày rồi thái độ của mày dạo này là tao nghi lắm, không giống Khôi Vĩ mà trước đây tao quen.
_ Không có! – nó chối biến – không phải mà! Chỉ là…
_ Thôi! – nhỏ cắt ngang – Nói hay không thì tùy àh! Người ta nói có bồ bỏ bạn quả không sai mà!
Nhìn vẻ mặt khổ sở của thằng bạn mà nhỏ cố nén cười. Ai chứ Khôi Vĩ thì nhỏ nằm lòng rồi, trước sau gì cũng khai hết với nhỏ thôi.
_ Ơh, thật ra thì…
_ Zậy ha! Để đạt được mục tiêu xếp loại khá thì từ nay tao dọn lên bàn trên ngồi ha! Trả mày cái MP4 nè!
Dứt câu, nhỏ ôm tập vở lên bàn ba ngồi bỏ mặc thằng bạn trơ mắt nhìn theo không hiểu chuyện gì xảy ra, tiếc thay Vĩ không thấy được nụ cười đắc thắng của ai kia.
……………….
Suốt 2 tiết đầu, Khôi Vĩ không thể tập trung vô việc học. Từ trước tới giờ, mỗi lần nó có chuyện, dù vui hay buồn thì luôn có nhỏ bên cạnh. Lần này cũng vậy, nó rất muốn tâm sự với nhỏ mà.
Sau hồi vò đầu bứt thêm vài cọng tóc, Khôi Vĩ cũng quyết định cầu cứu nhỏ bạn. Dù gì thì người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn.
_ [Eh Thy! thích một người thì cần phải thế nào?]
Móc cái điện thoại ra, không nhìn nhỏ cũng biết là tin nhắn của ai. Cuối cùng thằng này cũng chịu nói rồi nhưng nhỏ không nghĩ nó lại gan lì như thế, tới tiết 3 mới chịu nhắn tin.
Đọc tin nhắn mà nhỏ cười mém té ghế nhưng nhỏ vẫn còn tỉnh táo để biết đang là giờ học. Thằng này chơi ác thiệt, chọn đúng giờ ông thầy khó tính mà nhắn tin báo hại nhỏ vừa học vừa lén lút làm việc riêng.
_ [Hỏi chi? Đừng nói mày thích tao nha thằng hâm]
_ [Oh, cứ cho là như zậy. Trả lời đi]
_ [Tỏ tình chứ sao ? không tỏ tỉnh sao biết người ta có thích mình hay không mà đeo đuổi hoặc tiến tới]
Cười thì cười vậy thôi, chứ khi nhỏ ngẫm lại thì nụ cười lại tắt hẳn. Thay vào đó là ánh mắt suy tư, đầy mưu kế.
« Anh Việt nghi ngờ rất đúng mà ! Chậc! Lần này nên giấu ảnh trước vậy! Cứ chờ xem thằng Vĩ có kiên trì với ông Vũ nổi không…. »
« Phải ha! tỏ tình trước tiên ha! Đúng là con này thông minh nè! Được rồi, ta đây nhất định sẽ nói rõ với ông, chấp nhận hay từ chối ta còn biết đường mà… mà tính kế chứ !»