EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 70

Mấy tiếng sau, đèn cấp cứu đã tắt, các bác sĩ bước ra thông báo tình hình rằng ở đây điều kiện cơ sở vật chất không đủ để thực hiện ca phẫu thuật triệt để nên họ chỉ có thể phẫu thuật cầm chừng cho Duy Minh. Hi vọng cậu ấy sẽ sớm được chuyển viện để có điều trị tốt hơn.

Đầu Đinh nghe thấy vậy liền định xông vào trong nhưng các bác sĩ gần đó đã kịp thời ngăn lại. Tuy bị mọi người ngăn cản nhưng Đầu Đinh vẫn liên tục la hét:

- Buông tôi ra, tôi phải đưa cậu ấy đến bệnh viện tốt hơn.
- Không được, giao thông không cho phép chúng tôi làm điều đó! Chúng ta phải chờ thôi.
- Chờ? Chờ đến bao giờ? Các người bảo cậu ấy có thể chờ được bao lâu? Các người...

Đầu Đinh đang la hét thì chợt cảm thấy bắp tay đau nhói, ngay lập tức, liều thuốc mê được y tá tiêm vào đã khiến cậu đang trong cơn kích động ngủ thiếp đi ngay lập tức.

+++

Trên trực thăng, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Thế Long ngồi ở một góc, ánh mắt sắc lạnh nhưng nếu nhìn kĩ sẽ ánh lên tia nhìn sợ hãi, bàn tay liên tục nắm chặt rồi thả lỏng không biết bao nhiêu lần. Đi cùng với Thế Long lần này chỉ có lão tam, còn lão nhị và lão tứ có nhiệm vụ chuẩn bị một phòng phẫu thuật tốt nhất ở Thiên Vũ, thậm chí, giải phóng sân thượng của bệnh viện và chuẩn bị băng ca, nhân viên ở đó để trực thăng có thể đáp xuống ngay trong khuôn viên bệnh viện. Các bác sĩ, y tá đang có mặt tại đó cũng cảm thấy vô cùng áp lực bởi bầu không khí nặng nề này.

Cứ thế, trực thăng thẳng tiến theo hướng bay đã định, những âm thanh do cánh quạt phát ra thật ầm ĩ và lạnh lùng đến đáng sợ.

+++

Lúc Đầu Đinh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên trực thăng, xung quanh là một cô y tá đã sát trùng và băng bó vết thương lại cho cậu. Đầu Đinh biết mình đang trên đường về nhà nhưng vẫn không an tâm nhìn sang bên phải liền thấy Duy Minh đang nằm ở đó, trên máy bay, các bác sĩ có kinh nghiệm vẫn đang tranh chấp mạng sống của Duy Minh với tử thần.

Lại mấy tiếng trôi qua, trực thăng đã vượt qua hàng ngàn cây số cả đi và về. Lúc chuẩn bị đáp xuống đã làm cho bệnh viện một phen náo loạn. Nhưng Thế Long không quan tâm điều đó, chuyện hắn quan tâm bây giờ chính là mạng sống của Duy Minh có được cứu hay không mà thôi. 

Nhìn từ xa, sân thượng của bệnh viện Thiên Vũ đã hoàn toàn trống trải, lão nhị đang ra hiệu có thể hạ cánh, kế bên đó là lão tứ và các nhân viên y tế chuẩn bị từ lâu. Trực thăng vừa đáp xuống thì Duy Minh cũng được chuyển xuống băng ca, mọi người ba chân bốn cẳng đẩy nó vào trong, thang máy VIP cũng đã sẵn sàng. Từng giây từng phút quý báu đều được Thế Long và mọi người tranh thủ sắp xếp cho nó.

Tất cả bây giờ chỉ trông mong vào Duy Minh có được may mắn hay không mà thôi.
CHƯƠNG 60: (PART II)

Duy Minh đã vào phòng phẫu thuật rất lâu. Liên tục nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Thế Long và Đầu Đinh đều ngồi chờ phía bên ngoài nhưng không ai nói với ai lời nào. Mỗi người ngồi một đầu của băng ghế tạo ra một cách vô hình giữa hai anh em. Đầu Đinh muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng đắng chát không thể thốt thành lời. Còn Thế Long hai tay đan chặt vào nhau, đường gân xanh lộ rõ từ cánh tay lên đến cổ, đôi mắt nhắm hờ nhưng chân mày luôn nhíu lại.

Đây là dãy phòng đặc biệt nên rất ít người qua lại, không gian gần như tĩnh lặng tuyệt đối vô hình càng tạo nên áp lực nặng nề cho hai anh em bọn họ. 

Đồng hồ cứ chậm rãi gõ từng nhịp từng nhịp, trên hành lang vắng lặng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, tích tắc nghe thật não nề nhưng cũng không kém phần căng thẳng. Không hiểu sao Thế Long lại thấy đèn báo trước phòng phẫu thuật sáng đến nhức mắt đến vậy. Nửa hắn muốn đèn tắt để biết kết quả cuộc phẫu thuật, nhưng một nửa lại không muốn, vì hắn sợ phải nghe tin xấu…

Rồi thì cái gì đến cũng sẽ phải đến, sau mấy tiếng đồng hồ luôn sáng thì đèn cấp cứu cũng đã vụt tắt, báo hiệu ca phẫu thuật đã kết thúc. Ngay lúc đó, cả Thế Long và Thế Huy đều đứng lên theo quán tính và chạy vội đến trước mặt các vị bác sĩ từ bên trong bước ra. Nhìn dáng vẻ của ai cũng rất căng thẳng và mệt mỏi vì phải trải qua một ca phẫu thuật phức tạp kéo dài. Nhưng trên gương mặt của họ vẫn không lộ một chút biểu cảm càng khiến cho Đầu Đinh và Thế Long thêm lo lắng.

Dù Thế Long rất giỏi trong việc đoán suy nghĩ của người khác nhưng trong tình cảnh này hắn không thể phỏng đoán được điều gì, định mở miệng hỏi mấy lần nhưng sợ phải nghe lời thoại quen thuộc “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…” nên mãi vẫn không thể thốt nên lời. Còn Đầu Đinh thì không kịp nghĩ nhiều đến thế, cậu nhóc sốt sắng hỏi ngay, vừa hỏi vừa dùng hai tay lay mạnh vai của bác vị bác sĩ:

- Bác sĩ, tình hình sao rồi? 

Một vị bác sĩ khá lớn tuổi chậm rãi kéo khẩu trang xuống, trầm tĩnh nói:

- Xin lỗi An thiếu gia, chúng tôi đã cố gắng hết sức…

Thế Long vừa nghe đến đây đã không thể trụ vững phải chống tay vào tường, cảm thấy như cả đất trời trước mặt đều sụp đổ. 

Trong lúc Thế Long mấp máy môi chưa thể nói gì thì vị bác sĩ ấy đã nói tiếp:

- … nhưng hiện tại vẫn chưa thể nói được gì. Cậu Duy Minh hiện đã lâm vào tình trạng hôn mê sâu. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi.

Sau đó, bác sĩ nói gì thì Thế Long cũng không nghe được nữa. Cảm xúc lúc này của anh như người vừa từ cõi chết trở về. Tuy Duy Minh vẫn còn hôn mê nhưng vẫn còn hi vọng. Thế Long từng nghe ai đó nói rằng giây trước đừng tuyệt vọng thì giây sau ắt sẽ có hi vọng. Đúng! Dù chuyện gì có xảy ra thì An Thế Long vẫn sẽ luôn lạc quan hi vọng, không bao giờ từ bỏ cơ hội. Vì thế, anh thầm nhủ trong lòng: “Duy Minh, em cũng không được từ bỏ hi vọng nhé, anh sẽ luôn bên em!”

+++

Lúc Duy Minh tuy còn hôn mê nhưng đã qua cơn nguy kịch thì Thế Long mới dám báo cho bà nội và Khánh My biết. Ngay lập tức, hai người một lớn một nhỏ đã nhanh chóng có mặt tại bệnh viện, nét mặt vô cùng lo lắng, đặc biệt là bà nội.

Bốn người đều muốn gặp Duy Minh nhưng chỉ có thể nhìn nó đang nằm im trong phòng kín, đầu bị băng bó khiến cho bà nội và Khánh My không kìm được nước mắt. Đầu Đinh cố gắng lắm mới ngăn được tiếng thở dài, khẽ ôm lấy vai An lão phu nhân như an ủi. Cả bốn người bọn họ cứ đứng bên ngoài nhìn vào trong như thế rất lâu nhưng tất cả đều im lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc của Khánh My, tiếng thở dài nghẹn ngào của bà nội.

Mọi người đứng lặng lẽ như thế cho đến khuya, vị bác sĩ thấy vậy liền khuyên:

- An lão phu nhân, các vị thiếu gia và cô Khánh My cũng nên giữ gìn sức khỏe. Bây giờ cũng khuya rồi, mọi người nên về nhà nghỉ ngơi đi, chứ đứng đây mãi cũng không thể làm được gì. Các vị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết sức mình để chăm sóc cho cậu Duy Minh.

Giọng nói dịu dàng ấy vang lên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người, Thế Long nghe vậy liền day day hai bên thái dương rồi xoay qua nói với mọi người:

- Đúng đó bà nội, bà lúc này ăn ngủ không đủ giấc, Khánh My cũng đã mệt rồi nên về nghỉ ngơi đi. Còn Thế Huy nữa, em cũng bị thương nên đừng lái xe, cứ bảo tài xế của anh đưa về là được. Vết thương của em sẽ có người đến nhà chăm sóc, không cần phải ở lại bệnh viện.
- Nhưng… - Đầu Đinh ấm ức lên tiếng, cậu cũng rất muốn được ở bên cạnh Duy Minh mà.
- Em về đi. – Thế Long không kìm được nên giọng nói có chút gay gắt. Lời nói vừa nói ra đã khiến anh hối hận nên vội vàng nói tiếp – Anh đã đủ phiền lắm rồi. Em ngoan ngõan về nhà đi.

Thấy ba người đó đã ra về nhưng còn Thế Long vẫn ở lại nên bác sĩ khẽ hỏi:

- Vậy còn cậu?
- Tôi sẽ ở đây, không đi đâu hết! – Giọng nói lạnh lùng ấy của Thế Long sặc mùi đe dọa kiểu như “Biến! Đừng làm phiền tôi lúc này” nên khiến vị bác sĩ tốt bụng kia rụt cổ vội vàng đi mất.

Bác sĩ đi rồi chỉ còn một mình Thế Long ở lại trên hành lang vắng. Lúc này Thế Long không biết nên làm gì, ngay lúc này hắn cảm thấy mình bất lực thực sự, cảm giác nhìn người mình thương yêu nhất nằm đó mà bản thân mình không thể làm gì thật khó chịu. 

Thế Long thầm ước giá mà mình quyết đoán hơn trong chuyện tình cảm, không làm Duy Minh buồn phiền thì kết cục đã không như thế này. Nhưng chữ “giá mà” ấy không thể thay đổi được gì, hắn có thể làm gì đây ngoài việc buồn đau, tiếc nuối?

Cứ như thế, Thế Long đứng đó và tự chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn chính mình tạo ra, hắn không biết làm gì hơn ngoài tự trách mắng bản thân và mãi nhìn Duy Minh đang nằm đó. Giờ đây, Duy Minh phải băng bó khắp nơi nhưng nhìn thế nào thì hắn cũng thấy nó như một thiên thần đang say ngủ. Đồng thời, nhìn điện tâm đồ cứ lên rồi lại xuống giống như tình cảm của hai người vậy, có lúc lên cao rồi cũng có lúc xuống thấp, nhưng quan trọng đến cuối cùng họ vẫn giữ được độ ấm cho tình cảm đó. Vì sao ư? Vì tình yêu không cần phải “sôi” ở một trăm độ, vì lúc đó, tình yêu sẽ bị bốc hơn nên chỉ cần âm ấm là đủ. Nhưng Thế Long tự thấy mình đã thất bại trong vai trò người giữ lửa tình yêu, đã có lúc Thế Long chập chờn bất định để ngọn lửa ấy hạ nhiệt. Bây giờ, người phải trả giá là anh, điều này không làm Thế Long hối hận, nhưng đáng giận hơn là anh đã kéo theo cả Duy Minh thành ra như bây giờ. 

Thế Long vừa đứng trông chừng Thế Long vừa tự dày vò mình bởi suy nghĩ như vậy. Suốt đêm, Thế Long cứ đứng yên như một pho tượng lạnh lùng, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Duy Minh nằm trên giường bệnh.

Hôm sau, tình hình ca phẫu thuật của Duy Minh không có biến chứng xấu nên đã được chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt. Tranh thủ lúc mọi người ở nhà vào thăm, Thế Long đã nhanh chóng về chuẩn bị chút đồ đạc để “trường kì kháng khiến” rồi lại vào ngay.

+++

Loading disqus...