EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 66

- Anh đừng gọi điện làm phiền tôi nữa. Dù anh có nói như thế nào tôi cũng sẽ không chấp nhận quay lại! – Khánh My hét lớn rồi lập tức ngắt máy.

Nghĩa là sao chứ? Quốc Bảo, anh tưởng tôi sẽ bị anh gạt thêm lần nữa sao? Anh có thể bỏ rơi người đàn bà này nhưng còn người đàn bà sau, sau nữa, thậm chí còn cả đàn ông thì sao? Anh làm sao có thể vượt qua cám dỗ của họ được chứ!

Sau khi nghe cuộc gọi của Quốc Bảo từ nước ngoài gọi về, tâm trạng của Khánh My trở nên rất tồi tệ. Khánh My tự nhủ với mình rằng, nếu hắn còn tiếp tục gọi tới cô sẽ không nghe máy, còn nếu như hắn dùng số khác gọi đến, dù có bắt máy cô cũng sẽ dập máy ngay. Cô tuyệt đối không thể để hắn làm tổn thương mình thêm lần nào nữa.

Nhưng điện thoại lại không reo lên lần nào nữa…

Đến lúc này, Khánh My chợt nhận ra mình đang mong chờ hắn gọi điện lại. Nghĩ đến đây, cô vừa sợ hãi vừa tức giận, vội vội vàng vàng mang điện thoại ra tắt nguồn.

Tuy điện thoại đã tắt nguồn nhưng trái tim Khánh My vẫn không chịu yên. Hơn ai hết, Khánh My biết trái tim mình rất mềm yếu, chỉ cần Quốc Bảo trở về, đứng trước mặt cô năn nỉ thì nhất định sẽ mềm lòng, sẽ tha thứ. Nhưng Khánh My không dám chắc rằng mọi chuyện có xảy ra như trước đây nữa không? Cô không muốn cứ yêu thương, đau khổ, tha thứ… cứ lặp đi lặp lại một vòng lẩn quẩn như thế!

Tuyệt đối không thể như thế! Khánh My không muốn lại đi vào vết xe đổ của mình. Nhưng phải làm sao mới không mềm lòng đây? Khánh My băn khoăn suy nghĩ…

Cách tốt nhất… chính là kết hôn với An Thế Long. Điều này sẽ cắt đường tiến của Quốc Bảo, đồng thời cũng khiến Khánh My không dám suy nghĩ đến chuyện lặp lại sai lầm trước đây. Vả lại, từ lúc về nước đến giờ, cô đã hiểu được sự chăm sóc chu đáo của Thế Long dành cho mình, Khánh My đã vô cùng cảm động và bắt đầu suy nghĩ đến việc kết hôn với anh.

Sau thời gian dài bôn ba vất vả, phải trải qua biết bao thăng trầm khiến Khánh My càng thấm thía những buồn đau, hờn tủi thì càng trân trọng hơn sự yêu thương, quan tâm chu đáo của Thế Long.

Lúc đầu, Khánh My còn cảm thấy nếu cướp Thế Long thì sẽ có lỗi với Duy Minh, nhưng giờ đây, bọn họ đã ly hôn mở đường cho cô tiến tới. Nên Khánh My quyết định, cô sẽ kết hôn với Thế Long. 

+++

Thế Long không biết mình đã về nhà như thế nào. Lúc bước vào nhà, Thế Long đã toàn thân ướt sũng, bước đi như người mất hồn.

Bây giờ đã quá nửa đêm nhưng không hiểu sao đèn phòng Thế Long vẫn sáng? Hắn nhớ rất rõ lúc đi mình không hề mở đèn. Vậy tại sao đèn lại sáng?

Thế Long mang câu thắc mắc ấy đi lên phòng thì thấy Khánh My đang ở đó.

- Khánh My, em ở đây làm gì? Sao giờ này em chưa ngủ?
- Anh Thế Long… - Khánh My đang đừng nhìn cảnh vật bên dưới qua cửa sổ, nghe thấy tiếng Thế Long liền quay lại, nét mặt cô lộ rõ sự hoang mang, lo lắng.
- Em lại khóc à? – Thế Long phát hiện mắt của cô sưng đỏ nên bèn hỏi thăm.
- Vâng. – Khánh My cúi thấp đầu, lí nhí nói – Em có quyết định này…
- Quyết định? – Thế Long nghe không hiểu nên bèn hỏi lại.
- Vâng! – Khánh My hít một hơi thật sâu rồi nói thật chậm từng chữ - Anh, chúng ta kết hôn đi!
CHƯƠNG 59:

- Anh, chúng ta kết hôn đi! – Giọng nói Khánh My rất chậm và rõ ràng, trong đó còn lộ ra chút sợ sệt run run.
- Vì sao? – Thế Long hỏi lại như một phản xạ tự nhiên.

Câu hỏi vừa thốt ra không chỉ khiến Khánh My bất ngờ mà còn khiến cả Thế Long kinh ngạc. Vì sao anh lại hỏi thế? Đây chẳng phải là ước mơ cả đời của anh sao? Đáng lẽ Thế Long phải lập tức nói “Được, anh đồng ý!” mới đúng. Đáng lẽ Thế Long phải tỏ ra vui mừng tột độ. Nhưng vì sao lại hoàn toàn ngược lại? Trong đầu Thế Long hiện ra hàng loạt câu hỏi như thế, nhưng chính anh cũng không thể tìm ra câu trả lời ngay lập tức.

Thấy được thái độ đang giằng xé nội tâm dữ dội của Thế Long, Khánh My vội nói tiếp:

- Anh Thế Long, bây giờ em đã hiểu ra, người đối xử tốt nhất đối với em chính là anh. Chỉ khi kết hôn với anh, em mới được hạnh phúc.
- Còn Quốc Bảo? – Thế Long tiếp tục né tránh yêu cầu kết hôn của cô.
- Đừng nhắc đến anh ta! – Khánh My nhất thời kích động – Anh ta là một kẻ Sở Khanh, lăng nhăng. Em không muốn gặp và cũng không bao giờ tin anh ta nữa. Dù anh ta gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại đi nữa em cũng sẽ không bắt máy. Thậm chí có giải thích bao nhiêu đi nữa, em cũng không nghe và không tin anh ta nữa đâu!

Thế Long khẽ nhíu mày khi thấy thái đố quá kích động của Khánh My khi mình nhắc đến Quốc Bảo, anh cố gắng tỏ ra dịu dàng hơn để không khiến cho cô phải phản ứng hơn nữa:

- Hắn ta đã tìm em?
- Vâng, hôm nay anh ta đã gọi cho em. Em tắt máy, anh ta lại gọi lại không biết bao nhiêu lần. Anh ta nói chúng em cần nói chuyện nên anh ta sẽ trở về Việt Nam. – Giọng Khánh My bất ngờ chua chát – Em không muốn để anh ta có cơ hội nên… chúng ta kết hôn đi.

Thế Long nghe nói vậy thì đôi mày thanh tú lại càng nhíu lại, sau đó nói bằng giọng nghiêm túc:

- Em nói muốn kết hôn chỉ để từ bỏ Quốc Bảo?
- Không! Không phải như thế! – Khánh My vội vàng phủ nhận – Chuyện đó chỉ là một phần của lí do. Lí do chính là em phát hiện ra em cũng… cũng thích anh! Chỉ có anh mới quan tâm, lo lắng cho em nhất. Em rất hối hận là đến bây giờ mình mới nhận ra điều đó.

Như để chứng minh lời nói của mình là sự thật, Khánh My chủ động tiến lại gần Thế Long thêm một chút, đôi môi như nụ hoa vừa hé nở của cô đang dần tiến gần đến bờ môi quyến rũ của Thế Long, nhưng nét mặt lại tỏ ra rất căng thẳng.

Đôi môi của hai người bọn họ càng lúc càng gần, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể chạm vào nhau.

Từng giây trôi qua, rõ ràng cả Thế Long và Khánh My đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau nhưng lại không tài nào tiến thêm được nữa.

Đến lúc này Thế Long mới nghiêng người né ra phía sau, nhìn Khánh My rồi sau đó khẽ bật cười. Ngay lúc này, Thế Long chợt phát hiện ra điều gì đó, những chuyện bao lâu nay anh còn quá mờ ảo thì giờ đây đã hiểu quá rõ ràng…

- Anh sao vậy? – Khánh My dè dặt hỏi.
- Em không thể hôn anh được đúng không? Bởi vì cảm giác đó rất lạ, anh cũng không thể giải thích được… - Thế Long khẽ nói – nhưng giống như loạn luân vậy.

Lời nói của Thế Long làm cho Khánh My thoáng sững sờ. Sau đó cô mới chầm chậm gật đầu.

Thấy vậy, Thế Long lại nói tiếp:

- Chúng ta vốn dĩ từ lâu đã xem nhau như người thân. Trước đây, anh tưởng mình thích em, nhưng tất cả chỉ là ngộ nhận.

Đến nước này, Khánh My đã dần hiểu ra vấn đề và bình tĩnh lại, cô lại tiếp tục gật đầu mà không nói lời nào. 

- Em là người rất quan trọng với anh, nhưng anh không thể kết hôn với em và chúng ta cũng không cần phải dùng hôn nhân để đặt tên cho mối quan hệ này, anh sẽ mãi chăm sóc, yêu thương em, coi em như là em gái mình.”

Khánh My ngồi xuống giường, suy nghĩ về những lời mà Thế Long vừa nói. Một lúc lâu sau, như đã hiểu thấu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười.

- Anh nói rất đúng!

Nghe Khánh My nói vậy, Thế Long cảm thấy như vừa trút được gánh nặng trong lòng. Lúc này, anh không còn huyễn hoặc trong tình cảm của chính mình nữa nên vui vẻ giang rộng vòng tay ra ôm Khánh My vào lòng như anh trai ôm lấy đứa em gái nhỏ của mình vậy. Sau đó, Thế Long khẽ xoa đầu Khánh My nói:

- Em đã lớn, cũng hiểu biết rồi. Trước đây là anh quan tâm em thái quá, là anh đã sai khi chuyện gì cũng quyết định thay em. Còn lần này, em và Quốc Bảo cần nói chuyện lại một cách nghiêm túc để xác định lại mối quan hệ của hai người. Em hiểu chưa?
- Vâng, em hiểu rồi – Khánh My lí nhí trả lời sau vài giây nghĩ ngợi.
- Ừ tốt lắm! – Thế Long hài lòng nói, nhưng sau đó lại khẽ kêu lên - Ấy chết, anh vô ý quá! Anh mới mắc mưa, bây giờ khiến em cũng bị ướt rồi. Em mau về phòng thay đồ đi, anh cũng đi tắm đây. Không thôi chúng ta bị cảm lạnh mất!
- Vâng, cũng khuya lắm rồi. Tắm xong rồi anh cũng đi ngủ đi. Chúc anh ngủ ngon nhé!
- Ừ, em cũng vậy. Ngủ ngon!

+++

Trò chuyện với Khánh My xong, Thế Long liền đi vào phòng tắm. Hắn vừa nằm gọn trong dòng nước ấm vừa nhắm mắt nghĩ ngợi rất nhiều điều. Nhưng tất cả đều xoay minh người có tên là HUỲNH DUY MINH. 

Bởi vì chỉ sau cuộc nói chuyện này, Thế Long phát hiện ra một sự thật là hắn yêu Duy Minh, yêu trọn vẹn cả trái tim mình. Thế Long không biết mình đã phát sinh tình cảm với Duy Minh từ bao, nhưng việc hắn yêu Duy Minh là điều chắc chắn.

Có thể, trước đây Thế Long đã có chút cảm giác đặc biệt đối với Duy Minh. Vì nếu không có cảm giác gì thì lần gặp đầu tiên anh đã không vất vả đưa nó về nhà, sau đó cũng không cùng ngủ chung với nó ở công ty, rồi sau đó còn nhiều hành động “thiên vị” khác mà đối với người bình thường sẽ không bao giờ có.

Còn nếu miễn cưỡng lấy danh xưng bạn bè để gán ghép cho mối quan hệ của bọn họ thì càng không đúng. Không có bạn bè nào sau khi kết hôn giả lại có thể sống hạnh phúc cả về tinh thần lẫn thể xác như họ… Bạn bè? Có thể đó là lúc đầu, nhưng như mưa dầm thấm lâu, cùng trải qua nhiều sóng gió, thăng trầm thì dần dần trái tim hai người đã nhích lại gần nhau lúc nào không biết. Để rồi cuối cùng, Duy Minh đã trở thành máu thịt, trở thành một phần ko thể thiếu trong cuộc sống của Thế Long.

Đến nước này Thế Long không thể tự gạt mình được nữa, cảm giác hụt hẫng tột độ khi Duy Minh ra đi chính là cảm giác đánh mất đi một nửa quan trọng của mình.

Loading disqus...