Buổi tối về nhà, bầu không khí cũng không khá hơn là mấy.
Suốt mấy ngày sau, bầu không khí vẫn không hề thay đổi, ảm đạm vô cùng. Đầu Đinh thì đã biến mất cùng với Duy Minh. Bà nội thì kể từ lúc Duy Minh đi cũng đã bỏ không uống thuốc nữa, cũng không chịu đi tập, ăn những món ăn của Khánh My thì đều chê mặn và nhiều dầu mỡ, cứ ăn vài đũa là đã bỏ về phòng, tinh thần của bà rất sa sút. Duy chỉ có Khánh My ngây thơ không hiểu nguyên do gì, thấy mọi người đều rất lạ như thế nên tối đến lại tủi thân rồi khóc, hai mắt sưng đỏ. Kì thực, Thế Long đã không còn sức để an ủi cô nữa, vì tâm trạng anh bây giờ cũng không lấy gì làm tốt đẹp.
Hôm nay tâm trạng Thế Long đặc biệt tồi tệ, thậm chí hắn còn không muốn ăn cơm ở nhà nên vừa về đã tắm rửa rồi đi ra ngoài.
- Cháu đi ra ngoài. – Nói xong câu đó, Thế Long bước ra khỏi phòng ăn, rời khỏi bầu không khí u ám của căn nhà.
Sau khi ra khỏi nhà, Thế Long cũng không biết đi đâu ngoài việc lái xe vòng vòng không mục đích. Lái một hồi, Thế Long bỗng phát hiện ra mình đang đứng dưới chung cư cũ mà Duy Minh từng ở.
Bước xuống xe, Thế Long không hiểu sao mình lại chạy đến đây. Lúc này, hắn cảm thấy rất phân vân, nửa muốn lên xem nhưng nữa tự trọng lại không cho phép.
Sau một hồi tự thuyết phục bản thân rằng chẳng phải Duy Minh nói vẫn là bạn sao, bạn bè đến thăm nhau cũng là chuyện bình thương mà, sẵn tiện xem nó còn ở đây không cũng tốt. Vì nếu không còn thì sau này cũng không cần đến nữa.
Nghĩ thế nên Thế Long rất yên tâm bước lên năm tầng lầu. Nhưng khi đứng trước đầu cầu thang cuối cùng thì hắn lại không bước nữa. Không phải không muốn mà là không dám, sợ bước đến, Duy Minh đã bỏ đi hoặc giả là có nó ở đó nhưng xem hắn như người dưng thì sẽ đau lòng lắm.
“Cố lên! Đã đến đây rồi không lẽ lại quay xuống. Trước đây có bao giờ mày do dự như vậy đâu An Thế Long!”.
Sau khi đã tự động viên mình như thế thì Thế Long đã dũng cảm tiến lên gõ cửa.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Mấy giây sau vẫn chưa thấy ai trả lời. Thế Long lại hít một hơi thật sâu gõ lại lần nữa. Vẫn không có câu trả lời.
Không biết Duy Minh còn ở đây hay đã chuyển đi? Nếu còn ở đây thì chắc nó không có ở nhà rồi! Thế Long đang suy nghĩ thì chợt nhớ đến trước đây hình như Duy Minh vẫn thường giấu chìa khóa dưới tấm thảm trước nhà, hay có lần hắn thấy nó giấu kế bên cửa sổ.
Thế Long lấy hết dũng khí tìm chìa khóa phòng, rất may là chìa khóa vẫn ở chỗ cũ. Đến khi cầm được chìa khóa trên tay Thế Long lại một phen đắn đo, bây giờ không còn là vợ chồng nữa, hắn lấy tư cách gì để mở cửa nhà người ta?
Nhưng đầu đang suy nghĩ thì tay cầm chìa khóa của hắn đã nhanh hơn một bước mà mở cửa ra rồi. Từ ngoài nhìn vào, căn phòng vẫn không có gì thay đổi nhiều. Có lẽ Duy Minh vẫn không dọn đi nên căn phòng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ. Nếu so với phòng của mình thì ở đây thấy rõ nét sự hiện diện của Duy Minh hơn, từ phong cách bày trí, sắp xếp cho đến các đồ dùng cá nhân. Đặc biệt, chỉ cần đứng từ ngoài thì hắn đã có thể cảm nhận được hơi ấm của Duy Minh, điều mà mấy bữa nay hắn luôn rất nhớ.
Bàn tay của Thế Long chầm chầm giơ lên như muốn chạm vào một thứ gì đó, chân phải hắn đã nhích lên một bước nhưng lại bất ngờ vụt chạy ra khỏi nơi này.
Chạy thật nhanh xuống năm tầng lầu khiến Thế Long ngồi trên xe thở hổn hển. Trong giây phút ban nãy, hắn đã đấu tranh nội tâm rất dữ dội. Chỉ cần bước vào trong một bước hắn có thể cảm nhận mọi như giống lúc xưa, nhưng như vậy thì có được gì? Đó chỉ là ước mơ nhỏ bé từ một phía mà thôi. Rồi đến lúc Duy Minh trở về thì mọi thứ vẫn trở về như cũ, còn hắn thì sợ bước vào rồi lúc tỉnh lại sẽ rất đau nên chỉ biết quay đầu bỏ chạy, chạy khỏi những nơi có sự hiện diện của nó.
+++
Lái xe ra khỏi chung cư ấy Thế Long lại không biết về đâu. Trong đầu hắn nghĩ mình có nên đặt cược một lần nữa không? Thử đến một nơi có thể Duy Minh đang ở đó. Lúc này, lý trí đã ra sức ngăn cản: “Không phải cậu vừa nói không muốn gặp Duy Minh nữa sao, không phải cậu vừa chạy trốn à?” nhưng trái tim lại lên tiếng bênh vực: “Không sao đâu, chỉ gặp một lần cuối, một lần cuối thôi mà!”
Trong lúc trái tim và lý trí còn đang tranh cãi thì xe Thế Long đã dừng lại trước cửa hàng quần áo nhà nhỏ Như mà trước đây anh từng đến lúc.
Lúc này trái tim mới ngạo nghễ nói: “Thấy chưa, lý trí làm sao có thể thắng tớ được chứ!”
Thế Long bước xuống xe, đứng lặng một hồi lâu trước cửa hàng. Mọi thứ vẫn như trước đây, trên cửa ra vào vẫn đang treo một chiếc chuông gió xinh xinh. Khi hắn đẩy cửa bước thì nó phát ra những âm thanh rất du dương trầm bổng.
+++
Hôm nay, cửa hàng không đông khách lắm. Duy Minh và nhỏ Nhi đang đứng tám chuyện:
- Hôm nay sao vắng khách thế? – Nhỏ Nhi than ngắn thở dài.
- Tao không thấy ai như mày đó Nhi. Đông khách thì than bán không kịp, vắng khách cũng ý kiến. Khách phải như thế nào mới làm vừa ý cô nương đây?
- Haha – Nhỏ Nhi nghe Duy Minh liền bật cười khanh khách nhưng chưa kịp khép miệng lại thì nó đã đớ người ra như bị trúng ta.
Duy Minh thấy biểu hiện khác lạ của bạn mình nên liền lên tiếng:
- Sao thế? Cậu thấy ma à?
- Ờ… ờ không phải! Cửa hàng có khách! Vị khách này mình nhường cho cậu tiếp đó. Mình phải vào trong đây.
Trước thái độ vừa cười cười vừa toát mồ hôi hột này của nhỏ Nhi thật sự khiến Duy Minh có dự cảm bất an. Sau khi nhỏ bạn đã nhanh như sóc bay vào trong rồi thì Duy Minh mới từ từ quay đầu lại. Lập tức, nó chỉ biết ngồi im bất động trong mấy phút.
Giây phút đó, tim Thế Long như ngừng đập mất vài giây rồi sau đó lại đập dữ dội hơn.
Duy Minh cũng rơi vào tình trạng chết đứng một lúc rồi mới bình tĩnh lại được. Cậu vui vẻ chào:
- Hi, chào anh! – Ánh mắt của Duy Minh sáng lên trong tích tắt rồi lập tức trở lại bình thường.
CHƯƠNG 58:
“Hi, chào anh!”. Giọng nói trong trẻo thân quen của Duy Minh vang lên khiến Thế Long đứng thất thần mất vài giây. Sau đó, hắn mới lấy lại được bình tĩnh và quan sát Duy Minh. Thế Long quan sát rất kĩ, dường như không muốn bỏ sót bất cứ sự thay đổi nào của Duy Minh dù là nhỏ nhất.
Có thể mọi người sẽ cho rằng Thế Long hơi tự phụ nhưng hắn thật sự đã suy nghĩ rằng thời gian qua, Duy Minh sẽ cảm thấy mệt mỏi vì đau buồn như hắn. Nhưng mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại. Sắc mặt của Duy Minh có phần khá tốt, thậm chí có thể nói là tốt hơn trước rất nhiều.
Nhìn sắc mặt tươi rói, thái độ vui vẻ và cả ánh mắt trong veo chứ không hề u uất như buổi tối hôm đó khiến Thế Long cảm thấy bực dọc vô cớ. Nhớ lại buổi tối mà Duy Minh đề nghị ly hôn, mọi thứ hoàn toàn ngược lại, nhưng bây giờ trông cậu phấn khởi thế kia, hóa ra việc ly hôn đối với cậu như một sự giải thoát đầy thanh thản ư? Ly hôn được với mình khiến cậu vui vẻ đến vậy sao? Thế Long thầm đặt giả thiết lại càng khiến tâm trạng mình tồi tệ hơn.
Hắn thầm nghĩ, nếu như là ngày trước, thì Duy Minh không cần nói “Hi, chào anh!” mà đã lập tức chạy nhào đến ôm chầm lấy hắn, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cho hắn nghe hoặc mè nheo, làm nũng chuyện gì đó. Nhưng bây giờ thì cậu chỉ đơn giản là chào hỏi với hắn một cách rất xả giao mà thôi.
Hai từ “ngày trước” đột nhiên khiến Thế Long thấy nhói, bên trong thì đau nhưng bề ngoài lại tỏ ra lạnh lùng, không dám để Duy Minh thấy sự yếu đuối của hắn được. Nếu Duy Minh đã có thể mạnh mẽ chấp nhận thì một người xưa nay quyết đoán như Thế Long mà lại tỏ ra yếu đuối thì chẳng phải mất mặt lắm sao?
Thế Long đang suy nghĩ thì Duy Minh sau một hồi ngại ngùng cũng đã quyết định lên tiếng trước:
- Anh cần gì?
- … - Thế Long không ngờ rằng từng là vợ chồng đầu ấp tay gối mà bây giờ cũng có lúc nói chuyện với nhau xa lạ đến vậy.
Duy Minh thấy Thế Long không trả lời cũng hơi ngượng ngùng, nhưng lập tức nó lên tiếng để phá vỡ bầu không khí im lặng này:
- Em hỏi vậy thôi chứ cũng đoán chắc anh đến đây mua quần áo cho Khánh My đúng không?
Nghe Duy Minh hỏi vậy Thế Long cũng thấy bất ngờ. Mình đến đây để làm gì? Để chứng kiến cậu ấy vui vẻ như vậy ư? Nhưng dù sao Thế Long cũng không tìm thấy lí do nào để biện minh nên chỉ biết ậm ừ theo phỏng đoán của nó cho qua chuyện.
Còn Duy Minh thấy Thế Long như vậy liền nói tiếp:
- Cửa hàng mới có vài mẫu mới, em thấy cũng rất hợp với Khánh My đó. Anh đợi một chút, em sẽ lấy cho anh xem.
Không đợi Thế Long trả lời thì Duy Minh đã vội đi vào trong. Chưa đầy ba phút sau nó đã khệ nệ ôm ra một chồng quần áo mới. Dáng người nhỏ bé của nó dường như chực chờ bị đống quần áo kia đè bẹp, thấy vậy, Thế Long như phản xạ có điều kiện đã lập tức bước đến đỡ hộ.
Sau khi Thế Long đã đặt đống quần áo đó xuống thì Duy Minh cũng vui vẻ gật đầu cảm ơn. Thế Long vừa mở miệng định nói gì đó thì ở đằng kia có hai vị khách gọi Duy Minh lại. Vì thế, Duy Minh vội vàng nói:
- Anh đợi chút nhé! Em sẽ quay lại ngay!