EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 62

Dù bầu không khí có nặng nề hay đoạn đường có dài đến đâu thì đi hoài cũng đến trước cửa phòng. Duy Minh tiến lên một bước mở cửa phòng, đèn trong phòng cũng lập tức được bật sáng.

Thế Long chợt cảm thấy cảm giác này thật vừa thân thuộc mà cũng thật xa xăm. Đã lâu lắm rồi Thế Long không cảm nhận được bầu không khí mà cả hai cùng ở trong căn phòng này, căn phòng mà họ đã từng cảm thấy vô cùng thân mật, ấm cúng. Vậy mà giờ đây lại trở nên lạnh lẽo và xa cách đến thế.

- Anh vào trong tắm rửa cho thư giãn đi, chút nữa em có chuyện muốn nói với anh! – Trong lúc Thế Long đang mải mê suy nghĩ Duy Minh đã lên tiếng trước.
- Ừm. – Thế Long hoàn toàn không không ngờ Duy Minh sẽ lên tiếng đề nghị nói chuyện trước.

Sau khi định thần lại thì thứ đầu tiên khiến Thế Long chú ý đến chính là một túi đồ đang để ở đầu giường và một vali để ngay cạnh đó. Một dự cảm bất an khiến Thế Long lập tức hỏi lại:

- Em… muốn nói chuyện gì với anh?
- Anh không muốn đi tắm trước rồi chúng ta mới nói chuyện sao?
- Không! Anh muốn nghe ngay bây giờ!
- Được! Vậy chúng ta ly hôn đi!

Từng chữ, từng chữ được Duy Minh nói ra một cách rõ ràng, điềm tĩnh. Chính sự điềm tĩnh ấy chứng minh rằng nó đã rất quyết tâm.

Nhưng ngược lại với sự bình thản của Duy Minh, Thế Long cảm thấy vô cùng hoảng loạn:

- Không! Anh không muốn ly hôn!
- Không! Anh muốn ly hôn đấy! – Giọng nói Duy Minh không nhanh không chậm, trầm trầm nhưng lại rất lạnh lùng, cộng với ánh mắt trong tựa hồ không thấy đáy như nhìn thấu tất cả, đang trói chặt lấy Thế Long khiến anh không thể lánh đi đâu được.
- Em… - Thế Long phản kháng vô cùng yếu ớt, bao nhiêu năm nay, Thế Long chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực và bị dồn vào tuyệt vọng đến vậy.
- Ngay khi Khánh My vừa trở về thì em đã có linh cảm rồi. Em biết anh không quên được cô ấy, từng cái nắm tay, sự quan tâm, che chở,… đều rất ân cần chu đáo!

Thế Long im lặng hồi lâu, anh biết những gì Duy Minh vừa nói ở trên đều là sự thật. Anh không thể chối cãi nhưng vẫn cố vớt vát:

- Nhưng chúng ta đã sống rất hạnh phúc…

Duy Minh nghe Thế Long nói vậy trong lòng liền cảm thấy nhói đau, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng mạnh mẽ. Nó ngồi xuống, đặt tay lên vai Thế Long:

- Cám ơn anh đã nói thế! Chúng ta hạnh phúc nhưng hạnh phúc đó chỉ là tạm bợ. Em không phải là một nửa vừa vặn của cuộc đời anh, mà có lẽ chỉ là một phần tư hay một phần tám dành cho nhau thôi. Chúng ta cũng có lúc dính dáng nhưng chẳng thể vẹn tròn, viên mãn. Vì thế, phải rẽ ngang là điều tất yếu!
- … - Thế Long im lặng, cố hé môi nhưng không biết phải nói gì
- Chuyện chúng ta ly hôn đâu phải là gì nghiêm trọng đâu anh nhỉ? Lúc đầu trước khi kết hôn chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao? Khi nào tình yêu của anh được đáp trả hoặc em tìm được người yêu của mình thì chúng ta sẽ ly hôn. Bây giờ Khánh My đã hiểu và chấp nhận anh, em rất mừng vì điều đó. Còn em, anh cũng đừng quá lo lắng, biết đâu được em cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. Anh cũng chúc may mắn cho em chứ?
- Ừm… Anh chúc em hạnh phúc! – Thế Long ngập ngừng nói, cổ họng cảm thấy đắng chát. Anh thấp giọng nói – Anh những tưởng trong thời gian qua, em cũng có chút tình cảm với anh chứ!

Những ngày tháng ấy, những ngọt ngào ấy,… làm sao nó có thể không nhớ được chứ! Mỗi giây, mỗi phút trôi qua Duy Minh đều cố gắng ghi nhớ thật kĩ, khắc lại thật sâu trong lòng mình. Trong đầu nó bây giờ đã là một quyển nhật kí kí ức không bao giờ quên. Nhưng làm sao nó có thể nói ra cho anh biết được đây? Nó đã quyết định ra đi rồi mà.

- Có chứ! – Duy Minh điềm đạm nói – Em luôn có tình cảm với anh, đó chính là tình cảm bạn bè thân thiết!

Thế Long nghe nửa câu đầu chưa kịp vui mừng đã bị Duy Minh lập tức kéo về hiện thực đau đớn. Anh tự hỏi những kí ức của cả hai sao nó lại có thể nhẹ nhàng rũ bỏ, không nói lời nào như thế? Ngay cả việc anh cũng không dám phủ định sao Duy Minh lại có thể phủ định mà chẳng do dự gì?

Thấy sắc mặt vô cảm của Thế Long nên Duy Minh tiếp tục nói, hốc mắt khô khốc nhưng đầu lưỡi lại cảm thấy mặn đắng vô cùng:

- Ồ, chẳng lẽ anh đang lo em đã yêu anh rồi chứ? Anh đừng quên em đã từng nói rằng em sẽ không kết hôn với người mình yêu đâu.

Đến nước này Thế Long đã không cười nổi nữa rồi, sắc mặt anh xanh xao, giống như vừa bị ai đó tát một cái trời giáng vào mặt. Đôi môi gợi cảm càng lúc càng mím chặt…

Lúc này, Duy Minh phải nói một hơi cho hết, sợ chỉ cần Thế Long mở miệng níu kéo thêm chút nữa, nó sẽ xiêu lòng:

- Xem như chúng ta đã nói chuyện xong. Mai em sẽ dọn đi, đồ đạc em chỉ lấy đi một ít, còn đơn ly hôn em đã để sẵn trong tủ ở đầu giường rồi!
- … - Thế Long vẫn tuyệt đối im lặng. Còn Duy Minh thì lại nói tiếp:
- À quên, em đến như thế nào sẽ ra đi như thế đấy, không cần phải chia bất cứ tài sản nào cho em đâu! – Duy Minh khẽ mỉm cười vô hồn – Em đi tắm đây, có gì anh cứ đọc kĩ đơn ly hôn rồi kí tên nhé!

Duy Minh nói xong liền quay người bước đi. Nó cố gắng bước đi thật nhanh để Thế Long không thấy những giọt nước mắt đã lấp lánh trên mi.

Vào phòng tắm, nó cố tình mở nước thật nóng, để từng dòng nước ấy xối thẳng vào mặt mình. Nước nóng lắm nhưng tại sao nó vẫn cảm thấy cái nóng khác do nước mắt trào ra vậy? Nước mắt ấy còn nóng hơn cả nước nó đang tắm, nóng rát đến cả nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của nó.

Sau khi tắm xong bước ra, Duy Minh đã không thấy Thế Long ở trong phòng, thay vào đó chỉ là lá đơn ly hôn đã bị xé vụn. Nhìn từng mảnh vụn vương vãi khắp nơi, nước mắt Duy Minh vừa mới kìm lại nay đã tiếp tục trào ra. Nó cố gắng gạt đi nước mắt, lấy trong túi xách ra một lá đơn khác đã chuẩn bị từ trước.
CHƯƠNG 57:

Sáng hôm sau, tỉnh dậy thì Thế Long thấy mình đang nằm trên sofa ở phòng đọc sách. Cảm giác đầu tiên mà hắn cảm nhận được đó chính là đầu đau như búa bổ, hai mắt hoa lên, tai thì ong ong muốn đứng dậy mấy lần nhưng vẫn không thể đứng dậy nổi. Phải mất mấy phút sau thì Thế Long mới lấy lại được bình tĩnh, đầu đã bớt đau và phải vịn vào kệ sách mới có thể đứng dậy một cách thật khó khăn. 

Đứng dậy được rồi Thế Long mới bắt đầu quan sát xung quanh, trên mặt đất vương vãi rất nhiều đầu lọc thuốc lá, vỏ chai rượu đã uống sạch cũng đang nằm ngổn ngang. Trước cảnh tượng này, Thế Long đưa tay lên vỗ vỗ đầu mới có thể mường tượng lại được chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Sau khi nhớ lại cuộc nói chuyện của họ tối hôm qua, nói xong, Duy Minh đi một mạch vào phòng tắm, Thế Long thì điên tiết lao đến xé nát tờ đơn ly hôn rồi bỏ qua phòng đọc sách để uống rượu. Bây giờ tỉnh lại, Thế Long vô cùng hốt hoảng chạy vào phòng của mình.

Vừa chạy, Thế Long vừa thầm ước rằng tất cả chỉ là mơ, chỉ là say rượu mà mình tự tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng đáng tiếc, sự thật vẫn là sự thật. Căn phòng lúc này không có Duy Minh bỗng trở nên lạnh lẽo và thiếu sức sống lạ thường. Nắng ngoài kia không còn vui vẻ nhảy nhót, những chú chim non cũng không còn ríu rít gọi đàn. Tấm drap trải giường vẫn thẳng thướm, tinh tươm như chưa từng có người nằm qua. Tủ quần áo được thu dọn sạch sẽ, ngoài đồ đạc của Thế Long không tuyệt nhiên không còn bất cứ thứ gì nữa. Vào toilet tình trạng cũng không khá khẩm hơn là bao. Hai chiếc bàn chải đôi nay chỉ còn một chiếc khiến người ta cảm thấy bơ vơ đến lạ. Đôi dép đi trong nhà nay cũng chỉ còn chỏng chơ nơi góc phòng.

Thế Long mệt mỏi đổ người xuống giường, mệt mỏi đến nỗi không thèm mở mắt. Hắn bàng hoàng suy nghĩ, Duy Minh đã đi thật rồi, nhẹ nhàng, không một dấu vết.

Nằm một hồi Thế Long thiếp đi lúc nào không biết. Trong cơn mê ngủ, hắn có thói quen giang tay để ôm chặt Duy Minh vào lòng, nhưng cánh tay hắn bây giờ chỉ chạm vào không khí lạnh lẽo.

Thế Long vội vàng mở mắt, đập vào mắt hắn là chiếc giường rộng đến thênh thang, sau đó mới sực nhớ…

Duy Minh đi rồi, nó sẽ mãi mãi chẳng bao giờ trở lại, sẽ không nằm trên giường của hắn, hắn cũng sẽ không còn được ôm nó khi ngủ nữa. Cảm giác vô cùng hụt hẫng như cả đất trời đang sụp đổ đang dần ngập tràn trong tâm trí Thế Long. Hắn hét một tiếng thật lớn, ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy đầu.

Trong giây phút đó, Thế Long như rơi vào địa ngục. Bởi hắn chợt nhận ra rằng mình không thể đè nén được cảm giác nhớ Duy Minh.

Trước đây khi Duy Minh còn ở bên cạnh, hắn không cảm nhận được điều đó. Khi Duy Minh đi rồi, Thế Long mới nhớ đến mỗi khi hắn đánh thức Duy Minh dậy, cậu nhóc liền quay qua ôm eo hắn, mè nheo “Cho em ngủ thêm năm phút nữa đi mà!”, nhớ đến những buổi sáng cả hai cùng đánh răng, chải tóc cho nhau, nhớ đến những bữa ăn chính tay Duy Minh nấu, nhớ đến cảm giác đứng trong thang máy ngắn ngủi nhưng Duy Minh vẫn có thể gục đầu vào ngực hắn ngủ ngon lành. Thế Long nhớ lắm, những cử chỉ tưởng như nhỏ nhặt nhất của Duy Minh cũng khiến hăn nhớ đến quắt quay: cái gãi đầu ngốc nghếch, nhíu mày hay chun mũi khi phân vân, nhớ cái lè lưỡi tinh nghịch, nhớ nụ cười rạng rỡ mỗi khi vui, nhớ những giọt nước mắt long lanh luôn khiến hắn ao ước được gạt đi mỗi khi thấy nó,…

Loading disqus...