Giờ đây, khoảng cách giữa Thế Long và Duy Minh chỉ còn một bước chân. Trong lòng Thế Long bỗng nhiên trào dâng một nỗi nhớ vô hình, anh nhận ra mình nhớ cậu nhóc rất nhiều, rất nhiều,…
Trong vô thức, Thế Long định gọi tên Duy Minh như một phản xạ tự nhiên. Khoảng cách giữa họ cũng đã rất gần. Nhưng… Duy Minh lại coi Thế Long như người vô hình, nhẹ nhàng lướt qua.
Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu cồn cào, giằng xé trong lòng như bị mốt gáo nước lạnh dội qua. Thế Long thật sự không thể tin nỗi mình lại bị Duy Minh đối xử như thế. Vậy mà lúc nãy trái tim ngốc nghếch của hắn còn đập loạn xạ khi thấy Duy Minh tiến lại gần, cảm giác ấy như hắn mới lần đầu biết yêu, biết nhớ nhung hờn giận. Vậy mà bị Duy Minh lạnh lùng xem như không thấy gì khiến Thế Long vừa đau khổ mà cũng vừa tức giận. Lúc này đây Thế Long chỉ biết đứng như trời trồng, không thể tin nỗi chuyện gì vừa xảy ra.
- Huỳnh Duy Minh – Trong lúc bực tức, Thế Long đã quát lên - Em làm trò gì thế?
Duy Minh đang suy nghĩ thì bị tiếng quát của Thế Long làm cho giật mình, nó vội vàng quay lại ngây thơ nói:
- À! Anh làm em giật mình
Nhưng hình như có gì đó không đúng, không phải nó đã canh lúc Thế Long không có ở nhà để tranh thủ về một chút sao? Sao giờ này Thế Long lại từ trong nhà đi ra? Duy Minh nghĩ sao liền hỏi vậy:
- Ủa, không phải giờ này anh đang ở công ty sao? Sao giờ này còn ở nhà?
Câu hỏi này đã gián tiếp tố giác thêm một tội trạng của Duy Minh. Hỏi như vậy chứng tỏ Duy Minh canh chừng lúc Thế Long đang ở công ty mà về nhà còn gì.
Nghĩ như vậy nhưng Thế Long không muốn lật tẩy Duy Minh mà chỉ hỏi một vài câu:
- Dạo này em rất ít về nhà!
- Đâu có, em về mỗi ngày mà… - Duy Minh tròn mắt trả lời
Thái độ này càng khiến Thế Long cảm thấy tức giận, giọng nói cao lên đôi chút:
- Nhưng chúng ta càng ngày càng ít thấy mặt nhau!
- À, chuyện này cũng không thể tránh khỏi, vì cửa hàng nhà nhỏ Nhi dạo này bận lắm, lại có hai bạn sinh viên xin nghỉ nên bọn em phải làm việc suốt. Thật sự rất bận!
- Bận đến mức không thể về nhà ăn cơm được? Bận đến mức làm đến 11, 12 giờ đêm mới trở về rồi 4, 5 giờ sáng đã ra khỏi nhà! Bận đến mức không nghe điện thoại? Cũng bận đến mức không có thời gian gọi lại cho anh?
- Ồ! – Duy Minh thật không ngờ rằng Thế Long vẫn còn để ý đến mình. Nhưng đây là một câu hỏi không lời đáp, nên nó chỉ biết cười trừ với Thế Long.
Nhưng dường như lửa giận trong lòng Thế Long vẫn chưa dứt nên anh vẫn tiếp tục gặng hỏi:
- Và em bận đến mức đi ngang qua anh mà xem như người không quen biết?
- À… à em xin lỗi. Vì hồi nãy em mải mê suy nghĩ công việc ở cửa tiệm nên không để ý mọi chuyện xung quanh.
Duy Minh không thể nói cho Thế Long biết rằng đây là một trong những bài luyện tập để tập quen với việc sống cuộc sống không có anh bên cạnh. Tập quen với việc không còn Thế Long ở bên cạnh, tập quen với việc trở lại cuộc sống không có Thế Long như trước đây. Duy Minh vẫn luôn tự nhủ với mình rằng, đã hai mươi hai năm không có Thế Long bên cạnh cũng có sao đâu, xem như bây giờ trở lại với hai mươi hai năm ấy thì cũng vậy thôi. Đời người có mấy cái hai mươi hai năm đâu mà phải luyến tiếc.
Trước thái độ bất định đó của Duy Minh khiến Thế Long không thể đoán được tâm tư của cậu nhóc, càng khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi hơn.
Còn Duy Minh vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập phẫn nộ ấy của Thế Long. Trong giây phút này, Duy Minh cảm thấy bao nhiêu nỗ lực luyện tập của mình sắp đổ sụp rồi. Càng gần và nói chuyện với Thế Long như thế càng khiến trái tim Duy Minh không chịu nghe lời nó. Trái tim ngốc nghếch của nó đang kêu gào rằng nếu mất Thế Long thì nó sẽ đau đớn biết nhường nào, nhưng lý trí lại bảo rằng cần phải tập quen, phải nỗ lực hơn nữa.
Lần này Duy Minh đã quyết định nghe theo lý trí, dù đau đớn lắm nhưng nó vẫn cố gắng bặm môi, quay người bước đi:
- Em sực nhớ ở cửa hàng có vài chuyện gấp, em đi trước đây.
Thế Long bất giác cảm thấy mình thật bất lực, chỉ biết đăm đăm nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Duy Minh mà trong lòng dâng lên một cảm xúc mất mát khó chịu.
Hôm nay cuối tuần, cửa hàng đột nhiên lại cho nghỉ nên Duy Minh phải ở nhà với mọi người.
Cũng như mọi ngày, khi Thế Long chưa dậy thì nó đã ra khỏi phòng. Sau đó lại đi chợ từ sớm, dù sao cũng lâu rồi không ăn cơm cùng mọi người, cũng lâu rồi không xuống bếp nấu bữa cơm nào cho cả nhà nên nó thấy mình chưa làm tròn bổn phận người cháu dâu cho lắm.
Với ý nghĩ đó, Duy Minh quyết định sẽ nấu một bữa ăn thật thịnh soạn xem như là bù đắp cho mọi người trong mấy ngày qua.
Nói là làm, Duy Minh vừa đi mà trong đầu vừa lên danh sách những món ăn mà Khánh My và Thế Long thích nhất. Vừa đi vừa suy nghĩ một chút mà nó đã ra đến cổng nhà, Duy Minh liền tiện tay đẩy cánh cổng định ra ngoài. Đúng lúc đó nó chợt thấy Đầu Đinh đang kéo vali vào trong. Cả hai sững sờ nhìn nhau một lúc, sau đó thì Đầu Đinh là người đã kịp định thần sớm hơn, vội vã bỏ cả vali chạy qua ôm chầm lấy nó.
Đầu tiên Duy Minh quả thật rất bất ngờ, sau đó cũng hơi ngại vì cái ôm quá nồng nhiệt này của cậu nhóc nên bèn tách cậu ra và hỏi thăm:
- Đầu Đinh, sao tự nhiên lại về nước vậy? Cậu lại trốn học nữa à?
- Uầy! Sao cậu luôn nghĩ xấu cho tớ thế? – Đầu Đinh nheo mắt, cười cười nhìn Duy Minh rồi nói tiếp – Tôi đây có xin nghỉ phép đàng hoàng nhá!
- … - Duy Minh thấy thái độ giả vờ làm trẻ con ngoan ngoãn của Đầu Đinh liền phì cười, không biết phải nói gì.
Thật ra sau khi hay tin Khánh My về nước thì Thế Huy đã thấy không an tâm, nhưng vì không sắp xếp được thời gian nên không về ngay được mà phải đợi đến hôm nay. Với linh cảm của mình thì Đầu Đinh đoán rằng lần trở về này của Khánh My chắc chắn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến Thế Long và gián tiếp khiến cậu nhóc kia phải đau khổ nên cậu phải về nước để làm hậu phương cho Duy Minh, dù cho chỉ là hậu phương trong thầm lặng nhưng cậu cũng thấy cam lòng.
Tuy suy nghĩ như vậy nhưng những điều đó Đầu Đinh chỉ để trong lòng, còn bề ngoài vẫn tỏ vẻ không biết gì, cười cười nói nói hỏi thăm Duy Minh:
- Mới sáng sớm cậu định đi đâu đó?
- Òh tui tính đi chợ nè, hôm nay cuối tuần muốn chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn cho cả nhà, cũng đúng lúc cậu vừa về nữa nè. – Duy Minh hồn nhiên nói
- Ừ, vậy để tớ đi chung với cậu nhé! – Đầu Đinh nhìn Duy Minh lém lỉnh đề nghị.
- Cậu đi theo làm gì? Cậu nghịch như vậy chỉ vướng tay vướng chân thôi. – Duy Minh bĩu môi từ chối lời yêu cầu của Đầu Đinh.
Nhưng lời từ chối thẳng thừng đó không những không làm Đầu Đinh nhụt chí mà trái lại còn bỏ cả valy cho chú bảo vệ mang vào rồi chạy đến nắm tay Duy Minh lôi đi như sợ lơ là một chụt nó sẽ chạy mất.
Duy Minh bất ngờ bị Đầu Đinh kéo đi nên loạng choạng suýt ngã, sau đó cậu la oai oái rồi không nương tay đấm vào lưng Đầu Đinh thùm thụp.
- Nè… uýnh chết nè! Ai cho lôi tui đi như bao gạo dzậy hả???
- Hehe, vậy bây giờ tui sẽ vác bao gạo nè!
Đầu Đinh vừa cười hề hề vừa nhanh như chớp bế thốc Duy Minh lên vai, chạy vòng vòng khiến nó càng la to hơn. Nhưng Duy Minh không thể phủ nhận rằng kể từ khi Khánh My về nước nó chưa bao giờ thấy được đùa nghịch vui vẻ như hôm nay.
+++
Lâu lắm rồi cả nhà mới có thể sum họp đầy đủ như vậy để cùng ăn bữa trưa nên bầu không khí rất vui vẻ. Suốt bữa ăn Duy Minh là người cười cười nói nói xôm tụ nhất, nó hết kể chuyện giao hàng ra sao, buôn bán thế nào rồi lại kể chuyện hồi sáng đi chợ, lúc lại xoay qua trò chuyện với Khánh My, cãi cọ với bà nội như mọi khi hay bị Đầu Đinh đùa cợt mấy lần,…
Thật đáng ghét! Duy Minh dám nói chuyện đùa giỡn với tất cả mọi người trừ mình ra? Thế Long thầm bực tức. Nhưng trong mắt Thế Long thì điều đó cũng rất không bình thường. Duy Minh vốn dĩ rất hoạt bát, nghịch ngợm nhưng luôn trong chừng mực, chỉ khi nào cần che giấu nội tâm gì đó cậu mới tỏ ra vui vẻ quá mức đến như vậy.
Suy nghĩ một hồi thì Thế Long chợt nhớ đến chuyện mình định nói với mọi người, đặc biệt là Duy Minh. Nên khi vừa ăn xong món cuối cùng thì Thế Long đã lên tiếng:
- Có một chuyện mà con vẫn chưa nói với mọi người – Thế Long nhìn bà nội, nhưng đến khi nói câu tiếp theo thì đã chuyển ánh mắt qua quan sát sắc mặt của Duy Minh - … Ngày mười sáu tháng này, con định đưa Khánh My đi Paris chơi. Dù sao đầu óc con bé cũng còn nhiều chuyện buồn nên con nghĩ ra ngoài như vậy sẽ tốt hơn!
- … - Cả bàn ăn đột nhiên im lặng, cả Khánh My cũng rất bất ngờ.
- Bà nội nghĩ sao? Duy Minh em nghĩ sao?
- Ồ, bà không có ý kiến – Tuy bà nội ngoài miệng thì nói vậy như lại đánh mắt qua nhìn Khánh My rồi xem xét rất kĩ biểu cảm của Duy Minh.
- Ngày mười sáu tháng này…? – Duy Minh lẩm bẩm thật khẽ
- Duy Minh, em thấy sao? Em không phản đối chứ? Dù sao những ngày nay công ty cũng không có việc gì, sẵn tiện anh cũng đang có 2 vé đi Paris đây.
Phản đối! Đương nhiên là nó phản đối rồi! Paris, mười sáu tháng này! Đó là lịch đi nghỉ tuần trăng mật bù của nó mà. Là của nó, chứ không phải của Khánh My!!! Nhưng bản tính của Duy Minh vẫn không hề thay đổi, tất cả những điều trên chỉ là suy nghĩ đang gào thét trong đầu nó mà thôi.