EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 42

Trong phút chốc, Duy Minh cảm thấy cái vật vĩ đại kia của Thế Long đã nóng lên trở lại, Thế Long lại nhìn nó cười cười, một nụ cười giảo hoạt nhưng đẹp đến mê hồn. Thế là, sau nụ cười đó lại diễn ra một cuộc mây mưa nữa. Đợt mây mưa lần thứ hai này kết thúc thì mưa ngoài kia cũng đã tạnh. Nhưng Duy Minh tay chân đã mềm nhũn, thật sự không còn sức chống đỡ để tự đi về phòng. Thế Long biết “tội ác” này do mình gây ra nên không nói không rằng, chỉ mặc cộc một cái quần dài, dùng áo sơ mi to lớn của mình khoác tạm lên người Duy Minh (Sorry mấy anh chị, Long ca đã cường bạo xé toạt quần áo của Duy Minh rồi còn đâu kaka) rồi bế cậu nhóc đi lên phòng.
CHƯƠNG 48:

Gió đêm vi vu thổi, lạnh lẽo lướt qua các tòa nhà cao chọc trời, phát ra những âm thanh khiến người ta phải nổi gai ốc. Cộng thêm bầu trời tối đen như mực, lại tạo ra một khung cảnh đáng sợ hơn bao giờ hết. Nhưng giờ đây, gió, cái lạnh và cả bóng đêm cũng không thể ảnh hưởng gì đến bữa tiệc của An gia.

Biệt thự nhà họ An vốn được xây dựng như một lâu đài cách li với trung tâm thành phố ồn ào, sầm uất. Đêm nay bầu trời lại không có một ánh sao, tạo ra vài phần u uất, nhưng trong An gia lại hoàn toàn ngược lại. Ánh sáng rực rỡ, âm thanh huyên náo khiến cho một chút lạnh lẽo, u ám cũng không thấy đâu.

Lại nói về buổi tiệc, đương nhiên đây là tiệc sinh nhật lần thứ 23 của Duy Minh. Vì đây là buổi tiệc mang tính chất gia đình nên khách mời đương nhiên không quá một trăm, nhưng ngoại trừ ba nuôi, nhỏ Nhi và thằng Nhân do Duy Minh mời thì những ai được đích thân An Thế Long mời đến bữa tiệc hẳn nhiên không phải nhân vật tầm thường: không phải những nhân vật trên chính trường thì cũng là những nhà đầu tư có tài lực kinh tế hùng hậu. Ngoài ra mỗi quý ông đều mang theo mình một cô gái đi cùng hết sức xinh đẹp, toàn là những diễn viên, người mẫu nổi tiếng trong nước. Nếu không có các biện pháp ngăn chặn, chắc chắn bọn phóng viên sẽ mò đến đây chụp hình, săn tin cho mà xem.

Cả biệt thự An gia như một tòa lâu đài lộng lẫy, hoa tươi trang trí khắp nơi tỏa hương ngào ngạt, ánh đèn pha lê lung linh đủ màu sắc. Bữa tiệc này lại được tổ chức theo kiểu tiệc đứng phương Tây, bên cạnh hồ bơi là những bàn dài để đầy thức ăn, đủ hình thù, màu sắc, nhìn sơ qua cũng biết là đồ đắt tiền.

Nhưng khác với không khí náo nhiệt bên ngoài, ở một góc khuất nào đó, Duy Minh khẽ kéo áo Thế Long thì thào:

- Thế Long, làm sao bây giờ? Em run quá! – Duy Minh thừa lúc không có ai, vội vàng ngẩng đầu nói nhỏ với Thế Long.

Nhưng Thế Long không trả lời, chỉ khẽ siết chặt tay, dịu dàng đưa Duy Minh tiến lên phía trước, ngầm thay cho câu trả lời.

Trên người Duy Minh bây giờ là bộ lễ phục màu trắng, thoạt nhìn đơn giản nhưng vô cùng tinh tế do chính tay Thế Long lựa chọn. Còn Thế Long tự chọn cho mình một bộ Âu phục lấy màu đen làm chủ đạo, nhìn vô cùng sắc sảo. Bây giờ bọn họ đang cùng khoác tay nhau dạo quanh buổi tiệc, một trắng một đen, Duy Minh thì sắc trắng tinh khôi, nhẹ nhàng, tươi sáng còn Thế Long một màu đen tuyền, lạnh lùng, uy vũ mà vô cùng thu hút. Cả hai đi cùng nhau như hai thái cực nhưng cử chỉ thân mật, quấn quýt như hai sắc hắc bạch thoạt nhìn tương phản nhưng lại hòa quyện, bổ sung cho nhau.

Sự thân mật của hai người vô cùng tự nhiên, nhưng Duy Minh lại đang rất nhột nhạt khi mọi người thường xuyên nhìn mình:

- Vì sao mọi người đều nhìn em vậy? Quần áo em bị xộc xệch hả? Hay do tóc em rối? Hay…- Duy Minh vừa nói vừa có cảm giác gì đó không đúng.
- Không việc gì – Thế Long vừa thì thầm vào tai Duy Minh vừa hơi nghiêng người, nở nụ cười thân thiện với một vài vị khách trước mặt, sau đó lại nhẹ giọng nhắc nhở nó – Cười lên nào!

Duy Minh nghe xong liền lập tức làm theo, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn liền xuất hiện một nụ cười rạng rỡ. Không biết vô tình hay hữu ý mà nụ cười ấy đã cộng hưởng với sắc trắng thuần khiết của trang phục kèm theo ánh sáng nhấp nháy của đèn pha lê nên càng thêm tỏa sáng. Chỉ trong chốc lát, nụ cười ấy dường như tỏa ra ánh sáng sáng hơn cả ánh mặt trời, khiến mọi người xung quanh không khỏi choáng ngợp.

Nụ cười mê hoặc ấy đột nhiên trở thành thanh nam châm thu hút một số gã đàn ông dù biết Duy Minh là hoa đã có chủ nhưng vẫn bạo gan đến chào hỏi, hi vọng được “người đẹp” nở một nụ cười riêng với mình. Thế Long nhìn thấy vậy liền đoán được ý đồ của bọn họ, lập tức bước lên phía trước một bước, lịch sự đưa tay ra chào, lại vừa vặn che chắn được Duy Minh ở phía sau.

Duy Minh lập tức hiểu ra ý đồ của Thế Long, nó khẽ thu người lại sau tấm lưng rộng lớn của người đàn ông đứng trước mặt. 

Tay nó nâng một cốc rượu trái cây, trong lúc chờ Thế Long trò chuyện thì nó đã nhâm nhi đôi chút, vừa uống từng ngụm nhỏ vừa nhìn Thế Long ung dung nói chuyện, từng lời nói, cử chỉ không hề ra vẻ nhưng vẫn toát lên một khí chất hơn người.

Rất khó tưởng tượng, thường thì Thế Long ít khi phải ra mặt tiếp khách vì các cuộc hẹn lớn nhỏ thường hắn chỉ xuất hiện đôi chút rồi còn lại để thư kí tiếp nên Duy Minh không ngờ có ngày được tận mắt xem kĩ năng ngoại giao tuyệt vời đó của Thế Long. Nhìn cử chỉ, cung cách ứng xử, nụ cười nửa có nửa không của hắn tạo ra một khí chất vô cùng khác biệt, cộng thêm chiều cao nổi bật, gương mặt lạnh lùng nam tính khiến Thế Long như thiên nga lạc giữa bầy vịt. Đúng là phong thái Tổng giám đốc trong truyền thuyết không thể nào che giấu được.

Sau khi thành công cắt đuôi được bọn háo sắc đó, Thế Long chậm rãi kéo Duy Minh ra hướng khác, vừa đi vừa thì thầm: “Đừng lo lắng, mọi người nhìn em vì đêm nay em xã của anh vô cùng xinh đẹp. Mà còn cộng thêm nụ cười rạng rỡ của em thu hút ánh nhìn nữa chứ!”. Đang nói thì Thế Long giả vờ nghiêm túc “Bởi vậy, bị mọi người nhìn, anh đây rất ghen đó nha!”. Nói xong Thế Long liền phì cười.

- Anh đừng gạt em! – Duy Minh nghe Thế Long nói xong không những không an tâm mà còn càng bất an hơn. Trong buổi tiệc này nam thanh nữ tú không hiếm, thậm chí có thể nói đi đâu cũng gặp đại gia, ngôi sao, nên dù ở phương diện nào thì Duy Minh cũng không thể được như lời Thế Long nói.
- Muốn anh làm sao em mới tin? – Thế Long vừa chậm rãi bước vừa vui vẻ nói nhỏ vào tai nó rồi sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên – Không lẽ em muốn anh thề?
- Hihi, không cần đâu! – Duy Minh vừa nói vừa lấy ngón tay nhỏ nhắn của mình chặn ngay bờ môi quyến rũ của Thế Long, ra hiệu cho hắn đừng nói tiếp.

Thế Long “ngoan ngoãn” không nói gì, nhưng đầu lưỡi khẽ đưa ra mút nhẹ ngón tay của Duy Minh khiến nó cảm thấy như có một luồng điện cao thế vừa chạy qua nên vội vã rút tay về. Thế Long nhìn thấy điệu bộ dễ thương hết chỗ nói đó của Duy Minh liền bật cười, cũng may lúc này bọn họ đang đứng ở trong góc nên không sợ ai để ý.

Nhưng đáng tiếc là Duy Minh vừa nghĩ vậy thì đằng sau đã có tiếng nói vang lên:

- Hoho, An tổng và Duy Minh nha, ta thấy rồi đó – Giọng điệu này không ai khác chính là của Lâm Phong, chỉ có cậu ta mới dám cả gan chọc tức An Thế Long như vậy – Hai người có gì bức xúc cũng đợi khách khứa về hết rồi hãy hành động chứ.

Lâm Phong nói xong liền xổ ra một tràng cười theo Thế Long đánh giá là vô cùng khả ố. Nhưng hắn làm sao có thể chịu bị Lâm Phong châm chọc như thế?

- Hình như cậu cũng vừa từ trong chỗ tối đi ra đó! – Thế Long nhếch mép trả lời – Đúng là không vào chỗ tối sao bắt được người khác cũng ở trong chỗ tối nhỉ Thiên Vũ?
- Ê ê – Lâm Phong thấy phu quân tương lai của mình bị chọc ghẹo liền lên tiếng – Chọc tui thôi nghe! Đừng đụng đến anh Thiên Vũ à nha!
- Haha, đánh vào điểm yếu của đối thủ mới là thượng sách! – Thế Long cười vang
- Thôi không nói với ông nữa! – Lâm Phong hậm hực nói với Thế Long rồi quay qua dịu dàng với Thiên Vũ – Mình đi thôi anh, không khéo lại làm kì đà cản mũi.
- Haha – Thế Long không nói gì, chỉ cười to chọc ghẹo bọn họ.

Duy Minh vừa ngại ngùng vừa lén lút bên cạnh thán phục Thế Long, từ thế bị chọc ghẹo chuyển sang chọc ghẹo người ta đúng là phong cách rất bá đạo. Còn Thế Long sau khi chắc rằng Lâm Phong đã rời khỏi mới vòng ra sau Duy Minh, đôi bàn tay to lớn dịu dàng đặt lên vai nó xoa bóp. Đôi bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp và còn đôi môi khẽ thì thầm:

- Ngoan, thoải mái một chút!

Duy Minh hơi bất ngờ trước hành động này của Thế Long nhưng lại vô cùng sảng khoái đón nhận cảm giác dễ chịu này. Nhưng khách khứa càng lúc càng đông khiến Duy Minh không yên tâm, thật ra nó thì không có gì nhưng Thế Long vắng mặt không ra chào hỏi mọi người thì không ổn tí nào nên nó vội vàng giữ tay Thế Long lại. Thế Long hiểu ý, mỉm cười cùng Duy Minh khoát tay ra ngoài.

+++

Loading disqus...