EM ANH - Hai đầu thế giới (2) Trang 38

Sáng hôm sau, Mỹ Xuân không đến công ty thì Jimmy đã mặt dày đến tận nhà của cô. Gương mặt vô cùng mãn nguyện, nói rằng Tổng giám đốc La rất hài lòng về cô. Ngay buổi sáng này đã kí tiếp hợp đồng với công ty. Mỹ Xuân nghe vậy liền nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, giận dữ nói: “Ông… dám bán đứng tôi!” Mỹ Xuân muốn đứng dậy, nhưng toàn thân đau nhức, đến ngồi còn không nổi nên chỉ có thể giãy giụa trên giường.

Jimmy đang vui vẻ thì bị mắng nên nóng giận quát lại: “Cô tưởng tôi đào tạo cô để làm gì? Còn muốn tiếp cận với Thế Long thì ngoan ngoãn cho tôi!”

“Tôi khôn muốn nữa! Tôi sẽ không đến LK nữa!” Mỹ Xuân lớn tiếng đáp.

“Sao em lại thế? Tuy La tổng so với An Thế Long có đôi chút thua kém, nhưng ông ta rất mực vừa lòng về em, em nhất định sẽ được ân sủng!”

“Không! Tôi không làm nữa! Tôi vào LK chỉ để tiếp cận Thế Long. Lão già béo phì ấy tôi không thèm!” – Mỹ Xuân gắt gỏng.

“Cô nói dễ nghe quá nhỉ? Cô nên nhớ đã kí hợp đồng với tôi, thời hạn 6 tháng nếu cô vi phạm sẽ phải bồi thường 8 tỉ đồng đó!”

“Tôi… tôi…” Mỹ Xuân yếu ớt, không biết phải nói gì. Thấy vậy, Jimmy liền ngọt nhạt: “Trong mấy năm gần đây, mỹ nữ tôi đào tạo không hiếm, nhưng tôi vẫn ưng ý em nhất. Em rất được lòng La tổng, trước mắt em đã giúp cho công ty kí được một hợp đồng lớn, nhất định tôi không bạc đãi em đâu! Còn chuyện tiếp cận An Thế Long, tôi hứa là sẽ làm được!”

Nghe đến đây, Mỹ Xuân cũng không thể từ chối, dù sao cô biết mình đã leo lên lưng cọp, ráng cưỡi đến cùng biết đâu còn “câu” được Thế Long. Đó là động lực duy nhất khiến cô cố gắng suốt ba tháng qua, để gần đây Jimmy mới thông báo cho cô đã có cơ hội cô tiếp cận với Thế Long.

Chuyện là AJ cần tuyển thư kí cho Tổng giám đốc, Jimmy cũng thân thiết với trưởng phòng nhân sự của tập đoàn đó nên đã sắp xếp một cuộc hẹn cho Mỹ Xuân và trưởng phòng Khoa. Mỹ Xuân nghe thấy vậy trong lòng liền phấn khởi, vội vàng ra sức “hầu hạ” gấp đôi để đổi lại cô dễ dàng vượt qua hàng trắm đối thủ ưu tú khác.

Xét cho cùng, Mỹ Xuân cũng vừa tốt nghiệp ngành quản trị văn phòng , tuy chỉ xếp loại trung bình nhưng cũng có chút ít kiến thức để “danh chính ngôn thuận” vào AJ. 

+++

Bây giờ đang ngồi ở vị trí thư kí giám đốc, Mỹ Xuân nhớ lại những tháng qua thật sự rất tủi nhục. Cô đã sang tay từ tên này đến tên khác, nhưng tất cả đều không thể bì được với Thế Long, những suy nghĩ đó, những đau khổ mà cô trải qua đều đổ lên đầu Duy Minh một cách bất công. Trong đầu cô luôn nghĩ nếu không có Duy Minh, cô đã có thể quang minh chính đại tiếp cận Thế Long, đã không cần phải vào LK rồi phải đi hầu hạ lũ đàn ông xấu xí kia để vào AJ.

Nhưng trước nay trong từ điển sống của Mỹ Xuân không hề có từ “thất bại”. Đã cưỡi hổ đến bước này rồi cô càng không thể từ bỏ, bằng bất cứ giá nào cũng phải cướp cho được người đàn ông thập toàn thập mĩ kia.
CHƯƠNG 46:

Hôm nay cũng đã hơn một tháng kể từ ngày Mỹ Xuân chính thức đi làm. Trong công ty mọi chuyện diễn ra vẫn khá bình thường, chỉ có điều thư kí mới luôn đề cao tinh thần bám đuôi theo Tổng giám đốc một cách triệt để, và bây giờ cũng thế. 

Lúc nãy, cô Uyên ở phòng Kế hoạch có mang bản Kế hoạch tháng này lên trình cho Tổng giám đốc phê duyệt nhưng đúng lúc Thế Long ra ngoài nên nán lại đợi. Trong lúc đó, do cô và Duy Minh cũng chênh lệch tuổi không nhiều, tính tình Duy Minh lại nghịch ngợm nên cả hai đùa giỡn vô cùng xôm tụ. Duy Minh hứng chí lên còn rượt đuổi chị Tú chạy khắp tầng, chẳng may đến trước cửa thang máy thì mất đà té nhào về phía trước, đúng lúc “Ting” một cái, cửa thang máy mở ra. Trong thang máy vừa vặn lại là Thế Long và Mỹ Xuân vừa trở về.

Dù xét ở góc độ nào thì trong trường hợp này chị Tú vẫn tỏ ra vô cùng kinh sợ. Vì trong mắt các nhân viên, Tổng tài là người lạnh lùng trong truyền thuyết, không thể đùa giỡn, càng không thể chọc giận. Nhưng đáng tiếc chị ấy không có dịp chứng kiến Tổng giám đốc nổi giận vì Mỹ Xuân đã nhanh chóng “cáo mượn oai hùm” quát lên thật chói tai:

- Cô đang làm gì vậy? Đây là nơi để đùa giỡn à?
- … - Chị Tú không biết phải biện hộ như thế nào đành phải cúi mặt xuống.
- Công ty mướn cô để làm việc, để cống hiến sức lực cho sự phát triển của AJ chứ không phải cô đến đây chạy nhảy… - Ả ta được nước lấn tới, mắng mỏ với giọng điệu như mình là nữ chủ nhân công ty vậy.

Đến nước này, khi lời lẽ của cô ta càng lúc càng khó nghe thì “nữ chủ nhân” thật sự của AJ nãy giờ ở sau lưng bị che khuất mới lên tiếng:

- Chuyện bỏ qua được thì nên bỏ qua, dù sao cũng không có ai bị thương, có gì mà phải làm to chuyện chớ? – Không đợi Mỹ Xuân có cơ hội lên tiếng Duy Minh đã nói tiếp – Vả lại chị ấy cũng lớn tuổi hơn cậu đó Mỹ Xuân, cậu nói chuyện không thể lễ phép hơn à?

Mỹ Xuân bị nói đến cứng họng, không ngờ có Duy Minh đứng ở phía sau, giọng điệu cậu ta cũng không đến nỗi nào là chảnh chọe nhưng không hiểu sao khi qua tai ả thì lại trở thành vô cùng khó nghe. Đặc biệt khi hỏi cô “không thể lễ phép hơn à?” khác nào bảo cô không lễ phép? Không được dạy dỗ? Nghĩ đến đây, trong lòng Mỹ Xuân thì hình ảnh của Duy Minh càng trở nên đáng ghét hơn.

Còn nãy giờ Thế Long không lên tiếng, đánh mắt sang nhìn Duy Minh đầy trìu mến nhưng ngay lập tức nhìn thẳng về phía trước, đi về phía văn phòng của mình. Tiếp theo, sau lưng Thế Long vọng lại tiếng giày cao gót của Mỹ Xuân khua trên nền đá hoa cương sáng bóng. Đáng lẽ chỗ làm việc của cô chỉ ở bên ngoài, nhưng lấy lí do có một số điểm còn chưa hiểu rõ về hợp đồng mới nhất của công ty nên cô “mặt dày” lẽo đẽo theo Thế Long vào trong.

Thế Long vừa đẩy cánh cửa bước vào vừa lạnh lùng cất giọng hỏi:

- Cô còn có chuyện gì chưa hiểu?
- À, vâng… - Mỹ Xuân đang đắm đuối ngắm nhìn thân thể hoàn mỹ của Thế Long từ phía sau khi bị hỏi liền có chút hoảng hốt, cô ả liền lật giở tập tài liệu rồi chỉ bừa một chỗ - Chỗ này tôi vẫn còn chưa hiểu lắm.

Sau khi nhìn vào điểm cô ta còn thắc mắc, sắc mặt Thế Long vẫn không hề thay đổi, chậm rãi giảng giải thật cặn kẽ nhưng với một chất giọng lạnh lùng cố hữu.

Nhưng Mỹ Xuân làm sao có thể bỏ qua cơ hội ở cùng với Thế Long với cự ly gần như vậy? Sau khi vấn đề đó đã được giải thích đâu ra đấy, cô lập tức liên tiếp chỉ ra vài vấn đề khác. Tất cả các thắc mắc đó đều được Thế Long giữ vững thái độ lạnh lùng để trả lời. Cho đến khi cô ta hết lời, rốt cuộc không tìm được cớ tiếp tục ở lại văn phòng mới đành phải nói trong luyến tiếc: 

- Cám ơn An tổng, hôm nay thật sự phiền anh rồi. Thôi, em xin phép ra ngoài trước.
- Không sao – Thế Long khẽ nhếch mép – Thái độ hăng hái học tập của cô thật đáng khen ngợi, phải chi tất cả các nhân viên AJ đều ham học hỏi như vậy thì tốt biết mấy.

Mỹ Xuân được khen ngợi liền cười tít mắt nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn:

- Tổng giám đốc quá khen rồi, em cũng chỉ vì muốn làm việc thật tốt, tận tụy cống hiến cho công ty mà thôi.

Thế Long chăm chú lắng nghe, những ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp nhàng lên mặt bàn:

- Ừm, tinh thần làm việc như vậy quả thật rất đáng khen ngợi – Sau đó hắn giả vờ trầm tư một chút rồi nói tiếp – Nhưng mà lúc nãy tôi thấy một chút kiến thức cơ bản cô cũng không nắm vững. Xem ra, Trưởng phòng Khoa chưa đào tạo cô kĩ lưỡng trước khi tuyển vào đây nhỉ? - Thế Long giả vờ đến nước này mới lấy giấy bút ra viết vài chữ - Như vậy đi, công ty sắp có một đợt đào tạo nhân viên, cô hãy đi tập huấn ba tháng để nắm vững lí thuyết rồi hãy trở lại nộp hồ sơ xét tuyển!

Tình thế thay đổi quá nhanh, Mỹ Xuân lắp bắp một hồi lâu mới thốt ra được mấy chữ, gương mặt trắng bệch:

- Tổng giám đốc, tôi… tôi…
- Hửm? – Thế Long nhướng mày – Cô cầm tờ giấy này đến phòng kế hoạch sẽ có người sắp xếp cho cô.

Mỹ Xuân không thể không đưa tay ra nhận tờ giấy, nhưng cô cảm tưởng tờ giấy nặng như chì kéo theo cả sắc mặt của cô trở nên rất tệ. Khẽ liếc mắt lên thấy Thế Long đang cúi đầu giải quyết mấy tập hồ sơ mới, Mỹ Xuân biết tình hình không thể cứu vãn trực tiếp nên đành nặng nề bước ra khỏi phòng Tổng giám đốc.

Lúc cô ta bước ra khỏi phòng Thế Long thì vừa vặn thấy cô Tú gì đó vẫn còn ngồi nói chuyện phím với Duy Minh bên ngoài. Mỹ Xuân trong lòng tràn đầy oán hận không có chỗ phát tác nên vừa nhìn thấy bọn họ đã lớn tiếng quát mắng chị Tú:

- Giỡn cái gì mà giỡn, ở đây là công ty chứ đâu phải công viên mà muốn chạy nhảy là chạy nhảy chứ!
- Mỹ Xuân!!! – Duy Minh thật sự không muốn lên tiếng, nhưng cô ta mắng chị Tú như vậy khác nào cũng đang mắng mình? Trước nay nó không muốn kiếm chuyện gây thù chuốc oán với ai, đặc biệt là đối với bạn học cũ của mình. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, con giun mà xéo quá cũng oằn mà, nên bây giờ Duy Minh buộc phải chen vào. Không biết từ bao giờ nó đã học được vài phần khí thế áp đảo của Thế Long: người đứng thẳng dậy, hai tay khoanh trước ngực, ánh mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo - Ở đây ai có làm sai chuyện gì cũng chưa đến lượt một nhân viên mới như cậu giáo huấn!

Mỹ Xuân đến nước này như con thú hoang đã bị chọc điên, càng lớn tiếng chửi bới, nhưng càng chửi bới thì càng không ra gì!

- Cậu tưởng cậu giỏi lắm chắc? Ngồi được ở cái ghế này cũng nhờ câu dẫn Thế Long mà thôi! 
- Đương nhiên tôi rất giỏi! – Duy Minh chậm rãi nói, đến lúc này đã giống Thế Long đến năm, sáu phần – Câu dẫn được Thế Long cũng đủ chứng minh điều đó.
- … - Mỹ Xuân nghe vậy liền cứng họng, không ngờ Duy Minh ngờ nghệch hồi cấp III giờ đã biến mất mà thay vào đó là một Duy Minh rất sắc sảo.

Loading disqus...